Bẫy Tình, Yêu Giả Thành Thật - Chương 34: Rất xin lỗi, cảm ơn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
362


Bẫy Tình, Yêu Giả Thành Thật


Chương 34: Rất xin lỗi, cảm ơn


Tư Gia Di bắt xe trở về khách sạn mình ở, trời vẫn còn sớm, không khí trong lành mát mẻ, taxi chạy dọc theo bờ biển, có thể nhìn thấy ánh mặt trời phản chiếu xuống mặt biển xanh lam trông rất chói mắt.

Ánh mặt trời rực rỡ trong thành phố, một sự u sầu trong lòng cô.

Taxi chạy tới trước cửa khách sạn, cô đang chuẩn bị xuống xe, nhận được điện thoại, là Lý Thân Ninh gọi tới.

“Cả đêm cô không về khách sạn ?!”

Giọng anh ta cực kỳ sốt ruột, trải qua mấy ngày rắc rối cùng Tư Gia Di, anh sớm đã tạo thành phản xạ có điều kiện: “Có chuyện gì sao ?!” Vừa nói vừa đi nhanh ra phía đường lớn bên ngoài khách sạn chờ.

Anh nói tiếp: “Vậy cũng tốt, tôi đợi cô ở bên ngoài khách sạn, tạm thời đừng trở về, hiện tại bên dưới khách sạn đang có rất nhiều phóng viên . . .”

Tư Gia Di nghe vậy, bước chân chợt dừng lại, nhưng lúc này đã muộn, cô đang đứng ở đường lớn, các phóng viên đứng chờ ở góc đường lập tức chen nhau chạy tới, cô bất đắc dĩ thở dài, nói với Lý Thân Ninh ở đầu bên kia: “Tôi đã về rồi.”

“Cô . . . .”

Anh còn đang định nói điều gì đó, nhưng cô ngăn lại: “Không sao đâu, tôi đối phó được” Nói xong liền cúp điện thoại.

Trong nháy mắt con đường phía trước chỗ Tư Gia Di đứng đã bị phóng viên vây kín mít.

Nhìn tình hình liền biết tai họa lần này không nhỏ, một số chiếc microphone có dán logo treo trên cao, gần như đầy đủ các kênh truyền thông trong nước, xem ra Lý Thân Ninh lại sắp dính vào một xi căng đan nào đó rồi, nhưng nghĩ kỹ lại, trong thời gian gần đây anh ta rất bận rộn, hoàn toàn không có chuyện xuất hiện cùng nữ nghệ sĩ nào.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, Tư Gia Di đang định nở một nụ cười chuyên nghiệp đối phó với những vị khách không mời mà đến, thì chợt sững người khi nghe phóng viên tung ra câu hỏi đầu tiên.

“Có đúng là cô đang qua lại với Lý Thân Ninh không ?!”

Sắc mặt Tư Gia Di “chợt” tái đi. Ngay cả thời gian để mình bình tĩnh xem có nghe lầm cũng không có, một phóng viên khác lập tức bổ sung: “Nghe đồn hai người là người của công ty giải trí Trung Thiên – có đúng không, bây giờ đã đổi thành Hoàn Cầu, rõ ràng công ty có quy định cấm nghệ sĩ và người quản lý yêu đương, có phải hai người không quan tâm đến quy định này ?!”

Tư Gia Di hoàn toàn không ngờ chỉ trong nháy mắt bản thân đã biến thành đương sự của câu chuyện, ngoài việc cố gắng giữ vững tâm tình, một mực khẳng định “Chỉ là hiểu lầm”, thì không trả lời bất kỳ câu hỏi nào khác.

Đám phóng viên không nhận được câu trả lời mong muốn, tất nhiên không chịu bỏ qua, lúc này một góc đường lớn bị chen lấn đến nước chảy không lọt.

Các kênh truyền thông đều tranh nhau chụp ảnh, quay phim, người thì để máy quay trên vai, người thì cầm máy ảnh trên tay càng dần càng tiến về phía trước, lúc đầu cô đi nửa bước đã khó, bây giờ thậm chí còn liên tục bị ép lùi về phía sau, cô thử đột phá vòng vây, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền va phải góc nhọn của chiếc máy quay đối diện.

Cô đưa tay che cái trán bị đau, thậm chí còn hơi chóng mặt, nhưng dường như đám phóng viên vẫn không buông tha, Tư Gia Di bắt đầu tức giận, cố gắng khuyên bảo: “Đây chắc chắn là chuyện hiểu lầm, bây giờ tôi cũng không rõ ràng đầu đuôi sự việc, đợi tôi tìm hiểu rõ ràng, sẽ đích thân giải thích với mọi người, như vậy có được không ?! Phiền mọi người nhường đường ….”

Tất nhiên những lời nói của cô không hề có tác dụng gì.

Đang sa sút tinh thần không biết làm thế nào cho phải, hình như đám phóng viên phát hiện ra mục tiêu khác, Tư Gia Di còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, đã thấy Lý Thân Ninh đang đi tới.

Dáng người anh khá cao, vừa xuất hiện liền thu hút chú ý, đám phóng viên định cản anh lại, nhưng không dễ dàng như vậy. Tư Gia Di bị vây ở chỗ này, không thể di chuyển dù chỉ nửa bước, anh rất nhanh đã đi đến bên cạnh cô, không nói lời nào, kéo cô quay đầu bước đi.

Một loạt các câu hỏi oanh tạc bên tai Tư Gia Di và Lý Thân Ninh:

“Hai người bắt đầu từ bao giờ ?!”

“Lý Thân Ninh, anh có lời nào muốn nói với các fan hâm mộ mình không ?!”

Đối với những phóng viên muốn truy hỏi tới cùng này, dường như Lý Thân Ninh cũng không thể chịu nổi nữa, bàn tay đang nắm chặt tay Tư Gia Di thiếu chút nữa tuột mất, anh dứt khoát buông tay cô, cánh tay dài vừa nhấc lên, liền vòng qua ôm cô vào ngực.

Người cô dán chặt vào lồng ngực anh, qua lớp áo và làn da cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh. Không hiểu sao điều này khiến cô trở nên yên tâm.

Các phóng viên giống như đánh hơi được vấn đề, máy ảnh máy quay trong tay họ không hẹn mà gặp đều hướng về cái ôm vai thân thiết của hai người. Bọn họ không ngừng gọi tên Lý Thân Ninh, nhưng đổi lại chỉ nhận được thái độ mắt điếc tai ngơ của anh. Cuối cùng, bảo vệ khách sạn xuất hiện mới dẹp yên đám phóng viên này. Lý Thân Ninh ôm Tư Gia Di vào thang máy, lập tức ấn nút đóng.

Cửa thang máy càng lúc càng thu nhỏ lại, các phóng viên vẫn cố gắng tranh thủ khe hở, chụp lại dáng vẻ thân thiết của hai người: “Vậy là hai người đang dùng hành động để công khai tình yêu sao ?!”

Cửa thanh máy đóng lại thay cho câu trả lời, cuối cùng mới có thể yên tĩnh được.

Thang máy từ từ lên cao, Tư Gia Di dựa vào vách tường thở dài, Lý Thân Ninh đứng bên cạnh vô cùng tức giận, nhỏ giọng trách mắng: “Đúng là một đám quạ ngửi thấy mùi thịt thối.”

“Sao lại xảy ra chuyện này ?!”

Nghe Gia Di hỏi vậy, hình như anh cũng không có ý định trả lời, chỉ thờ ơ nhún vai , cô nhìn dáng vẻ kia, tự hiểu cầu người không bằng cầu mình, lấy điện thoại ra lên mạng.

Vừa đánh lên từ khóa tìm kiếm ba chữ “Lý Thân Ninh”, trang đầu tiên hiện lên tiêu đề “Lý Thân Ninh và người quản lý công khai tình yêu”. Vừa nhìn một cái, cô liền kêu to hỏng rồi. Hôm qua Lý Thân Ninh kéo cô rời khỏi hiện trường chụp ảnh, cảnh hai người cãi nhau, anh ta kéo cô lên xe, tất cả đều bị người ta chụp được.

Lý Thân Ninh liếc cô một cái, dường như tò mò với phản ứng kia, bất giác Gia Di nhìn thẳng anh ta bằng ánh mắt đầy hàm ý sâu xa, cố gắng kìm nén chỉ có thể tự an ủi mình: “May mà bọn họ không chụp được Dao Dao”

Hình ảnh nghệ sĩ trong mắt công chúng là trách nhiệm của người quản lý, cô vừa bấm xem các bình luận liên quan vừa suy nghĩ như chong chóng, tìm cách giải quyết, còn chưa ra khỏi thang máy, liền gọi điện thoại về nước.

Phòng PR của công ty luôn làm việc đâu vào đấy, nhưng chuyện lần này hơi khó giải quyết, khó tránh khỏi căng thẳng trong việc nghĩ cách: “Chúng tôi cũng đang định gọi cho cô.”

“Lúc đó tôi đang tranh luận với Lý Thân Ninh việc anh ta có muốn nhận đóng bộ phim Vạn Đạo hay không, tôi cảm thấy anh ta diễn vai phải diện rất là bất lợi, nhưng anh ta muốn thử sức kỹ thuật diễn của mình, nắm tay chỉ là hành động theo thói quen mà thôi, chẳng có bất kỳ sự mập mờ nào.”

Mặc dù lời giải thích này không chê vào đâu được, vừa đưa ra lý do giải thích với cánh phóng viên, lại vừa tuyên truyền cho bộ phim Lý Thân Ninh sắp đóng. Có thể mọi người sẽ coi chuyện này là để tuyên truyền cho bộ phim sắp tới, nhờ đó mà sóng gió có thể qua đi nhanh chóng, mọi chuyện trở về như lúc ban đầu.

Lý Thân Ninh nhìn người phụ nữ đang nói dối mà không đỏ mặt bên cạnh, không biết bản thân nên giận hay nên cười.

Cô nói tiếp: “Các anh mau nghĩ ra lời giải thích đăng trên trang web của Lý Thân Ninh đi, nói rõ đầu đuôi sự việc, nói bọn họ đưa tin sai sự thật, sẽ nhờ pháp luật truy cứu trách nhiệm . . .”

Cô còn chưa nói xong, điện thoại đã bị giật ra khỏi tay.

Tư Gia Di không kịp phản ứng, vội vàng nghiêng đầu, chỉ thấy Lý Thân Ninh mặt không đổi sắc liếc cô một cái, nói với trưởng phòng PR ở đầu bên kia điện thoại: “Tôi sẽ tự đăng lời giải thích, không cần phiền các anh.”

Trưởng phòng PR sững người: “Nhưng mà…”

“Tít” anh ta đã tắt máy.

Trong đầu Tư Gia Di loạn cả lên, hoàn toàn không hiểu người đàn ông này định làm gì, thậm chí có chút hoảng sợ khi trên mặt anh ta thoáng hiện vẻ mặt coi thường, cô cố gắng giật lại điện thoại, nhưng bị anh ta túm được hai tay, trơ mắt nhìn anh ta bỏ điện thoại của cô vào trong túi.

“Anh điên à ?!” Cô đòi lại: “Trả điện thoại cho tôi.”

Lý Thân Ninh chỉ lặng lẽ nắm chặt hai tay cô.

Hai người giằng co mãi cho đến lúc đứng trước cửa phòng.

Trước mặt là phòng của anh ta, vừa định đóng cửa, Tư Gia Di vội vàng đưa tay ngăn lại, đứng ở bên trong khe cửa, Lý Thân Ninh nói: “Người quản lý nghệ sĩ, tên cũng là nghĩa, chính là hỗ trợ tôi trong sự nghiệp diễn suất, về phần đời sống tình cảm của tôi, không cần cô phải quản lý.”

Lúc đầu cô chỉ sốt ruột, nhưng bây giờ bắt đầu sợ hãi: “Nhưng sự việc lần này, tôi cũng là người trong cuộc !”

Lý Thân Ninh cười cười lập lờ nước đôi, ở trước mặt cô “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.

Tư Gia Di cảm thấy thuyết phục không có kết quả, liền quay đầu về phòng mình, là người quản lý, cô cũng có tên đăng nhập và password trang web cá nhân của anh ta. Cô mở máy tính, đăng nhập vào tài khoản của anh ta, nhưng phát hiện password không đúng.

Thử ba lần, vẫn hiện ra thông báo sai password, cô đang định thử lại lần thứ tư thì bên cạnh cánh cửa khi nãy cô quên đóng vang lên giọng nói của Lý Thân Ninh: “Không cần thử lại nữa đâu, tôi đổi password rồi.”

Tư Gia Di ngẩng phắt đầu lên, anh ta không hề lo lắng, ung dung bước về phía cô, trả lại điện thoại. Nét mặt của anh ta thoáng hiện lên điều gì đó khiến cô sợ hãi, còn chưa kịp có bất kỳ hành động nào, điện thoại của cô đã điên cuồng vang lên.

Trưởng phòng PR của công ty gọi đến: “Cô mau vào trang web cá nhân của Lý Thân Ninh đi, xem bài đăng một phút trước của anh ta !”

“Đối với những tin đồn mấy ngày gần đây, tôi không muốn giải thích điều gì, chỉ hy vọng mọi người có thể để cho cuộc sống tình cảm của tôi có không gian riêng.”

Do Lý Thân Ninh tự mình đăng, đăng ở trên trang web cá nhân của anh ta, chỉ có một câu ngắn ngọn như vậy. Tư Gia Di cứng người trước máy vi tính, chiếc điện thoại cạnh bàn đã có vô số cuộc gọi đến, từ Ggiám đốc, đến đài truyền hình, tòa soạn báo, có cả của Phó Dĩnh và đám đồng nghiệp – một cuộc Tư Gia Di cũng không nhận.

Cô đã giận tới mức không buồn nổi cáu: “Lý Thân Ninh, rốt cuộc anh đang làm cái quái gì ?!”

“Cô nói thử xem ?!”

Lý Thân Ninh – tên đầu sỏ gây chuyện ngồi ở góc bàn, dáng vẻ tùy ý, nhưng ánh mắt mang theo thâm tình nào đó, nhìn chằm chằm vào cô. Tư Gia Di không muốn suy nghĩ viển vông, cố gắng lấy giọng chuyên nghiệp, nhẹ giọng khuyên nhủ anh ta thay đổi quyết định: “Anh thấy chưa chết chưa sợ đúng không, yêu và kết hôn sẽ phá hủy sự nghiệp của một người nghệ sĩ, chuyện này mười năm trước trong làng giải trí đã từng xảy ra, bây giờ đối với chuyện yêu đương của nghệ sĩ nổi tiếng, giới giải trí cũng có thái độ khoan dung hơn, fan hâm mộ cũng khá lý trí, chuyện này không ảnh hưởng quá lớn với anh ?!”

Nhìn nét mặt anh, dễ dàng nhận thấy đây chính là điều anh ta đang nghĩ.

Tư Gia Di lắc đầu cười khổi: “Vậy chúng ta coi như chuyện này không có ảnh hưởng gì đến anh, nhưng còn tôi thì sao ?! Tôi vừa mới bắt đầu tiếp nhận công việc quản lý, trước đây làm nghệ sĩ đã đủ tiếng xấu, bây giờ làm người quản lý lại đi quyến rũ nghệ sĩ nổi tiếng, anh bảo tôi làm sao có thể đứng trong làng giải trí này ?!” Sắc mặt Lý Thân Ninh bỗng nhiên trầm xuống.

Tư Gia Di cảm giác sắp thuyết phục được anh ta, không ngừng cố gắng nói: “Anh nên biết trên người tôi đã có không biết bao nhiêu lời đồn thổi rồi. Anh có tin không, có thể sẽ có một ngày đám phóng viên kia đào bới được tất cả những chuyện trong quá khứ của tôi ?! Hút ma túy, làm gái, quy tắc ngầm, được bao nuôi. Những tin đồn này đều luôn đeo bám tôi, cả đời cũng không rửa sạch, yêu một người như tôi, chỉ làm người khác cảm thấy tôi và anh cùng một loại người, khiến cuộc sống nghệ sĩ của anh xuất hiện vết nhơ, truyền thông, fan hâm mộ cũng sẽ bám chặt vào vết nhơ này, từ đó danh tiếng của anh cũng xuống dốc không phanh, đến lúc đó thực sự không thể cứu vãn.”

Hút thuốc phiện, làm gái, quy tắc ngầm, được bao nuôi…..

Từng chữ, từng chữ như từng cây kim, Lý Thân Ninh sửng sốt nhìn cô gái đang bình tĩnh kể lại.

Anh không tự chủ được đưa tay về phía cô.

Tư Gia Di ngồi trên ghế xoay, thấy thế, theo bản năng ngã về phía sau. Tình hình lúc này, tự nhiên khiến cô có nhiều điều phải dè chừng.

Đúng lúc này, điện thoại của cô lại vang lên

Người gọi tới là giám đốc.

Tư Gia Di suy nghĩ, rồi mới nghe máy.

Giám đốc hỏi hết sức trịnh trọng: “Gia Di, anh chỉ hỏi em một câu, có đúng là hai người đang qua lại không ?!”

Cô và giám đốc đã quen nhau nhiều năm, lúc đầu còn cho rằng anh ta sẽ hiểu cô, bây giờ chỉ có thể bật cười: “Làm sao có chuyện đó ?!”

Tư Gia Di đang nói, thấy Lý Thân Ninh nghiêng người nhìn mình. Cô lại định ngã về đằng sau, nhưng lần này anh ta đưa tay giữ chiếc ghế xoay, bao vây cô.

Anh tiến đến sát bên tai cô nói: “Nếu như yêu một người là sai lầm, vậy tôi tình nguyện đâm lao thì phải theo lao.” Dứt lời, nhìn thẳng vào mắt cô, trong nháy mắt bắt được môi cô.

Cô không kịp phản ứng, còn anh giống như mất kiểm soát cắn mút môi cô. Gia Di kinh ngạc há miệng, anh ta liền tiến vào, cô bình tĩnh cắn chặt hàm răng, anh đành dừng lại.

Kinh Kỷ Nhân không thấy cô trả lời, sốt ruột đến độ không ngừng kêu lên: “Này ?! Này ?! Gia Di ?!”

Tuy chỉ có hơn chục giây ngắn ngủi, nhưng lúc Tư Gia Di đẩy Lý Thân Ninh ra đã hoảng sợ đến không thở nổi. Cô cảm giác mình nên cho anh ta một cái tát, nhưng điện thọai của giám đốc vẫn còn đang đợi, cô phải trả lời trước: “Chuyện giữa em và Lý Thân Ninh chỉ là hiểu lầm, anh yên tâm, em sẽ bảo anh ta xóa bài viết kia trên trang web cá nhân.”

Giám đốc im lặng một lúc lâu, đột nhiên nghi ngờ hỏi: “Vừa nãy hình như anh nghe thấy tiếng của Lý Thân Ninh ?!”

Tư Gia Di cả kinh, vội vàng nói: “Anh nghe nhầm rồi.”

Kinh Kỷ Nhân trầm ngâm phút chốc, trở lại vấn đề chính: “Vậy em mau sớm nói chuyện với anh ta đi, gộp cả hai vấn đề lại, tìm cách giải quyết thống nhất, như vậy mọi chuyện mới ổn thỏa.”

Nhưng rõ ràng, Lý Thân Ninh không có ý định phối hợp.

Thậm chí anh ta còn mượn đợt sóng gió này để cho bản thân nghỉ phép, sau khi công việc kết thúc vẫn tiếp tục ở lại Singapore.

Đối với việc mất kiểm soát vừa nãy, một chữ cũng không nhắc tới, cô cũng chỉ có thể phối hợp, im lặng không màng lên tiếng

Sau khi bị giới truyền thông đưa vụ xì căng đan của hai người lên các bản tin, người vui vẻ nhất không phải là ai khác mà chính là Dao Dao, cô bé ôm bài tập cười hì hì đi tới phòng Tư Gia Di, mỗi lần lấy cớ nhờ cô giải bài, đều vô tình hoặc cố ý nhắc tới baba của mình: “Lý Thân Ninh đang chơi điện tử, cháu phải làm bài tập không thể chơi cùng anh ta, sẽ không có ai chơi cùng anh ta.”

“Lý Thân Ninh đang ăn cơm, có rất nhiều món, cô có muốn ăn cùng không ?!”

“Lý Thân Ninh lại đi uống rượu, cô kéo anh ta về đi.”

Tư Gia Di không thể làm khác chỉ có thể khiến cô bé thất vọng.

Lượng phóng viên đóng ở bên ngoài khách sạn đã có xu hướng giảm bớt, tất cả đều cho rằng mối tình này là chuyện ván đã đóng thuyền, giá trị tin tức cũng lập tức giảm đi. Nhưng dù vậy, Tư Gia Di vẫn không thể bước ra khỏi khách sạn dù chỉ nửa bước, đành phải nhờ Mã Lệ dẫn Đa Đa tới.

Phong cách sắp xếp cũng như trang trí ở phòng khách sạn hoàn toàn khác với ở nhà họ phương, vì để Đa Đa có thể yên tâm ngủ lại khách sạn, cô cố ý nói với người phục vụ phòng sắp xếp trang trí lại các đồ vật trong phòng, để cậu bé dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh mới.

Lúc Dao Dao ôm bài tập tới gõ cửa phòng Tư Gia Di, nhìn thấy Đa Đa, há miệng kinh ngạc: “Cậu, cậu, tại sao cậu lại ở đây ?!”

Đối với cô bé đang há miệng lắp bắp kia, Đa Đa vẫn giữ thái độ xa cách như trước.

Tư Gia Di giải thích: “Cậu bé là con cô, tên Tư Tuấn Đạc. Mọi người hay gọi là Đa Đa.”

Dao Dao nghe xong, choáng váng toàn tập.

Tư Gia Di vừa nhặt mấy quyển sách bài tập vừa nãy Dao Dao làm rơi do kinh ngạc quá độ, vừa nói tiếp: “Lần này Đa Đa sẽ về nước cùng cô. Ở trong nước Đa Đa không có bạn bè, Dao Dao, sau này cháu chơi cùng Đa Đa được không ?!”

Dao Dao ngây ngô gật đầu, đặt mông ngồi xuống ghế salon, trong lòng lặng lẽ làm biểu thức: Đa Đa = con trai Diêu Tử Chính = con trai Tư Gia Di, như vậy, Diêu Tử Chính = chồng Tư Gia Di ?!

Quan hệ quá lộn xộn, nhất thời Dao Dao không tiếp thu nổi. Ngồi trên sofa còn chưa ấm chỗ, Dao Dao lại đứng “bật” dậy, vẻ mặt hốt hoảng nói: “À…. vừa nãy cháu chỉ lo cầm sách bài tập, nên quên cầm bút, cháu chạy về phòng lấy đã.”

Nói xong không đợi Gia Di trả lời, lập tức chạy tóe khói.

Dao Dao chạy về phòng mình, Lý Thân Ninh đang cúi đầu đọc kịch bản, nghe tiếng động ngẩng đầu lên, thấy cô bé dường như đang có tâm sự, ngồi ngẩng người trên ghế sofa, không khỏi nhíu mày, đứng dậy đi tới chỗ cô bé, vỗ yêu vào cái miệng đang bĩu ra, ôm vào lòng: “Bình thường mỗi lần con từ phòng cô Gia Di về đây, đều sẽ ra lệnh cho ba nhanh chóng bắt lấy cô ấy, tại sao hôm nay không thấy con nói như vậy ?!”

Cô bé đặc biệt khó xử nhìn anh: “Lý Thân Ninh.”

“Hả ?!”

“Con nói cho ba biết một tin, ba ngàn vạn lần không được kích động.”

Anh nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô bé, có chút tò mò: “Nói đi.”

“Tư Gia Di, cô ấy… hình như đã kết hôn rồi.”

Sắc mặt anh đột nhiên đông cứng lại, không tự chủ đứng lên hỏi: “Tại sao con nói thế ?!”

Cô bé không muốn đả kích anh, do dự một lát, cẩn thận từng li từng tí nói: “Vừa nãy con nhìn thấy con trai cô ấy. Cái người gọi là Đa Đa, cậu ta vô cùng vô cùng đáng ghét, chưa bao giờ chịu nói chuyện với con dù chỉ nửa chữ.”

Lý Thân Ninh cười cười, liền trở về với dáng vẻ thích thú trước đó, lại ngồi xuống ghế salon, tựa vào lưng ghế: “Chuyện đó ba biết lâu rồi.”

Dao Dao lại bị chấn động lần nữa.

Anh nhéo má cô bé nói: “Có con không có nghĩa là đã kết hôn, giống như ba chẳng hạn, tuy rằng đã có con, nhưng vẫn còn độc thân.”

Cô bé hoàn toàn bị làm cho rối loạn: “Nhưng mà… Không phải ba nói chỉ khi đàn ông và phụ nữ kết hôn mới có đứa trẻ sao ?!”

Lý Thân Ninh nhất thời cứng họng.

Làm thế nào để giải thích chuyện này với một đứa trẻ, đây thực sự là một vấn đề nan giải.

Thật ra thì Dao Dao cũng không quan tâm đến câu trả lời của anh, những chuyện cô cần quan tâm có cả một đống lớn, càng nghĩ càng thấy phiền lòng, cô bé chán nản đưa tay ôm mặt, lầm bầm: “Ba của Đa Đa là bạn của con, lúc đó con còn gạt anh ta, nói Tư Gia Di là mẹ con. Chắc chắn bây giờ anh ta biết con đang nói láo, xấu hổ chết đi được!”

Giọng nói làm nũng đáng yêu của cô bé làm đôi mắt của Lý Thân Ninh đột nhiên trở nên sắc bén rét lạnh, trong đầu lặng lẽ hiện lên một cái tiên: Diêu Tử Chính….

Đám phóng viên hoàn toàn biến mất vào đúng ngày Tư Gia Di định trở về nước.

Lý Thân Ninh đặt chuyến bay cùng với cô, cô phải đi trước tới nhà họ Phương đón Đa Đa, Lý Thân Ninh và Dao Dao đi thẳng ra sân bay, mọi người sẽ gặp lại nhau trên máy bay.

Hành lý của Đa Đa không nhiều lắm, chỉ có một chiếc vali 24 phân, lúc cô đón Đa Đa, không khí nặng nề, thậm chí Mã Lệ còn khóc, cô liền bị bầu không khí này làm cho áy náy thương cảm, suy cho cùng là do cô ích kỷ, ngày trước đem Đa Đa nhờ nhà họ Phương nuôi dạy, chính là vì đề phòng chuyện ngày hôm nay Diêu Tử Chính biết chuyện, tranh giành quyền nuôi dưỡng con với mình, bây giờ trong chốc lát cô lại muốn dẫn Đa Đa – người sống với họ nhiều năm rời khỏi họ. Cô hoàn toàn cảm nhận được cảm giác của bà Phương, nhưng ngoài việc áy náy với bà ra, cô không thể làm gì khác.

Tư Gia Di nghĩ như vậy, càng không phản bác được. Trong khoảng thời gian ngắn, nhà họ Phương đã tràn đầy tiếng nức nở của Mã Lệ, Đa Đa cau mày, ra tới cửa chính cậu bé còn nghiêng đầu nhìn, cuối cùng cậu bé tiến lên lau nước mắt cho Mã Lệ.

Bà Phương đưa hai mẹ con cô xuống lầu, cho đến lúc bọn họ lên xe, bà Phương vẫn đứng ở bên cửa sổ xe, ánh mắt hiện lên sự lưu luyến không nỡ nhìn Đa Đa rời đi.

Tư Gia Di chớp mắt, cố gắng kìm nước mắt lại nói: “Bác Phương, cháu thực sự xin lỗi.”

“Đừng nói những câu khách sáo như vậy.” Bà Phương chỉ tay lên trán cô, hiền lành giống như đối xử với chính con gái mình, nhưng trên mặt bà, ngoại trừ nét mặt không nỡ, cũng chỉ còn lại bi thương. Tư Gia Di xấu hổ cúi đầu.

Xe đã khởi động, một giây trước khi chiếc xe rời đi, bác Phương lại hỏi cô: “Gia Di, bác có một câu không biết có thể hỏi cháu hay không.”

“Bác cứ nói đi ạ.”

“Mấy năm nay bác vẫn luôn muốn hỏi, nhưng lại không thể mở miệng, cũng là do bác sợ nghe thấy câu trả lời khiến bản thân tuyệt vọng.”

Cô mơ hồ có thể đoán ra được chuyện bà muốn hỏi, bàn tay không khỏi siết chặt, bà Phương có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Đa Đa có phải là con của cháu với Phương Tử Hằng không ?!”

Nhìn sự mong chờ trong mắt bà, cô không nỡ nhẫm tâm phá vỡ chút mong đợi nhỏ bé đó.

“Bác gái…. cháu….”

Bà Phương đột nhiên phất tay một cái cắt ngang lời cô: “Được rồi, được rồi, coi như bác chưa hỏi điều gì hết.” Vừa nói dứt lời đã nghiêng đầu nói với tài xế: “Lái xe mau đi, đừng để lỡ máy bay.”

Chiếc xe tăng tốc trong nụ cười gượng của bà Phương, cô không có dũng khí quay đầu nhìn lại.

Trở về nước, đồng nghĩa với việc có rất nhiều chuyện phiền phức tìm tới cửa.

Hiệu suất các kênh truyền thông xử lý thông tin kinh khủng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Tư Gia Di, thì ra việc xảy ra ở Singapore mấy ngày trước, cùng với “Chiến tích vinh quanh” của cô nhiều năm trước, đã được các kênh truyền thông, tạp chí lớn nhỏ trong nước đăng tin nhiều ngày.

Điều này không khác nào việc đem vết thương mới khép miệng kia của cô, lại một lần nữa xé toang ra.

Một người luôn không biết sợ là gì như Lý Thân Ninh, lúc này dường như còn khổ sở hơn: “Rất xin lỗi.”

“……”

“Tôi không ngờ sự việc lại ầm ĩ đến vậy.”

Nhưng cô chỉ cười cười: “Vạn tên xuyên tim, tập mãi cũng thành quen rồi.”

Ngày thứ hai sau khi cô về nước, tổng giám đốc lập tức gọi cô tới công ty, cùng lắm là bị tổng giám đốc tạo áp lực hoặc bị giảng đạo chứ gì, cô nghĩ tình hình xấu nhất.

Nhưng lần này cô đã đoán sai. Giám đốc quyết định ủng hộ cô

Tư Gia Di vừa đặt chân vào phòng giám đốc, anh ta giống như đã chờ từ lâu, liền đứng lên dẫn cô đi ra ngoài: “Bây giờ chúng ta phải đi tìm phó tổng giám đốc, anh đi xin anh ta nghĩ cách cho em, nếu như cấp trên vẫn không chịu bỏ qua, anh sẽ từ chức cùng em.”

Mãi một lúc sau cô mới tiêu hóa được những lời giám đốc vừa nói, cô không nhấc chân dù nửa bước, thậm chí có chút tức giận: “Anh chịu đau khổ cay đắng trong nhiều năm mới có thể từ một người quản lý trở thành một giám đốc như bây giờ, làm sao anh có thể nói từ chức là từ chức được ngay ?!”

“Gia Di, năm đó anh làm người quản lý của em nhưng không thể giúp em một lần, bây giờ lại phải trơ mắt nhìn em bị đuổi việc, em cảm thấy lương tâm anh có thể yên ổn sao ?!”

Giám đốc bất bình thay cô, mặc dù Tư Gia Di cảm thấy uất ức, nhưng càng cảm thấy không ổn: “Em không muốn liên lụy tới anh.”

“Ngay cả một người quản lý anh cũng không bảo vệ được, thì anh ngồi ở cái ghế giám đốc này còn có ý nghĩa gì ?!”

Cô muốn an ủi anh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể đưa ra câu trả lời lập lờ nước đôi: “Có thể sẽ có cách giải quyết khác.”

“Nhưng trước mắt chúng ta hoàn toàn không có cách giải quyết nào khác, cái tên Lý Thân Ninh kia thì quá tùy hứng, làm việc không nghĩ tới hậu quả. Coi như bây giờ anh ta chịu xóa bài viết kia trên web, ra mặt giải thích quan hệ giữa hai người, cũng không thể cản được việc giới truyền thông tiếp tục đào bới gièm pha em. Lý Thân Ninh làm em trở nên như vậy, nhưng công ty sẽ luôn luôn bảo vệ anh ta, lần này chắc cũng không có biện pháp trừng phạt nào đối với anh ta, cuối cùng người xui xẻo chỉ có một mình em mà thôi.”

Thấy cô vẫn không chịu hợp tác, giọng nói của Kinh Kỷ Nhân cũng trở nên mềm mỏng hơn: “Anh từ chức theo em hay không, chuyện này để nói sau đi, bây giờ chúng ta đi tới phòng làm việc của phó tổng giám đốc, anh sẽ nhờ anh ta nghĩ cách giải quyết giúp em, không nhắc tới bất kỳ chuyện gì khác, có được không ?!”

Tư Gia Di suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.

Phó tổng giám đốc đang ở trong phòng làm việc, Kinh Kỷ Nhân đưa tay gõ cánh cửa đang khép hờ, Phó tổng giám đốc liền mời hai người bọn họ vào.

Vị phó tổng giám đốc được điều tới đây sau khi công ty sát nhập với Hoàn Cầu, đối với những nhân viên cũ rất khách sáo. Giám đốc và Tư Gia Di vừa ngồi xuống, thứ ký của anh ta liền đi tới rót nước.

Giám đốc vẻ mặt nghiêm túc, khoát tay ngăn cản nói: “Không cần rót nước, Phó tổng giám đốc, tôi chỉ muốn nói một câu, nếu như công ty muốn đuổi việc Tư Gia Di, tôi cũng sẽ tự nhận trách nhiệm và xin từ chức.”

Tư Gia Di cả kinh nhanh chóng kéo góc áo anh ta, vội vàng giải thích: “Phó tổng giám đốc, ý của tổng giám đốc không phải là vậy, anh ta….”

Phó tổng giám đốc lại cười: “Hình như hai người hiểu lầm rồi, cấp trên chỉ định tạm thời để cho Lý Thân Ninh dừng mọi hoạt động một thời gian, ngoài trừ việc đó ra, tất cả đều như trước, không có gì thay đổi.”

Cả Tư Gia Di và giám đốc đều giống như không tin vào tai mình, ngồi ngẩn ra.

Phó tổng giám đốc vẫn cười hiền lành như trước: “Lần này gọi hai người tới, chính là vì nói chuyện này. Bây giờ hai người có thể yên tâm làm việc rồi chứ ?! Cô Gia Di, cô có thể tiếp tục làm quản lý của những nghệ sĩ khác không, về phía giới truyền thông và công chúng cô không cần quan tâm.”

Tư Gia Di ngây ngô đứng lên, máy móc đi ra khỏi phòng làm việc của phó tổng giám đốc.

Chuyện này không khác gì việc sống sót sau vụ tai nạn nguy hiểm, Kinh Kỷ Nhân vui vẻ mặt mày phấn chấn, vừa ra khỏi phòng làm việc liền không đợi được mà nở nụ cười thật tươi: “Thật sự là quá may mắn.”

Tư Gia Di lại khá căng thẳng, trên mặt không hề mỉm cười: “Đây là chỉ thị của anh ta.”

Chỉ thị của Diêu Tử Chính ……

Thay đổi người quản lý, tạm thời sẽ không nhận những hợp đồng mới, nhưng bộ phim đang đóng sẽ bị dừng lại, trong một đêm Lý Thân Ninh đã bị cô lập .

Tư Gia Di bắt đầu trải qua những ngy bt an.

Sự nghiệp của Lý Thn Ninh bị thay đổi v c, trong khoảng thời gian anh ta bị dừng mọi hoat động sẽ bị thiệt hại bao nhiu, c khng th no biết.

Nhng hnh nh trong my ngy ny, Lý Thn Ninh còn bận rộn hơn so vi trc kia, ngay cả thời gian chăm sc Dao Dao cũng ít hơn. C bé bị đa ti nh T Gia Di lm bi tập, mặc dù c bé đi vi việc ny khng vui, nhng T Gia Di thật sự khng hiu my ngy qua anh ta rt cuộc đang bận ci g.

Đa Đa c Dao Dao lm bạn, tm trạng hnh nh tt hơn so vi lúc ở Singapore, mặc dù cậu bé cha bao giờ biu hiện tm trạng trn khun mặt, nhng lm mẹ cậu, T Gia Di c th cảm nhận đợc cậu bé đang dần dần thay đổi, đy l điu duy nht khiến c vui mừng.

Kh khăn lm c mi thot đợc cnh ký giả đi gặp Lý Thn Ninh, nhn dng vẻ anh ta c vẻ khng sao, lm c cng thy kh hiu.

“Tại sao anh khng lo lng cho sự nghiệp diễn xut của mnh ?!”

“Coi nh l cho bản thn một kỳ nghỉ phép đi.”

Hiện giờ bọn họ đang ở trong căn phòng ring của một Club tư nhân, nơi bí mật an toàn, ánh sáng xung quanh đều yếu ớt, Tư Gia Di không xác định được rốt cuộc mình có hiểu được người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này không: “Vậy anh nói cho tôi biết, gần đây anh đang bận chuyện gì, mà ngay cả thời gian chăm sóc Dao Dao cũng không có.”

Đối với câu hỏi này, anh từ chối trả lời, ngược lại hỏi: “Vậy cô nói xem, tại sao cô lại phải quan tâm tôi ?!”

Cô không trả lời, phát hiện chính bản thân cũng không hiểu được vì sao mình lại như thế, thậm chí đối với việc anh ta phát ngôn lung tung khiến dư luận xôn xao, cô cũng không cảm thấy tức giận.

Suy nghĩ một lát, cuối cùng cô tìm được những từ ngữ thích hợp nói: “Có lẽ đây chính là một loại cảm giác chịu ơn.”

“Cảm giác chịu ơn ?!” Hình như anh ta đối với câu trả lời này không hài lòng lắm “Đừng nói với tôi, bởi vì chúng ta đều là những bậc cha mẹ độc thân, cô thấy tôi đáng thương nên mới giúp tôi ?!”

Hai người đều có những suy nghĩ riêng, sự tinh khiết và mùi thơm tràn đầy căn phòng, có chút khổ sở, ngay cả giọng nói của cô cũng phát ra chua sót khổ sở: “Có lẽ đó cũng là một phần nguyên nhân, quan trọng hơn là, những việc này tôi đã từng trải qua, bị oan ức, bị cảnh sát bắt, bị công ty đại diện một cước đát văng… Nếu năm đó có người giúp tôi một chút, tôi cũng sẽ không tuyệt vọng đến vậy.”

Lý Thân Ninh không đành lòng nhìn cô, sự bi thương tràn ngập không khí trong căn phòng. Anh cúi đầu tìm thứ gì đó, như tìm chút ánh sáng chiếu trên mặt bàn.

“Cô không trách tôi ?!” Anh có chút không chắc chắn.

Người phụ nữ lại cười lạnh nhạt như vậy, là chưa từng gặp chuyện thê lương, hay là không thèm để ý tới.

“Tại sao tôi lại phải trách anh ?! So với tất cả những chuyện tôi đã trải qua năm đó, quả thực đây chỉ là chuyện nhỏ, không có lý do gì lại bị chuyện nhỏ đả kích”

Cô nói giọng đầy khí phách, Lý Thân Ninh nghe xong, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong mấy ngày u ám này: “Có nhớ cô đã từng nói với tôi một câu không, vạn tiễn xuyên tim, tập mãi thành thói quen rồi ?! Nếu tất cả những chuyện năm đó đều là giả, vậy thì đối với cô thực sự rất không công bằng.”

“Tại sao lại nhắc tới chuyện này ?!”

“Nói thật với cô, năm đó tôi mới bắt đầu sự nghiệp nên cảm thấy rất thích phong cách diễn của cô, cô còn nhớ hồi cô đóng một quảng cáo vào vai nữ tên Lung Á, thật sự khiến cho tôi ….” Anh không khỏi nhíu mày, nhớ lại hình ảnh năm đó, còn cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “Kkinh ngạc.”

Cô lờ mờ nhớ lại lần đóng quảng cáo đó.

Trong quảng cáo, cô được gọi “Thụ”, lắng nghe tiếng lòng của nam chính, vào lúc này cô vừa thầm kinh ngạc vì sự hiểu biết của anh ta đối với cô, vừa tiếp tục lắng nghe anh ta trải lòng chuyện thời niên thiếu: “Tôi còn nhớ năm đó vì cô nổi tiếng quá nhanh, có một biệt hiệu gọi là ‘chăm chỉ’ . Cảm giác cô là một người kiên cường, là người chỉ cần xác định rõ mục tiêu sẽ luôn luôn hướng về phía trước. Nhưng sau này ….”

Anh dừng một chút, cô đại khái đoán ra được anh đang tránh nói tới những từ khiến cô khó chịu, sau đó anh tiếp tục nói: “Nói thật lúc trước tôi say mê cô bao nhiêu thì sau này khinh bỉ cô bấy nhiêu.”

Quả nhiên là thế giới của người trẻ tuổi, trắng đen rõ ràng, không có màu xám ở giữa. Cô bất đắc dĩ lắc đầu: “Chẳng trách lúc mới quen, anh lại có thái độc ác với tôi như vậy, cũng không muốn Dao Dao thân thiết với tôi.”

Lý Thân Ninh có vẻ lúng túng, vẻ mặt run sợ, trịnh trọng nhìn về phía Gia Di: “Mấy ngày nay tôi đã điều tra ra được chút manh mối, cô đợi thêm một thời gian nữa, tôi không tin, không tìnm ra được chứng cớ chứng minh trong sạch cho cô.”

Sự cố chấp của người đàn ông này làm cô kinh hãi, nói chính xác hơn là sợ: “Đừng nói với tôi là mấy ngày nay anh đi điều tra việc này.”

“…..”

“Không cần.” Cô gượng cười, “Thật sự không cần.”

Lý Thân Ninh không nói gì, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, chuẩn bị đứng dậy: “Tới giờ rồi, tôi phải đến tòa án điều tra một chút.”

Anh ta đi gấp như vậy, cô thật sự không biết thuyết phục thế nào, trong tình huống cấp bách liền thốt lên: “Lý Thân Ninh !”

Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô.

“Làm sao anh khẳng định được những tin đồn về tôi năm đó là giả ?! Nhỡ đâu tôi gạt anh thì sao, nhỡ đâu sự thực đúng như tin đồn ?!”

“Không biết.” Từ trước đến nay anh chưa bao giờ kiên định như vậy.

Tư Gia Di biết bản thân đang lo lắng điều gì, lo lắng anh ta sẽ điều tra ra được Diêu Á Nam, lo lắng anh ta sẽ điều tra ra được Phương Tử Hằng, lo lắng anh ta sẽ khơi lại những cảm giác tra tấn vĩnh viễn không dứt kia, những lo lắng này khiến cô không thể nói với người ngoài cuộc như anh, chỉ có thể nói: “Trước đây không phải anh vẫn cho tôi là hạng người như vậy sao ?!”

Lý Thân Ninh lại nhìn cô bằng ánh mắt đầu trìu mến: “Chắc chắn cô không biết được lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô là trong hoàn cảnh nào đâu.”

Cô không hiểu vì sao đột nhiên anh ta lại nói như vậy. Cô không khỏi do dự đáp: “Tôi đang nói chuyện với Dao Dao, anh đến bế cô bé đi, tiện thể châm chọc tôi một câu.”

Anh lắc đầu một cái: “Đó là lúc cô ở studio bị gây khó dễ, bị mười mấy cái tát, nhưng một câu oán hận cũng không có, làm như không có gì, tiếp tục quay phim cho đến khi xong.”

Tư Gia Di hoàn toàn không dám tin.

Nhưng những lời này, thực sự phát ra từ miệng anh ta: “Một người phụ nữ quật cường lại ương bướng không biết dùng mưu mô, ngoại trừ Tư Gia Di ra, tôi chưa từng gặp người thứ hai. Lúc đầu cũng vì gặp cô trong hoàn cảnh như vậy, tôi mới bắt đầu chú ý tới cô, sau này lại đi tin những tin đồn thổi kia, nên bị thất vọng che mờ mắt mình. Thật ra suy nghĩ kỹ lại, nếu như tôi vẫn nhớ tới dáng vẻ năm đó, tôi sẽ luôn tin tưởng cô, không cho rằng cô là loại người đắm mình trong trụy lạc.”

Lý Thân Ninh cứ như vậy bỏ đi.

Tư Gia Di cố gắng dùng mọi cách để nhớ lại, vẫn không thể nào nhớ được khoảng ký ức anh ta đang nói, nhưng suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên cảm thấy đáng mừng, thì ra ở trong trí nhớ người khác, cô không phải là người xấu xa đến thế, cũng từng để lại kỷ niệm tốt đẹp . . .

Đối với việc mình bị đình chỉ một thời gian, Lý Thân Ninh hoàn toàn không để ý. Nhưng không có nghĩa là fan hâm mộ của anh sẽ bỏ qua cho công ty

Vì bảo vệ quyền lợi thần tượng của mình, có vô số những bức thư cầu xin tha thứ, trách mắng gửi tới công ty, Tư Gia Di trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ngay cả đồng nghiệp cũng có lời ra tiếng vào.

Ngoài Lý Thân Ninh, Tư Gia Di còn làm quản lý cho mấy nghệ sĩ khác, cũng hết sức bận rộn. Trừ cuộc hội nghị thường kỳ vào thứ hai ra, về cơ bản cô rất ít khi ở công ty, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể bắt gặp đồng nghiệp bàn tán chuyện của mình –

Mỗi lần hội nghị thường kỳ Tư Gia Di đều đến khá sớm, cô đẩy cửa phòng họp đang khép hờ, không ngờ có người còn tới hớm hơn. Xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy ba người đang ngồi trên ghế salon bên bàn hội nghị vừa nói vừa cười, cô đang định đi vào, nghe thấy đối phương nhắc tới tên mình.

“Ai da, mọi người đã nghe tin về Tư Gia Di chưa ?! Cô ta vừa mới vào công ty không được bao lâu, công ty chúng ta liền bị Hoàn Cầu thu mua, sau đó vì bảo vệ nghệ sĩ của mình, đã ra tay đánh người khác. Khoảng thời gian trước còn nghe nói cô ta bị chụp ảnh khi đang quyến rũ thương nhân, bây giờ ngay cả Lý Thân Ninh cũng bị thua dưới tay cô ta….”

“Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, không phải người đứng sau Lý Thân Ninh rất có quyền thế sao ?! Tại sao người bị phạt lần này lại là anh ta, mà không phải Tư Gia Di ?!”

“Vậy thì các cô không hiểu rồi, người đứng sau cô ta cũng rất có quyền thế.”

“Cô đang nói tới…. giám đốc ?! Nghe nói năm đó giám đốc còn là quản lý của Tư Gia Di. Nói thế nào đi nữa thì hai người bọ họ cũng coi như thân tình, gặp phải chuyện khó khăn tất nhiên phải giúp đỡ nhau.”

“Sai.”

“Hả ?! Nói như vậy nghĩa là bên trong còn nội tình khác ?!”

“Các cô còn nhớ lần cô ta xin nghỉ phép đi Singapore, sau khi trở về mang theo rất nhiều đặc sản bánh ngọt, đưa cho mọi người ?!”

“Nhớ chứ, nhưng sao ?!”

“Tôi nói cho hai cô nghe, vào đúng tối hôm đó, tôi phải quay lại công ty lấy chút đồ, thấy cô ta vẫn còn ở lại làm thêm giờ, lúc tôi đi ngang qua phòng làm việc thấy cô ta mệt mỏi gục xuống bàn ngủ, còn cho rằng cô ta đúng là người cuồng công việc, nếu tôi có một nửa chịu khó của cô ta, thì tôi cũng có thể thăng chức rồi. Nhưng kết quả sau đó tôi nhìn thấy gì, hai cô thử đoán xem ?!”

“Nhìn thấy cái gì ?”

“Tôi nhìn thấy một nhân vật lớn bước vào phòng làm việc của cô ta, để đồ ăn khuya xuống bàn, lại còn ngồi đó nhìn cô ta ngủ, không kìm được lòng đưa tay vuốt ve gương mặt cô ta…. Ánh mắt đó, giống như đang nhìn tình nhân nhỏ, cho dù có là người mù cũng nhìn ra được sự mờ ám giữa bọn họ.”

“Là người nào vậy ?! Nói nhanh lên, đừng có úp úp mở mở như vậy.”

“Diêu-Tử-Chính!”

Hai người còn lại đồng thời phát ra tiếng kêu lớn.

Bàn tay Tư Gia Di vốn đang cứng đờ đặt trên nắm cửa, lúc này chán nản buông ra, trong mắt chỉ cò lại sự ngỡ ngàng. Nháy mắt cô đã lấy lại tinh thần, cuống quít quay đầu rời đi.

Cô muốn rời ra chỗ thị phi này.

Rời xa . . . . con người luôn áp đặt cho mình những xúc động sâu sắc nhất.

Người ngoài cửa đã đi khỏi, nhưng tiếng nói cười bên trong vẫn chưa kết thúc, người kia đưa mắt nhìn hai đồng nghiệp đang bị kinh ngạc, càng cười đắc ý hơn: “Chuyện sau đó còn kích thích hơn !”

“Không thể nào ?! Còn chuyện gì nữa ?!”

“Sau khi Diêu Tử Chính đi, một lúc sau Lý Thân Ninh xuất hiện, bây giờ hai người đoán thử xem ?! Tư Gia Di tỉnh lại, chắc sẽ cho rằng đồ ăn khuya là do Lý Thân Ninh mang tới, hai người liếc mắt đưa tình, là điều miễn bàn.”

Tư Gia Di gần như chạy thẳng một mạch từ trong công ty tới bãi đỗ xe, cô chạy từ trong bóng râm chạy tới bãi đỗ xe ngoài trời, ánh sáng mặt trời lập tức làm cô chói mắt, đồng thời cũng lm tan biến hon ton tm trạng ri bời khi nãy.

Lúc ny c mi c thời gian bnh tĩnh lại, gọi điện thoại cho ngời quản lý khc: “Ti c việc khng th ti họp, anh ti họp thay ti nhé.”

Đi phơng lập tức đồng ý: “Khng thnh vn đ”

T Gia Di cúp điện thoại đi v phía bãi đậu xe, chợt đứng sững lại. C my ngời đang đứng trc xe c, dừng bc, c mang theo vẻ mặt nghi ngờ đến gần.

My ngời đ quay đầu lại nhn c, vẻ mặt đồng tnh, lại hao hao ging nh đang chờ xem kịch vui, thậm chí còn cung quít nhy mt vi c, nhng tt cả bọn họ đu ging nhau, chính l im lặng trnh sang một bn đ c đến gần xe mnh.

Chiếc xe của c hon ton thay đổi, kinh ngạc dẫn đến ngy ngời, lúc đầu còn khng dm chc đy l xe của mnh, vừa nhn kỹ lại, lin bật cời.

Mu sơn đỏ thẫm chi chít t ở hai bn sờn xe, đến cả mui xe, cửa xe đu viết đầy cu mng chửi

“Con đĩ”

“Hãy bung tha cho Lý Thn Ninh”

“Cô không xứng đáng”

“Đàn bà hư hỏng! Đồ bỏ đi”

“Tại sao chỉ trừng phạt Lý Thân Ninh!”

Tư Gia Di nhìn bốn phía, không phát hiện ra người gây chuyện, chỉ thấy thùng sơn không vứt ở dưới bánh xe, cùng với đó là những ánh mắt tràn đầy sâu xa của người xung quanh.

Trước mắt mọi người, cô có thể làm được gì? Khóc thật to để cho bọn họ chế giễu? Bỏ xe lại? Báo cảnh sát?

Cô không thể.

Cô chỉ có thể cười cười với họ, rồi gọi điện thoai cho tiệm sửa xe mình quen: “Xe của tôi cần sơn lại, chỗ anh có phương tiện gì để kéo xe của tôi tới tiệm của anh không? Bãi đỗ xe ngoài trời của công ty giải trí Hoàn Cầu, xe của tôi đỗ ở ô 16, tôi sẽ gửi chìa khóa xe chỗ bảo vệ.”

Tư Gia Di không ở lại bãi đỗ xe lâu, gửi chìa khóa xe cho bảo vệ xong, đi thẳng ra phía lề đường vẫy xe. Bước chân cô vội vã giống như chạy trốn, đám người đứng xem náo nhiệt cũng dần tản đi. Để lại trơ trọi một chiếc xe đã hoàn toàn thay đổi, dù được chủ nhân sơn sửa lại, vẫn không thể rửa sạch sự lăng nhục đó.

Vào lúc cao điểm như này rất khó bắt xe, Tư Gia Di vẫn cố gắng chờ, nhưng bị mấy người phía trước nhanh chân hơn, quanh minh chính đại ngồi lên. Một chiếc xe từ từ dừng trước mặt cô.

Không phải xe taxi, mà là một chiếc xe thương vụ màu rượu đỏ.

Trên mặt còn chưa kịp nghi ngờ, tấm kính cửa sổ ghế ngồi phía sau đã nhanh chóng hạ xuống.

Tấm kính chỉ hạ xuống khoảng vài cm liền dừng lại, cô không nhìn thấy cả mặt của người ngồi trong xe, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt của người phụ nữ, mặc dù đuôi mắt có nếp nhăn, nhưng nhìn qua thôi cũng biết được chăm sóc kỹ lưỡng.

Đôi mắt đó cẩn thận quanh sát cô, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Tư Gia Di?”

Là giọng một phụ nữ tuổi trung niên.

Trong ánh mắt bình tĩnh của vị trưởng bối xa lạ này là sự không thân thiện, Tư Gia Di không khỏi đề phòng: “Xin hỏi cô là?”

Cửa kính tiếp tục được hạ xuống, cuối cùng được hạ xuống hoàn toàn, một người phụ nữ trung niên từ trang điểm đến trang phục đều rất hợp thời đang ngồi ngăn ngắn trong xe: “Tôi là mẹ của Lý Thân Ninh.”

Điều khiến cô kinh ngạc không chỉ là những lời này, hơn đó chính là gương mặt của người phụ nữ kia.

Cánh cửa xe mở ra, đối phương hết sức khách sáo: “Cô Gia Di, cô có rảnh không, chúng ta tìm chỗ nói chuyện, được chứ?” Tư Gia Di lên xe, không biết phải mở miệng nói câu gì đầu tiên.

Người phụ nữ trung niên trước mặt này cũng coi như là một tiền bối lớn trong giới nghệ sĩ diễn viên, cô từng hợp tác với bà trong một bộ phim, nhưng chỉ là một vài cảnh quay ngắn ngủi. Dù sao bà cũng là một diễn viên lâu năm, tuy vai diễn chỉ là một người mẹ nội trợ, nhưng đạo diễn đều phải gọi bà một câu “chị Mẫn Lị”, còn cô lúc đó là một vai phụ không có danh tiếng, bị phó đạo diễn trả đũa, đem ra đùa giỡn liên tục bị ăn tát.

“Cô có thể gọi tôi là cô Mẫn Lị”

Tư Gia Di không khỏi dè chừng nói: “Cô Mẫn Lị, cô tìm cháu…”

“Đi ăn sáng cùng tôi. Cô không vội chứ? Chúng ta từ từ nói chuyện.”

Bà đã nói như vậy, điều cô có thể làm chỉ là đem sự lo lắng kìm xuống đáy lòng.

Mười phút sau ô tô đã đi tới một nhà hàng cao cấp. Một tòa nhà kiểu cũ nằm ở trong một ngõ sâu, nhìn bề ngoài không có gì bắt mắt, giống như những nhà hàng buôn bán đồ ăn sáng khác ở thượng hải, bề ngoài cũng không có gì thu hút, nhưng hương vị rất ngon.

Cơm bánh dày, bánh ngọt và nước lọc đều khéo léo dùng giấy dầu lót ở bên dưới mặt bàn.

Bà ta gắp một miếng bánh cho cô.

“Cảm ơn”. Mặc dù Gia Di nhanh chóng ăn xong miếng bánh đó, nhưng mùi vị giống như ăn nến vậy.

Lý Mẫn Lị chỉ uống trà, nói: “Cô Tư, không giấu cô làm gì, tôi đã điều tra rất rõ về cô. Tôi khá tò mò, cô hiểu bao nhiêu về Thân Ninh?”

Cô đại khái có thể đoán được ý định của bà, cảm thấy đối phương lo lắng thật sự thừa thãi, cũng cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm, dứt khoát trả lời: “Ngoài việc anh ta có một cô con gái ra, hiện giờ cháu còn biết thêm cô là mẹ của anh ta.”

Dường như không ngờ cô sẽ trả lời thành thực vậy, Lý Mẫn Lị im lặng dùng đầu ngón tay vẽ quanh miệng ly, một lúc lâu sau mới nói: “Không biết cô Tư có nghe qua tin đồn hay không? Nói hoàn cảnh gia đình Lý Thân Ninh rất phức tạp, năm đó mẹ cậu ta là đang là một nữ minh tinh nổi tiếng, cùng với một quan chức sinh ra cậu ta, nhưng vẫn không thể danh chính ngôn thuận gả cho ông ta”

Tư Gia Di không nói gì, chỉ lập lờ nước đôi cười mỉm.

Nhưng nghĩ kỹ lại, những tin tức này trước lúc cô bắt đầu làm quản lý cho Lý Thân Ninh, quả thực đã từng nghe thấy, nhưng vào đúng năm anh ta bắt đầu sự nghiệp, những tin tức như này đã bị bịt kín một cách triệt để, chỉ để lại cho đám người nhiều chuyện đề tài huyên thuyên vô căn cứ.

“Cô Tư, tôi cũng không định che giấu điều gì, những lời đồn kia đúng là sự thực, nói ra cũng không vẻ vang gì, cho nên cha của Thân Ninh đã vận dụng các mối quan hệ, bịt kín các tin tức này.”

Tư Gia Di lặng lẽ cụp mắt. Không phải là cô không biết điều này, nhưng rõ ràng Lý Mẫn Lị không ngại nói cho cô hiểu rõ hơn: “Sau năm đó, chức vụ của cha Thân Ninh càng ngày càng cao, mặc dù ông ấy chưa từng cho mẹ con chúng tôi danh phận, nhưng ở những phương diện khác, thực sự ông ấy chưa từng bạc đãi mẹ con tôi. Lý Thân Ninh lớn lên rất hay chống đối ông ấy, ông ấy là cha đẻ nó, là người có quyền thế nhưng lại không có tư cách dạy bảo nó . Tôi vẫn nhớ năm đó Thân Ninh còn chưa đầy 20 tuổi, có một cô gái vác cái bụng bầu đến gặp tôi, nhìn dáng vẻ cô gái đó rất thanh thuần, nhìn qua cũng rất hiểu chuyện, nhưng dù sao tôi đã có bài học, nên vẫn phản đối chuyện hai đứa yêu nhau. Hơn nữa tôi còn nhìn ra được, Thân Ninh đối với cô gái kia chỉ là yêu thích nhất thời, vì vậy tôi càng phản đối, điều này càng khiến nó có tâm lý chống đối.”

Dù có ngu ngốc thế nào đi nữa cũng có thể nhận ra ý tứ của người nói, Tư Gia Di cắt ngang lời bà: “Cô Mẫn Lị, cháu nghĩ là cô hiểu lầm rồi.”

Lý Mẫn Lị dừng lại, tò mò đánh giá cô.

“Cô thực sự rất đặc biệt, có lẽ chính sự không kiêu ngạo hoặc tâm lý không tự ti của cô đã khiến Thân Ninh mắc bẫy?” Lý Mẫn Lị cười nói, trở lại dáng vẻ nghiêm túc nói: “Tôi biết mấy người lớp trẻ các cô sẽ cảm thấy tôi dài dòng, nhưng tôi hi vọng cô có thể nghe tôi nói hết đã.”

Tư Gia Di có chút bất đắc dĩ.

Để đũa xuống, trịnh trọng nghe bà tiếp tục: “Thú vị chính là cô gái kia trước mặt Lý Thân Ninh tỏ ra hoàn mỹ, nhưng sau lưng lại tới tìm tôi, muốn tôi dùng tiền giải quyết. Bây giờ mấy cô gái trẻ rất mưu mô, cuối cùng tôi vẫn chấp nhận thỏa hiệp, nhưng lúc đó cái thai được sáu bảy tháng, phá thai sẽ nguy hiểm đến tính mạng, sau khi cô gái kia sinh đứa trẻ ra, cầm tiền của tôi xong liền biến mất, những năm qua chỉ cần tôi định kỳ gửi vào tài khoản của cô ta một khoảng tiền, chắc chắn cô ta sẽ không xuất hiện.”

Tư Gia Di nghe đến thất thần, cô không ngờ thân phận của Dao Dao lại trớ trêu như vậy. Một đứa trẻ, không được mong đợi, thậm chí không được chúc phúc khi sinh ra ở thế giới này, như Dao Dao, như Đa Đa… Tất cả những lỗi lầm này đều do những bậc làm cha làm mẹ bọn họ gây ra.

“Tôi chưa từng nói sự thật này cho Thân Ninh, cũng may nó chỉ đau khổ một thời gian, đối với loại tình cảm không sâu nặng như vậy, thời gian chính là liều thuốc tốt nhất. Dao Dao giống ba nó, không thích bị người khác quản giáo, nhưng tính cách rất lương thiện, điều này cũng luôn thể hiện trong tình cảm, với loại tính cách này bọn họ sẽ trở thành người bị tổn thương nhiều nhất. Có thể tất cả mọi người sẽ đều cảm thấy một người từng trải nhiều như cô, với một người suy nghĩ còn chưa trưởng thành như Thân Ninh, sẽ không thích hợp với nhau. Nhưng mà, cô Tư, tôi chỉ muốn nghe cách nghĩ của cô.”

Lý Mẫn Lị tao nhã nhấp một ngụm trà, coi như kết thúc.

Tư Gia Di bình tĩnh ghi nhớ những chuyện trước đây của Lý Thân Ninh, từng câu từng chữ đều suy nghĩ thật kỹ, cẩn thận nói: “Cô Mẫn Lị, những lời đồn về cháu và Lý Thân Ninh, hoàn toàn là do hiểu lầm. Cháu chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương với anh ta, cô cũng không cần lo lắng việc cháu sẽ lợi dụng thứ gì đó từ anh ta.”

Cô đang cố gắng nói rõ lập trường của mình, Lý Mẫn Lị chỉ mỉm cười, không vội lên tiếng, mà thay vào đó bà rót thêm trà vào cốc của cả hai người.

Từng giọt từng giọt trà được rót vào trong chén, hương trà bay vào mũi. Lý Mẫn Lị ngửi hương trà nói: “Chắc là cháu đã hiểu lầm ý tôi.”

Ánh mắt Tư Gia Di chợt sững sờ.

“Lần này tôi tin vào ánh mắt Thân Ninh, cháu không giống như những cô gái mưu mô kia.”

Lý Mẫn Lị liếc mắt nhìn cô vì câu nói của mình mà đang ngớ ngẩn, đối với sự hiểu lầm của Tư Gia Di, bà hết sức kiên nhẫn giải thích: “Lúc Thân Ninh mới bị đình chỉ hoạt động, tôi đã không để cho cha đẻ của nó giúp đỡ, đúng là vì lo rằng muc đích của cháu không trong sáng, muốn chia rẽ hai đứa. Nhưng sau đó tôi phát hiện, cháu nghiêm túc hơn so với tôi nghĩ rất nhiều, tôi ở trong giới giải trí này nhiều năm như vậy, cũng hiểu đâu là việc thân bất do kỷ. Chuyện tôi lo lắng nhất, chính là Thân Ninh đối với cháu tình cảm sâu nặng, còn trái tim cháu, thực ra căn bản không để ở trên người nó.”

Sự nhìn nhận thông suốt của bà làm cho cô kinh ngạc, một người phụ nữ từng trải , quả nhiên là không giống những người phụ nữ bình thường.

Tư Gia Di trầm mặc, điều này giống như cam chịu, Lý Mẫn Lị đem tất cả nét mặt dáng vẻ cô thu vào mắt, dường như có chút thất vọng, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt nhẹ nhàng, thoải mái nói: “Có lẽ đó là ý trời, còn nhớ lần đầu tiên Thân Ninh nhắc về cháu với tôi, nó nói với tôi lần đầu tiên gặp cháu, là lúc tới studio tìm tôi, khi đó tôi mới nhớ đúng là có một lần tôi từng hợp tác với cháu. Chuyện đã quá lâu, nên tôi không thể nhớ được, nhưng Thân Ninh lại nhớ hết sức rõ ràng.”

Lý Mẫn Lị nói đến đây, dừng lại một chút, ngước mắt quan sát phản ứng của Tư Gia Di.

Trong mắt người phụ nữ trẻ này, có sự xúc động sâu sắc.

Một việc bản thân không hề để ý tới, lại khiến cho đối phương ghi xương khắc cốt – được một người ghi nhớ kỹ như vậy, cho dù là người phụ nữ có trái tim sắt đá đến mấy cũng bị làm cho tan chảy, cuối cùng tận trong đáy lòng Lý Mẫn Lị mỉm cười, gần như thở phào nhẹ nhõm.

Bà cầm hai tay Tư Gia Di, chân thành nói: “Tình cảm ban đầu không sâu sắc, nhưng thời gian sẽ làm làm hai người trở gắn bó hơn, nếu Thân Ninh thực sự bị từ chối, chỉ sợ nó sẽ bị tổn thương cả đời. Cho nên, Gia Di, tôi hi vọng cháu có thể thử đón nhận Thân Ninh.”

Lý Mẫn Lị đi rồi.

Để lại Tư Gia Di ngồi trên chiếc bàn gần cửa sổ tràn đầy ánh sáng. Cảnh vật bên ngoài chầm chậm tiến vào trong tầm mắt cô, ánh mặt trời lấp lánh, thảm cỏ xanh mướt, mái nhà đẹp đẽ của tòa nhà hiện đại, con đường vào ngõ sâu hun hút.

Cảm động ư?

Đúng vậy.

Rung động ư?

Tư Gia Di giơ tay lên, muốn sờ thử ngực mình.

Nhưng cuối cùng cô không làm vậy.

Trái tim cô đã bị người ta khoét sâu một lỗ vào một buổi sáng sáu năm trước rồi, nỗi đau đớn đầm đìa máu tươi đó, thực sự cô không muốn trải qua một lần nào nữa.

Điều chỉnh lại tâm trạng, Tư Gia Di bắt xe tới trường quay chỗ Sunny làm việc. Mặc dù chuyện Sunny và một vị đại gia thuê phòng bị chụp ảnh đăng lên bản tin đã qua một thời gian, trong thời gian đó công ty cũng dùng phương án bác bỏ tin đồn nhờ đến pháp luật, nhưng độ nóng của tin đồn này vẫn còn dư âm, vẫn có không ít phóng viên trực bên ngoài trường quay, mong thu thập được chút tin tức gì đó.

Tư Gia Di xuất hiện đối với cánh phóng viên mà nói là thu hoạch lớn không ngờ.

Cô vừa từ trên taxi bước xuống, lập tức thấy mấy phóng viên đứng ở bên ngoài studio, đang chuẩn bị đi vòng bằng cửa sau, thì bị một phóng viên nhìn thấy.

Phóng viên không nhiều lắm, trận chiến này cô vẫn đối phó được, cô đi thẳng một mạch, phóng viên ở phía sau cũng nhanh chóng chạy tới: “Đối với chuyện Hoàn Cầu đình chỉ mọi hoạt động của Lý Thân Ninh, cô có ý kiến gì không?”

“Hành động này của Hoàn Cầu đã khiến cho các fan hâm mộ Lý Thân Ninh nổi giận, bọ họ liên tục có những hành động tẩy chay các bộ phim do Hoàn Cầu sản xuất, chuyện này phía các cô có định giải quyết thế nào?”

“Cô có lời nào để nói với fan hâm mộ của Lý Thân Ninh không?”

Từ đầu tới cuối Tư Gia Di đều cúi đầu không nói lời nào, cuối cùng nghiêng người bước vào cửa sau studio, bảo vệ studio lập tức đóng cửa, cản đám phóng viên ở lại bên ngoài.

Không khí trong studio rất mát mẻ, ở đây fan hâm mộ được phép ra vào.

Người đại gia Sunny đeo đuổi là một trong những nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, mặc dù vai diễn của Sunny là vai thứ chính, nhưng phần diễn cơ bản ngang bằng với vai nữ chính, cảnh tượng ở studio vô cùng náo nhiệt, người trường quay chủ yếu là fan hâm mộ của cô ta.

Giữa ngày hè quay phim cổ trang đối với diễn viên mà nói thực sự không khác gì một kiểu hành hạ con người ta, trang phục mặc trên người trong ba lớp ngoài ba lớp, chỉ cần vừa đến giờ được nghỉ, tất cả mọi người đều vội vàng tìm đồ để giải nhiệt.

Sunny được fan đưa cho một chiếc quạt nhỏ tích điện chưa kịp sử dụng, ngẩng đầu nhìn thấy Tư Gia Di xuất hiện, lập tức đứng lên gọi: “Chị Gia Di, sao chị lại tới đây?”

Bây giờ kiểu diễn viên nữ như Sunny trong giới giải trí nhiều không đếm xuể, các cô ấy đối nhân xử thế luôn rất khôn khéo, làm việc biết dựa vào tình hình, Tư Gia Di cảm thấy dù người con gái này có chọn cách nào để được nổi tiếng đi nữa, thì đều là quyền tự do của cô ta, nhưng cô chỉ lo rằng sau này cô ta sẽ trèo càng cao, ngã càng đau. Làm người quản lý, cô chỉ có thể cố gắng làm tốt vai trò của mình, lập kế hoạch hoạt động nghệ thuật của cô ta thật tốt, tránh cho cô ta phải đi đường vòng.

Tư Gia Di lấy từ trong túi xách ra hai quyển kịch bản: “Hai bộ phim này đều ngỏ ý tìm em đóng, cả hai bộ phim đều cùng một nhà đầu tư, có quy mô đầu tư ngang nhau, vai diễn họ định mời em cũng không khác nhau lắm, nhưng vì phải đóng trong một năm, em hãy chọn một bộ để nhận lời đi.”

Sunny nhận kịch bản, nụ cười thanh thuần động lòng người: “Cảm ơn chị Gia Di, lúc nào xong việc ở đây, về nhà em sẽ xem ngay.”

Tư Gia Di gật đầu, nói: “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước, quay phim tốt nha, nhưng đừng để bản thân mệt mỏi quá”

Cô còn chưa kịp quay đầu rời đi đã có mấy fan hâm mộ chạy về phía bọn họ, còn mang theo đồ uống giải nhiệt tới, ngay cả Tư Gia Di cũng có phần: “Chai này cho cô”

Fan hâm mộ đó cố ý chọn một chai đưa cho cô.

Cô cười cười: “Cảm ơn.” nhận lấy chai nước uống, bỏ vào trong túi xách.

Vì không tham dự hội nghị thường niên, nên công việc buổi sáng của Tư Gia Di xong sớm, vừa hay có thể về nhà ăn cơm trưa, mùa hè này Dao Dao rong chơi khá nhiều, nên bây giờ bị Lý Thân Ninh hạ lệnh cấm túc, phải ở nhà làm xong bài tập mới được ra ngoài chơi.

Tất nhiên, Lý Thân Ninh đã khai ân một chút, cho phép cô bé đến nhà Tư Gia Di làm bài tập.

Tư Gia Di vừa mở cửa nhà ra, liền thấy hai đứa bé đang ngồi bên chiếc bàn trà nhỏ được đặt trên giường, một đứa đang xem tivi, một đứa đang làm bài tập.

Người giúp việc mới đang bận rộn ở phòng bếp, có mùi đồ ăn, có trẻ nhỏ, có tiếng vui đùa ầm ĩ từ trong tivi truyền ra, nhưng cô không để ý tới việc hưởng thụ bầu không khí ấm áp này, chỉ kinh ngạc: Đang vùi đầu vào làm bài tập, không phải là Dao Dao, mà là con trai nhà mình.

Bảo mẫu nghe thấy tiếng động, tay cầm mui xào chạy ra: “Cô chủ, cô về rồi.”

Tư Gia Di không để ý tới người bảo mẫu chỉ hơi hơi gật đầu thay câu trả lời, cô vội vàng thay dép lê đi vào chỗ hai đứa trẻ. Nhìn kỹ lại, đúng là Đa Đa đang làm bài tập toán, chứ không phải là đang vẻ lung tung trên quyển vở.

So với Đa Đa, Dao Dao nhanh nhẹn hơn nhiều, vừa thấy Tư Gia Di đi vào lập tức ngoắc ngoắc tay ra hiệu cô lại đây ngồi: “Phim hoạt hình này hay lắm, cô mau lại đây xem đi.”

Tư Gia Di không thể tự tìm hiểu, cũng không thể quấy rầy nhã hứng của con trai, chỉ còn cách hỏi Dao Dao: “Đa Đa có thể làm được bài tập toán sao?”

Dao Dao mắt không tời khỏi màn hình ti vi, thờ ơ đáp: “Cháu cũng không biết, lúc cháu bắt đầu làm đống bài tập kia, cậu ấy đứng ở bên cạnh nhìn, mà đề toán kia khó cực kỳ, cháu không biết làm, giận quá ném cả quyển sách bài tập đi, kết quả cậu ấy nhặt cuốn sách bài tập lên hộ cháu, không nói câu nào, bắt đầu làm bài tập.”

“….”

Lúc này Dao Dao mới nhận ra sự khác thường, tạm thời rời mắt khỏi bộ phim hoạt hình yêu thích nhất, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tư Gia Di: “Chắc là thầy giáo cậu ấy đã dạy đề toán này rồi.” Dao Dao hoàn toàn không hiểu được sự ngạc nhiên của Tư Gia Di.

Thấy Tư Gia Di không nói lời nào, Dao Dao càng bực bội hơn, tại sao cô bé lại có cảm giác như cô Gia Di đang vui mừng phát khóc ?

Ngay sau đó chuông điện thoại di động vang lên, Tư Gia Di cầm túi lấy điện thoại ra, là Lý Thân Ninh gọi tới: “Cô đang ở đâu?”

“Đang ở nhà ăn cơm cùng hai đứa bé. Sao vậy?”

“Dao Dao cũng ở chỗ cô chứ?”

Cô nhìn Dao Dao, cô bé thấy trong túi cô có chai đồ uống, lấy ra, mở nắp uống … Tư Gia Di ngoảnh lại nói với Lý Thân Ninh: “Vâng, cũng may Đa Đa có thêm một người bạn.”

“Được, vậy cô ăn cơm xong gọi điện lại cho tôi, tôi dẫn cô tới một chỗ.”

“Chỗ nào?”

Lý Thân Ninh úp úp mở mở: “Đến lúc đó cô sẽ biết.”

Tư Gia Di cúp điện thoại, nhìn thấy Dao Dao đang lưu luyến không rời đem chai nước uống đưa tới trước mặt Đa Đa: “Đừng có bảo tôi hẹp hòi, cậu làm bài tập giúp tôi, chai nước này tặng cho cậu đó.”

Đa Đa hơi nhíu mày nhìn Dao Dao, đột nhiên mỉm cười. Từ trước đến giờ khuôn mặt nhỏ nhắn kia luôn luôn ra vẻ trầm tư, đột nhiên hiện lên nụ cười này, giống như làm tan chảy khối băng trong lòng Tư Gia Di sáu năm nay, lúc này bảo mẫu đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn, gọi mọi người ra ăn cơm.

Hai đứa trẻ ngồi một bên, Tư Gia Di lần lượt gắp thức ăn cho hai đứa, Dao Dao cắn đôi đũa, hình như có gì đó muốn nói, Tư Gia Di phát hiện nghiêng đầu, chờ Dao Dao nói

Dao Dao suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: “Cháu bị Lý Thân Ninh vứt bỏ, đến đây ở cùng cô được không?”

Cô bị chọc cười: “Cô cũng muốn vậy, nhưng chắc chắn anh ta sẽ không đồng ý.”

Cô bé chu miệng: “Ai bảo anh ta quan tâm cháu? Hừ, cháu muốn để cho anh ta phải nếm thử mùi vị bị bỏ rơi.”

Rõ ràng Dao Dao đã có quyết định nhưng lại không lôi kéo được sự ủng hộ của Tư Gia Di. Cô bé quay sang hỏi Đa Đa vừa mới uống xong ly nước: “Tư Tuấn Đạc, sau này cậu đi theo tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu.”

Đa Đa hoàn toàn không có phản ứng.

Dao Dao tức giận, vỗ vai Đa Đa muốn cậu ta nghe mình nói: “Này!”

Cái vỗ vai này khiến Đa Đa sợ hãi, Dao Dao mặt biến sắc, vội vàng quay về phía Tư Gia Di: “Cậu ấy…. Hình như cậu ấy đang run!”

Tư Gia Di ngẩn người, vội vàng lại gần: “Đa Đa, con sao vậy?”

Cô nâng mặt Đa Đa lên, lập tức hoảng sợ, đôi đũa trong tay rơi xuống, sắc mặt Đa Đa đã trắng bệch, mồ hôi toát ra.

“Đa Đa, con sao vậy? Con nói đi ! Có phải con không khỏe ở đâu không?”

Đa Đa cắn chặt răng, ôm bụng trượt xuống gầm bàn.

Tư Gia Di lập tức ôm lấy cậu bé, chớp mắt đã ra tới cửa, lo lắng nói với người bảo mẫu ở sau lưng cô: “Mau mang đôi giầy của Đa Đa lại đây, chúng ta tới bệnh viện.”

Tư Gia Di lo lắng đi đi lại lại trên hành lang bệnh viện, cuối cùng bác sĩ cũng đi ra, cô vội vàng chay tới.

Bác sĩ nghiêm nghị nói: “Cậu bé đang rửa ruột.”

Khuôn mặt Tư Gia Di gần như bị sự sợ hãi làm cho méo xệch: “Ngộ độc thức ăn?”

“Chúng tôi vừa lấy từ trong dạ dày cậu bé một chút dịch, sau khi đưa đi xét nghiệm trong đó có loại keo dán cường lực rất nguy hiểm, có phải trong lúc người nhà không để ý, cậu bé ăn nhầm phải loại keo dán này?”

Cô cố gắng bình tĩnh nhớ lại, nhưng trong đầu hoàn toàn trống rỗng, gần như sắp khóc lắc đầu: “Không phải, trong nhà tôi không có keo dán cường lực này.”

Bác sĩ nhận thấy người mẹ này đã bị hoảng sợ đến phát run, chỉ có thể cố gắng an ủi: “Cũng may cậu bé được đưa tới kịp thời, không có nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ cô đi làm thủ tục nhập viện đi, cậu bé cần phải ở lại bệnh viện quan sát một đêm.”

“….”

“Còn nữa, tốt nhất cô hãy đem tất cả những gì cậu bé đã ăn trong vòng hai tiếng đến đây, để bệnh viện xét nghiệm.”

Cô lập tức gật đầu, ép bản thân hít thở thật sâu mấy lần, nhưng sắc mặt hoảng sợ vẫn không tiêu tan, nhanh chóng đi làm thủ tục nhập viện.

Bảo mẫu trở về nhà một chuyến, mang đồ ăn đến bệnh viện xét nghiệm, kết quả đưa ra là: fan hâm mộ đưa cho cô chai đồ uống có trộn keo dán cường lực.

Đa Đa ngủ ở trên giường bệnh, Tư Gia Di ngồi bên cạnh, nhìn khuôn mặt ngủ say của cậu bé, mãi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại. Có tiếng bước chân tới gần, cô cũng không phát giác.

Cho đến lúc giọng Lý Thân Ninh vang lên: “Tôi vừa ở ngoài hành lang nghe bảo mẫu nhà cô nói chuyện, nghe nói cô đã báo cảnh sát rồi.”

Lý Thân Ninh đưa ra một bức thư: “Có người gửi tới công ty cho cô.”

Tư Gia Di đưa mắt đọc bức thư đã được bóc ra – Sơn đỏ, đồ uống có độc, cái giá cho việc Lý Thân Ninh bị đình chỉ hoạt động không chỉ có như vậy đâu, các người chờ đi….

Trong mắt Tư Gia Di lóe lên một tia thù hận, giật lấy bức thư như muốn xé tan ra, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được, bàn tay nắm chặt lấy bức thư, dùng sức như muốn xé rách vẻ mặt đe dọa của đối phương, cố gắng bình tĩnh lại lần nữa, mới miễn cưỡng nói một câu vô tâm: “Phiền anh giao bức thư này cho cảnh sát.”

Lý Thân Ninh gật đầu một cái, xoay người định rời đi, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được, đặt tay lên bờ vai yếu ớt của cô, muốn an ủi, nhưng phát hiện tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ anh mà ra. Mâu thuẫn và hối hận tất cả không thể nói thành lời, anh chỉ có thể nói: “Tôi…”

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi cô đã suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ đến câu Lý Thân Ninh từng nói với cô: “Nếu yêu một người là sai lầm, tôi tình nguyện đâm lao phải theo lao.”

Lại nghĩ tới câu nói kia của Lý Mẫn Lị: “Hi vọng cháu có thể thử đón nhận Thân Ninh.”

Nhưng tất cả những giọng nói này đều bị vẻ mặt trắng bệch của cậu bé đang nằm ở trên giường bệnh, đánh tan.

“Xin lỗi.” Cô nói ra câu vốn anh đang định nói.

Cô dứt khoát lấy bàn tay anh đang khoác trên vai mình ra: “Vào lúc này tôi không muốn gặp bất kỳ ai, mời ra ngoài.”

Tư Gia Di ở lại bệnh viện cả đêm, chiếc sofa ở góc phòng bệnh trở thành giường của cô.

Bữa ăn tối Lý Thân Ninh nhờ y tá đưa tới cho cô, nằm nguyên trong sọt giác. Nếu như không trút nỗi hận trong lòng này như vậy, cô sợ rằng cô sẽ điên mất.

Trong đầu có quá nhiều điều phải suy nghĩ, đêm nay chắc chắn sẽ bị mất ngủ cả đêm, thỉnh thoảng cô lại nghiêng người nhìn Đa Đa, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, chiếu lên hàng lông mi trên khuôn mặt bình thản của cậu bé. Từ trước đến giờ trong lòng cô chưa bao giờ lo lắng như lúc này, cô ngồi dậy, kéo kín rèm cửa sổ lại.

Đúng lúc này điện thoại của cô vang lên, để tránh làm Đa Đa thức giấc, cô đi ra ngoài phòng bệnh nhận điện thoại.

Trên hành lang vắng lặng, chỉ có một y tá ngồi trong buồng trực ban, là Phó Dĩnh gọi tới.

“Tớ nghe người quản lý trước đây của cậu kể rồi.”

“Tin xấu luôn luôn lan truyền rất nhanh.” Tư Gia Di muốn nở nụ cười, nhưng cô không còn chút sức lực.

“Một tiếng nữa là tớ bay đến chỗ cậu, tớ gọi điện cho cậu là để hỏi cậu đang ở bệnh viện nào?”

“Chỗ cậu rất xa chỗ tớ, câu không cần tới đâu, tớ giải quyết được.”

“Cậu có từ chối cũng vô ích, tớ đã xin nghỉ đông ở công ty rồi, đang chuẩn bị tới chỗ cậu và Đa Đa đây. Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, một mình cậu làm sao đối phó được?”

Trong lúc vô tình, hốc mắt Tư Gia Di đã đỏ lên, nhưng nước mắt không chảy ra được, có lẽ đau đến chết lặng, chính là như vậy.

Tư Gia Di đi đi lại lại trên hành lang, tay nắm chặt điện thoại khóc không ra nước mắt. Phó Dĩnh còn chưa kịp nói lời an ủi thì hành lang vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân lạnh lẽo, tiếng bước chân lại gần càng khiến thần kinh Tư Gia Di căng lên.

Cô chợt quay đầu lại, Diêu Tử Chính đang đứng ở cách đó không xa, trên mặt không chút cảm xúc.

“Đợi cậu đến chúng ta nói chuyện tiếp.” Tư Gia Di cuống quít nói, ngắt điện thoại, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh tới đây làm gì?”

Anh ta không trả lời, quay người đi vào phòng bệnh, cô chạy tới ngăn anh ta, nhưng chậm hơn một bước, anh ta đi tới giường bệnh bế Đa Đa lên, Tư Gia Di đuổi theo sau nhưng bị trợ lý của anh ta ngăn lại, không cho tới gần.

Cô vùng vẫy cố gắng thoát khỏi người trợ lý của anh ta, lại bị đẩy ngã xuống giường bệnh, cô thét lên: “Bỏ con tôi xuống!”

“Cô căn bản không có trách nhiệm của một người làm mẹ”

“Anh muốn đem con trai tôi đi đâu? Diêu Tử Chính!”

Anh ta dường như cười nhạo, môi mỏng khẽ nhếch lên sắc bén như dao: “Tôi đưa Đa Đa tới chỗ không có một người mẹ thiếu trách nhiệm.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN