Bé Mù Đã Vui Sướng Tu Tiên Như Thế Đó
Tiên Nhân Thịt Dê Béo
Một vạn năm trước, Thanh Hư môn bị người của Cổ Giới tấn công, tiểu sư muội đã bất chấp tất cả để lập Cửu Cung kết giới, phong bế tông môn. Nhờ vậy mà Thanh Hư môn tránh được thảm hoạ diệt môn.
Nếu các vị thái thượng trưởng lão không đùn đẩy trách nhiệm, nếu đại sư huynh không dùng cấm chú ngăn cản lão, và nếu lão không chỉ dạy sư muội trận pháp oái oăm ấy, thì làm sao đến lượt tiểu sư muội lập trận. Một tu sĩ cảnh giới Thượng Thần muốn kết đại trận này cũng phải hao tổn phân nữa tinh thần lực của bản thân, huống chi sư muội lão chỉ mới bước vào cảnh giới Tiên Tâm. Kết quả đương nhiên là hồn phi phách tán.
Lúc đó, dù chịu vô vàn đau đớn, nàng vẫn cố cười với lão. Nàng không muốn lão tự trách bản thân. Đối với nàng, không có gì hạnh phúc hơn là được hi sinh bản thân vì người mà mình yêu thương.
Thế rồi, thanh niên thiên tư trác tuyệt của năm đó rời khỏi tông môn, truy tìm một món pháp bảo trong truyền thuyết, U Linh cổ cầm, để cứu hồn phách của nàng. Đến khi lão tìm được nó thì da đã nhăn nheo, tóc đã bạc trắng. Thế nhưng không phải ai cũng có thể điều động cây cổ cầm này. Có 3 loại người có thể gảy đàn này, con cháu trực hệ của người khắc ra cây đàn này, người Âm Dương nhãn, hoặc người có Thiên Âm chi Hồn.
Cây đàn này xuất hiện từ thời thượng cổ. Dòng thời gian mãi trôi, xóa đi cả dòng tộc của kẻ đã khắc ra nó, chứ đừng nói gì đến con cháu trực hệ. Âm Dương nhãn thì chỉ mới xuất hiện đúng bốn lần, kể từ khi nhân loại bắt đầu ghi chép sử sách. Còn Thiên Âm chi Hồn thì dường như đã tuyệt tích.
Ở thời thượng cổ, có một đám người điên cho rằng thế giới này chính là một khúc nhạc. Tất cả mọi thứ, kể cả thời gian và không gian, đều là giai điệu của khúc nhạc vô cùng vô tận đó. Hồn phách cộng hưởng được với bản nhạc vô cùng vô tận này được gọi là Thiên Âm chi Hồn.
Nghe thì có vẻ bá khí vô cùng nhưng thực chất thì Thiên Âm chi Hồn rất yếu ớt. Thần hồn không cường đại nên không thể tu hành đến đỉnh phong. Dạng hồn phách này chính là dê béo. Ai may mắn tìm được Thiên Âm chi Hồn có thể dùng nó để tế luyện pháp bảo cường đại. Nhiều đan phương còn dùng thiên âm chi hồn làm vật dẫn, giúp nhiều loại dược lực dễ dàng dung hợp với nhau. Có tu sĩ còn liều mạng, trực tiếp nhai nuốt chúng để tăng cảm ngộ với thiên đạo…
Từ khi Thiên Âm chi Hồn được phát hiện thì đã bị săn đón một cách điên cuồng đến mức tuyệt chủng.
Thiếu niên mù có lẽ là mảnh Thiên Âm chi hồn duy nhất có thể trải qua ức vạn luân hồi, tránh thoát được vô số tu sĩ thèm khát, để đến được kiếp này.
Đáng tiếc thay cho phận dê béo! Cho dù trốn giỏi cỡ nào, thì đến một ngày rồi cũng sẽ bị người ta làm thịt.
Vân Thiên trưởng lão dắt con dê vừa béo vừa mù đi vào một thạch động rộng lớn. Giữa thạch động là một bức tượng thiếu nữ được đẻo ra từ bạch ngọc. Đường nét của bức tượng quá mức tinh xảo, dễ khiến người ta lầm tưởng đó là người thât. Thiếu nữ đang cười thật tươi, nhưng trong nụ cười ấy lại chứa đầy bi ai.
Mỗi lần vào đây, nhìn nụ cười cuối cùng ấy của tiểu sư muội, Vân Thiên đều đỏ mắt. Lão hận nàng! Hận nàng đã yêu lão! Hận nàng đã hi sinh cho lão.
Một vạn năm trước, sau khi nàng kích hoạt Cửu Cung kết giới, ngay trước mặt lão, nàng nở nụ cười cay đắng ấy, rồi nói lời biệt ly:
“Vân Thiên! Chàng phải sống cho thật tốt! Thiếp mãi yêu chàng!”
Lão vốn chỉ coi nàng như tiểu muội, lão nghĩ nàng cũng chỉ coi lão là một vị ca ca tốt. Tình cảm huynh muội thuần túy trong sáng mà lão luôn trân quý ấy, bị nàng đập nát bằng một nụ cười. Để rồi ngay sau đó lão yêu nàng, để rồi lão phải sống trong vạn năm đau khổ.
Vân Thiên đi đến bên cạnh bức tượng, vuốt ve gương mặt trái xoan, nở nụ cười triều mến rồi thầm thì:
– Dung nhi! Huynh nhất định phải phạt muội thật nặng.
…
Bỗng nhiên đôi mắt hiền hòa của lão trở nên ác liệt. Lão xoay người, bàn tay phải chộp lên đỉnh đầu của thiếu niên mù.
Hắn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì thì đã cảm thấy thân thể cứng đơ, rồi lại mềm nhũn ra.
Một cái bóng trắng nhòa nhạt bị Vân Thiên từ từ kéo ra khỏi thân thể hắn. Lão lật tay phải, hồn phách của thiếu niên mù liền bị một lỗ đen vô hình ở trong bàn tay gầy nhom kia hút vào.
Sau đó, vô tận thống khổ ập đến, khiến hắn muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong.
Vân Thiên mở lòng tay trái, một cây cổ cầm đỏ như máu tươi hiện ra. Oán khí đen kịt vờn quanh thân đàn bóng bẩy, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rít gào của âm hồn. Đây chính là U Linh cổ cầm, thiên hạ đệ nhất nhạc khí.
Bàn tay phải đang cầm Thiên Âm chi hồn, vuốt nhẹ từng sợi dây đàn đen kịt.
Thiếu niên mù cảm giác như có ngàn vạn thanh đao sắc đang chậm rãi cứa lên người hắn. Tuy nhiên, nỗi đau đớn đó là thiên đường so với những gì hắn phải nếm trải ngay sau đó.
U linh cổ cầm không ngần ngại mà ăn tươi uống sống tế phẩm mới nhất này. Thần hồn của hắn bị cắt thành từng mảnh nhỏ, rồi bị nghiền nát thành phấn vụn, rồi lại bị âm khí đồng bộ.
Trong toàn bộ quá trình, hắn cảm nhận được hết tất cả, không xót bất kỳ điều gì.
Là ai đang khoan một cái lỗ nhỏ xíu trên đầu hắn, rồi cố hút dịch não ra ngoài? Là ai đang bóc từng mạch máu ra khỏi trái tim, rồi mút lấy mút để? Là ai đang tỉ mỉ lột da để gọt lấy phần mỡ mềm bên dưới? Là ai đang cố kéo thẳng mớ ruột non ngoằn ngoèo của hắn?
Hắn hận mình không thể cử động được. Ngay lúc này, hắn muốn co người lại trên đất, hai tay ôm lấy đầu. Tư thế đó hẳn giúp nổi thống khổ của hắn được giảm bớt. Hắn còn ước mình có thể nói! Nếu hắn ra sức van xin, có lẽ họ sẽ ngừng tra tấn hắn.
– Ư! Ư! Ư!
Tiếng rên rỉ từ linh hồn của thiếu niên mù vừa vang lên, ngay lập tức liền bị tiếng khóc than của oán hồn át đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!