Bẫy Tình, Yêu Giả Thành Thật
Chương 19
Diêu Tử Chính đi ô-tô chạy thẳng tới vùng ngoại ô.
Kể từ hôm gặp chuyện điện thoại của Tư Gia Di vẫn bị hắn thu giữ, trong biệt thự cũng không cài đặt điện thoại bàn. Hôm nay lại mất liên lạc với cô, Diêu Tử Chính chưa bao giờ khủng hoảng đến vậy.
Đến trước cửa ngoài biệt thự, thắng xe gấp, bước nhanh mở cửa vào nhà, thấy phòng khách vắng vẻ hắn liền sửng sốt hai giây, rồi đột nhiên bật cười.
Mình đang làm gì vậy? Thật nực cười. . . . . .
Diêu Tử Chính thảnh thơi ngồi trên ghế sa lon, gọi điện thoại cho Quý Khả Vi. Đầu dây bên kia từ chối bắt máy, cuộc gọi được chuyển sang hộp thư thoại.
Âm điệu trong trẻo lạnh lùng vang vọng khắp căn phòng lớn: “Cô đã có lòng thay tôi nói ra chân tướng, vậy thì . . . . . . cứ tự nhiên. Thật ra tôi cũng đã dè chừng trước, nếu bí mật bị vạch trần, tôi phải vứt đi kế hoạch đó thôi, phải chăng như thế càng đơn giản hơn, sẽ có thể yêu cô ấy mà không vì bất cứ âm mưu gì?”
Dứt lời, cúp máy, Diêu Tử Chính thấy gương mặt mình đang phản chiếu trên màn hình tối đen, chân tình hay giả vờ, có lúc ngay cả chính bản thân hắn cũng không phân biệt rõ.
Cửa ngoài vẫn chưa kịp đóng, gần đó vang lên tiếng bước chân, âm thanh ngày càng rõ, Diêu Tử Chính hồi phục tâm trí, quay đầu nhìn ——
Tư Gia Di với vẻ mặt phức tạp đang đứng bên cửa, thấy người đàn ông kia đang nhìn mình, bước chân cô dừng lại, sau vài giây lại đột nhiên chạy tới phía hắn, cô chạy như điên. Bất ngờ, Diêu Tử Chính đứng dậy, Tư Gia Di bỗng nhiên nhào vào trong ngực hắn, đôi tay ôm hông hắn thật chặt.
“Khi nãy em đi đâu?” Tư Gia Di nghe hắn hỏi mình.
“Tôi đi tới siêu thị gần đây gọi điện. Những chuyện xảy ra gần đây, Kinh Kỉ Nhân đã nói cho tôi biết.” Giọng Tư Gia Di buồn buồn, nghe không rõ được tâm trạng che giấu phía sau, “Tại sao lại tốt với tôi như vậy?”
Tay hắn vuốt ve tóc cô, động tác cùng giọng nói rất êm ái: “Thông tin nhà báo lấy được là do bên nội bộ công ty của chúng ta tiết lộ. Thân là quản lý cấp cao của công ty, những chuyện này là bổn phận của tôi.”
Diêu Tử Chính tựa hồ nghe thấy tiếng cười của cô: “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ nói, bởi vì anh yêu tôi.”
Sau đó Diêu Tử Chính cũng cười, ôm cô càng chặt hơn, gò má cô chôn trong ngực hắn, thuận thế dựa hẳn vào hắn, ánh trời chiều nghiêng bóng vào cửa sổ, bầu không khí tại nơi hai người ôm nhau cực kì bình lặng, điện thoại Diêu Tử Chính im lặng báo có tin nhắn ——
“Tiểu Ngụy nói lúc trước anh đã từng nói, thời điểm cô ấy yêu anh, chính là khởi nguồn cho cuộc sống vạn kiếp bất phục của cô ấy. Diêu Tử Chính, tôi bắt đầu mong chờ ngày đó sẽ đến.”
Người gửi: Quý Khả Vi.
***
Sau mấy ngày scandal đẩy đưa, Tư Gia Di dần trở lại ra mắt công chúng, nhân khí không giảm ngược lại càng tăng, cô nghiễm nhiên trở thành nữ vương cho các chủ đề bàn luận, mọi người phán: Thêm một xì căng đan, bước đường của Nữ Minh Tinh càng thêm may mắn.
Bộ phim mới “Phong Hỏa” hợp tác cùng đạo diễn Bành, hoàn tất kịch bản sau hơn một tháng, cũng là lúc mùa hè nóng bức lại tới, rốt cuộc cô đã có thể nhàn rỗi ở nhà, Kinh Kỷ Nhân thay cô sắp xếp lịch hẹn, giải thích rõ ràng: “Em hiện giờ rất may mắn, đừng tùy tiện gây họa, bây giờ em chỉ nên quay vài quảng cáo, tham dự vài buổi hoạt động, vừa nhẹ nhàng gia tăng tần suất xuất hiện, vừa quảng bá tốt cho buổi chiếu phim “Phong Hỏa”, kịch bản hay tự nhiên sẽ tìm tới cửa, chúng ta cũng nên nâng cốc chúc mừng, đúng không?”
Thời điểm “xui xẻo” liều mạng nhận thêm công việc rất sợ chỉ cần thư giãn một chút sẽ bị khán giả quên lãng, sau khi “may mắn” ngược lại càng muốn có không gian riêng, càng muốn không bị ép buộc —— Tư Gia Di cũng không thể tránh được vòng lẩn quẩn này, cô thanh nhàn trải qua ngày hè oi bức, Diêu Tử Chính lại trước sau như một bận rộn liên miên, thường xuyên không ở trong nước, nhưng Tư Gia Di luôn nhận được quà hắn gửi về từ nước ngoài.
Có lúc là chai rượu ngon, có lúc là thú nhồi bông số lượng có hạn, “Mấy con Snoopy số lượng có hạn anh gửi về sắp hết chỗ trưng bày trên bàn tôi rồi, vậy sao anh còn chưa chịu về nước?”
Bên bờ kia Đại Dương, giọng hắn có vẻ mỏi mệt, nhưng nghe vẫn rất êm tai: “Sao rồi? Nhớ tôi?”
“Nếu như tôi nói nhớ anh, phải chăng anh lập tức mua vé bay về?”
Hắn trầm mặc chốc lát, Tư Gia Di đột nhiên giật mình phát hiện cô đã nói ra một yêu cầu bốc đồng cỡ nào, hậm hực đổi lời: “Ừ, nhớ anh. Nhưng, công việc vẫn quan trọng hơn.”
Trừ cha mẹ, Phó Dĩnh, Diêu Tử Chính, người thường xuyên liên lạc với cô nhất, không phải là Kinh Kỷ Nhân thì còn ai, hắn thỉnh thoảng nói một chút chuyện về công ty cho cô, dĩ nhiên còn có chuyện của Diêu Tử Chính. Sau hôm nói chuyện điện thoại với Diêu Tử Chính, Kinh Kỷ Nhân nói cho cô biết: “Hôm nay tôi tình cờ nghe được trợ lý của Diêu tiên sinh – Tiểu Ngụy book vé máy bay cho anh ta, ắt hẳn hai ba ngày sau anh ta sẽ trở về nước.”
Tư Gia Di không khỏi nghĩ về câu nói đùa kia: Nếu như tôi nói nhớ anh, phải chăng anh liền mua vé bay về?
Cô bật cười lắc đầu một cái, lòng ngọt ngào.
Đây là căn hộ mới của cô, trừ Diêu Tử Chính cùng Phó Dĩnh, không còn ai biết địa chỉ, tạm thời không cần lo về ‘chó săn’. Mà sống ở nhà mới hai ngày nay, Tư Gia Di hầu như mỗi phút mỗi giây đều hi vọng . . . thời điểm chuông cửa vang lên, mở cửa liền có thể nhìn thấy dáng vẻ mỏi mệt phong trần của Diêu Tử Chính đang đứng trước mình.
Nhưng khi chuông cửa thật sự vang lên, Tư Gia Di hào hứng chạy tới, kéo cửa ra liền thấy ——
Phương Tử Hằng.
Thời điểm Tư Gia Di sửng sốt nháy mắt, Phương Tử Hằng chợt chặn lại cửa, rất sợ cô kháng cự không gặp mặt hắn.
“Anh thật vất vả mới có thể hỏi địa chỉ của em từ chỗ Phó Dĩnh, coi như vì đền đáp chút công sức anh cực khổ tìm em, em cho anh mấy phút, hãy nghe anh nói, được hay không?”
Tư Gia Di thoáng do dự, rồi yên lặng kéo cửa rộng ra chút đỉnh, để hắn vào nhà.
Phương Tử Hằng gấp đến độ trực tiếp đứng bên cửa nói: “Tiền anh góp vốn với mọi người trong lúc nguy khó đã bốc hơi sạch, vì tạo dựng tạp chí mới, anh hiện tại đã táng gia bại sản rồi, nhưng hố càng đào càng lớn, đó không chỉ là tiền của anh và cổ đông, mà còn là của rất nhiều chủ nợ. . . . . . Anh không thể để tình trạng này ngày một gia tăng. Hiện tại người duy nhất có thể giúp anh chỉ có mình em, Gia Di, coi như anh cầu xin em, giúp anh một lần đi.”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
“Anh muốn mượn bao nhiêu?”
***
Tư Gia Di đối với chuyện đầu tư hoàn toàn không hiểu, lúc trước Kinh Kỷ Nhân có nhắc tới vấn đề về thù lao đóng phim, cô cũng chỉ cười trừ. Hôm nay, trước nhu cầu cấp bách về một số tiền lớn, Tư Gia Di liền lúng túng.
Tối hôm đó hệt như cô đoán, Diêu Tử Chính đã trở về nước. Cô cố giả vờ tỏ vẻ mình đang rất vui, nhưng trong đầu toàn là chuyện tiền nong.
Nội tâm rối rắm hồi lâu, phải đến trước khi ngủ cô mới lấy đủ dũng khí mở miệng với người bên gối.
“Diêu Tử Chính.”
“Hả?”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
“Anh có thể cho tôi mượn một khoản tiền không?”
Vì trong phòng ngủ chỉ có một chiếc đèn bàn đang sáng nên cô không thể xác định được khi mình nói ra những lời này, có phải thoáng thấy vẻ mặt của hắn nhất thời tối sầm hay không.
Nhưng nháy mắt nhìn lại, vẻ mặt của hắn vẫn trầm tĩnh như mọi khi: “Em muốn mượn bao nhiêu?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!