Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan


Chương 6


Ông nội nhíu mày, nghĩ mãi mà không ra nguyên nhân.

Dung Niên thì vẫn đứng trước mặt ông, bày ra bộ dáng bé ngoan chờ ông trả lời.

Mãi lúc sau, vẫn là Dung Trì lên tiếng trước, anh do dự nói:
“Ông nội, hay là phản ứng của Niên Niên căn bản là không phải tới kỳ động dục?”
Nếu không thì thời gian động dục của Niên Niên nhà bọn họ cũng quá ngắn rồi.

Vừa đến liền đi.

Ông nội nghe vậy, cũng có chút không chắc chắn: ” Nhưng phản ứng của Niên Niên chính là phản ứng khi kỳ động dục tới mà.”
Ông nhìn Dung Niên, đối phương cũng ngoan ngoãn nhìn lại ông, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn vô cùng thành thật.

Một lát sau.

Ông nhàn nhạt thở dài: “Có thể ta đã đoán sai, chắc là Niên Niên vẫn chưa đến kỳ động dục.

Cơ thể không thoải mái nên cũng sẽ phát sinh phản ứng tương tự như vậy.”
” Nếu đã khoẻ rồi thì con có thể đến trường.”
Ông vừa dứt lời, Dung Niên liền vui vẻ rướn người lên ôm cổ ông, cà cà khuôn mặt nhỏ nhắn vào mặt ông rồi hôn bẹp một cái, miệng ngọt ngào kêu:
“Con yêu ông nội nhất!”
“Khụ!”
“Khụ, khụ!”
Câu ” yêu ông nội nhất” vừa nói ra, mẹ Dung và Dung Trì đồng thời ho khan một tiếng, Dung Niên nhạy cảm phát hiện ra, cậu buông cánh tay đang ôm ông nội ra, nhào vào lòng Dung Trì cùng mẹ Dung lần lượt hôn lên khuôn mặt họ một cái thật kêu, dỗ dành nói:
” Con cũng yêu mẹ và anh hai nữa.”
Sắc mặt như vừa ăn phải ruồi của Dung Trì cuối cùng cũng dễ nhìn hơn một chút, anh nghiêm túc gật đầu: ” Mẹ và anh hai cũng yêu Niên Niên ”
Ông nội nhìn cháu trưởng lớn to đầu rồi mà còn tranh giành tình cảm của Niên Niên với mình, ông liền cầm gậy chống lưng gõ vào người anh một cái:
” Bao nhiêu tuổi rồi mà còn hẹp hòi như vậy? Trên đường đến công ty thì chở Niên Niên tới trường luôn.”
” Vâng!” Dung Trì hướng ông nội gật đầu.

Không lâu sau.

Dung Niên lưng khoác cặp sách, cầm bàn tay so với mình lớn hơn một vòng của Dung Trì, bước lên xe dưới sự theo dõi của ông nội và mẹ.

” Niên Niên, thời gian này em không được ở trọ trong trường!” Dung Trì vừa lái xe vừa nói.

Hiện tại Dung Niên đang học năm hai đại học.

Thành tích học tập của cậu vô cùng tốt nhưng khi còn nhỏ vì một số nguyên nhân mà thời gian cậu đến trường không nhiều.

Nghiêm túc mà nói thì mấy năm nay cậu mới đi học đều đặn.

Nhưng cũng chính mấy năm này dựa vào thành tích học tập vô cùng tốt mà cậu được đặc cách nhảy lớp.

Lúc vừa 18 tuổi, cậu đỗ trường đại học hoá lớn nhất cả nước – A đại.

Cậu chăm chỉ học hoá nhưng cũng rất thích vật lý.

Còn nhớ lúc đó, cậu đã rất phân vân giữa vật lý và hoá học.

Hai trường lớn kia thì tranh nhau đoạt người, viện trưởng đứng đầu viện học sinh thiếu chút nữa là bỏ tiền ra cướp cậu về.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn trường hoá vì hai nguyên nhân.

Thứ nhất là bạn thân nối khố của cậu – Cư Tử Dật, anh liều mạng học hoá để vào ngôi trường này và rốt cuộc cũng thành công.

Thứ hai là viện trưởng hoá học – Trần viện trưởng so với viện trưởng vật lý – Lý viện trưởng còn ít tóc hơn, ít tới mức Dung Niên nhìn vào có chút mềm lòng.

” Anh hai à, nếu phòng thí nghiệm quá bận rộn thì em nghĩ nên ở ký túc xã sẽ tiện hơn.” Dung Niên nói.

” Ký túc xá thì phải ở chung với bạn cùng phòng, nếu em thấy không có thời gian về nhà thì anh sẽ mua cho em một căn hộ gần trường, cho giúp việc tới chăm sóc em.” Dung Trì cau mày, nhẹ nhàng dàn xếp mọi chuyện cho cậu.

Dung Niên không nói tiếp vấn đề này nữa, chỉ nói chờ đến phòng thí nghiệm rồi xem xét lại.

Cậu sợ nếu tiếp tục thì Dung Trì sẽ không đến công ty nữa mà ngay lập tức đi mua một phòng riêng cho cậu.

Lúc trước, Dung Trì cũng từng tốt nghiệp ở ngôi trường này, cùng với Lục Cận Ngôn.

Từ lúc đi học, hai người đã đối địch nhau, từ năm nhất nhìn đối phương không hợp mắt đến năm tư.

Dung Niên xuống xe, Dung Trì xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, như thường lệ mà dặn dò cậu giống như học sinh tiểu học:
” Ở trường nhớ phải ăn cơm đúng giờ, nhớ anh thì cứ việc gọi điện thoại, tan học không được đi lung tung, ngoan ngoãn chờ anh tới đón.”
Dung Niên im lặng nghe anh hai dặn dò, không hề có một tia thiếu kiên nhẫn.

“Được rồi, em đi học đi!”
” Tạm biệt anh hai, em đi đây!”

Dung Niên vẫy tay chào tạm biệt Dung Trì rồi chạy vào trường học.

Dung Niên nghỉ học ba ngày, trong ba ngày này tuy rằng cậu có ở nhà đọc sách nhưng vẫn không bằng nghe giảng trực tiếp ở trên trường được.

Trường vật lý cách trường hoá học không xa lắm, khi cậu đi qua thì tình cờ gặp được một vị giáo sư trường vật lý.

” Niên Niên, mấy ngày nay em xin nghỉ phép sao?” Giáo sư hỏi.

Dung Niên gật gật đầu.

Giáo sư ngoắc ngoắc ngón tay gọi cậu, khi Dung Niên chạy đến thì hắn quay vào phòng rồi lấy ra giáo trình in sẵn.

“Mấy hôm không thấy em tới nghe giảng, nên tôi đã tổng hợp lại các kiến thức trong những ngày vừa qua.

Cầm lấy rồi xem lại đi.”
Kiến thức mà giáo sư đích thân soạn ra tất nhiên là tốt rồi.

Dung Niên nhận lấy nó rồi vui vẻ cảm ơn giáo sư, cậu lục cặp sách, lấy ra một thanh sôcôla trong đống bánh kẹo mà sáng nay Dung Trì vừa nhét vào.

” Tặng thầy, nhưng thầy không được ăn hết chúng cùng một lúc đâu đó, sẽ bị đau răng nha!”
Vị giáo sư này nổi tiếng có một người vợ quản nghiêm, hắn rất thích đồ ngọt nhưng răng lại không tốt nên bị vợ hạn chế những đồ ăn có đường.

Đôi khi nhìn thấy hắn quá đáng thương, Dung Niên sẽ lén đứa một ít bánh hoặc sôcôla cho hắn.

Cũng chính vì như vậy mà…vài lần cậu bị vợ của giáo sư bắt gặp rồi cùng vị giáo sư đó đứng nghe nàng quở tránh.

Giáo sư cầm lấy sôcôla, khuôn mặt vốn nghiêm túc cuối cùng cũng nở ra một nụ cười chân thành.

Hắn vỗ vai Dung Niên: “Niên Niên, không uổng công thầy quan tâm em!”
” Đúng rồi Niên Niên, hôm nay ở giảng đường có một buổi thuyết trình.

Nhà trường đích thân mời những cựu học sinh có thành tích xuất sắc và sự nghiệp thành công tới để làm gương cho toàn bộ học sinh trong trường, em có muốn tới không?”
Dung Niên lắc đầu: “Không ạ! Giáo viên của em nói phòng thí nghiệm còn nhiều việc lắm!”
Giáo sư thở dài: ” Niên Niên à, em cũng vẫn còn là một đứa trẻ, đừng nên dùng hết thời gian vào việc học mà nên đi chơi một chút.”
Dung Niên không đáp, chỉ nở nụ cười cho qua, nhưng giáo sư biết đây là cách để cậu từ chối một chuyện gì đó.

Đến gần trường đại học hoá thì giáo sư cũng ăn hết một nửa thanh sôcôla, hắn bọc lại rồi cất vào túi, quay đầu trở về.

Nhưng trước khi rời đi, hắn vẫn cố thuyết phục cậu thêm lần nữa: “Mặc dù buổi thuyết trình nào của trường tôi cũng bảo em tới nhưng lần này nghe nói người tới thuyết trình rất xuất sắc.”
” Lớn lên trông rất đẹp trai, hầu như rất nhiều nữ sinh tới xem hắn, tên của hắn hình như là Lục cái gì Cận Ngôn thì phải.”
Hắn vừa nói xong, khuôn mặt vốn không có chút hứng thú của Dung Niên bỗng sáng bừng lên.

” Giáo sư, khi nào thì buổi thuyết trình bắt đầu?”
” Nửa tiếng nữa, nhưng hiện tại có rất nhiều người đến đó…”
” Giáo sư, nói với thầy giáo của em một tiếng được không? Em sẽ trở lại sau khi buổi thuyết trình kết thúc!”
Sau khi nói những lời cuối cùng, Dung Niên khoác chiếc cặp nặng trịch, chạy như quả tên lửa nhỏ về phía giảng đường.

Lục Cận Ngôn.

Cậu, cậu sắp được gặp lại Lục Cận Ngôn.

Giáo sư nhìn bóng dáng chạy thật nhanh của cậu, sửng sốt.

Sau khi phản ứng lại, hắn cười bất đắc dĩ: “Thằng nhóc này, sao lại đột nhiên đổi ý vậy chứ?”
Lúc trước giáo sư cũng hết lời dỗ cậu đi tham gia vào câu lạc bộ của trường hoặc một số hoạt động khác, giúp cậu nói chuyện với nhiều người hơn nhưng Dung Niên chưa bao giờ phối hợp một chuyện gì hết.

Thành tích của cậu đứng nhất từ năm nhất đến năm hai, ở trường cậu còn được mọi người gọi là “Tiểu học thần”.

Nhưng cuộc sống hàng ngày của Tiểu học thần chỉ quay quanh phòng thí nghiệm – lớp học – nhà ăn – ký túc xá, vô cùng tẻ nhạt.

Mọi người cũng chỉ nghe sự tích của cậu qua những lời truyền tai chứ ít ai tiếp xúc với cậu ngoại trừ các đàn anh, đàn chị cùng nhau làm việc trong phòng thí nghiệm.

Có giáo sư chuyển lời tới giáo viên của cậu, Dung Niên yên tâm mà chạy thẳng tới giảng đường, nhưng cậu đã quên mất vấn đề quan trọng nhất.

Giáo sư vật lý cùng giáo sư hoá học….!
Chưa từng hoà hợp nói chuyện trên một giây.

Trên lưng vẫn đeo cặp sách, cậu chạy nhanh tới giảng đường ở phía nam.

Giảng đường là nơi hay tổ chức các buổi diễn thuyết, nhưng không một chỗ trống giống như ngày hôm nay, vẫn là vô cùng hiếm thấy.

Dung Niên cầm chặt quai cặp sách, cậu nhìn dòng người đông đúc, ánh mắt phảng phất sự sợ hãi.

Cậu bị sợ hãi chỗ đông người.

Và hiện tại ở đây cũng có rất nhiều người.

Đè xuống nỗi hoảng loạn chực trào ra trong lòng, Dung Niên chạy đi tìm một góc hẻo lánh, ánh mắt chăm chú dõi theo sân khấu.

Vừa lúc buổi thuyết trình bắt đầu.

Trên khán đài bày một dãy hàng ghế từ cao đến thấp, phân biệt lãnh đạo cấp cao và thành viên trong nhà trường.

Dung Niên cũng không hứng thú với mấy tên lãnh đạo gì gì đấy, ánh mắt cậu chỉ dõi theo một người——-
Ngồi bên phải, nam nhân tuấn mỹ vận tây trang, giày da, khuôn mặt luôn mang theo vẻ kiêu ngạo vô hình.

” Xin chào các vị bạn học đang ngồi tại đây.

Hôm nay, trường ta rất may mắn khi mời được tiền bối của các bạn, cũng chính là chủ tịch tập đoàn Lục thị – Lục Cận Ngôn.”
Hiệu trưởng dừng lại, tay hướng về phía Lục Cận Ngôn.

Hắn cũng gật đầu đáp lại thay cho lời chào hỏi.

Dung Niên chăm chú nhìn Lục Cận Ngôn, cậu cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Hai ngày không gặp Lục Cận Ngôn, lúc nào cậu cũng nhớ đến hắn.

Muốn được hắn ôm vào lòng, cũng muốn được hắn hôn hôn.

Trong đầu nhỏ của Dung Niên đột nhiên hiện lên mấy suy nghĩ này, cậu cau mày, nghiêm túc chấn chỉnh lại mấy ý nghĩ điên rồ kia.

Cậu đã lôi kéo Lục Cận Ngôn ngủ với mình một lần rồi.

Là người….!không phải, là cá thì không nên quá tham lam.

Dung Niên đang tự khiển trách bản thân thì bên cạnh truyền tới âm thanh thì thầm của một cô gái: ” Lục Cận Ngôn thật đẹp quá đi, còn đẹp hơn cả thần tượng của mình nữa, nếu ngài ấy vào vòng giải trí thì nhất định sẽ rất hot!”
” Nói cái gì vậy chứ, Lục thị là tập đoàn kinh doanh có tiếng, thế lực giàu có, người ta vào cái giới giải trí này làm gì?”
” Ừm! Cũng đúng ha.

Nhưng mà nè, mình mơ cũng muốn trở thành Lục phu nhân đó.”
” Ôi thế thì cậu nên dẹp ngay cái suy nghĩ này đi, mặc dù Lục Cận Ngôn đẹp trai thật nhưng hắn có một khuyết điểm trí mạng.”
” Khuyết điểm gì?”
“Hắn không cương được!!” Nữ sinh đảm bảo nói: “Theo nguồn tin đáng tin cậy, nhiều năm qua hắn độc thân lại không thèm quan tâm tới nữ sắc nam sắc, chính là vì cái khuyết điểm này.”
Nữ sinh vừa nãy muốn làm Lục phu nhân tiếc nuối nói: ” Thật đáng tiếc nha, nhìn qua thì ngài ấy cũng không giống như là có cái khuyết điểm này….”
Hai người đang nói hăng say thì thì có một âm thanh giận dữ xen ngang câu chuyện:
” Đều là dối trá!”
Dung Niên nghe tin đồn về Lục Cận Ngôn như vậy, cậu tức đỏ mặt, trừng đôi mắt tròn xoe xinh đẹp lên, mỗi lời phát ra đều vô cùng kiên định: ” Lục Cận Ngôn không phải là không cương được, không chỉ vậy, ngài ấy còn vô cùng lợi hại.”
Bởi vì đêm hôm đó, Dung Niên bị đối phương lăn qua lăn lại, khóc đến khàn cả giọng.

Về nhà còn phải uống rất nhiều nước pha mật ong thì cổ họng mới dần tốt lên.

————-
Tác giả có lời muốn nói: Niên Niên: Bịa đặt!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN