Bé Mù Đã Vui Sướng Tu Tiên Như Thế Đó
Vô đề
Lam Sương thành là một thành trấn nhỏ ở phía Đông Thiên Nguyên tông, tất nhiên là nhỏ trong mắt Thiên Nguyên tông và những tu sĩ ở Trung Châu mà thôi, còn trong mắt người thường thì đây vẫn là một trong số những tòa thành phát đạt bậc nhất. Ở một thế giới mà mắt thường không thấy được, Lam Sương thành cũng tấp nập theo khía cạnh khác.
Bên cạnh Lam Sương thành là Lam La sâm lâm, đây là thiên đường của các loài yêu thú cấp thấp và cũng là mà các đệ tử của Thiên Nguyên tông thường đến để lịch lãm cũng như kiếm khoản thu nhập thêm. Bởi thế, Thiên Nguyên tông còn cắt cử một vị chấp sự trường kì ở lại nơi này để trông chừng kết giới ngăn cách Lam La sâm lâm và Lam Sương thành, cũng như tiếp viện các đệ tử của tông đến nơi đây.
Khi Mạc Nguyệt và Bạch Mộ Ngôn đến Lam Sương thành thì Triệu Duệ và Lục Linh đã đợi sẵn, thấy hai người họ, Bạch Mộ Ngôn vội tiến đến giới thiệu.
-Nhị vị sư huynh sư tỷ, để nhị vị đợi lâu. Đây là Mạc Nguyệt, là người của đỉnh Thiên Phong, Mạc Nguyệt, đây là Triệu Duệ sư huynh và Lục Linh sư tỷ, đều là người của Ảnh Thiên Phong.
Mạc Nguyệt chắp tay:
-Nghe danh hai vị sư huynh sư tỷ đã lâu, lần đầu gặp mặt, mong hai vị chiếu cố nhiều hơn.
Lục Linh mỉm cười:
-Không thành vấn đề, từ nay sư muội cứ việc theo tỷ, tỷ bao!
Triệu Duệ gật đầu nhẹ một cái xem như chào hỏi, sau đó ngước mắt nhìn thời gian:
-Không còn sớm nữa, chúng ta hãy nhanh chóng đến trang viên của Đường chấp sự thôi.
Trang viên của Đường Tử Hàm ẩn sâu trong một ngõ hẻm nhỏ yên tĩnh ở thành Đông, từ bên ngoài nhìn vào thì đây chỉ là một trang viên nho nhỏ có vẻ khá giàu có mà thôi. Chỉ khi được bước vào trong người ta mới có thể phát hiện ra huyền cơ.
Từ lúc đặt chân đến Lam Sương thành thì tâm thần Mạc Nguyệt vẫn luôn rung động không ngừng, nàng có thể cảm giác ra được U Linh Cổ Cầm của nàng đang ở rất gần đây, nhưng khoảng cách càng gần thì liên hệ giữa nàng và đàn càng mỏng manh. Điều này khiến nàng rất gấp gáp, trước kia nàng cảm thấy dù sao đàn cũng đã nhận chủ, nàng còn có rất nhiều thời gian để trưởng thành, để tăng tiến tu vi rồi đi tìm lại nó, thế nhưng bây giờ đã không còn nhiều thời gian cho nàng chần chừ nữa rồi.
Nàng cần tìm lại nhẫn trữ vật và U Linh Cổ Cầm của mình càng sớm càng tốt!
Cũng may, thiên đạo có vẻ vẫn còn rất ưu ái nàng, đem cả hai vật ấy đem đến cùng một chỗ.
………..
Nhận được phi kiếm truyền tin, Đường Tử Hàm khoan thai đi đến đại sảnh. Trước kia, mỗi lần nghe nói có đệ tử đến diễn luyện hắn đều sốt sắng đón chào, lo liệu trước sau, chỉ mong tông môn có thể chú ý đến hắn một chút, sau đó điều hắn về lại tông. Hắn nằm mơ cũng muốn quay lại nơi linh khí nồng đậm kia, hắn hoàn toàn không muốn ở lại nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này thêm một phút giây nào nữa.
Sau đó hắn thay đổi, bắt đầu chỉ nịnh bợ những đệ tử nội môn hoặc chân truyền, tới bây giờ, cho dù là ai đến hắn cũng sẽ không quá quan tâm nữa. Tông môn đã hoàn toàn quên lãng hắn, quên mất là còn có một người đệ tử tên là Đường Tử Hàm.
Nhưng tình huống hôm nay có vẻ hơi đặc biệt. Cả bốn người tới đây đều là đệ tử chân truyền. Trong đó còn có một vị nổi danh đến mức ở nơi xa xôi như hắn cũng đã từng nghe qua tên nàng.
Mạc Nguyệt!
Ánh mắt hắn từ tham lam tính kế lập tức chuyển thành hòa ái dễ gần khi bước vào tiền viện.
-Đường Tử Hàm gặp qua bốn vị đạo hữu.
Bốn người lập tức đứng dậy:
-Gặp qua tiền bối.
-Không cần quá câu nệ, ở đây cũng có thể coi như là một cứ điểm nhỏ của Thiên Nguyên tông, bốn vị đạo hữu cứ xem nơi này như là ở tông môn vậy. Tuy rằng người hầu ở đây không có phép thần thông nhưng chăm sóc ăn mặc đi lại vậy thì đủ rồi.
-Đa tạ tiền bối.
Năm người trò chuyện một lúc, Mạc Nguyệt mới nói ra mục đích của mình.
-Tiền bối, lần này đến đây, ngoài việc muốn vào Lam La sâm lâm lịch lãm thì ta còn có nhiệm vụ trong người, đó là kiểm tra kết giới giữa Lam La sâm lâm và Lam Sương thành. Cảm phiền tiền bối an bày.
Ánh mắt của Đường Tử Hàm hơi lóe lóe:
-Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Như vậy đi, trước tiên bốn vị cứ nghỉ ngơi hồi phục một đêm, đường xa vất vả, ta đã chuẩn bị phòng cho bốn vị đầy đủ. Ngày mai ta sẽ mở kết giới để các vị vào Lam La sâm lâm lịch lãm, còn việc kiểm tra kết giới thì chúng ta sẽ chờ đêm trăng tròn đầu tiên sau khi các vị trở về. Trăng tròn là thời điểm đám yêu thú xao động nhất và cũng là lúc kết giới cường thịnh nhất.
Bạch Mộ Ngôn lập tức nói:
-Nếu vậy thì quá tốt rồi. Làm phiền tiền bối.
Hai người kia cũng gật đầu đồng ý. Mạc Nguyệt nhíu mày lại một chút, nhưng cũng không tiện phản bác. Kiểm tra kết giới không mất quá nhiều thời gian, lại không phải là sửa chữa. Nếu tranh thủ thì có khi đêm nay nàng đã có thể hoàn thành nhiệm vụ này, sau đó chuyên tâm đi tìm nhẫn và đàn của mình.
Hơn nữa, đây chỉ là kết giới ngăn cách bình thường, lại không phải mượn Nguyệt lực để bổ sung năng lượng, trăng tròn hay không cũng không ảnh hưởng đến kết giới mới đúng.
Mạc Nguyệt liếc mắt nhìn Đường Tử Hàm một chút, tuy bề ngoài nhìn có vẻ rất hòa ái dễ gần, nhưng Mạc Nguyệt lại luôn cảm nhận được một tia huyết tinh nhè nhẹ tản ra từ vị chấp sự này.
Nhưng không phải huyết khí của người sống nên nàng cũng không quá chú tâm.
Mạc Nguyệt mỉm cười cùng ba người kia đi trước phòng ngủ, vừa đóng cửa lại, chân mày nàng đã nhíu chặt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!