Nhưng cậu không biết tại sao lại muốn vùi trong đó. Có vẻ như nhìn người khác qua sợi tóc xoăn nhẹ nhàng của mẹ khiến cậu cảm thấy bớt kì lạ hơn.
Xuyên qua mái tóc của Dương Tiêu Vũ, Vạn Thu chợt đối diện với tầm mắt Sở Kiến Thụ. Sở Kiến Thụ sắc mặt không phải không vui, nhưng cũng không giống đang vui vẻ.
Vạn Thu không đọc được bất kì việc gì Sở Kiến Thụ muốn cậu làm, hình như ba chỉ đơn giản là nhìn thôi.
Tóc của Dương Tiêu Vũ chọc vào mũi Vạn Thu, cậu đưa tay xoa xoa chóp mũi rồi lại nhìn Sở Kiến Thụ.
Sở Kiến Thụ lúc này mới dời tầm mắt nhìn Dương Tiêu Vũ: “Tiêu Vũ, dưới sảnh ngoài có chút nguy hiểm, thả Vạn Thu xuống đi.”
Vạn Thu vẫn luôn ghé trên vai Dương Tiêu Vũ, điều chỉnh tư thế chuẩn bị đi xuống.
Nhưng Dương Tiêu Vũ không động cũng không nhích, trong tay nâng Vạn Thu, nheo mắt nhìn Sở Kiến Thụ từ trên xuống dưới.
Sở Kiến Thụ chỉ nhìn lại.
Dương Tiêu Vũ bỗng nhiên hỏi: “Anh muốn ôm không?”
Thân hình Sở Kiến Thụ thoáng chốc cứng đờ.
Dương Tiêu Vũ bất ngờ nhướng mày, kéo kéo Vạn Thu: “Muốn thử không? Đến ôm con trai một cái đi?”
Sở Kiến Thụ nhất thời không có phản ứng. Với tính cách của Sở Kiến Thụ, nếu không từ chối ngay lập tức sẽ rất đáng ngờ.
Dương Tiêu Vũ đem ánh mắt vui vẻ treo trên người Sở Kiến Thụ, thì thầm điều gì đó vào tai Vạn Thu.
Vạn Thu chớp chớp mắt, quay người nhìn Sở Kiến Thụ.
Đôi mắt trong veo dường như phản chiếu rõ ràng dáng vẻ bối rối của Sở Kiến Thụ.
Nhưng Sở Kiến Thụ không tài nào rời mắt, ông bị thu hút bởi đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào mình.
“Ba, ôm ôm.” Vạn Thu thanh âm quá thấp, miệng dường như không mở ra độ cung, dễ dàng bị dòng người chen chúc trên hành lang bệnh viện át đi.
Nhưng trong muôn vàn âm thanh hỗn tạp, Sở Kiến Thụ vẫn bắt được giọng nói thuộc về con trai mình.
Vạn Thu có lẽ đang cảm thấy bất an.
Hàng lông mi run lên nhè nhẹ, mái tóc bị nắm của Dương Tiêu Vũ cũng nhẹ nhàng đong đưa, Vạn Thu tựa hồ muốn dụi mắt nhưng lại nhịn xuống.
Chú chim tước dễ sợ hãi, dè dặt dùng móng vuốt nhỏ để thăm dò cảm xúc của Sở Kiến Thụ, trước tiên giơ hai cánh lên, đề phòng những khả năng gây nguy hiểm.
Nhưng Sở Kiến Thụ rất rõ ràng, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ông không có lý do gì phải kiêng kị Vạn Thu.
Sở Kiến Thụ, người luôn cực kỳ kiềm chế cảm xúc đối với đứa nhỏ này, khi nghe thấy tiếng nói mềm mại nỉ non, cuối cùng cũng lộ ra một tình yêu không thể che giấu.
Ông tiến lên một bước, đến gần Dương Tiêu Vũ và Vạn Thu.
Khoảng cách giữa họ rất gần, Sở Kiến Thụ thấy Vạn Thu hơi ngẩng đầu khỏi mái tóc của Dương Tiêu Vũ. Đây không phải vì ông tới nên sợ hãi rút lui, mà là phản ứng, phản ứng với hành vi của Sở Kiến Thụ.
Vạn Thu muốn xích lại gần ba mình hơn.
Sở Kiến Thụ mở rộng tay: “Để ba ôm con một cái.”
Vẻ mặt ngạc nhiên của Dương Tiêu Vũ bị Sở Kiến Thụ bắt gặp, ông đương nhiên biết mình chưa từng nói ra những lời như vậy.
Nhưng chú chim nhút nhát đã lặng lẽ mổ vào đầu ngón tay ông.
Khoảnh khắc tựa hồ trở về thời điểm Vạn Thu còn là bánh bao mềm mềm, Sở Kiến Thụ đón lấy đứa trẻ như chưa từng mất đi từ trong tay vợ.
Nho nhỏ, mềm mềm.
Từ giây phút này, khoảng thời gian đình trệ của đứa trẻ một lần nữa lại chảy bên người Sở Kiến Thụ, lớn lên từng chút từng chút thành Vạn Thu hiện tại.
Vạn Thu là một cậu bé, mặc dù Dương Tiêu Vũ nói rất nhẹ, Sở Kiến Thụ lại mơ hồ ước tính về trọng lượng của Vạn Thu trong tay.
Vạn Thu không quen với việc được ôm, mở rộng hai tay ôm lấy cổ Sở Kiến Thụ, lúc được Vạn Thu dựa sát, Sở Kiến Thụ cứ như đang ôm một đám mây.
Con trai ông quá nhẹ, cơ thể cũng chưa phát triển mạnh mẽ, bám vào vai đứa nhỏ vòng một tay quanh eo vẫn còn dư.
Sự tồn tại mong manh, rụt rè nhưng lại vô cùng chân thật.
Sở Kiến Thụ lại trầm tư, bọn họ phải mất bao lâu mới có thể nhìn thấy đứa trẻ này khôi phục lại bộ dáng khỏe mạnh ban đầu.
Vạn Thu nằm trong lòng Sở Kiến Thụ, cảm thấy có chút mờ mịt.
Sở Kiến Thụ rất cao, thân hình cường tráng, bờ vai rộng lớn vững vàng tựa hồ sẽ không bao giờ ngã xuống.
Khi được Dương Tiêu Vũ ôm, Vạn Thu không có cảm giác này.
Hóa ra cảm giác khi được đàn ông và phụ nữ bế hoàn toàn khác nhau sao?
Cánh tay của Dương Tiêu Vũ giống như kẹo bông, mềm mại đàn hồi, mang theo mùi thơm ngọt dịu. Mà cái ôm của Sở Kiến Thụ lại giống viên kẹo bạc hà, mát lạnh lại cứng cỏi, mang theo vững chắc và kiên định.
Vạn Thu chưa bao giờ để ý sự khác biệt giữa nam và nữ, nhưng dưới cái ôm dịu dàng, cậu dần dần có một khái niệm nho nhỏ.
Việc truyền hơi ấm giữa hai người ở gần nhau là một trải nghiệm vô cùng mới lạ đối với Vạn Thu.
Ôm cổ Sở Kiến Thụ, Vạn Thu muốn vùi mặt vào tóc ông, nhưng mới phản ứng lại, tóc ba cậu không dài.
Cậu mở to mắt, vừa vặn đối diện với Sở Ức Quy phía sau Sở Kiến Thụ.
Đó là bạn, cũng là em trai, Sở Ức Quy không gần không xa đi theo bọn họ.
Sở Ức Quy rời khỏi sảnh bệnh viện, vẻ mặt vẫn luôn bình thản, đứng dưới ánh mặt trời như trở nên trong suốt. Vạn Thu nhìn thấy đôi mắt hắn hơi nheo lại vì tia nắng rọi vào, nhưng tia nắng ấy cũng không đủ để chiếu sáng con ngươi đen sâu không thấy đáy kia.
Sở Ức Quy nhận thấy tầm mắt của Vạn Thu liền mỉm cười.
Vẫn không có dấu vết của “vui vẻ”.
Vạn Thu lặng lẽ lướt qua bả vai Sở Kiến Thụ, vươn tay về phía Sở Ức Quy.
Dưới ánh mặt trời, những ngón tay mảnh khảnh thậm chí không thể để lại cái bóng rõ ràng trên mặt đất, nhưng lại có một bàn tay rắn chắc móc vào những ngón tay mảnh khảnh, bóng đen nhẹ nhàng đan xen, giống như một bí mật nhỏ đã được lưu lại dưới ánh mặt trời.
Chạm vào một điểm chạm.
Vạn Thu được đặt xuống mặt đất, tuy đã đứng vững nhưng còn chưa hoàn hồn. Bị thân hình Sở Kiến Thụ che lại, cậu hoàn toàn không nhìn thấy Sở Ức Quy.
“Sao lại phát ngốc rồi?” Dương Tiêu Vũ nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Vạn Thu, chỉ cảm thấy đáng yêu cực kỳ, nhéo hai má Vạn Thu rồi đẩy đẩy: “Bảo bối lên xe, vào trong xe đi.”
Vạn Thu quay đầu nhìn chiếc xe.
Dưới ánh nắng, chiếc xe đen trông kín đáo và lặng lẽ, nhưng trong mắt Vạn Thu lại sáng lấp lánh.
Vạn Thu ngồi trong xe, bên trong thoang thoảng mùi hương nhẹ, đó là mùi trái cây mà cậu rất thích. Chiếc đệm lông xù rất thoải mái, ngón tay của Vạn Thu đặt trên lớp lông, cảm giác như vuốt ve bụng của một con mèo con.
Chiếc thảm lông mẹ đã từng bỏ rất nhiều tiền mua cũng không bằng nó.
Số lần Vạn Thu ngồi xe chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng vẫn cảm thấy xe cực kì rộng rãi. Cậu vô thức khép tay chân lại, theo bản năng lo lắng xe làm bẩn đồ đạc trong xe.
Mặc dù hiện tại cậu rất sạch sẽ.
Dương Tiêu Vũ để Sở Ức Quy ngồi ở ghế trước, nhìn Sở Kiến Thụ đang định đi vòng sang phía bên kia xe, đột nhiên nói: “Em không bảo Vạn Thu nói câu “Ba, ôm ôm”.”
Sở Kiến Thụ mở cửa xe, ngước mắt nhìn Dương Tiêu Vũ.
“Điều em nói chính là “Ba muốn ôm con.”” Dương Tiêu Vũ nói xong liền nở nụ cười.
Sở Kiến Thụ không trả lời lại, lặng lẽ ngồi vào trong xe.
Ông không nhìn thẳng vào Vạn Thu, mà nhìn cửa sổ xe. Nhưng ban ngày bóng của Vạn Thu không phản chiếu trên kính.
Người lái xe phía trước quay đầu lại, mỉm cười với Vạn Thu.
“Xin chào, Vạn Thu.” Người đàn ông xa lạ mỉm cười thân thiện, có một cảm giác vui vẻ thoáng qua trên người, “Chú tên Tống Văn Thu, là thư ký của ba con, có thể gọi chú là chú Tống.”
“Chào chú Tống.” Vạn Thu không biết thư ký là gì, cậu từng nghe qua nhưng lại quên mất, xem ra cậu không cần phải dùng đến từ này.
Tống Văn Thu nhìn thấy mọi người đều đã lên xe, cười nhạt: “Chú và ba con là bạn bè, tên chúng ta đều có chữ Thu, cũng coi là có duyên phận.”
Vạn Thu đã nắm bắt được thông tin quan trọng nhất – bạn của ba. Điều đầu tiên hiện lên trong đầu cậu chính là bạn bè của Ninh Hải.
Bạn của ba Sở Kiến Thụ khác hoàn toàn với bạn của Ninh Hải.
Không có râu, tóc chải chuốt gọn gàng, cổ tay áo sơ mi trắng rất sạch sẽ, trên cổ và tai sẽ không đeo đồ trang trí, chú ấy ngồi đó ung dung, thoải mái.
Tống Văn Thu ăn mặc giản dị, nụ cười thân thiện, không thể gọi là đẹp trai nhưng lại rất có khí chất.
Cũng giống như ba, chỉ đứng đó nhưng dường như là độc nhất vô nhị trong số những người qua đường.
Bạn bè và bạn bè không ngờ cũng có khác biệt lớn như vậy.
“Chú cho con một món quà nhỏ.” Tống Văn Thu khởi động xe, không nói chuyện với Sở Kiến Thụ, trực tiếp hỏi Vạn Thu: “Đoán xem chú đã chuẩn bị quà gì cho cháu?”
Dương Tiêu Vũ cầm tay Vạn Thu, bọc bàn tay bé trong lòng bàn tay lớn, mỉm cười dựa vào cậu.
Bà luôn cười, nhìn qua thật sự hạnh phúc.
Sở Kiến Thụ vẫn luôn chú ý tới Vạn Thu, nhận ra Vạn Thu khi nghe thấy từ “quà” đã vô thức nhìn sang Dương Tiêu Vũ. Đó là ánh mắt quan sát, thăm dò. Động tác nhỏ này đã trở thành thói quen của Vạn Thu.
Sở Kiến Thụ mang theo nụ cười nhàn nhạt, dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dương Tiêu Vũ cũng chú ý tới, hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
Vạn Thu đang quan sát bà.
Quan sát vẻ mặt của bà, để phán đoán có được nhận món quà hay không.
Bàn tay đang nắm tay Vạn Thu không tự giác siết chặt, thật khó tưởng tượng Vạn Thu lúc còn ở bên Ninh Xảo Trân đã phải khổ sở quan sát như thế nào.
“Văn Thu nhất định sẽ tặng đồ ăn, nhưng Văn Thu chưa từng gặp Vạn Thu, nên ngay cả mẹ cũng không đoán được đó là gì.” Dương Tiêu Vũ nhéo nhéo lòng bàn tay Vạn Thu, “Bảo bối, con có thể đoán thử xem.”
Đối với Vạn Thu, câu nói này có nghĩa là Dương Tiêu Vũ đã đồng ý, đối mặt với người xa lạ – bạn của ba liền gỡ bỏ đề phòng.
Vạn Thu không biết cách đối phó với loại trò chơi đoán mò không có đáp án này, huống chi cậu chưa bao giờ được nhận quà.
Suy nghĩ hồi lâu, Vạn Thu thấp giọng hỏi: “Là chai bia sao? “
Ngay khi Vạn Thu nói những lời này, cả chiếc xe rơi vào phút trầm mặc ngắn ngủi.
Tống Văn Thu lại nói: “Không phải, bằng không con đoán lại xem?”
“Lá sắt tử?” Lá sắt tử là nắp chai bia sau khi đập bẹp ra, có thể chơi đùa cùng nó, là một món đồ hiếm có của Vạn Thu, được bạn Ninh Hải cho.
Chỉ là Vạn Thu không có bạn để cùng nhau chơi cái này, nên nó vẫn luôn an tĩnh nằm trên bàn.
“A…” Tống Văn Thu thanh âm đã có chút chột dạ, “Còn…còn có đồ nào khác mà con thấy thú vị không?”
Bởi vì liên tục đoán sai, giọng nói Vạn Thu dần dần hạ thấp, không đoán được khiến cậu có chút lo lắng, nếu không hoàn thành nhiệm vụ được giao, sẽ bị trừng phạt. Bây giờ Vạn Thu đã không thể tập trung được nữa.
“Bóng bay?”
Nghe được một câu trả lời ngoài ý muốn. Ngay cả Sở Kiến Thụ cũng quay đầu lại nhìn Vạn Thu.
Sử dụng phương pháp “đoán quà” là một cách để kiểm tra sở thích. Thông thường khi người ta đoán, họ sẽ nói thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu.
Cho dù không tính là thích, cũng coi như đó đồ vật để ý hơn cả.
“Chai bia” và “lá sắt tử” là thứ mà Vạn Thu để ý, chưa chắc đứa nhỏ đã thích, nhưng có thể đoán rằng đây là “món quà” mà đứa nhỏ từng nhận được.
Tống Văn Thu vừa làm bạn, vừa làm thư kí của Sở Kiến Thụ đã nhiều năm, đương nhiên rất quan tâm đến việc gắn kết Sở Kiến Thụ và Vạn Thu.
“Vạn Thu muốn bóng bay sao?” Tống Văn Thu đang suy nghĩ, trên đường về có nên rẽ vào phố thương mại hay không, nơi đó hẳn có bán bóng bay.
Nhưng Vạn Thu lại lắc đầu.
“Tại sao? Bảo bối của mẹ không muốn nữa sao?” Thật vất vả mới bắt được manh mối về sở thích của con trai, Dương Tiêu Vũ không muốn cứ như vậy mà từ bỏ.
Vạn Thu vô thức nắm chặt tay, lại nhận ra tay của Dương Tiêu Vũ đang ở trong tay mình.
Cậu muốn nhìn Dương Tiêu Vũ, nhưng Dương Tiêu Vũ đột nhiên đưa tay ra ôm lấy bả vai, che kín hai mắt cậu.
Vạn Thu không nhìn thấy gì cả.
Mọi thứ đều trở nên tối tăm, yên tĩnh, ngoại trừ tiếng xe chạy.
“Bảo bối, con nói muốn muốn, mẹ liền mua cho con.” Giọng nói Dương Tiêu Vũ từ trong bóng tối truyền đến.
Không thể nhìn thấy khiến Vạn Thu rơi vào khủng hoảng.
Cậu không giỏi trong việc bày tỏ thứ mình thích và không thích, một khi những điều này được nói ra, ham mu/ốn liền trỗi dậy, không thể quên được.
Vạn Thu không thể có được thứ mình thích.
Cũng không có cách nào để khiến thứ mình ghét rời đi.
Bên trong xe đột nhiên im lặng, Vạn Thu không biết sự im lặng đó có phải là do mình hay không, bèn không kiềm chế nổi sự lo lắng của mình.
“Lá sắt tử thực ra rất thú vị.” Sở Ức Quy vẫn luôn im lặng ngồi ở ghế phụ, đột nhiên nói: “Anh có thể chơi với em không? “
Tầm mắt chỉ toàn màu đen đột nhiên nghe thấy thanh âm Sở Ức Quy, Vạn Thu liền bị hấp dẫn, nỗi lo cũng theo đó mà dần biến mất.
Vạn Thu nói: “Được.”
“Anh chơi rất giỏi phải không?” Sở Ức Quy hỏi.
“Anh không biết.” Vạn Thu không có người chơi cùng, không có so sánh, nên không biết định nghĩa giỏi hay dở như thế nào.
Tiếng cười trong bóng tối của Sở Ức Quy giống như tiếng ồn trắng, xoa dịu cảm xúc của Vạn Thu, “Vậy về sau em và anh sẽ tranh tài với nhau thật nhiều nhé?”
* Tiếng ồn trắng là những âm thanh giúp con người tập trung, dễ chịu hơn. Ví dụ như tiếng mưa, tiếng sóng, tiếng nhiễu sóng hay tiếng máy sấy cũng là tiếng ồn trắng.
Vạn Thu chưa bao giờ nghĩ đến việc chơi lá sắt tử với bạn bè. Đây đại khái không phải là thứ gì vui vẻ, vì ở trường cậu chưa thấy ai chơi nó bao giờ.
“Lá sắt tử của anh đều để ở trong nhà, không thể về được.” Vạn Thu muốn bỏ qua chủ đề này.
“Không sao, chúng ta có thể đập thêm mấy cái nữa.” Sở Ức Quy nói.
“Chai bia không dễ tìm.” Đối với Vạn Thu, để kiếm được chai bia là chuyện có chút khó khăn.
“Chúng ta thử đến phố ăn vặt, ở đó sẽ có rất nhiều chai bia.” Sở Ức Quy cười nói: “Bán cái chai còn có thể mua bóng bay.”
Vạn Thu há hốc miệng, cuối cùng lẩm bẩm: “Không đủ.”
Vạn Thu nói “không đủ”, Dương Tiêu Vũ đoán hẳn đứa nhỏ đã biết giá của bóng bay, muốn có nhưng lại không mua.
“Nếu đủ, anh muốn bóng bay nào?” Sở Ức Quy chậm rãi nói từng chữ, mà trong xe chỉ có thanh âm của hai người.
“…Màu đỏ.” Có lẽ vì thói quen cùng Sở Ức Quy, Vạn Thu chưa kịp phản ứng đã trả lời câu hỏi của hắn.
“Đỏ và xanh, anh muốn màu gì?” Sở Ức Quy tiếp tục hỏi.
Vạn Thu ngây ngốc nhìn vào gáy Sở Ức Quy, hắn thậm chí còn không quay đầu lại.
Nhưng Vạn Thu lại nghiêm túc suy nghĩ: “Xanh.”
“Cái màu xám có được không?”
Vạn Thu chớp chớp mắt, rất lâu sau mới hỏi: “Có bóng bay màu xám sao?”
“Em quên mất, có những loại gì? ” Giọng nói Sở Ức Quy vang lên như đang trầm tư suy nghĩ.
“Táo, việt quất, chuối, nho, dưa hấu.” Vạn Thu cố gắng hồi tưởng những thứ trong trí nhớ.
Tống Văn Thu ngồi ở ghế lái, thấy Sở Ức Quy dựa nửa người vào cửa sổ xe, đang tìm kiếm gì đó trên điện thoại.
“Em nhớ ra rồi.” Sở Ức Quy tựa hồ đã tìm được đáp án, tắt điện thoại: “Là nhân vật trong phim hoạt hình《 Trái cây tân thế giới 》. “
Vạn Thu ma xui quỷ khiến trả lời: “Đúng vậy.”
Lời nói của Sở Ức Quy khiến bầu không khí nặng nề trong xe một lần nữa trở lại bình thường.
Song Tống Văn Thu rất ngạc nhiên trước cuộc trò chuyện giữa Sở Ức Quy và Vạn Thu.
Mặc dù biết Sở Ức Quy là một đứa trẻ rất giỏi giao tiếp, nhưng khi Sở Ức Quy dò hỏi, có vẻ như không dùng quy tắc nào cả, thậm chí lời nói cũng không tính là có kỹ năng.
Hơn nữa, tại sao Sở Ức Quy lại căn cứ vào bóng bay tìm ra sở thích thực sự của Vạn Thu?
Dương Tiêu Vũ không biết 《 Trái cây tân thế giới 》 là cái gì, nhưng dựa trên hai chi tiết “bóng bay” và “nhân vật”, không khó để nhận ra Vạn Thu không thích bóng bay, mà là thích thứ xung quanh bộ phim này.
《 Trái cây tân thế giới 》 hẳn là một bộ phim hoạt hình dành cho trẻ em, Dương Tiêu Vũ nghĩ tới chuyện Vạn Thu thích xem phim hoạt hình.
Về lý do tại sao lại muốn một quả bóng bay.
Suy đoán duy nhất Dương Tiêu Vũ có thể nghĩ ra, có lẽ bóng bay là món đồ rẻ, nên Vạn Thu mới có thể mơ ước.
Là tính cách của đứa trẻ.
Dương Tiêu Vũ xoa mái tóc hơi dài của Vạn Thu, vẻ mặt dần dần dịu đi, cũng có chút đau lòng.
Vẫn là một đứa trẻ thích xem phim hoạt hình, còn muốn những quả bóng bay trông giống các nhân vật trong phim.
Khi biết Vạn Thu thích xem phim hoạt hình, bà đã nhờ Dương Tắc chuẩn bị một phòng chiếu phim mới ở nhà, mua tất cả phim hoạt hình hiện có trên thị trường.
Vẫn là cho Vạn Thu một cái bất ngờ đi, Dương Tiêu Vũ cọ cọ lên tóc Vạn Thu, mỉm cười.
“Ức Quy, con có thể giúp chú đưa món quà trong hộp đựng đồ cho Vạn Thu được không?” Hiện tại bọn họ đã có được đáp án mong muốn, Tống Văn Thu không nhịn được nữa.
Từ trong tay Sở Ức Quy, một vật hình vuông rơi vào tay Vạn Thu.
Hộp hình vuông được gói bằng giấy gói quà.
Giấy gói quà hoàn toàn mới, có họa tiết bầu trời đầy sao, còn dán những bông hoa vẽ tay màu hồng. Đây là loại bao bì sáng màu mà Tống Văn Thu thường không sử dụng.
Lúc Vạn Thu cầm món quà, những màu sắc sặc sỡ dường như bị thu hết vào đôi mắt trong veo, những ngôi sao xinh đẹp tựa như lóe lên từ bầu trời rồi nhảy vào lòng bàn tay cậu.
Vạn Thu thật cẩn thận, như sợ sẽ bóp nát nó.
“Có muốn mở ra xem không?” Tống Văn Thu từ gương chiếu hậu thấy được vẻ mặt của Vạn Thu, dường như bị lây nhiễm cảm xúc của đứa trẻ.
Vạn Thu thoáng nhìn Dương Tiêu Vũ, người đang hưng phấn bừng bừng, dùng ngón tay chọc vào món quà của Vạn Thu, cũng tò mò không kém: “Mở ra nhìn xem?”
Vạn Thu lúc này mới thật cẩn thận mở ra.
Đây là món quà chân chính đầu tiên mà Vạn Thu nhận được, được gói trong giấy quà.
Khi cậu mở giấy ra, những ngón tay bỗng trở nên không nghe lời, chúng run run rẩy rẩy, không thể kiểm soát.
Vạn Thu không biết vì sao mình lại căng thẳng như vậy, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.
Tống Văn Thu dường như đã chú ý đến động tác của Vạn Thu, bèn điều khiển chiếc xe chạy thật êm.
Vạn Thu mở quà rất chậm, Tống Văn Thu không khỏi buồn cười, có lẽ mình nên gói ghém đơn giản hơn một chút nhỉ?
Bộ dạng sợ phá hư giấy gói của Vạn Thu khiến trái tim Tống Văn Thu cảm thấy cực kì ấm áp – không ai lại ghét người trân trọng món quà mình đưa.
Giấy gói cuối cùng cũng được mở ra nguyên vẹn, hiện ra trong tầm mắt Vạn Thu là một cuốn sổ bằng da rất đẹp và một cây bút máy xinh xắn.
Tống Văn Thu không chọn những món quà đắt tiền, mà chọn những đồ thiết yếu được học sinh yêu thích và thường xuyên sử dụng.
Sổ tay trang trí màu hiện nay là loại rất được ưa chuộng, lẵng hoa, đèn bàn, đám mây, cầu vồng… tất cả những thứ nhỏ bé ấm áp đều được phác họa trên những trang giấy khác nhau.
Bút máy không đắt tiền nhưng khắc rất nhiều con vật nhỏ đáng yêu phiên bản QQ trên đó.
Trong xe yên tĩnh một lúc.
Dương Tiêu Vũ dựa một tay vào cửa sổ xe, nhìn vẻ mặt Vạn Thu. Vạn Thu trân quý mở cuốn sổ ra, lại cẩn thận nhìn cây bút mấy lần.
Cuối cùng nói “cảm ơn”.
Giọng điệu bình tĩnh.
Vạn Thu không mỉm cười.
Nhưng Dương Tiêu Vũ có thể thấy rõ ràng, đôi mắt của Vạn Thu đang lấp lánh, như thể cửa sổ bụi bặm đột nhiên được lau sạch, giống như mùa xuân sắp đến để lộ ra những tia sáng đầu tiên.
Dương Tiêu Vũ chỉ mải nhìn, chờ đến khi định thần lại, phát hiện khóe miệng mình cũng đã cong lên.
“Văn Thu, vẫn là cậu giỏi chọn quà.” Sở Kiến Thụ dựa lưng vào ghế, quan sát hết thảy biểu tình của Vạn Thu.
“Làm thư ký của anh nhiều năm như vậy, vẫn cần phải có mắt nhìn.” Tống Văn Thu cũng cười đáp lại.
Tống Văn Thu lặng lẽ quan sát Sở Ức Quy, người vẫn luôn không góp mặt vào câu chuyện. Đứa trẻ này vẻ mặt bình tĩnh, như thể mọi chuyện xảy ra xung quanh đều không liên quan đến mình.
Vạn Thu muốn đem món quà gói lại một lần nữa, nhưng Dương Tiêu Vũ nói rằng mở ra rồi thì không cần phải gói lại.
Vạn Thu chỉ có thể gấp tờ giấy gói quà lại và kẹp vào sổ.
Vạn Thu không biết mình có thể làm gì với cuốn sổ này. Đây là lần đầu tiên cậu có một cuốn sổ đẹp như vậy, cho dù thấy các bạn cùng lớp có, cậu cũng chưa bao giờ mơ ước.
Vậy mà đột nhiên liền có.
Vạn Thu nhìn cuốn sổ, có một cảm giác rất vi diệu mà cậu không thể hiểu được.
Giống như đứng trong một đêm hè sau khi mưa.
Không khí thành phố như được gột rửa, dòng nước cuốn những bẩn thỉu xuống kênh thoát nước, đến một nơi cậu không thể tìm thấy.
Cậu được ánh mặt trời xuyên qua những đám mây chiếu rọi, đôi mắt ngập tràn ánh vàng, và thế giới mới của cậu đang tỏa sáng rực rỡ.