Bé Mù Đã Vui Sướng Tu Tiên Như Thế Đó
Sinh Âm Ảnh Cư, Tử U Minh Táng
Sinh Âm Ảnh Cư
Tử U Minh Táng
Đệ tử của Âm Ảnh tông tu luyện Tán Linh quyết, đây là tâm pháp nhập môn của tông. Sau khi vào cảnh giới Tiên Tâm cảnh có thể làm đại lễ nhập quan, đến Bán Thần cảnh có thể hạ thổ.
Hạ thổ là nghi thức để các đệ tử tham gia thí luyện ở Tử U Minh Táng.
A Nhất không biết phải làm thế nào. Nhãn căn của hắn đã vỡ vụn, nếu không phát động thiên âm chi hồn thì hắn sẽ khó lòng định vị bản thân và tra xét phạm vi xung quanh.
Pháp tắc Hư Không Ẩn Ẩn của tông môn quá cao thâm, hắn còn chưa nhập môn.
Không còn cách nào khác, hắn buộc phải phát động tinh thần lực.
Ngay lúc hắn mở sợi xích trói buộc thì chiếc đầu của Thiên Âm chi hồn lại bị tát văng, lăn lóc xa xa.
Là con cá chép lại nổi hứng muốn đá cầu.
A Nhất ôm đầu, cắn răng chịu đựng. Khi cơn đau tê dại đã qua đi hắn mới truyền âm vào Huyết giới:
– Chân Long tiền bối bớt giận! Nếu vãn bối có gì sai trái, xin tiền bối cứ nói ra. Vãn bối nhất định sẽ sửa chữa.
Giọng nói bực bội của tiểu hài tử vang lên:
– Vừa rồi ngươi đem ta xoay như chong chóng, một đòn vừa rồi còn chưa đủ làm ta hả dạ.
A Nhất khẩn cầu:
– Tiền bối! Người có thể chịu đựng chỉ một chốc thôi có được không? Vãn bối giờ đã mù lòa, chỉ có thể dùng thần hồn để tra lối.
Cá chép lớn lập tức có câu trả lời:
– Không! Không thể được!
A Nhất tiếp tục van nài:
– Xin người hiểu cho! Hiện tại vãn bối đang ở trong địa điểm thí luyện, độ khó có vẻ rất lớn. Nếu không vượt qua được thì sẽ hồn tiêu phách tán.
Nếu như A Nhất chết thì Chân Long sẽ thật sự trở thành kẻ vô gia cư, còn có nguy cơ bị U Minh giới cuốn lấy.
Cá chép Chân Long khó chịu đề xuất ý kiến:
– Vậy thì để ta làm mắt cho ngươi là được chứ gì?
Có một giọt nước nhỏ vào không gian làm mặt hồ gợn sóng, từng đợt sóng lấy Chân Long làm trung tâm lan khắp bốn phương tám hướng.
Cá chép há miệng, một hạt châu đen rơi xuống biển máu. Hạt châu lập tức tan ra, mực đen chuyển động theo sự uốn lượn của cá chép, tạo thành một tấm bản đồ của khu vực trong phạm vi 10 dặm.
Cá Chép hỏi:
– Ngươi muốn đi đến nơi nào?
A Nhất bất lực trả lời:
– Vãn bối không biết!
Cá chép cũng không cảm thấy kì lạ, đôi khi người ta không biết mình phải đi đâu để tìm thứ mình cần.
Cá chép kiên nhẫn hỏi tiếp:
– Vậy thứ ngươi đang truy tìm là gì?
A Nhất vẫn chỉ có một câu trả lời:
– Vãn bối cũng không biết!
Nếu cá có gân xanh thì trán cá chép nhất định đã mọc đầy. Tuy vậy nó vẫn nại tính tình hỏi tiếp:
– Thế đề mục của thí luyện này là gì?
Lúc này, giọng nói của đứa trẻ đã có chút mất bình tĩnh.
A Nhất tất nhiên là không biết.
– Vãn bối không rõ!
Cá chép không muốn nói chuyện nữa, nó muốn quay lại chơi đá cầu.
A Nhất vội nói:
– Tiền bối bớt giận, vãn bối thật sự không biết! Nhưng chúng ta có thể tìm người để hỏi thăm.
Cá chép hét lớn:
– Ngươi không những mù mà còn ngu nữa. Ở bên trong nơi thí luyện vô danh này, ngươi có thể phân biệt được địch và ta sao?
A Nhất trầm tư một lát rồi mở miệng hỏi:
– Tiền bối! Người biết thí luyện nào liên quan đến việc nhập quan, hạ thổ không?
A Nhất cố bắt lấy cọng rơm mỏng, hi vọng cá chép sống lâu, thấy nhiều, biết được chút gì đó. Chẳng phải thầy đồ trong thôn thường dạy, khi đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ đó sao.
Cá chép tức giận trả lời:
– Nhân tộc của các người nhập quan hạ thổ tức là đã chết. Mà chết thì còn thí luyện…
Nói đến đây cá chép trừng lớn mắt, lại dò xét ngoại cảnh xung quanh A Nhất thêm một lần nữa.
Sông sạch êm đềm lại không có cá! Đất đai phì nhiêu cũng không có giun.
Trong Huyết giới của A Nhất, cá chép giãy lên đành đạch như đứa trẻ đang làm lẫy, vừa giãy vừa hét to:
– Ngươi lừa ta! Âm Ảnh tông cái gì chứ! Ngươi là một bọn với đám người điên đó. Ngươi muốn là biển thì mặc kệ ngươi, ta không muốn ra biển, sao lại kéo ta vào chứ?!
Cá chép bắt đầu nói những thứ tối nghĩa bằng cổ ngữ. A Nhất không hiểu hết được nhưng hắn biết vị tiền bối này nhất định biết nhiều về thí luyện này hơn hắn.
Vị tiền bối bất đắc dĩ này cố lấy lại tỉnh táo một chút, quan sát A Nhất từ trên xuống dưới.
Thể tu, nhất phẩm hỗn nguyên cảnh.
– Tên điên, ngươi là tên điên rồ nhất trong đám điên kia.
Tiếng chửi rủa bằng cổ ngữ lại tiếp tục vang lên.
A Nhất nhịn không được nữa, nghiêm mặt, lớn tiếng:
– Chân Long tiền bối! Xin người đừng mãi như thế nữa! Chuyện đã xảy ra thì cũng rồi, có chửi rủa cũng như vậy. Điều bây giờ chúng ta phải làm là tìm giải pháp thoát khỏi nơi này. Thoát khỏi đây vãn bối mới có thể sống, tiền bối cũng sẽ có nhà.
A Nhất khó được dũng khí để lớn tiếng với tiền bối cũng bởi giọng điệu và tính cách ngây thơ của cá chép.
Con cá chép lao về phía thiên âm chi hồn, lại đánh bay cái đầu của hắn. A Nhất đã sớm đoán được tình cảnh này nên cũng đã có chuẩn bị tâm lý, cắn chặt răng cố nhịn.
Trút giận xong, cá chép nói:
– Ta không biết vì sao trưởng bối của ngươi lại đưa ngươi vào thí luyện này. Thiên Nhân tộc cũng không thể tu luyện cái công pháp tự sát kia. Nhưng cha ta từng có kể cho ta nghe chuyện này.
Cá chép lượn quanh tấm bản đồ dưới huyết trì, chỉa chỉa vây cá vào con sông dài.
– Sông này dẫn đến nơi tận cùng của Thập Bát Địa, xuyên qua Mê Trì địa ngục là nơi mà chúng ta đang đứng, rồi chảy vào U Minh giới. Để hoàn thành thí luyện, ngươi phải chạm được đến U Minh giới, nếu không thì vĩnh viễn sẽ trở thành vật sở hữu của Thập Bát Địa.
Cá chép không quên nhạo báng A Nhất trước khi kết thúc bài giảng.
– Đây là giao dịch của lũ điên các ngươi với Diêm La điện.
Còn về A Nhất, khi nghe đến Thập Bát Địa thì cả người hắn đã đông cứng, gương mặt vô thần, tựa như hồn phách đã tán loạn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!