Bé Mù Đã Vui Sướng Tu Tiên Như Thế Đó
A Nhất Lần Đầu Tham Gia Thí Luyện
A Nhất thức tỉnh.
Mùi hương quen thuộc xông vào mũi khiến hắn mỉm cười.
– Là mùi hương của quan tài!
Sư tôn thường bỏ hắn vào quan tài của người, mỗi khi hắn kiệt sức, gục ngã trong lúc tu luyện. Điểm khác biệt duy nhất là nắp quan tài không hé mở như mọi khi.
A Nhất gõ gõ quan tài, lên tiếng gọi.
– Ư! A!
Hắn muốn gọi sư tôn thế nhưng chỉ có tiếng khàn khàn vang từ họng.
A Nhất cố nuốt nước miếng, chút hương dược liệu chảy xuống bôi trơn thanh quản. A Nhất thử lại một lần nữa.
– Sư…tôn!
Hai tiếng rõ ràng thế nhưng không có bất kỳ ai trả lời hắn cả.
Thiết nghĩ sư tôn cũng không thể ở bên cạnh chăm sóc hắn mãi được, A Nhất chống một chân vào thành quan tài, chân kia đạp nắp.
Những tưởng nắp quan tài sẽ rất nặng thế nhưng chỉ bằng một cước chưa dùng hết toàn lực, chiếc nắp đã bị đạp văng ra.
Cũng phải thôi! Trong thời gian bế tử quan, cơ thể của hắn đã trải qua tôi luyện của thiên địa linh khí. Thiếu niên trông gầy ốm này là một thể tu chính hiệu.
Xung quanh hắn vẫn là bóng tối. Không phải vì do nơi này không có ánh sáng mà là thị giác của hắn đã bị lấy đi rồi.
A Nhất cũng biết mình đã mù lòa. Lần này hắn đối diện với tội lỗi của bản thân hắn, thâm chí đưa lưng gánh lấy oán khí của Thiên Nhân tộc mà không hề lẫn trốn vào vô âm vô ảnh; thị giác là cái giá khá nhỏ.
Hơn nữa, cho dù phải trả cái giá lớn hơn, hắn cũng không hối hận.
Hắn chấp tay, ngửa mặt lên trời, cầu lão thiên gia phù hộ cho người được bình an.
A Nhất bước ra khỏi quan tài, tuy không nhìn thấy gì thế nhưng hắn kiên quyết không mở thần thức để dò lối. Dẫu sao thì nơi này là nhà hắn, Âm Ảnh tông.
Nếu A Nhất có thể nhìn thấy được cảnh vật xung quanh, hắn nhất định sẽ không tự tin đến vậy; đảm bảo hắn sẽ nhanh chóng chui lại vào quan tài, đóng kín nắp, chờ người đến cứu.
Phía trên cao là bầu trời ửng đỏ, bốn phía là đồi núi khô cằn. Không biết là do ánh sáng từ bầu trời phản chiếu lên đất hay đây là màu tự nhiên của sỏi đá.
Còn đang mò mẫm, không biết phải làm sao thì A Nhất nghe được tiếng bước chân.
– Có người tới!
A Nhất vui vẻ hướng về phía đó.
Người đi về phía A Nhất cao gấp đôi một người trưởng thành, từ đầu đến chân phủ kín giáp sắt đen bóng. Trên mũ giáp có hai chiếc sừng trâu cong dài, đâm ra hai bên. Ở giữa những khe hở của mũ giáp có hơi nóng bốc lên, bàn tay thép cầm một cuốn ngọc giản, sau lưng hắn vác một chiếc rìu chiến.
Khi khoảng cách giữa hai người đủ gần thì giáp sắt lên tiếng hỏi:
– Tên gì?
A Nhất mau chóng giới thiệu mình để tránh hiểu lầm. Cũng không quá chú tâm đến tiếng nói phát ra từ phía trên đầu hắn, tu chân giới vốn đủ loại nhân vật kỳ dị. Tuy hắn chưa từng gặp người khổng lồ thế nhưng cũng đã có nghe Tịch Diệt đạo tổ kể qua.
– Tại hạ là A Nhất! Truyền nhân của Tịch Diệt đạo tổ!
Giọng nói trầm đục kia hỏi tiếp:
– Tuổi?
Lần này A Nhất cảm thấy quái lạ, người này dẫu biết hắn là đệ tử của Tịch Diệt đạo tổ vậy mà vẫn không có chút kính ý nào cả.
– Xem ra người này là một trong các vị đường chủ rồi!
A Nhất cũng không đặt ở trong lòng, dẫu sao thì hắn cũng chỉ mới nhập môn:
– Vãn bối vừa tròn ba mươi tuổi.
Người kia lại hỏi:
– Chủng tộc?
Câu hỏi khiến A Nhất hơi sửng sốt. Chẳng lẽ người trước mặt cho rằng hắn không phải người sao? Dù hắn không phải là mỹ nam nhân người gặp người thương thế nhưng hắn cũng không xấu xí.
A Nhất vẫn từ tốn trả lời:
– Vãn bối là nhân tộc, sinh thành ở Lạc Nhạn thôn, thuộc Lưu Ly quốc, ở Trung Huyền Minh châu.
Nghe đến đây thì người đối diện không ghi chép trên ngọn giản nữa. Hắn gầm vào mặt của A Nhất.
– Dối trá! Ngươi là Thiên Nhân tộc!
Nếu không phải địa ngục đã có khế ước với Diệu Âm cốc thì hắn đã trực tiếp dùng rìu bổ đôi kẻ dối trá trước mặt này ra làm hai nửa, quăng sông làm thức ăn cho đám giao long.
…
Tiếng gầm làm A Nhất hoảng sợ, ngồi bệt xuống đất, gật đầu lia lịa. Hắn có thiên âm chi hồn, cũng có thể coi là một nửa Thiên Nhân đi.
Lúc này, người kìa mới hài lòng, hừ lạnh, nói:
– Luật lệ như cũ, ba hồn thuộc Dương, bảy phách thuộc Âm. Lần đầu không tính phí, những lần sau mỗi lần sẽ hao tốn một phách. Nếu sau bảy lần vẫn không thành công thì hồn tiêu phách tán.
Phàm nhân thiếu một phách cũng khó sống ổn, thế nhưng đối với tu sĩ thì thiếu một hay hai phách không quá quan trọng.
A Nhất lớ ngớ không hiểu, nhưng cảm giác có chuyện chẳng lành.
Người kia cũng không quan tâm đến A Nhất nữa, hắn đã làm tròn bổn phận của mình, lập tức quay đầu rời đi.
A Nhất vội vàng chạy theo:
– Tiền bối chậm đã!
Kẻ kia khó chịu quay lại hỏi:
– Còn chuyện gì nữa?!
A Nhất khoanh tay cúi đầu nói:
– Bẩm tiền bối! Có lẽ người đã nhầm vãn bối với ai đó rồi! Vãn bối không phải đến để thí luyện gì cả! Thực thì vãn bối vừa thức tỉnh! Mong người chỉ đường cho vãn bối về lại Tịch Diệt lăng.
Bây giờ thì đến phiên người khổng lồ ngớ người, ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi có một cơ hội miễn phí mà, còn chưa thử sức mà đã nhụt chí rồi sao?
Thường thì những người đến đây để qua ải khi mới đến đều rất hùng hổ. Còn kẻ này thì lại muốn kiếm cớ, hận không thể bỏ về ngay lập tức.
A Nhất kiên định trả lời:
– Vãn bối chỉ muốn về nhà!
Bộ áo giáo kia không nói gì, chỉ đi vòng ra sau lưng A Nhất, tùm lấy cổ áo của hắn.
Mặc cho A Nhất kêu la, hắn xách A Nhất lên rồi ném mạnh vào một môn quan. A Nhất so với cổng này, tựa như kiến nhỏ so với cửa chính của Tịch Diệt lăng. Tầng kết giới mờ ảo mở ra, nuốt chửng A Nhất rồi đóng kín lại.
Bên trên môn quan khổng lồ có tấm biển lớn viết:
Mê Trì Địa Ngục.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!