Bé Mù Đã Vui Sướng Tu Tiên Như Thế Đó
Ai Kêu A Nhất Đó?
Trên con đường, A Nhất thấy dòng suối đổ vào một hồ nước nhỏ, có tầng sương mỏng bốc lên từ mặt nước.
Hắn bước lại ngồi trên một tảng đá bên cạnh hồ nước, làm quen với cái cảm giác bình yên của tiên cảnh.
Có cơn gió ấm áp lùa qua xoa xoa mái tóc ngắn, khiến hắn có chút buồn ngủ.
Tư lúc cắt tóc đoạn phàm duyên, hắn cảm thấy đầu mình nhẹ và dễ chịu hơn. Có lẽ hắn sẽ không để tóc dài ra nữa.
A Nhất đang nhắm mắt gật gù, thì nghe có tiếng gỗ va chạm với đường đá.
Khi quay đầu lại, hắn thấy bốn nam tử đang nhẹ đặt một cỗ quan tài đỏ rực xuống con đường đá.
Bốn người mặc đạo bào đỏ rực đi về phía hắn, trên mặt đầy ý cười. Trừ một trung niên vạm vỡ với gương mặt chữ điền vuông vức ở trong nhóm thì những người còn lại đều có phong thái thoát phàm của tiên nhân.
Vị nam tử có đôi mắt hẹp, dài sắt như kiếm, gương mặt góc cạnh tiến lên trước, khoanh tay hành lễ:
– Lý Tử, đại đệ tử của Hỏa Dung đường vấn an sư thúc.
Tính theo bối phận trong tông môn thì những người này đều thua hắn nhiều.
Lời vấn an của Lý Tử dứng khoát, tôn kính, hai tiếng sư thúc không hề có chút gượng ép.
Giọng nói của nam tử trung niên ồ ồ vang lên:
– Đệ tử là Lăng Nhạc Phong, xếp thứ hai trong Tứ Đế của Hỏa Dung Đường.
A Nhất liền biết bốn người này là ai. Sư tôn từng nhắc cho hắn biết, Hỏa Dung… sư huynh có bốn vị đệ tử, tự xưng danh hào Tứ Đế.
Một người khác nở nụ cười hòa nhã, xếp quạt giấy lại, khoanh tay, cúi người nói:
– Cảnh Minh ra mắt sư thúc!
Tiếp đến là người cuối cùng. Người này có đôi mắt to tròn, gương mặt hơi bầu bĩnh trông rất hiền lành:
– Đệ tử là Khinh Lôi, tiểu đệ của ba người này.
Sau một phút thất thần bởi sự xuất hiện đột ngột của họ, A Nhất luống cuống đứng lên, khoanh tay cúi người vấn an lại bốn tên sư điệt:
– Tại hạ là A Nhất, mọi người khỏe!
Thư sinh cầm quạt vội vàng chạy đến nâng tay vị tiểu sư thúc.
Bộ dạng và giọng điệu của A Nhất làm tiểu đệ Khinh Lôi cười phá lên.
Đại đệ tử Lý Tử thấy vậy liền quát mắng:
– Khinh Lôi, chớ vô lễ!
A Nhất gãi đầu, cười hì hì nói:
– Các vị sư điệt! Tại hạ nhỏ tuổi hơn mọi người rất nhiều… Tuy biết bối phận ở tông môn nghiêm ngặt nhưng mọi người không cần phải quá giữ lễ đâu.
Nói rồi A Nhất tò mò nhìn chiếc quan tài màu đỏ ở phía kia.
Trung niên nam tử, Lăng Nhạc Phong hiểu ý, liền nói:
– Sư tôn đang bế tử quan để đột phá, tạm thời còn chưa thể xuất quan chào hỏi sư thúc!
A Nhất ngớ người! Người ta đang bế tử quan, khiên đi khắp nơi có ổn không?
Hắn mới bước chân vào tu chân giới nên không hiểu nhiều, thế nhưng đó chẳng phải là không đột phá thì sẽ chết sao?
Lúc này, Lý Tử lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của hắn.
– Chúng đệ tử rời tông môn cũng đã khá lâu nên có rất nhiều việc cần phải chỉnh chu. Sau khi hoàn thành, nhất định sẽ lại đến vấn an sư thúc.
A Nhất liền nói:
– Mọi người đều bận rộn, không cần phải bận tâm đến ta đâu!
Tứ Đế đến như gió, ra đi cũng như gió. Cơn gió nhẹ nhàng khiến sương vụ quanh hồ nước hơi rung động.
A Nhất theo đường cũ trở về lại Tịch Diệt chi mộ. Được tiếp thêm năng lượng mới, bước chân của hắn có phần dài hơn lúc ra đi.
—
Trở lại căn phòng, A Nhất lập tức ngồi xuống, dẫn thiên địa linh khí nhập thể.
Vẫn là bể máu, vẫn là bóng tối.
A Nhất lại bước đi. Dịch lỏng ngập đến mắt cá chân.
Tiếng rên la, tiếng khóc, tiếng nguyền rủa… những âm thanh của địa ngục không ngừng vang lên, khiến đầu hắn đau như búa bổ.
A Nhất vẫn bước đi, đôi chân có chút loạng choạng.
Trong những âm thanh đó có tiếng nói của nữ nhân:
– Ngươi ôm ta một lần, có được không?
Lúc đầu, A Nhất còn tưởng rằng đó là tiếng nói của Thanh Yến, nữ đệ tử của Thanh Hư môn nhưng sau khi thấy đôi tay trắng noãn đang vòng quanh cổ mình thì A Nhất biết là không phải.
Hắn thắc mắc:
– Là ai? Sao lại giọng nói lại quen thuộc đến thể?
– Không! Ta không quan tâm!
A Nhất lắc lắc đầu, máu từ trên đỉnh đầu chảy xuống, vung vãi khắp nơi
Cái đầu của Đường Tử Hàm gặm chặt cổ chân của hắn làm hắn đau nhói
Hắn đã bỏ qua việc cố kháng cự lại những thi thể này rồi. Cho dù hắn làm thế nào, cho dù hắn có bỏ chạy thì bọn họ đều dính lấy hắn.
A Nhất nhìn nữ nhân đang đi lùi trước mặt, vô thần nói:
– Xin lỗi! Đã làm bẩn mặt tiên tử!
Đây chính là nữ đệ tử đanh đá của Thanh Hư môn mà hắn giết ở Lam La sâm lâm. A Nhất vẫn không biết tên của ả ta.
Hắn đứng lại lấy tay áo chùi sạch máu trên gương mặt tinh xảo của Minh Châu. Hắn rất muốn móc ra cặp mắt đang nhìn hắn chằm chằm. Ngón tay chà chà võng mạc, định ấn vào nhưng lại thôi.
Đi được một hồi lâu sau, A Nhất khờ khờ dại dại nói:
– Tiên tử có thể đi sang một bên để ta nhìn đường trước mặt có được không?
Dẫu trước mặt chỉ là vô tận bóng đêm, A Nhất vẫn muốn nhìn về phía trước.
Thế nhưng nữ nhân vẫn đi lùi, đôi mắt phượng chăm chú nhìn hắn, gương mặt vô hồn.
A Nhất vươn tay đẩy nàng ta thì cái đầu của nàng liền gục xuống.
Hắn mệt mỏi vươn tay nâng mặt của nàng lên, miệng buồn bã nói khẽ:
– Xin lỗi tiên tử, ta không cố ý!
Đúng lúc sức chịu đựng của hắn đã sắp đến cực hạn, giọng nói rất quen thuộc kia lại vang lên:
– Ngươi ôm ta một lần, có được không?
Đôi mắt trắng dã, khờ dại của hắn lấy lại chút thanh tỉnh. A Nhất mở miệng máu, khô khốc hỏi:
– Là ngươi ư?
Không có tiếng trả lời.
Thế nhưng đôi chân hắn vẫn tăng tốc, nhanh hơn lúc trước một chút. Tất cả nổ lực của hắn chỉ có thể tạo ra một chút kết quả đó thôi.
Người đã mang cho hắn hơi ấm những lúc hắn cần nhất, bây giờ đang cần hơi ấm của hắn. Làm sao hắn có thể nói không?!
Một chu thiên, hai chu thiên, ba chu thiên… mười chu thiên.
Ngay lúc tinh thần của hắn tưởng chừng như đã đến cực hạn, A Nhất vô thức chọn lựa bế sinh tử quan!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!