Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi
Chương 66
Tình yêu đến nhanh như cơn bão, Hàn Lệ đắm chìm trong ái tình không thể kiềm chế, dù bác sĩ nói xuất viện nhưng cậu vẫn cứng đầu ở lại bệnh viện không chịu về, một hai phải ở lại chung với chị đẹp, cho đến khi bác sĩ không nhìn nổi nữa đuổi về, Hàn Lệ mới đau lòng vẫy tay chào tạm biệt chị đẹp.
Chớp mắt đến tháng 11, sinh nhật của Lộ Tinh Minh và Hàn Lệ chỉ còn 10 ngày.
Vân Tri nghèo khó, hai người kia cũng không thiếu tiền, nghĩ tới nghĩ lui, Vân Tri quyết định làm một món quà tự làm, tỏ vẻ chân thành.
Đến thứ bảy, một mình cô chạy tới siêu thị mua len, cô đan cho Hàn Lệ một cái khăn choàng, còn cho Lộ Tinh Minh một cái quần lông, lúc chọn màu sắc, cô chọn màu đỏ, dù sao cũng là sinh nhật nên phải mặc rực rỡ chút.
Mua đồ xong, Vân Tri về nhà bắt đầu đan khăn choàng, khăn choàng thì đơn giản hơn so với quần, hai ngày là có thể đan được, nhưng nhắc tới, hình như cô không biết số đo của Lộ thí chủ.
Vân Tri tạm buông đồ xuống, gửi tin nhắn cho Lộ Tinh Minh.
[ Vân Tri: Thí chủ thí chủ, số đo ba vòng của anh là mấy? ]
[ Lộ Tinh Minh: Tự dưng hỏi số đo ba vòng của anh làm gì? ]
[ Vân Tri: Nói cho em đi mà ~ ]
Lại làm nũng.
Lộ Tinh Minh nhắn số đo ba vòng của anh, còn hỏi cô có muốn ra ngoài chơi không nhưng cô không nhắn lại.
Đan len có chút nhàm chán, Vân Tri hướng máy tính về phía chính diện, xếp chân lên giường, vừa nghe tiếng Anh vừa đan len, ngứa đầu thì dùng đầu kim gãi gãi.
Hàn Chúc Chúc vừa mới dịp đi ngang qua: “…”
Cốc.
Cô bé nhẹ gõ cửa phòng, ánh mắt hoài nghi.
Vân Tri quay đầu, động tác trên tay không dừng lại.
“Cô làm gì vậy?” Vẻ mặt Hàn Chúc Chúc rất quái lạ.
Vân Tri ngồi xếp bằng trên giường đan len như là một bà già trong TV vậy, thần thái, tư thế không khác chút nào.
Vân Tri thò đầu, không thấy Hàn Lệ ở phía sau, nhỏ giọng nói: “Đan khăn choàng.”
“… Gì?”
“Thì sinh nhật của Hàn Lệ sắp đến rồi mà, cô quyết định tặng cho cậu ấy một cái khăn choàng.”
Hàn Chúc Chúc nhắc nhở: “Anh tôi có rất nhiều khăn choàng, không cần cô phải đan. Hơn nữa, len mua ở bên ngoài chất lượng kém lắm.”
Tuy Hàn Lệ là con trai nhưng da rất dễ bị tổn thương, bình thường cậu xài rất nhiều mỹ phẩm, quần áo mặc vào người cũng không rẻ, làm sao có thể mặc đồ tự đan.
Vân Tri cũng không mất mát vì những lời này.
“Yên tâm đi, len cô mua chất lượng tốt. Hàn Lệ muốn thì dùng, cô cũng không ép cậu ấy, dù sao đây cũng là tâm ý của cô thôi.”
Tâm ý luôn tốt hết thảy.
Huống chi những cuộn len này không rẻ, tốn mất mấy trăm tiền gửi ngân hàng của cô.
Hàn Chúc Chúc bĩu môi không nói gì, thỉnh thoảng liếc nhìn máy tính, không nhịn được, nói: “Giáo trình này không có hữu dụng đâu.”
“Hả?”
“Cô học lớp 11 không cần xem loại giáo trình này.” Hàn Chúc Chúc nói xong về phòng, đem hết tài liệu tiếng Anh của mình bỏ trên bàn Vân Tri, “Cô học những thứ này đi, xem mấy cái kia chỉ có tốn thêm thời gian.”
“Nhưng cô lớp 11, còn cháu…”
Lời chưa hết đã bị Hàn Chúc Chúc cắt ngang: “Tiếng Anh của tôi tốt hơn cô nhiều, xem thường ai đó.” Hàn Chúc Chúc liếc mắt, “Sang năm tôi sẽ đi ra nước ngoài, những tài liệu tiếng Anh này đã sửa lại vào đầu năm, cô lớp 11 cũng cần dùng tới, thích thì xem, không thích thì thôi.”
Vừa nói, Hàn Chúc Chúc muốn ôm về.
Vân Tri lanh lẹ đè lại, trên mặt cười tươi rói: “Cám ơn Chúc Chúc nha, cô sẽ giữ lại từ từ xem.”
Hàn Chúc Chúc hừ lạnh, hai tay khoanh trước ngực rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô bé, Vân Tri suy nghĩ, nói: “Chúc Chúc, ở trường học không có ai bắt nạt cháu chứ?”
Nghĩ đến mấy nữ sinh cô lập mình, Hàn Chúc Chúc cau mày, nhưng vẫn nói: “Ai dám.”
“Không có ai bắt nạt cháu là tốt rồi.” Vân Tri vẫn còn đang đan len, “Nếu mấy đứa đó còn bắt nạt cháu thì hãy mách giáo viên, đừng để bản thân mình chịu thiệt nhé.”
Hàn Chúc Chúc nhìn cô.
Tóc Vân Tri dài, lúc nói những lời này rất dịu dàng, ánh mắt yên tĩnh, tựa như người lớn nhắc con cháu trong nhà.
Hàn Chúc Chúc cong môi, trong lòng nở hoa, cuối cùng mới nghe lời đáp lại: “Biết rồi ~” Nói xong đi ra khỏi phòng, hơn nữa còn đóng cửa.
Sau một lúc, Vân Tri thấy Hàn Chúc Chúc chia sẻ liên tiếp mấy cái video cho cô, đều là giáo trình tiếng Anh.
Trước sinh nhật một ngày, Vân Tri đóng gói khăn choàng cổ và quần len, cô bỏ ra hai cái hộp, đóng gói tinh xảo, trên hộp còn có một cái nơ. Bởi vì buổi tối phải ở nhà với Hàn Lệ nên quà sinh nhật của Lộ Tinh Minh chỉ có để ngày đi học tặng anh, nhưng cô không quên chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Vân Tri cẩn thận cất cái hộp vào trong ngăn kéo, ôm phần của Hàn Lệ, chậm rãi xuống lầu.
Tháng 11 trời rất nhanh tối, ngoài cửa sổ đã đen nhánh.
Hàn Lệ vắt chân ngồi trên ghế sô pha, bên người là chồng chất các hộp quà, cũng là từ bạn học, còn có đối tác làm ăn của ba Hàn tặng quà.
Cậu không hứng thú, ngay một cái cũng chưa hề mở ra.
“Tiểu Lệ, sinh nhật vui vẻ, đây là bà nội tự nấu cho con.”
Bà nội Hàn rất vui vẻ, tay bưng một chén đồ ăn nóng hổi ngồi bên cạnh Hàn Lệ.
Cậu không thích ăn đồ ăn quá thanh đạm, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của bà cụ nên cậu không từ chối, bưng lên húp ba ngụm sạch sẽ.
“Cháu ngoan.” Bà nội Hàn xoa đầu Hàn Lệ, lại lấy ví tiền ra, “Cho con, về sau thoải mái.”
Ánh mắt Hàn Lệ sáng lên, nhanh chóng nhận lấy. “Cảm ơn bà nội ~”
Bà nội Hàn phát bao lì xì xong tới lượt ba mẹ Hàn.
Vân Tri mím môi đứng ở đằng sau, nhìn cái hộp quà trên tay mình, bước chân chập chững, đầu ngón tay nhẹ nhàng võ gai Hàn Lệ.
Cậu ngẩng đầu lên, tầm mắt chăm chú.
“Tặng… tặng cậu” Vân Tri đưa cái hộp trên tay tới trước mặt cậu.
Cái hộ phơi lớn, trên hộp là nơ con bướm đỏ, nhìn là biết là đồ không đắt chút nào, nếu là trước kia, Hàn Lệ sẽ không mở ra, nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng của cô gái nhỏ
Hàn Lệ nhận lấy, tò mò lắc lắc: “Là gì vậy?”
“Cậu mở ra xem đi.” Hai tay cô để sau lưng, môi cười yếu ớt.
Hàn Chúc Chúc biết, cũng không nói toạc ra.
Hàn Lệ mở hộp quà, bên trong là khăn choàng màu đỏ nằm ngay ngắn, cậu nhíu mày lấy nó ra, không có nhãn hiệu, cũng không thấy nhãn dán ở đâu, nhưng với hoàn cảnh nghèo khổ của Vân Tri, chắc là không tốn quá nhiều tiền.
Dù sao cũng là cô cố ý đưa, nếu Hàn Lệ không thích cũng không nói, lẳng lặng nhận lấy để ở một bên.
Thấy khăn choàng bị ghẻ lạnh bỏ rơi, Vân Tri ảm đạm, móng tay nắm chặt lại, nói nhỏ: “Cậu, cậu không thử qua sao?”
Hàn Lệ xem TV không chớp mắt: “Trời nóng quá.”
Nhà có lò sưởi, dù là một chiếc áo cũng làm cậu nóng muốn chết, nóng thêm nữa thì cậu chết mất.
“Cậu thử… thử một chút đi mà ~” Vân Tri không chịu từ bỏ, đang lúc muốn nói đây là cô tự tay đan thì bà nội Hàn nhìn qua cái khăn choàng bên cạnh, cầm lên xem xét, sắc mặt lập tức âm trầm, hừ lạnh bỏ qua.
“Tôi biết cô có ý tốt nhưng chất liệu của cái này quá thô, tiểu Lệ không quen, hơn nữa, cũng không có nhãn hiệu gì, cháu tôi bị dị ứng với sản phẩm ba không(*).”
(*): Không có ngày sản xuất, không có hãng sản xuất, không có địa chỉ sản xuất.
Vân Tri ủ rũ, không dám nói thêm nữa.
Bầu không khí lạ lùng.
Hàn Chúc Chúc nhì trái rồi phải, môi giật giật, “Bà nội, đây không phải sản phẩm ba không.” Nhìn Vân Tri rồi nói tiếp, “Đây là Hàn Vân Tri tự tay mình đan.”
Nói chưa dứt lời, biểu tình của bà nội Hàn càng cay nghiệt.
Bà ta lại nhặt khăn choàng lên, nổi giận, châm chọc, “Len to như vậy, đường len còn không sạch sẽ. Hơn nữa, len ở bên ngoài có dùng được không?”
Hàn Chúc Chúc lẳng lặng nhìn Vân Tri, yên lặng không nói thêm.
Lúc này, Hàn Lệ kéo khăn choàng qua.
Vân Tri có khiếu may vá, lần trước cô sửa quần cho cậu là cậu đã nhìn ra.
Đường len của cô không cẩu thả như bà nội Hàn nói, ngược lại còn rất chắc chắn, Hàn Lệ sờ thử, mặc dù không tốt như đồ lông nhung của cậu nhưng cũng rất ấm áp dễ chịu.
Cậu đứng dậy, trực tiếp choàng khăn lên cổ.
Hàn Lệ rất cao, ngũ quan sáng sủa anh tuấn, giống như là người đẹp bất chấp quần áo đủ loại màu sắc, bao gồm cả màu đỏ. Màu đỏ trên người cậu không thô thiển, ngược lại càng làm da của cậu trắng lên, khí chất ngời ngời.
Khăn choàng rất dày, Hàn Lệ vừa mới thử đã cảm thấy nóng.
Cậu lật đật tháo xuống, “Ấm áp lắm nguyên liệu vải rất mềm.” Cậu nói với bà nội Hàn, “Bây giờ người ta kiểm soát chặt chẽ lắm, bên ngoài ít người bán hàng giả lại rồi, chắc mấy tin bà nội xem đều là tin giả.”
Hôm nay là ngày của Hàn Lệ nên bà nội Hàn không muốn làm cháu trai mình mất vui, sau khi lạnh lùng liếc Vân Tri, bà ta xoay người tiếp tục xem TV.
Khăn choàng kia cũng qua tay ba mẹ Hàn một lần, hai người khen Vân Tri khéo tay, sau đó tìm một đề tài vui vẻ để nói chuyện, rồi chuyện này trôi qua.
Nhưng Vân Tri biết rõ, bà nội Hàn sẽ không bỏ qua cho cô.
Sau bữa cơm tối, một mình cô trở về phòng xem lịch.
Còn 2 tháng là tới kỳ nghỉ đông, chỉ cần cuối kỳ cô thi được 550 điểm là có thể chuyển tới lớp đặc chiêu, chờ cô vào được rồi thì sẽ yêu cầu rời đi, Vân Tri lật xem phiếu điểm của mình, tiến bộ của cô rất chậm nhưng có thể thấy cô đã rất cố gắng, hiện tại là 500, chỉ cần cố gắng hai tháng tới thêm một chút, học bổ túc chỗ ông Lý, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Nghĩ tới đây, Vân Tri an lòng.
“Này.”
Phía sau là tiếng Hàn Lệ.
Cô quay đầu.
Thiếu niên mặc cả người đen, khăn choàng màu đỏ trước ngực là màu nổi duy nhất.
Vân Tri không ngờ Hàn Lệ sẽ mặc như vậy, kinh ngạc, trong lòng khẽ vui mừng.
“Cậu muốn đi ra ngoài?”
“Ừ, cùng Phương Minh.” Hàn Lệ nhìn quanh, thấy trên bàn còn có cái hộp khác thì cậu biết chắc là của Lộ Tinh Minh.
Trong lòng cậu biết rõ nhưng không biểu hiện.
“Bà nội tôi cứ cứ như vậy đấy. Từ nhỏ bà đã không phải sống khổ nên nghi đồ không có nhãn hiệu là không thể dùng, hôm nay bà không có ý ghim cô đâu, cô đừng nghĩ nhiều.”
Vân Tri cười, “Cô biết.”
Thấy ánh mắt rạng rỡ của cô, Hàn Lệ thở phào, “Vậy tôi đi đây, cô có muốn đi cùng không?”
Vân Tri gãi đầu: “Không muốn, cậu đi với bạn đi, đừng uống rượu đấy.”
“Tôi không uống.”
Buổi tối cậu phải về nhà, nếu bị ba mẹ phát hiện thì tốt nhất là nên đừng.
Đợi Hàn Lệ rời đi, Vân Tri không còn chuyện gì để làm, gục xuống bàn.
Hàn Lệ đã ăn sinh nhật với bạn, vậy Lộ Tinh Minh có ở cùng với bạn không?
Cô rục rịch, mở vòng bạn bè ra, lướt lên xuống, chỉ thấy động tĩnh của Võ Hiểu Tùng.
[ Võ Hiểu Tùng: Chúc đại ca tai họa để lại ngàn năm. ]
Phí sau có hai bức hình.
Chỗ của bọn họ đang ở rất sang trọng, Lộ Tinh Minh bị bao ở giữa, nhìn không vui.
Vân Tri bình luận: [ Đây là ở đâu vậy? ]
Võ HIểu Tùng nhanh chóng trả lời: [ Vân tỷ muốn tới sao? Nhưng mà kết thúc rồi, đại ca hình như không được vui. ]
[ Vân Tri: Sao vậy? ]
Võ Hiểu Tùng cố ý trả lời: [ Thì, người yêu không có bên người mà, ai mà vui cho được. ]
Người yêu. Vân Tri xấu hổ.
Cô dán chặt lưng sau ghế, hai tay ôm mặt, đôi mắt si ngốc nhìn chằm chằm cái hộp.
Đờ đẫn trong chốc lát, biểu tình Vân Tri dần kiên định.
— Cô phải đi tìm thí chủ.
— Cô phải đi tặng quà sinh nhật cho thí chủ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!