Bẫy Tình, Yêu Giả Thành Thật - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
521


Bẫy Tình, Yêu Giả Thành Thật


Chương 16


Đầu cô vang lên ong ong , lồng ngực quặn thắt , như đang cảnh báo mình đừng lún sâu vào lưới tình của nụ cười kia .

Các bậc trưởng bối sớm đã chuẩn bị bữa tối , chỉ việc chờ họ trở về , thúc giục ngồi vào bàn ăn . Diêu Tử Chính nhận lấy túi đồ trong tay Tư Gia Di , đi thẳng vào trong phòng khách , tự nhiên như những cặp vợ chồng khác.

Mẹ chợt đẩy đẩy vai cô . “Sao con lại để cho khách xách đồ như thế ?! Còn không mau giúp một tay !”

“Không cần đâu bác , đồ không nặng lắm.” Âm điệu mềm mỏng , lại vừa kiêu ngạo mang theo biểu hiện tôn trọng . Gia Di nhìn về phía mẹ , sau đó cười thầm .

Từ lúc vào nhà cho đến lúc ngồi vào bàn cơm , cô luôn giữ thái độ im lặng , Phó Dĩnh đá đá chân cô ở dưới bàn ăn , khẩn cầu giải thích , cô vẫn không hề quan tâm .

Mẹ cô là người mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh . “Năm mới cháu không quay về đoàn tụ với gia đình , sao lại bay tới thành phố Vancouver ?!” (một thành phố ở Canada)

“Có người mở lời mời cháu đến đây làm khách , cô ấy rất quan trọng !” Nói xong , còn cố ý liếc mắt nhìn người đối diện , Tư Gia Di xấu hổ cúi đầu .

“Lúc nãy bác loáng thoáng nghe cháu nói chuyện với ba của Gia Di , cháu bảo làm chung công ty với nó , cụ thể là làm việc gì ?!”

Bộ dạng của bà Tư như thể con rể tới nhà , trên miệng không ngừng truy vấn , Tư Gia Di thay mẹ mình có chút lúng túng . Phó Dĩnh lại một lần nữa cố gắng đá đá chân cô , sau đó cô đứng bật dậy , tính đi ra ngoài .

“Cậu đi đâu đấy ?!”

“Tớ muốn xới thêm cơm .”

“Chén cơm của cậu còn chưa đụng đũa . . . . . .”

Tư Gia Di lắc đầu , tiếp đó đi vào phòng bếp.

Cô đứng ở trước kệ bếp , ngẩn người , bàng hoàng khó hiểu . Người đàn ông này , luôn khiến người ta phân tâm .

Hơi thở ấm áp truyền đến từ sau gáy , cô giật mình , cúi đầu thì nhìn thấy eo bị ôm ngang , hành động này của hắn làm cô càng thêm bối rối , cơ thể cô trở nên cứng ngắc . “Tôi không có ý mời anh đến nhà.”

“Tôi-muốn-gặp-anh , đây không phải lời mời thì còn có ý gì khác ?!” Lúc nói chuyện cố tình phả hơi nóng lên gáy cô .

“Anh làm điều này với tôi , chẳng khác nào vừa đánh vừa xoa , nói thật , tôi chịu không nổi.”

Hắn xoay người cô lại , muốn cô nhìn thẳng mặt mình . Từng chữ từng câu trịnh trọng nói . “Tôi như thế nào thì em mới chịu đựng nổi ?!”

Khi thì ân cần dụ dỗ , khi thì tỏ ra xa lánh , cảm giác đan xen này khiến cô mong muốn từ bỏ . Lời nói châm chọc nhưng vô cùng mềm yếu: “Vui vẻ thì anh mới đến tìm tôi , không hài lòng lại biệt tăm biến mất , đây cũng không phải là lần đầu tiên.”

“Vì tôi không muốn ảnh hưởng cuộc sống của em , không chủ động liên lạc với em , bởi vì tìm kiếm lý do yên tĩnh . Chợt tôi phát hiện rằng , chỉ cần đối tượng là em , tôi lại không thể từ bỏ . . . . . .”

Người đàn ông kiệm lời này thật sự am hiểu tình trường , luôn biết biện hộ cho mình , lời nói ngọt ngào ấm áp như thể chìm cô dưới đáy biển sâu . Pphòng bếp khép hờ bỗng nhiên bị đẩy nhẹ , kèm theo sau là giọng nói của Phó Dĩnh . “Ơ . . . . .”

Tư Gia Di bất chợt sửng sốt , còn chưa kịp phản ứng Diêu Tử Chính đã vội vàng lui về phía sau . Phó Dĩnh nghiễm nhiên bắt gặp bọn họ ôm nhau , sắc mặt hơi chút xấu hổ . “Bác gái nhờ tôi gọi hai người ra ngoài , nói thức ăn đều nguội hết rồi.”

***

Bà Tư kiên trì muốn khách ở lại qua đêm , chủ động nhường phòng Gia Di cho Diêu Tử Chính , kêu con gái mình đi vào thư phòng mà ngủ .

“Không cần phiền toái vậy đâu bác , cháu sẽ trở về khách sạn.”

“Khi còn bé Gia Di đều bỏ căn phòng trống không , toàn chạy qua thư phòng ngủ , nó thích ngủ ở trong lều , chuyện này cháu không cần quan tâm.”

Cuối cùng hắn đành phải nhận lời , còn cô tự giác đi vào thư phòng , đóng cửa , chui vào chiếc lều cũ kỹ . Đây là thế giới tuổi thơ của cô , dù nó hơi nhỏ nhưng vẫn thuộc về kỷ niệm

Mỗi lần cô chạy vào đây để ngủ là mẹ tìm đủ mọi cách đuổi cô về phòng , giải thích nơi đây quá nhỏ , ngủ trong không gian quá chật sau này ảnh hưởng đến xương sống . Hôm nay mẹ bởi vì Diêu Tử Chính , tựa hồ xem cô là đồ bỏ đi —— Cô mãi mãi không thể hiểu nổi , ý đồ của mẹ là gì .

Đang mơ màng chìm trong giấc mộng , loáng thoáng nghe tiếng mở cửa , tiếng bước chân ngày một càng gần , Gia Di vẫn không để ý lật người ngủ tiếp .

“Gia Di , con ngủ rồi sao ?!” Không phải là giọng nói của Diêu Tử Chính

Ngồi dậy , kéo khóa lều ra , dụi mắt cho thật tỉnh táo , cô nhìn về phía mẹ

“Ba của con còn ở lầu dưới uống rượu cùng Diêu Tử Chính.”

Tư Gia Di ngáp ngáp , liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ . “Cũng trễ lắm rồi.”

“Ba của con khen tửu lượng cậu ấy không tệ , bộ dạng trông rất lịch sự , rất có thể là một người tốt , đánh giá cậu ấy đạt 90 điểm.”

“Mẹ gọi con dậy là vì chuyện này ?!”

“Ai bảo con vội vàng mua vé máy bay , không chịu lưu lại mấy ngày . Bây giờ mẹ còn có thời gian tâm sự với con , không biết sau này khi nào mới gặp !”

“Mẹ , mẹ đừng khoa trương như vậy , ba mẹ cũng có thể bay về tìm con . Con gái của mẹ bây giờ có tiền , ba mẹ đừng tiết kiệm tiền bạc cho con.”

“Được rồi , được rồi , đừng ba hoa nữa . Mẹ đến đây là để nhắc nhở con , đối mặt với đàn ông tốt cũng phải nghĩ đến việc lâu dài.”

“. . . . . .”

Thấy Gia Di sửng sốt , bà cứ nghĩ rằng con gái còn đang trong cơn buồn ngủ , nhất thời không kịp phản ứng lời nói của bà . Thời gian không còn sớm nữa , bà đành ngậm ngùi quay về phòng để cô ngủ tiếp . “Thôi nào , mẹ biết là con chê mẹ nhiều chuyện , ngủ đi , tóm lại ghi nhớ lời mẹ căn dặn”

Nghe tiếng đóng cửa , cô mới hoàn hồn lại . Mặc dù cô không hiểu rõ ý đồ của mẹ nhưng cô có thể xác định , mẹ cô không muốn con gái phải chịu thiệt thòi.

Chuẩn bị chìm vào giấc ngủ , cánh cửa thư phòng lại bị đẩy ra , đoán chừng là mẹ không yên lòng muốn tới khuyên bảo đôi câu , Gia Di thật sự buồn ngủ , không thèm động đậy thân thể , im lặng nghe tiếng bước chân . Ccô nghe được mùi rượu thoang thoảng , tiềm thức biết rõ là ai , càng không muốn lật người

Cô bị bế lên ôm khỏi thư phòng trở về chiếc giường mềm mại . Một nụ hôn nhàn nhạt ấn xuống môi cô , tâm trí cô có chút động lòng , chìa tay kéo người đang tính rời đi

Cô nghe được tiếng cười miễn cưỡng . “Lại giả bộ ngủ ?!”

“Ba mẹ tôi đều ngủ rồi sao ?!”

“Bằng không làm sao tôi mang được em vào đây ?!”

“Lưu manh.”

Diêu Tử Chính khẽ nheo cặp mắt . “Tôi còn có thể lưu manh hơn nữa.”

Tiếng nói vừa dứt , Gia Di mỉm cười tủm tỉm ôm chặt chăn che mặt mình lại . Khung hình đặt ở cạnh đó được hắn bỏ sang một bên , ngồi xuống để cô gối đầu lên đùi của mình . Một tay hắn vuốt ve mái tóc dài đen nhánh , một tay cầm khung hình hỏi . “Đây là ?!”

Cô liếc nhìn hình , lại nói . “Mối tình đầu”

Sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng . “Bây giờ còn liên lạc không ?!”

“Anh ấy bây giờ sống chết ra sao tôi cũng không rõ.”

Thoáng dịu lại , hắn cầm một khung hình khác lên . “Đừng nói với tôi đây cũng là bạn trai cũ của em ?!”

“Chỉ là thầy dạy võ thuật .”

Diêu Tử Chính ngồi ở mép giường , tay từ từ lướt qua lần lượt khung hình , dưới ánh đèn mờ ảo , có một tấm ảnh thu hút tầm mắt hắn .

Hai cô gái kề vai sát cánh hướng phía ống kính , nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời ban mai

Vẻ mặt hắn phút chốc biến đổi , tâm tình che giấu ở dưới lớp đèn mờ . Giấu được cũng tốt , thế này đôi khi lại cảm thấy thoải mái . Ngón tay hắn giữ lại trên khung hình khoảng nửa giây , sau đó lại cầm khung hình khác . “Em đã từng học qua múa ba lê ?!”

“Lúc tôi còn nhỏ mẹ thường hay bảo , tính cách của tôi không mấy kiên nhẫn , cái gì cũng học qua loa , khi thì thích học ba lê lúc lại đòi học võ , cuối cùng chẳng học cái gì ra hồn . Đóng phim là việc tôi kiên trì nhất , nhiều năm vất vả cũng chưa một lần muốn từ bỏ nó . Đoán chừng tính cách của tôi như vậy , không dễ dàng đam mê , nhưng nếu đam mê thì sẽ không bỏ được.”

Không dễ dàng yêu một người , nhưng nếu thật sự yêu thì có lẽ dùng hết cả đời chăm sóc . Tư Gia Di ngước nhìn người đàn ông trước mặt , trong lòng thầm bổ sung.

Hai con người cùng nhau im lặng , mặc dù cô không còn cảm giác khó chịu như lúc mới quen , ngược lại im lặng trong hoàn cảnh này cũng là giải pháp tốt nhất .

Cô dường như sắp ngủ thiếp đi , có mấy lời qua tối nay nhất định phải nói , cúi đầu thì thầm . “Diêu Tử Chính.”

“Hửm ?!”

“Tôi nghĩ rằng . . . . . .”

“Cái gì ?!”

“Hãy đồng ý với tôi , tha cho Phương Tử Hằng.”

“. . . . . .”

“. . . . . .”

***

Tư Gia Di vô tình nghe được tình trạng gần đây của Phương Tử Hằng từ miệng Phó Dĩnh . “Tôi vốn mệt mỏi khi phải làm công cho người khác rồi , hiện tại có người tình nguyện ủng hộ đầu tư cho tôi thành lập một tòa soạn báo , giống như người ta hay nói họa phúc khôn lường nào biết chuyện gì sẽ xảy ra.” —— Nghe giọng điệu Phó Dĩnh thuật lại , cô cũng biết Phương Tử Hằng là người thế nào , không cần tình cảm , không cần bạn bè , chỉ biết nắm lấy cơ hội thành công .

Sau khi về nước không lâu , tác phẩm của đạo diễn Bành mới bắt đầu xúc tiến , diễn viên có rất ít thời gian rời khỏi đoàn phim , trước đó vì được trải qua huấn luyện diễn xuất , hiệu quả làm việc của cô càng được khen ngợi

Khi cô có thời gian rãnh , hắn lại bận bịu công việc cả ngày . Phần lớn cô luôn ở nhà một mình , thỉnh thoảng có hai ba ngày bọn họ mới gặp mặt nhau , cùng ôm ấp , thiếp đi , tỉnh dậy , làm chút cơm nước , nếu không vừa miệng , cô cũng ngăn cản hắn gọi đồ ăn bên ngoài cho mình , sau đó len lén gọi điện đặt hàng kêu người ta mang pizza tới , tự kỷ xem phim một mình , mặt khác học cách để ‘yêu’ .

Vì hắn cô phải tự mình học thắt cà vạt , thậm chí còn sáng tạo được nhiều kiểu thắt đẹp mắt . Khi sơn móng tay , lại cố tình đặt chân lên đùi của hắn , lúc vào phòng tắm vờ như không khóa trái cửa , đoán được lúc nào hắn sẽ xông vào .

Buổi sáng trước khi tỉnh lại , len lén đổi tư thế , chấn chỉnh bộ dạng đẹp nhất chờ hắn thức dậy . Thâm tâm rất ghét hắn nói . “Hôm nay tôi có việc , chờ tôi trở lại.”

Thời gian chỉ định vừa đến , trong lòng nhớ nhung không ngừng gọi điện thoại báo cho hắn biết . “Qua 0 giờ tôi sẽ khóa cửa.”

“Anh lập tức trở về đi.”

Diêu Tử Chính nghe xong , cúp điện thoại , khẽ mỉm cười , lấy lại phong độ , đứng dậy , đi ra bên ngoài ra lệnh trợ lý . “Hủy hết lịch trình ngày mai giúp tôi.”

Vừa mới bước đến cửa phòng làm việc , hắn dừng bước chân ngoái đầu nhìn người trợ lý vẫn đang trầm mặc . “Có vấn đề gì sao ?!”

“Tôi chỉ muốn hỏi anh . . . .” Trong mắt trợ lý tiềm ẩn nỗi buồn , cất giấu tâm tư , bộ dạng vô lực

“. . . . . .”

“Diêu tiên sinh , tôi thay Á Nam hỏi anh một câu , khi nào anh mới thật sự ra tay ?!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN