Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao


Chương 29


“Xin lỗi.”

Vạn Thu có một giỏ trái cây.

Trong giỏ trái cây đẹp mắt có rất nhiều loại, màu sắc rực rỡ, còn lấp lánh hơn những viên kẹo trong cửa hàng mà Vạn Thu từng thấy.

Mùi thơm của trái cây tỏa ra từ những chiếc túi, rục rịch muốn ngoi đầu lên cám dỗ những kẻ tham lam yêu thích chúng.

Vạn Thu cẩn thận nhận giỏ trái cây từ tay Sở Kiến Thụ, như đang ôm một bảo bối vô giá.

“Cảm ơn ba.” Vạn Thu ngẩng đầu lên, nhìn người ba ruột cao hơn mình rất nhiều, nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Sở Kiến Thụ nhìn đứa trẻ gầy gò, giỏ trái cây khổng lồ trong tay chỉ hơi nặng một chút, lại như có thể vùi lấp Vạn Thu.

“Vạn Thu, con thật sự không muốn về cùng ba mẹ sao?”

Sở Kiến Thụ cúi người, một lần nữa cố gắng lay chuyển ý định của Vạn Thu: “Nếu con theo ba mẹ về nhà, thích đồ gì chúng ta cũng thể cho con.”

Vạn Thu chớp mắt, khuôn mặt vùi vào giỏ trái cây, im lặng không nói.

Sở Kiến Thư hỏi: “Con không tin ba có thể cho con một cuộc sống tốt hơn sao?”

“Con tin.” Thanh âm nhỏ bé mềm mại phát ra, Vạn Thu không hề nghi ngờ. Sở Kiến Thụ biết, Vạn Thu sẽ không nói dối.

“Nhưng con còn có mẹ, con phải về nhà.”

Sở Kiến Thụ lần nữa đứng lên, cụp mắt xuống, thở dài.

“Trên đường nhớ cẩn thận.” Sở Kiến Thụ nói, nhìn Vạn Thu nói lời cảm ơn, tạm biệt rồi rời đi.

Bóng dáng Vạn Thu rời đi không hề chần chờ, đối với Vạn Thu bây giờ, Ninh Xảo Trân và Ninh Hải mới là ba mẹ cậu.

Trong khoảng thời gian này, Dương Tiêu Vũ đối xử với Vạn Thu rất tốt, Ninh Xảo Trân so với Dương Tiêu Vũ thì thua xa.

Nhưng Vạn Thu vẫn sẽ chọn Ninh Xảo Trân.

Bởi vì mụ là mẹ Vạn Thu, ở thế giới của Vạn Thu, người bên cậu lâu nhất chính là Ninh Xảo Trân, Ninh Hải.

Không ghét Ninh Xảo Trân vì đã không cho mình những điều tốt nhất.

Hành vi và cách ứng xử như vậy, đối với Sở Kiến Thụ mà nói thì vô cùng ngu ngốc.

Con của ông, quả thực không thông minh lắm.

Nhưng tính cách ngây thơ, không quan tâm đến bất kỳ lợi ích nào, đối xử rất tình cảm với người nhà, ngược lại khiến Sở Kiến Thụ vô cùng mềm lòng.

Ai lại không thích một đứa trẻ trong sáng, luôn yêu thương gia đình của mình?

Không bị lay chuyển vì tiền bạc, không bị lay chuyển vì cám dỗ, nhưng đứa con bé bỏng của bọn họ lại bị người ta trộm đi.

Đứa trẻ như vậy, không nên trao sự chân thành cho đôi nam nữ thiếu tình người kia.

Nếu như Dương Tiêu Vũ vẫn luôn nóng nảy, vậy Sở Kiến Thụ bây giờ cũng không còn bình tĩnh nữa, trên mặt hiện lên vẻ nôn nóng.

Sở Kiến Thụ chuẩn bị xem tin nhắn trên điện thoại, ông vẫn luôn cài chế độ im lặng trong lúc uống trà chiều cùng Vạn Thu.

Đột nhiên vài cuộc gọi hiện trên điện thoại, vẻ mặt Sở Kiến Thụ ngưng lại, lập tức bấm số gọi cho bên kia.

Dương Tiêu Vũ lúc này ở trong xe, vẻ mặt buồn bực, Sở Kiến Thụ trực tiếp mở loa ngoài.

“Ông chủ, là tôi, Lục Thanh Hà, giao dịch thành công, hai tiếng trước bên kia đã trực tiếp đuổi Ninh Hải ra khỏi nhà, quán ăn kia cũng sa thải Ninh Xảo Trân.” Lục Thanh Hà báo cáo với Sở Kiến Thụ ở đầu bên kia điện thoại.

“Cậu làm tốt lắm.” Sở Kiến Thụ cuối cùng cũng nghe được tin tức thoải mái đầu tiên trong mấy ngày nay.

“Ninh Hải thiếu nợ không ít ở bên ngoài, hiện tại mất đi sự bảo hộ, có lẽ sẽ gặp khó khăn.” Lục Thanh Hà báo cáo.

Ninh Hải làm trong một quán bar, người tốt kẻ xấu hỗn tạp, ở đó coi như là nhân viên bảo vệ, nhưng gã cũng làm một số việc bẩn thỉu nên có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Đại khái vì kiếm tiền nhanh, Ninh Hải tiêu pha không tiết chế, lại có tiền án cờ bạc nên tiền cứ thế mà vơi đi, thành ra mắc nợ khắp nơi.

Nói đến cùng hắn cũng là kẻ gần như dưới đáy xã hội, nếu không tham gia một số việc quan trọng sẽ trực tiếp bị bỏ rơi. Bị bỏ rơi rồi, Ninh Hải cô độc bơ vơ, bốn phía không họ hàng thân thích khó tránh khỏi bị chủ nợ tìm tới cửa nhà.

Cúp điện thoại, Sở Kiến Thụ nhìn cửa sổ xe, sắc mặt hơi trầm xuống.

Ông cũng kiểm tra xem Ninh Hải có tài sản đứng tên hay không, nói cách khác một khi mất việc ở quán bar và quán ăn, đôi nam nữ này lập tức bị cắt đứt nguồn thu nhập.

Sở Kiến Thụ đang trói chặt không gian sinh tồn của Ninh Hải và Ninh Xảo Trân.

Để đạt được mục đích của bọn họ.

Vạn Thu trở về nhanh hơn bình thường, mặc dù giỏ trái cây rất nặng. Có lẽ Sở Ức Quy đã ở cửa chờ cậu.

Giỏ trái cây lớn, phong phú đủ loại, có thể làm nhiều người thỏa mãn, mà cậu và bạn cậu cũng sẽ cùng nhau chia sẻ trái cây. Hy vọng ba mẹ hôm nay có thể trở về.

Trái cây hôm nay tươi nhất.

Bước chân Vạn Thu lại nhanh hơn, khi ôm giỏ trái cây tới tầng lầu, quả nhiên nhìn thấy Sở Ức Quy ở cửa. Mỗi tối trở về cậu đều thấy Sở Ức Quy đứng ở chỗ cao, cúi đầu nhìn mình đi lên lầu.

Vạn Thu vô thức mím môi, không phải mỉm cười, mà là dấu hiệu cho thấy tâm tình cậu bây giờ đã tốt hơn một chút.

Vạn Thu dùng một tay lấy chiếc chìa khóa có phần rỉ sét từ trong cổ áo. Hành lang chật hẹp, đổ nát vẫn luôn tối tăm, khi cửa mở ra, ánh đèn sáng ngời từ trong phòng chiếu vào hai thân hình một trước một sau.

“Rổ trái cây hôm nay rất đẹp, để tớ cắt loại ngon nhất cho cậu trước.” Vạn Thu đặt giỏ trái cây lên bàn, quay đầu nhìn Sở Ức Quy: “Là ba mẹ cho tớ.”

Sở Ức Quy gật đầu, thấy Vạn Thu đi rửa tay, cũng đi theo rửa tay.

Trên bồn rửa tay tỏa ra mùi hương của nước rửa tay mới, là đồ Dương Tiêu Vũ mua.

Trong mỗi góc phòng đều có một số đồ vật nhỏ nhặt không dễ thấy, nhưng thực tế được cố ý hoặc vô ý thêm vào, đây đều là kết quả nỗ lực của Dương Tiêu Vũ.

Sở Ức Quy vừa mới rửa tay sạch sẽ, bỗng nghe thấy một giọng nói giận dữ từ hành lang ngoài cửa truyền đến, giống như tiếng gầm.

Hắn thấy Vạn Thu kinh hoàng ngẩng đầu, đột nhiên nhìn về phía cửa chống trộm của căn nhà cho thuê.

“Đồ khốn kiếp, cái loại đàn bà suốt ngày chỉ biết hỏi hỏi hỏi, có ích lợi gì? Ông đây không có năng lực, còn cô cũng chỉ theo sau đít so sánh vớ vẩn, cô có năng lực thì đi hỏi đi!”

Giọng nói của một người đàn ông cực kỳ cáu kỉnh, âm thanh phát ra lớn đến mức có thể biết gã đang đi cầu thang lên lầu.

Mà Sở Ức Quy rõ ràng nhìn ra Vạn Thu yếu ớt như một con thỏ trắng, đang dựng tai lên để ý những tín hiệu nguy hiểm.

“Chuyện gì xảy ra ông cũng không biết, không phải nói đi theo anh Nhục thì có thể ăn sung mặc sướng sao? Không phải lúc ông lừa tôi tới đây đã nói có thể kiếm tiền sao?”

Lần này là giọng của một người phụ nữ, giọng nói nôn nóng xen lẫn lo lắng, rõ ràng cảm xúc đã kích động.

Khi tiếng cãi vã của hai người ngày càng lớn, Sở Ức Quy nhận thấy ánh mắt của Vạn Thu đã thay đổi.

Hắn xác định Ninh Hải và Ninh Xảo Trân đã trở lại.

Khi tiếng tranh cãi vang dội cả không gian, Vạn Thu đột nhiên quay đầu lại nhìn Sở Ức Quy. Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu, ánh mắt cậu đã nhiễm vài phần hoảng loạn.

Vạn Thu dường như luôn ở trên một mặt nước phẳng lặng, chỉ cần một nắm cát bị ném xuống, sẽ sinh ra vô số gợn sóng hỗn loạn.

Vạn Thu đột nhiên chạy ra cửa, cầm lấy đôi giày của Sở Ức Quy, đồng thời đẩy Sở Ức Quy vào phòng mình. Vạn Thu mở tủ quần áo trong phòng, hiếm khi dùng sức mà đẩy Sở Ức Quy vào. Sở Ức Quy thấy Vạn Thu đặt đôi giày của mình dưới gầm giường, là hành động giấu đồ.

Hơn nữa khi đóng cửa tủ lại, Vạn Thu làm ra tư thế im lặng với hắn.

“Xin lỗi.”

Cửa tủ quần áo bị đóng lại. Cùng lúc đó, cửa chống trộm được mở ra.

Sở Ức Quy rất cao, thân hình cũng không nhỏ, cuộn tròn như thế nào trong tủ quần áo cũng không thấy thoải mái.

Tủ quần áo rất lớn, có lẽ do là nhà thuê nên trang trí không đẹp mắt, tủ quần áo không có vách ngăn, quần áo của Vạn Thu vương vãi bên dưới, trong tủ có mùi xà phòng nhợt nhạt tỏa ra.

Sở Ức Quy lỏng cơ thể, dựa vào tủ và giữ im lặng.

Sau khi cửa chống trộm mở ra, tiếng cãi vã của đôi nam nữ trở nên rõ ràng hơn, hiển nhiên là Ninh Hải và Ninh Xảo Trân đã về tới phòng.

“Ông còn mặt mũi nói sao, có còn là đàn ông không? Bây giờ chúng ta không có việc làm, chẳng lẽ uống gió tây bắc sống sao?” Ninh Xảo Trân lúc tính tình không tốt, đối mặt với Ninh Hải đã mất đi vẻ hiền lành ngày xưa.

“Việc của cô, còn không phải do ông đây tìm cho, cô cho rằng không đi học cũng tìm được việc tốt sao? Còn không phải là nể mặt ông đây!”

Trong lúc Ninh Xảo Trân và Ninh Hải cãi nhau, Vạn Thu cúi đầu không nói gì.

Ngay cả khi giọng nói của Ninh Hải và Ninh Xảo Trân ở hành lang không rõ ràng, Vạn Thu cũng đã nhạy cảm nhận ra ba mẹ mình “không vui”.

Lần này, “không vui” quá mức mãnh liệt, Vạn Thu hoảng hốt cảm nhận được một cơn đau âm ỉ trên da.

Đối với Vạn Thu, trên thế giới này ai cũng như nhau, một khi gặp phải người “không vui” thì sẽ bị đánh.

Sở Ức Quy cũng sẽ bị đánh.

Vạn Thu không kịp đưa bạn chạy trốn. Cậu chỉ có thể đem bạn giấu đi, ba mẹ không nhìn thấy thì sẽ không bị đánh.

Vạn Thu đứng đó, nghe ba mẹ cãi nhau.

Cậu liếc nhìn đồng hồ, thấy hôm nay ba mẹ về khá sớm, vừa vặn là lúc cậu phải làm cơm. Vạn Thu xoay người muốn tới phòng bếp, nhưng động tác của cậu lại khiến Ninh Hải chú ý.

“Này mẹ nó là cái gì?” Ninh Hải thấy giỏ trái cây Vạn Thu đặt trên bàn, giỏ trái cây tinh xảo đẹp mắt, nhìn thoáng qua liền biết rất đắt, gã hung ác trừng mắt nhìn Vạn Thu: “Mày mua?”

“Không phải…” Vạn Thu rất rõ ràng, thời điểm này cho dù nói gì thì Ninh Hải cũng nghe không vào, nhưng ba đã hỏi, cậu vẫn phải trả lời.

“Ông đây mỗi ngày ở bên ngoài cực khổ kiếm tiền, mẹ nó mày lại mua những thứ này? Mày cho rằng ông đây kiếm tiền nuôi mày dễ lắm sao? Chúng mày ngày ngày ở đây phá của đấy à? Mẹ nó mày thậm chí còn đ*o phải là con trai tao, sao mày dám tiêu tiền của tao để mua những thứ đắt tiền như vậy?!”

Ninh Hải trực tiếp cầm giỏ trái cây ném về phía Vạn Thu.

Trái cây tươi rất nặng, giỏ trái cây bất ngờ nện vào mặt Vạn Thu, cậu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, vô thức né tránh, khiến mép giỏ trái cây cọ mạnh vào bên má.

Dưới khóe mắt Vạn Thu nóng rát đau đớn, cậu liền duỗi tay ra sờ, cảm thấy một mảng ẩm ướt, ngón tay gầy gò giờ đã nhuốm đầy máu đỏ.

“Ninh Hải, ông đây là có ý gì? Ông đang mắng nó hay là tôi? Ông tưởng tôi nghe không hiểu sao? Bà đây vất vả đi theo ông, nấu cơm, giặt quần áo, chăm lo cuộc sống sinh hoạt cho ông, ông mẹ nó đối xử với bà đây như vậy?”

“Mày còn dám nói với ông đây một câu nữa, mày có tin ông đánh chết mày không?”

Hai người tranh cãi càng lúc càng gay gắt, Vạn Thu đứng đó, im lặng nhìn hoa quả rơi vãi trên mặt đất.

Máu rỉ ra từ má, chảy xuống cổ, nhỏ giọt xuống bộ quần áo mỏng manh, từng giọt đỏ tươi lan ra, giống như nước mắt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN