Bệ Hạ, Không Thể!!
Chương 82: Ăn ngon không?
Trận hoan ái kịch liệt này trực tiếp làm cho miệng vết thương của Quý Thịnh bị rạn nứt, sau đó mấy ngày, dù có nói đến thế nào thì Nhiễm Diên cũng dứt khoát không cho hắn đụng vào nàng.
“Chàng an phận chút đi, chẳng lẽ không muốn mạng nữa hả” mới vừa rồi khi thay đổi mảnh vải lụa trắng sạch băng bó miệng vết thương rỉ máu cho hắn, tay chân thằng nhãi này liền không yên phận, dùng tay bao lấy vành tai Nhiễm Diên xoa nắn, lưu luyến.
Quý Thịnh ánh mắt trong sáng mỉm cười, đầu ngón tay quấn vòng quanh một sợi tóc đen, môi mỏng gần sát gương mặt Nhiễm Diên, tầm mắt cố ý dừng ở bụng nàng, đai váy khảm ngọc buộc không quá chặt, nhưng vòng eo kia quả thật là thon nhỏ tinh tế, lả lướt quyến rũ vô cùng.
“Nơi này có thể hay không đã có.”
Tay lớn cách váy lụa mềm mại xoa xoa bụng nhỏ phẳng lì, động tác cẩn thận làm Nhiễm Diên bật cười, tay áo rộng thêu hoa hải đường làm nổi bật lên cổ tay nhỏ nhắn trắng noãn như tuyết, nắm lấy cánh tay Quý Thịnh đang vỗ về nhè nhẹ.
“Cho dù có, thì hiện tại cũng không thể nhìn ra được, đừng sờ loạn.”
Nàng trở lại Yến cung cũng đã gần một tháng, đã sớm ngưng hẳn việc dùng canh tránh thai, dựa vào trình độ sinh mãnh kia của Quý Thịnh, nói không chừng là có thật.
“Không sao, dù hiện tại không có đi chăng nữa, đợi thương thế của Bổn Vương khỏi hẳn, thì cũng rất nhanh sẽ có.” Quý Thịnh cười tà cầm lấy hai tay Nhiễm Diên, ngửi hương thơm ngọt ngào trên người nàng, trong lòng thoả mãn, nhịn không được nói: “Sau này nếu có con gái xinh đẹp giống như A Diên vậy, ta liền cảm thấy mỹ mãn.”
Hắn cũng không phải là lần đầu tiên nói như thế, ngữ điệu đầy khao khát ấy lại làm Nhiễm Diên có chút không vui, hừ nhẹ nói: “Nếu như không phải thì sao?”
“Con trai không nghe lời còn có thể đánh.”
Được rồi, hoàn toàn chính là hai loại thái độ đối xử khác nhau, Nhiễm Diên nhìn nhìn bụng của chính mình, nghĩ nếu như có thật, thì đứa đầu vẫn nên là con gái đi, chỉ sợ không được như mong muốn.
Quý Thịnh dưỡng thương ước chừng một tháng thì khỏi hẳn, lúc đó thời tiết đã vào đầu mùa đông, Yến quốc ở phương Bắc, so với mấy quốc gia khác thì rét lạnh hơn nhiều. Nhiễm Diên thay đổi sang cung trang bằng nhung hồ, khi từ Bàng Cung đến Lập Chính Điện, mới biết được có sứ giả từ Trịnh quốc đến yết kiến.
“Đại Vương nói nếu Phu nhân tới, cứ trực tiếp đi vào.” Cung nhân hành lễ với Nhiễm Diên, nhìn Nữ Âm bưng bàn đồ ăn phía sau nàng, liền biết Phu nhân là lại tới đưa canh, nào dám ngăn cản.
Nhiễm Diên đứng ở hành lang không di chuyển, gió lạnh thổi vù vù, nàng nhướn mày: “Trịnh quốc phái ai tới?”
“Bẩm Phu nhân, là Á Khanh Bách Dung, Tống và Kỷ liên hợp, Kỷ Bá ý đồ diệt Trịnh, Trịnh Bá liền phái y tới thuyết phục Đại Vương xuất binh tương trợ.”
Thời tiết không tốt, đầu mùa đông ánh sáng cũng mang theo mấy phần hàn ý, ánh lên má Nhiễm Diên một màu trong suốt như tuyết, cũng không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, giữa đôi mắt đẹp thanh sóng uyển chuyển kinh hồng tuyệt diễm.
Không bao lâu sau, sứ giả Trịnh quốc liền bị dẫn ra ngoài điện, đợi người đã đi xa, Nhiễm Diên mới đi vào Lập Chính Điện, trong cung thất to lớn đốt than hồng, hơi nóng nồng đậm lập tức làm nàng cảm thấy ấm áp, Quý Thịnh ngồi quỳ sau ngự án, vương bào đen tuyền thêu chỉ vàng sinh ra khí thế uy vũ, khuôn mặt lạnh lùng dưới mũ miện khi nhìn thấy Nhiễm Diên nhất thời biến thành ôn nhu.
“Trời đông giá rét, A Diên không cần ngày nào cũng qua đây, Bổn Vương xử lý xong chính vụ sẽ đi Bàng Cung mà.”
Nhiễm Diên bưng chén canh đặt lên trên ngự án, lúc mở nắp mùi hương canh thịt cùng nhiệt khí lượn lờ tràn ra, cầm muỗng vàng đảo đảo, múc một muỗng để lên bên miệng Quý Thịnh: “Nhân lúc còn ấm chàng mau uống đi, là ta tự mình nấu suốt hai canh giờ đó, mùi vị không tồi đâu.”
Quý Thịnh hé miệng uống, mắt đen nhìn Nhiễm Diên tẩm đầy tình yêu, uống được vài muỗng, còn khen liên tục: “Uống ngon thật.”
“Tất cả đều là của chàng, cứ từ từ mà uống.”
Nhiễm Diên cười, đem cái muỗng đưa cho hắn, tuỳ tay cầm lấy cuốn thẻ tre đang lật mở ở trên ngự án, nhưng Quý Thịnh quả là không đứng đắn, ngậm một ngụm canh, giữ nhẹ eo nàng rồi nhân cơ hội ngăn chặn đôi môi nàng, giữa môi răng giao triền, một luồng nước canh thịt thanh đạm truyền vào cuồn cuộn, lưỡi lớn mạnh mẽ quấn hút lưỡi nhỏ mềm dẻo, tiếng hôn mút ướt át dâm mĩ còn xen lẫn với thanh âm nhẹ nức nở của Nhiễm Diên.
“Ư ~ ưm ~”
Hôn sâu không ngừng gia tăng, nhu tình triền miên bốn phía, nước canh hỗn hợp với nước bọt đảo lộn ở trong cổ họng, ý loạn tình mê Nhiễm Diên xụi lơ trong lồng ngực Quý Thịnh, bàn tay thon nhỏ mảnh khảnh nắm chặt vương bào của hắn, thân thể mềm mại vặn vẹo.
Lưỡi nhỏ đều bị hút đến sinh đau, Quý Thịnh mới chậm rãi buông tha Nhiễm Diên, ôm nàng nghiêng thân nằm lên gối tựa, dùng ngón tay vuốt ve cánh môi nàng sưng đỏ, còn vui vẻ nói: “Ăn ngon không?”
Nhiễm Diên thiếu khí rã rời mà nằm sấp trên ngực hắn, ngọc dung đẹp đẽ ửng hồng càng thêm câu hồn, cảm thấy buồn cười chọc chọc lên hình huyền điểu bay lượn thêu trên áo bào của hắn, lưỡi đau khiến nàng nhẹ hít hà: “Lần sau không cho phép dùng lực lớn như vậy, làm đau ta đó có biết không.”
Quý Thịnh thuận thế cầm lấy ngón tay mềm nộn của nàng, ngón tay nàng thon dài mướt mát như cọng hành, móng tay màu hồng phấn, tựa hồ như toàn thân nàng đều không có chỗ nào là không tinh xảo.
“Có biết vừa rồi ai đã tới không?”
Nhiễm Diên hoàn hoãn hơi thở, vừa duỗi tay cởi bỏ nút thắt mũ miện của Quý Thịnh vừa nói: “Nghe cung nhân nói là Trịnh quốc Á Khanh, Tống Kỷ liên hợp diệt Trịnh, nếu Đại Vương không ra tay tương trợ, Trịnh quốc sợ là không thắng nổi.”
“Vậy A Diên cảm thấy Bổn Vương nên xuất binh sao?”
Ôm lấy mũ miện trong ngực, Nhiễm Diên làm càn thưởng thức chuỗi ngọc thạch trên mũ, hàng mi cong dài nhẹ chớp, trong đôi mắt cong cong như vầng trăng non có dị quang, ngẫm nghĩ nói: “Trịnh bá chính là cậu ruột của Đại Vương, về tình thì nên xuất binh, nhưng về lý, lần xuất binh này là vô nghĩa.”
Cũng không phải Nhiễm Diên ngoan độc muốn xúi giục Quý Thịnh thấy chết không cứu, mà là chí lớn của Quý Thịnh vốn là thống nhất thiên hạ, tương lai chỉ có Yến quốc có thể tồn tại, không nói đến Tống, Kỷ, hay Trịnh, nếu lần này cứu Trịnh quốc, ngày sau khi thống nhất, sẽ trở thành mối phiền toái.”
“Nếu xuất binh, trước đó Đại Vương cần phải ước định hiệp nghị với Trịnh bá, trận này nếu thắng, Yến quốc cũng tránh đi mối lo về sau.” Còn về phần hiệp nghị gì, thì Nhiễm Diên nghĩ Quý Thịnh chắc chắn sẽ rõ hơn nàng gấp trăm lần.
” A Diên quả nhiên nhìn xa trông rộng biết tính lâu dài, giống với suy nghĩ của Bổn Vương.”
Quý Thịnh cười nặng nề, không cầm lòng được lại hôn hôn môi Nhiễm Diên, thế cục tranh bá, rất nhiều việc đều quá tàn khốc.
Han: Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ ~!!! ^ 3 ^ ~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!