Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!
Chương 30: Dám Hay Không?
“Được được, dọn ngay đây.”
Tư Thịnh khổ sở chống hai tay dậy, nhìn người đàn ông nằm dưới bất giác khó hiểu.
Thái độ hắn đây là sao thế, có cần phải bày ra bộ mặt đó không? Nhớ hồi còn nhỏ hai đứa ngày nào chả tắm chung, có hôm còn ôm nhau ngủ nữa cơ, bây giờ lại ra vẻ đứng đắn lắm không bằng!
Sàn nhà của căn phòng này cũng được dọn sạch quá rồi, anh vừa chuẩn bị khom người dậy thì bị độ trơn trượt của sàn quật ngã.
Thảm hoạ này không xảy ra thì vẫn còn thảm hoạ khác xảy đến, lúc nãy không chạm được trêи thì bây giờ chạm dưới…
Hai người đàn ông đen mặt không nói nên lời, cú va chạm này, mạnh quá rồi!
Ừm… Cái cảm giác này mấy ai hiểu được?
Sau vài phút trấn tĩnh, Nghiên Trì dùng sức đẩy tảng đá Tư Thịnh sang một bên rồi gượng người ngồi dậy.
Tên này chỉ phá đám chuyện tốt của hắn là giỏi, đến cả vật quý của hắn còn chưa dám để bị động chạm bừa bãi mà đã bị anh ta làm ra nông nỗi thế này.
Hai người đứng dậy, không hẹn mà ánh mắt lại bắt gặp đang nhìn nhau. Tư Thịnh cảm giác được nguy hiểm đang đến gần mà bước chân đã chuẩn bị tư thế để chạy.
“Này cậu… Nghiên tổng à, cậu biết tôi không cố ý mà, tôi cũng đâu bị điên mà lôi mình vào thế nguy như thế chứ, đúng không?”
“Tốt nhất cậu câm miệng lại và đứng yên đó cho tôi.”
Thù cũ chưa trả mà đã đến thù mới, Tư phó tổng hôm nay đã tạo nên những nghiệp gì rồi.
Anh thấy sắp không ổn nữa liền mặc kệ mà quay lưng bỏ chạy, hắn đương nhiên cũng không buông tha mà đuổi theo.
Hình tượng hai vị tổng tài trong một giây đã hoàn toàn mất sạch trước hàng ngàn nhân viên trong công ty. Đến cả chủ tịch còn bị doạ cho đứng hình với hai đứa trẻ ba mươi tuổi này.
Thực ra mà nói thì cảnh tượng này cũng đã xảy ra nhiều năm trước rồi, chỉ là bây giờ đang lặp lại lần nữa, Tư Thịnh cũng vì chuyện này mà tốc độ chạy cũng được nâng cao.
“Này sao cậu cứ đuổi theo tôi thế?”
“Cậu không chạy thì tôi đuổi theo làm gì?”
Tình hình bây giờ rõ là hết nói nổi mà!
Nghiên Vi vừa bước vào công ty, thấy Tư Thịnh liền nhân cơ hội mà túm lấy anh. Không ngờ lần này lại dễ dàng bắt được người mà không cần tốn sức như thế.
Nghiên Trì thở dốc bước chậm tới cười khẩy. Ý trời đã định, dù cho có thoát được hắn thì vẫn không thể thoát khỏi Nghiên Vi. Anh em họ nhà này thật là đáng sợ!
Tư Thịnh thấy cô gái này liền phải tự vả mình một cái, anh quay sang cầu cứu hắn. Thôi thì rơi vào tay Nghiên Trì cũng được, chứ rơi vào tay Nghiên Vi sẽ khó sống sót hơn nhiều.
“Em họ tôi là sự trừng phạt nhẹ nhất dành cho cậu đấy. Nghiên Vi, anh giao cậu ta cho em, muốn làm gì thì làm nhé.”
Hắn vẫy tay một cái rồi quay lưng đi, để lại cậu bạn đang sống dở chết dở.
Về văn phòng lấy chút đồ, xong hắn cần phải về với bé con ngay lập tức.
…
“Sao anh đổ mồ hôi nhiều vậy?”
“Nhờ Tư Thịnh cả đó, anh phải đi tắm thôi.”
Thư Nghiên gật đầu rồi tiếp tục tập trung vào xem phim. Tiếng xả nước lẫn mùi thơm của xà bông trong phòng tắm vô thức làm cô bị phân tán sự chú ý.
Trong phim trùng hợp đang chiếu đến cảnh nam chính ở trong phòng tắm, tuy là đang tắm nhưng làm mấy trò mèo trong đó là chính.
Hắn cũng sẽ làm mấy trò vậy ư?
Nghiên Trì nhìn bản thân mình trong gương thầm cảm thán, hắn thực ra khá hài lòng về bản thân mình hiện tại. Chỗ nào cần nhô thì nhô, chỗ nào lần lõm thì lõm, mà ý muốn nói ở đây là cơ bắp và múi bụng nên không cần nghĩ lệch đi đâu!
Và chú Trì của cô mỗi khi đi tắm thì sẽ không làm mấy trò mèo như trong phim, hắn chỉ nhìn ngắm cơ thể mình mà tự luyến vậy thôi.
Chết thật, quên mang theo khăn tắm rồi?
Lần này là bất đắc dĩ nên hắn mới phải nhờ đến cô đấy nhé, sự thật chỉ đơn giản là bất đắc dĩ!
“Thư Nghiên, có ngoài đó không?”
“Có.”
“Lấy giúp anh chiếc khăn tắm ở ngăn kéo thứ ba trong tủ được không?”
“Đợi em chút.”
Cô nhấn ngừng phim rồi đến tủ tìm. Khăn tắm có đủ loại lớn bé thế này phải lấy cái nào nhỉ?
Nghĩ một chút rồi cô quyết định chọn khăn lớn, vừa đem nó ra khỏi ngăn kéo thì thứ gì đó bị kéo theo rơi xuống nền.
Thư Nghiên cầm nó lên mà há hốc mồm. Hoá ra là quần nhỏ của hắn… Nó còn lớn gấp hai lần so với quần của phụ nữ nữa.
Vòng ba của đàn ông lớn vậy sao?
Cô thở nhẹ một hơi đứng trước cửa nhà tắm gõ vài tiếng, đồng thời hai mắt nhắm lại. Hắn vừa mở cửa ra thấy vậy liền hỏi, “Sao lại nhắm mắt?”
“Lần trước anh nói không được nhìn những thứ không nên nhìn mà.”
“Nhưng em đã nói anh không có gì đáng để nhìn cả. Thế nào, hối hận rồi?”
Thư Nghiên mím môi, tay cầm khăn bất giác nắm chặt. Lời đó lúc trước là do cô nói, giờ lại chơi màn tự vả ư?
“Nếu em nhìn thì anh không hối hận chứ?”
“Em dám nhìn, anh dám không hối hận.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!