Bé Con Xé Nát Kịch Bản Nhân Vật Phản Diện - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Bé Con Xé Nát Kịch Bản Nhân Vật Phản Diện


Chương 14


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

【 phát hiện mục tiêu nhiệm vụ, khóa chặt mục tiêu. Điểm khen thưởng: +2 】

【 Điểm phân tích đã được tích thêm, số dư còn -920 】

Khương Tiểu Mãn chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm bé trai trước mặt.

Hệ thống tìm cậu ấy làm cái gì nha?

Khương Tiểu Mãn đối với bạn nhỏ này tràn ngập tò mò, bé có hỏi hệ thống, hệ thống cũng chỉ nói, cậu ấy giống như bé, sẽ trở thành một lão đại phản diện, so với bé còn là nhân vật quan trọng hơn.

Thì ra là như vậy, Khương Tiểu Mãn đã hiểu.

Chỉ một lát, bé đối với người bạn này tràn đầy hảo cảm.

Thì ra cậu ấy cũng đã được định trước là người không tầm thường. Quả nhiên hệ thống nói không có sai, bọn họ giống như nhân trung long phượng, chắc chắn sẽ hấp dẫn nhau, nhất định sẽ gặp mặt!

Chính là cảm giác có chút kỳ lạ, cậu ta vì sao lại yên tĩnh ngồi đợi ở chỗ này?

Không sợ sao?

Người bạn này vậy mà không nói câu nào, có phải hay là do không thấy được bé nhỉ?

Khương Tiểu Mãn e dè hỏi một tiếng: “Xin chào, bạn gì ơi?”

Bạn nhỏ không để ý đến bé.

Cậu ta ngồi ở trên bậc cầu thang, cúi đầu đùa nghịch một khối gỗ. Thần sắc rất nghiêm túc và chuyên chú, cho dù có ánh mắt lớn rực lửa của Khương Tiểu Mãn nhìn thẳng, cậu cũng không ngẩng đầu lên liếc nhìn bé một cái.

Lối thoát hiểm an toàn mười phần yên lặng, cửa đã đóng, ngăn hơn nửa ánh sáng bên ngoài, chỉ có ánh đèn chỉ thị an toàn phát ra thứ ánh sáng màu xanh biếc âm u.

Khương Tiểu Mãn có chút sợ hãi, bé rụt cổ lui về phía sau, cảm giác có chút đáng sợ…

Hệ thống lúc này lại phát cho bé một cái nhiệm vụ.

【 Nhiệm Vụ: Cướp đi Lỗ Ban mộc (1) của cậu ta, làm cậu ta khóc.

Khen Thưởng: 10 điểm phân tích】

(1) Lỗ Ban mộc – 鲁班木 – Luban mu: một trò chơi giải mã của người Trung, nó giống như một khối gỗ nhiều góc cạnh và người chơi phải giải sao cho mở ra được. ( Lỗ Ban là tên người khai sinh ra kiến trúc của người Hoa )

Mình không biết phải giải thích sao về trò Lỗ Ban mộc nên để link cho mọi người tìm hiểu nhé : https://baike.baidu.com/item/%E9%B2%81%E7%8F%AD%E6%9C%A8/4125191

Lỗ Ban – Người khai sinh ra kiến trúc của người Hoa : https://baike.baidu.com/item/%E9%B2%81%E7%8F%AD/346165

Khương Tiểu Mãn đứng im không nhúc nhích.

Bé cũng không ghét cái bạn nam này, vì sao phải cướp đồ vật của cậu ấy, còn phải làm cậu ấy khóc nữa?

Hệ thống nói: “Kí chủ, chúng ta làm chuyện xấu không có cần lý do gì.”

Khương Tiểu Mãn không tình nguyện phải đáp ứng, đi đến bên cạnh tiểu nam hài.

Bé cũng ngồi ở trên bậc thang, nghĩ nghĩ sẽ cùng cậu ấy nói chuyện vui vẻ hòa hoãn một chút, nhưng lại không nghĩ đến bé vừa ngồi xuống, bạn nhỏ kia lại xê dịch ra bên ngoài, cách xa bé một khoảng.

Khương Tiểu Mãn lại dịch vào, cậu bé lại dịch ra, một bên kéo gần một bên tách ra, cuối cùng đem đứa bé trai dồn đến góc tường.

Cậu bé kia rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn bé một chút, cũng không nói hay không để ý gì tới bé, chỉ là yên lặng xoay người sang chỗ khác, đem mình làm ổ tại góc tường, quay lưng lại với Khương Tiểu Mãn.

Khương Tiểu Mãn: “…”

Khương – bé gái nhỏ đáng yêu gặp ai cũng được khen – Tiểu Mãn lần đầu tiên được trải nghiệm cái gì gọi là bị ghét bỏ.

Tay bé bỗng nhiên nắm chặt lại, phảng phất như muốn đấm ai đó.

Nhưng bé là trẻ ngoan, sẽ không đánh người.

Khương Tiểu Mãn chịu đựng ủy khuất cùng khổ sở, lấy ra hai viên kẹo còn dư không nhiều, định giống lần trước, đối phó bạn trai trước mặt này như đối phó với Chu Hải Dương.

Dù sao không có một đứa trẻ nào có thể chống đỡ được hấp dẫn của kẹo đường.

Hệ thống nhắc nhở: “Kí chủ, ngươi có thể đoạt đồ vật rồi chạy.”

Khương Tiểu Mãn đôi mắt xoay vòng chuyển chuyển mấy hơi hồi liền xua tan ý định này đi, có chút đáng sợ!

Nơi này tối đen ghê rợn, bé còn không biết đường đi. Hơn nữa có thể bé còn đánh không lại đối phương, cũng không chạy thoát khỏi đối phương…

“Bạn gì ơi, bạn muốn ăn kẹo không?” Khương Tiểu Mãn không muốn cướp đồ của cậu ta, cũng không muốn làm cậu khóc, cho nên bé hào phóng đem cho hai viên kẹo đường, “Tôi cho cậu kẹo đường ăn, sau đó cậu giúp tôi làm một chuyện, có thể chứ?”

Cậu ấy không để ý bé!

Khương Tiểu Mãn cực kỳ ủy khuất, miệng rất nhanh bẹp xuống dưới, nhưng bé lại là đứa trẻ kiên trì, sẽ không dễ dàng như vậy nhận thua.

Hệ thống thờ ơ lạnh nhạt xem cảnh này.

Xét thấy kí chủ tuy rằng mỗi lần đều có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cách làm luôn luôn khiến nó đặc biệt khó xử, cho nên lúc hệ thống thấy bé không chịu nghe khuyên bảo, không khỏi có chút khó chịu.

Thấy bé lại còn muốn dùng phương thức hòa bình để giải quyết vấn đề, nó liền tạt cho Khương Tiểu Mãn một gáo nước lạnh.

Hệ thống nói: “Từ bỏ đi kí chủ, hai người không thể có khả năng trở thành bạn bè.”

Khương Tiểu Mãn không để ý tới nó.

Bởi vì trước kia hệ thống cũng đã nói, bé cùng hệ thống không có khả năng trở thành bằng hữu, nhưng giờ phút này, hệ thống đã trở thành người bạn tốt nhất Khương Tiểu Mãn.

“Tôi dùng kẹo đường, đổi món đồ trong tay cậu.” Khương Tiểu Mãn nói.

Bé trai rốt cuộc cũng để ý bé: “Cậu biết chơi sao?”

Khương – không biết trời cao đất rộng – Tiểu Mãn: “Tất nhiên!”

“Vậy cậu giúp tôi mở nó ra.”

Bé trai đem đặt đồ lên tay Khương Tiểu Mãn. Bé giờ mới phát hiện, thứ cậu ấy nãy giờ ngồi nghịch là một khối gỗ.

Mở ra? Đồ chơi này phải mở như thế nào?

Khương Tiểu Mãn đông giật nhẹ một cái, tây giật nhẹ một cái, vậy mà khối gỗ vẫn bất động. Rõ ràng chỉ là mấy miếng gỗ mà thôi, mặc kệ bé xoay như thế nào, kéo như thế nào thì đều mở không ra.

Thật quá khó!

Khương Tiểu Mãn có chút mệt mỏi, nhưng còn chưa định từ bỏ, bé không muốn bị người khác chế giễu chê cười đâu.

“Nếu tôi mở ra, cậu có thể đem nó tặng cho tôi không?” Khương Tiểu Mãn hỏi cậu.

“Có thể.”

Khương Tiểu Mãn nhếch miệng cười cười, đặc biệt vui vẻ, “Đây chính là lời cậu nói.”

Nói xong, bé đứng lên, đem khối gỗ hung hăng đập mạnh xuống mặt đất, sau đó còn chạy tới, dùng lực đạp đạp.

Chỉ nghe thấy vài tiếng răng rắc, mấy miếng gỗ bị đập đã bắn tung ra ngoài, tứ phân ngũ liệt, rời rạc khắp nơi.

“???” Bé trai kinh ngạc đến ngây người.

Cậu một đôi mắt đen nhánh mở thật to, sững sờ nhìn xem Khương Tiểu Mãn đang làm gì.

Khương Tiểu Mãn giơ tay lên cằm, cực kỳ khoái chí nói: “Nè, bên trong không có gì cả.”

Một bên là đống nát vụn, một bên là khuôn mặt đắc ý của Khương Tiểu Mãn, bé trai khó khăn lắc lắc đầu, một khuôn mặt vốn không biểu lộ cảm xúc gì rốt cuộc cũng chuyển động, hậu tri hậu giác khóc lớn lên: “Cậu vì sao lại đập Lỗ Ban mộc của tôi!!!”

Cậu bé khóc hết sức thương tâm, cậu tê tâm liệt phế chỉ trích Khương Tiểu Mãn vì sao lại đập Lỗ Ban mộc của mình.

Khương Tiểu Mãn chột dạ, nhỏ giọng giải thích: “Là cậu nói mở ra được sẽ đưa cho tôi…”

【 Thu được vật phẩm nhiệm vụ, làm mục tiêu khóc, khen thưởng +10 điểm phân tích 】

【 Số dư còn -910 】

Tiếng khóc của cậu bé kia cùng âm thanh nhắc nhở của hệ thống đan xen cùng một lúc khiến Khương Tiểu Mãn cực kỳ áy náy, bé đưa hai viên kẹo cho cậu bạn trước mặt: “Cái này cho cậu, đừng khóc có được hay không?”

“Tôi không cần!” Bé trai lúc này khóc tới mức dùng hết sức lực, bắt đầu nấc cục.

Cậu trừng Khương Tiểu Mãn một cái, sau đó lại yên lặng chảy nước mắt, đem hai viên kẹo được cho kia ném thẳng xuống mặt đất.

Khương Tiểu Mãn đau lòng muốn chết, lại phải nhặt lên, khổ sở không thôi…

“Tôi… Tôi lấy cái này đổi với Lỗ Ban mộc của cậu, đây là bảo bối của tôi, cậu đừng khóc.” Khương Tiểu Mãn vừa nói vừa khóc nức nở, đôi mắt to tròn ngập trong nước mắt, hai tay cầm lấy mũ lão hổ bảo bối đưa cho cậu bạn trước mặt.

Mũ lão hổ là Khương Tinh cho bé, trải qua nhiều năm, không những trông rất cũ, mà cái phong cách tạo hình lỗi thời kia ở trong mắt thẩm mỹ của cậu nhóc, đại khái là…

“Xấu.” Cậu cự tuyệt, từ chối thẳng thừng.

“Oa…” Khương Tiểu Mãn cho rằng cậu ấy đang chỉ mái tóc bảo bối rối bù trên đầu của mình, lập tức khóc lớn, không vừa lòng, “Cậu nói tôi xấu?! Cậu nói tôi xấu?! Tôi không thèm quan tâm cậu nữa!!! Đã nói xin lỗi cậu rồi, còn cho cậu mấy viên kẹo đường, vậy mà cậu lại mắng tôi xấu!!!”

Khương Tiểu Mãn một bên vừa khóc vừa đi ra ngoài, lúc đi ngang qua mấy mảnh vụn Lỗ Ban mộc, còn cố ý đạp một cước.

Bé mà là một kẻ bại hoại?!

Cậu ta mới khốn nạn hơn! Lại biết mắng chửi người!

Oa ô ô ô khóc một đường, Khương Tiểu Mãn ngồi ở trên ghế, khóc đến một phen nước mũi một phen nước mắt, đem Khương Tinh lúc đi ra bị dọa sợ.

“Làm sao thế Tiểu Mãn? Ai bắt nạt nhóc?”

Khương Tiểu Mãn khóc đến hai mắt đẫm lệ mông lung, một bàn tay che khuất đỉnh đầu: “Đều tại cậu, con bây giờ trông rất khó coi, mới vừa rồi còn có người mắng con xấu, con không thèm nói chuyện với cậu nữa, ô ô ô…. “

Khương Tinh ngơ người, không biết vì sao Tiểu Mãn đáng yêu nhà mình lại có người mắng là xấu? Mắt bị mù sao?

Khương Tinh tay nắm chặt lại, lập tức nói: “Ai? Ai mắng nhóc? Đưa cậu đi tìm hắn!”

Khương Tiểu Mãn thù dai cực kỳ.

Cũng bởi vì Khương Tinh cắt tóc bé, bé là có thể đem chuyện này ghi hận tới ngàn vạn năm. Do đó Khương Tiểu Mãn lập tức lôi kéo tay Khương Tinh, chạy chạy chạy kéo hắn đi tới lối đi thoát hiểm tìm cậu bé lúc nãy.

Nhưng khi bọn họ đi tới lối đi thoát hiểm thì lại phát hiện chỗ đó chả có ai, một người cũng không có.

Đứa bé kia đã rời đi.

Khương Tinh chửi rủa, nói tên đó may mắn đi trước, không thì đã bị hắn cho một trận đẹp mắt. Nhưng điều này cũng không thể an ủi được Khương Tiểu Mãn, bé vẫn rất rất thương tâm.

Bé thật sự quá đáng thương… QAQ!

Khương Tiểu Mãn chờ Khương Tinh làm xong việc ở bệnh viện thì thút thít thúc giục hắn mang mình đi cắt tóc, còn bắt Khương Tinh hứa rằng sau khi cắt xong phải đẹp và dễ thương hơn so với bây giờ.

Khương Tinh tất nhiên là không cãi lại.

Hoả tốc mang theo Khương Tiểu Mãn đi cắt lại mái tóc, cắt đi quả đầu kì dị lúc trước, sửa lại phần tóc mái cho phù hợp.

Khuôn mặt trắng nõn tròn tròn phúng phính nay càng đáng yêu, sờ càng thích!

Một đôi mắt to to tròn tròn, đồng tử trong veo trong suốt, đặc biệt đẹp mắt!

Không chỉ như thế, Khương Tinh còn mua cho bé một bộ váy nhỏ màu hồng phấn, váy là váy liền, nhìn qua không khác gì búp bê.

Cái mũ Lão hổ sặc sỡ trên đỉnh đầu Tiểu Mãn kia ngay cả Khương Tinh nhìn cũng không vừa mắt nên lập tức đem xuống nhét vào trong túi.

Cái quả mũ Lão hổ này, từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện thì chưa bao giờ đội, cũng chỉ có Khương Tiểu Mãn mới có thể thích mà thôi.

Khương Tiểu Mãn trước giờ chưa cắt tóc ngắn như vậy, về sau không còn phải buộc tóc, trong lúc nhất thời xoắn xuýt không thôi, không biết đẹp hay không, đành phải nắm chặt váy, mặt đầy sợ hãi.

Khương Tinh lập tức nói: “Đẹp mắt, đẹp mắt, rất dễ nhìn! Tiểu Mãn nhà ta thật là tiên nữ trên trời hạ phàm, khắp cả mấy trấn xung quanh chính là đệ nhất mỹ nhân, so với đại hoa còn đẹp hơn.”

Màu mè khen một trận, Khương Tiểu Mãn lộ ra một nụ cười tươi nho nhỏ, xong nhìn tới bộ váy nhỏ xinh đẹp, rốt cuộc cũng ngừng khóc.

Tính khí của bé tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, được khen đẹp, cơn tức giận vừa rồi cũng ném đến lên chín tầng mây.

Nhớ tới việc bản thân đạp nát đống vụn, lương tâm lại lần nữa nhói, có một chút áy náy.

Được rồi, là bé không nên đập đồ của người ta, nhất định đợi về sau gặp lại, phải xin lỗi cậu ấy cho tốt.

Đường lão sư nói, biết sai và thay đổi chính là trẻ ngoan, bé mới không sợ mất mặt đâu.

Hệ thống lại giội nước lạnh: “Hết hy vọng đi kí chủ, hai người sẽ không bao giờ gặp gỡ, cũng không thể có khả năng trở thành bằng hữu. Ngươi làm hư món đồ chơi của hắn, còn làm hắn khóc, hắn chắc chắn sẽ ghi hận ngươi một đời.”

Khương Tiểu Mãn hừ một tiếng, hợp lý hợp tình nói: “Mới không có, bạn nhỏ như chúng tôi chưa bao giờ ghi thù. Cậu luôn luôn gạt ta, nói dối ta, ta cũng chưa bao giờ mang hận, ngày hôm sau liền quên hết.”

Hệ thống: “…” Vậy việc ngươi ghi hận vụ bị cắt một nhúm tóc là như thế nào? Nó nhớ sai sao???

Được rồi, dù sao cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, kí chủ vui cũng được.

Khương Tiểu Mãn rất nhanh vui vui vẻ vẻ cùng cậu đi mua sắm.

Khương Tinh cầm trong tay tiền, cái gì cũng đều muốn mua mua mua, ra tay cực kỳ hào phóng. May mắn Khương Tiểu Mãn thừa kế phẩm chất tiết kiệm từ Khương Tú Mai nên chế trụ hắn, không thì tiền này còn không chừng đã ném ra ngoài không biết bao nhiêu đâu.

Khi về nhà, Khương Tiểu Mãn vui vẻ trở về.

Không chỉ được cắt một kiểu tóc đặc biệt đáng yêu, còn có một bộ váy nhỏ màu hồng nhạt xinh đẹp, thêm một cái cặp sách mới, mũ mới cùng với một bộ sách bài tập hoàn toàn mới.

——-oOo——-

[ Truyện được đăng tại Wattpad của Liulingling9998 – https://www.wattpad.com/home ]

Các bạn chap này đọc xong đừng ác cảm với bé nó nha, con bé còn nhỏ mà… Yên tâm là Tiểu Mãn mấy chap sau sẽ có phương pháp xin lỗi rất cute, nhớ hóng nha!

*** Mình muốn hỏi ý kiến các bạn, ở cuối một số chap có ghi mấy câu chúc của tác giả Đào Chi Hoàn Hoàn tới các bạn đã donate truyện, do mình thấy chúng không liên quan tới truyện nên đã cắt, nay lại muốn hỏi các bạn có nên giữ không? Mình thì không đâu, edit mòn mông rồi :)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN