Bề Tôi Trung Thành - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Bề Tôi Trung Thành


Chương 3


Edit: Shpdarn

Sáng sớm hôm sau, mặt trời lên cao, ánh nắng xuyên qua hàng cây xanh cành lá xum xuê của khu biệt thự, mang theo không khí trong vắt sau cơn mưa.

Quý Minh Thư mở mắt, rướn người lên chưa đầy 2cm, lại lần nữa nằm xuống.

Eo cô bị một cách tay mạnh mẽ giam cầm, không thể động đậy. Có điều, lúc này cô cũng không muốn cử động cho lắm, cả người nhức mỏi, bụng nhỏ bên dưới còn hơi trướng trướng, ê ẩm.

Thật kỳ quái, Sầm Sâm đâu phải người nặng dục vọng, trước kia một tháng cùng lắm khoảng một hai lần, chỉ đơn giản là giải quyết nhu cầu, ngay cả tư thế cũng lười đổi. Tối hôm qua lại cứ như gia tài tích góp hai năm muốn sảng khoái tiêu sạch sẽ, bắt lấy cô một lần lại một lần, lăn lộn đến ba giờ sáng mới miễn cưỡng kết thúc.

Anh như vậy thực tế cũng xem như công phu trên giường lợi hại đấy nhỉ? Quý Minh Thư cũng không rõ, dù sao cô cũng chưa từng trải qua kinh nghiệm thực tế nào khác để mà so sánh.

Cô suy nghĩ lung tung một hồi, lại duỗi tay lần mò trên tủ đầu giường. Mò thấy điều khiến từ xa, cô ấn nút mở rèm.

Nhưng tấm rèm mới mở được gần một nửa, Sầm Sâm đã nheo mắt nhíu mày, cướp lấy điều khiền trong tay cô, một lần nữa đóng rèm lại, ngay sau đó cánh tay lại đặt lên bên hông cô.

“Anh bỏ cái tay……”

Chữ “ra” còn chưa ra khỏi miệng, Sầm Sâm đã thu tay về, còn kéo kéo chăn, không kiên nhẫn mà khàn giọng nói: “Đừng ồn, ngủ đi.”

—— Giữa mày lộ ra nếp nhăn, anh là thật sự ghét bỏ cô ồn ào.

Qua cầu rút ván, câu này chính là dành cho anh.

Quý Minh Thư cũng không vội mà rời giường, không nhẹ không nặng đá anh một cái, lại nằm nghiêng qua hướng ngược lại, với lấy điện thoại.

Bữa tiệc tối qua đến giờ vẫn được bàn tán sôi nổi, có điều chủ đề phần lớn đều nói đến minh tinh này kia.

Thân là trung tâm của mấy tấm ảnh, Tô Trình tất nhiên là liên tiếp được người ta nhắc tới, còn có blogger dẫn đầu bình chọn cho Tô Trình là người mặc đẹp nhất đêm qua, bình luận cũng đa số là khen ngợi, cơ bản đều xoay quanh chủ đề “Ảnh hậu ra tay, gà rừng mau dạt ra.”

Quý Minh Thư lướt lướt, tất cả ảnh chụp Tô Trình không phải chụp một nửa thì chính làm mờ phông, ngay cả video đăng trên tài khoản chính thức của《Không Độ》cũng là như thế.

Nhưng đây cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì, dù sao Sầm Sâm vẫn luôn tránh khỏi tầm mắt của công chúng.

Chỉ là qua một chuyến tối qua, những người biết được, cơ bản đều đã có hiểu biết đối với vị Thái tử Kinh Kiến vừa trở về này.

Kinh Kiến là doanh nghiệp gia tộc của Sầm thị, nhưng các phe phái trong nội bộ lại tương đối phức tạp, nội đấu nhiều năm không ngừng.

Đến thế hệ này, Sầm Viễn Triều đơn độc một mình một phe, nắm giữ các hạng mục xây dựng quan trọng có trong văn kiện đầu đỏ*, còn cả doanh thu chính là tập đoàn khách sạn Quân Dật, ở Kinh Kiến tuyệt đối là có tiếng nói.

(*) Văn kiện đầu đỏ: dùng để chỉ các văn bản ngoài quy phạm pháp luật như biện pháp, chỉ thị, mệnh lệnh do các cơ quan nhà nước ban hành.

Nhưng Sầm Viễn Triều mấy năm gần đây tình trạng sức khỏe không được khả quan cho lắm, cũng đã mấy lần được đưa vào phòng cấp cứu.

Căn bệnh này của ông vừa rơi xuống, gió tây đã nổi lên, tuy không đến mức áp đảo gió đông, nhưng động tĩnh cũng rất lớn, gây ra không ít sóng gió trong nội bộ Kinh Kiến.

Thân là con trai độc nhất của Sầm Viễn Triều, trách nhiệm trên vai Sầm Sâm lại càng nặng nề hơn, bù lại thì năng lực của anh cũng tương đồng với trách nhiệm, trông thì tao nhã tuấn lãng, khiêm tốn ôn hòa, nhưng ra tay lại có tiếng là sắc bén sạch sẽ. Trong đám người trẻ, hiếm có ai dám trực tiếp đối đầu với anh.

Hơn nữa Sầm Sâm trước nay tàn nhẫn với người khác, đối với bản thân lại càng tàn nhẫn hơn. Vì để liên hợp với Quý gia chèn ép người bên dòng thứ họ Sầm ở phía Nam, ngay cả đại tiểu thư Quý Minh Thư nổi tiếng kiêu căng, người trong giới ở Bắc Kinh – Thượng Hải không ai không biết, anh cũng không nháy mắt một cái nói cưới liền cưới.

Lúc trước tin tức hai nhà Sầm – Quý liên hôn vừa phát ra, mọi người đều cảm thấy không thể tưởng nổi, thậm chí không ít người còn nghĩ tuyên bố liên hôn cũng chỉ là kế sách tạm thời, hôn lễ cũng sẽ không thật sự diễn ra.

Nhưng sau đó tiệc đính hôn đúng hạn cử hành, Sầm Sâm nắm được cổ phần của Hoa Chương dưới trướng Quân Dật, được điều về trụ sở tập đoàn đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc bộ phận phát triển, vị Thái tử gia này muốn mượn quan hệ thông gia trợ lực, khí thế làm chủ Đông Cung cũng bộc lộ ngày càng rõ ràng.

Trong khoảng thời gian từ khi tuyên bố tin tức đến khi kết hôn xong, chủ đề xoay quanh Sầm Sâm và Quý Minh Thư cũng chưa từng dừng lại.

Đến tận nửa năm sau kết hôn, tin tức bát quái của hai người trong mấy câu chuyện lúc trà dư tửu hậu* mới nhạt dần.

(*) Trà dư tửu hậu: đại loại là lúc người ta ăn uống no nê xong bắt đầu ngồi tám chuyện trên trời dưới đất.

Nhưng đúng vào lúc này, Sầm Sâm lại đột nhiên chủ động xin điều động đến chi nhánh nước ngoài của Quân Dật, nói là muốn đến Úc khai thác thị trường nước ngoài.

Điều này hiển nhiên lại khiến cho đám người phải ồ lên.

Lúc Sầm Sâm vừa mới được điều đến trụ sở của Quân Dật, liền chống lại ý kiến của mọi người, ra sức thúc đẩy khái niệm “Suối nước nóng nghỉ dưỡng”, cho ra thương hiệu con “Thủy Vân Gian”.

Lúc ấy rất ít người xem trọng hạng mục này, anh cưỡng chế thi hành thúc đẩy hạng mục, lại không thể thu được hiệu quả trong khoảng thời gian ngắn, khó tránh khỏi bị những người khác trong hội đồng quản trị cản trở.

Nhưng Sầm Sâm cũng chưa từng lùi bước, dao sắc quét sạch bọn trộm cướp bên dòng thứ. Ra tay tàn nhẫn, lúc đó cũng coi như “Một tay che trời”.

Cứ như vậy một đường gánh theo áp lực, cuối cùng cũng gánh đến bước khánh thành, bách xích can đầu*, vốn nên mượn cơ hội này lại tiến thêm một bước, Sầm Sâm lại quyết định điều động ra nước ngoài, thật khiến người ta phải khó hiểu.

(*) Bách xích can đầu [百尺竿头]: cả câu “Bách xích can đầu, cánh tiến nhất bộ”, nghĩa ở đây là có được thành tựu vẫn tiếp tục tiến bước, càng cố gắng phát triển hơn nữa.

Chớp mắt đã qua hai năm, bây giờ nhắc tới suối nước nóng khách sạn, ngay cả người không vào nổi cũng sẽ theo bản năng mà nghĩ đến Thủy Vân Gian của Quân Dật.

Ấn tượng về thương hiệu cứ như thế thâm nhập vào lòng người, đây chính là sự công nhận thầm lặng nhưng cũng là trực tiếp nhất.

Mà lúc này Sầm Sâm cũng không đánh tiếng nào mà lặng lẽ trở về, lòng hiếu kỳ ngủ yên lâu ngày của mọi người không khỏi bị đánh thức, từ đêm qua đến sáng nay, âm thầm bàn tán đến sôi nổi.

Quý Minh Thư cũng thu về một trận phong ba mưa bom bão đạn, trên WeChat, tin nhắn chưa xem màu đỏ dày chi chít trên màn hình, chẳng cần xem cũng biết, chỉ là khác mỗi cách thức hỏi cô tin tức về Sầm Sâm.

Chỉ có Cốc Khai Dương là không có tâm tư đi tìm hiểu chuyện Sầm Sâm, sáng sớm đã gửi voice chat đến trêu chọc:

“Còn chưa dậy?”

“Công phu trên giường của Sầm tổng này thật không tầm thường nha.”

Quý Minh Thư chỉ click mở câu đầu tiên, nhưng còn chưa kịp cắm tai nghe, câu sau cũng theo chức năng mở thoại tự động mà phát ra.

Cô theo bản năng muốn ấn tạm dừng, nhưng tốc độ tay lại không theo kịp, lúc ấn vào lại đúng lúc voice chat vừa phát xong, tạm dừng cũng biến thành phát lại: “Công phu trên giường của Sầm tổng này thật không tầm thường nha.”

Bốn bề tĩnh lặng, giọng đùa cợt xen lẫn âm thanh điện lưu yếu ớt lặp lại hai lần, có chút giống như thừa nhận, và khẳng định là người nghe chưa nghe đã.

Quý Minh Thư căng thẳng dựng hai tai ——

Tiếng hô hấp vốn đều đều phía sau hình như đã đứt đoạn.

Cô cứng đờ người, chậm rãi nhét điện thoại xuống dưới gối, cả người căng thẳng nằm thẳng tắp, ngón chân cũng bất giác cuộn lại.

Sầm Sâm đã tỉnh.

Anh ngủ bên giường trái, quét mắt nhìn sang tấm lưng gầy gầy mỏng manh của Quý Minh Thư, âm thầm cười nhạt.

Một lúc sau, anh xốc chăn rời giường.

Quý Minh Thư nghe được tiếng bước chân từ giường bên kia từng bước từng bước lại gần, lập tức nhắm mắt lại, chỉ là hàng lông mi vẫn không nghe sự khống chế mà khe khẽ rung động.

Rất nhanh sau đó, tiếng bước chân đã tiến sát đến gần, cô vô thức nín thở, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, trong đầu cô đã hiện ra mấy câu đáp trả không thua khí thế.

Năm giây.

Mười giây.

Ba mươi giây.

Tiếng bước chân kia từ xa tới gần, lại từ gần ra xa, cho đến khi phòng tắm truyền ra tiếng nước rào rào, Quý Minh Thư mới phản ứng lại —— Sầm Sâm căn bản là lười đi vạch trần cô đang giả vờ ngủ.

Không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên một nỗi bực bội, trợn mắt nhìn chằm chằm vài giây về phía phòng tắm, đột nhiên xốc chăn ngồi dậy, như đang trút giận mà huých người vào đầu giường.

Liếc mắt thấy bên tủ đầu giường của Sầm Sâm để một xấp tài liệu, cô ghé người qua, cố sức duỗi tay về phía trước, cố cả nửa ngày mới lấy được.

《Kế hoạch phát triển khách sạn thiết kế* tập đoàn Quân Dật》

(*) Khách sạn thiết kế: Khách sạn thiết kế là những khách sạn áp dụng các kỹ thuật và khái niệm thiết kế chuyên nghiệp, có hệ thống và sáng tạo cho thiết kế tiên phong. Nó là một dạng sản phẩm khách sạn đặc biệt, là sản phẩm của giai đoạn phát triển tiên tiến của ngành khách sạn, đồng thời là một hiện tượng xã hội và nhân văn, trong đó văn minh thiết kế và văn hóa khách sạn có tính tổng hợp cao.

Quý Minh Thư vốn chỉ định lấy ra ném cho bõ tức, nhưng nhìn tiêu đề trên tệp tài liệu, ánh mắt tự nhiên có chút thay đổi.

Lúc Sầm Sâm từ phòng tắm bước ra, đã thấy Quý Minh Thư dựa vào đầu giường nghiêm túc lật xem tài liệu.

Váy ngủ của cô bị giày vò một đêm, không ngay ngắn mà co lên, hai chân duỗi ra vắt chéo, nhìn vừa dài vừa thẳng, còn trắng đến lóa mắt.

Quý Minh Thư để ý thấy động tĩnh của anh, đôi mắt lại vẫn không dời khỏi tập tài liệu, chỉ vừa nhìn vừa hỏi: “Quân Dật muốn xây dựng khách sạn thiết kế?”

Sầm Sâm “ừ” một tiếng, hơi nhướng cằm lên, cài cúc đầu tiên trên cổ áo sơ mi.

Quý Minh Thư không nói nữa, tiếp tục lật trang.

Cô là cô gái duy nhất trong thế hệ này của Quý gia, tuy rằng cha mẹ mất sớm, nhưng các cô bác trưởng bối đối với cô đều hết mực yêu thương chiều chuộng. Sau khi tốt nghiệp đại học gả vào Kinh Kiến Sầm gia, càng làm cô ngồi vững chiếc ghế trong hàng đầu giới danh viện* của Tứ Cửu thành.

(*) Danh viện: chỉ những cô gái xuất thân từ gia đình danh giá, tài năng, xinh đẹp, thường xuyên qua lại với người nổi tiếng và người trong giới thời trang.

Ngày nào cũng nhận được lời mời tham gia các loại party, không có việc gì thì bay ra nước ngoài nghỉ dưỡng, cuộc sống easy điển hình khiến bao người ao ước.

Nhưng có lẽ chẳng ai còn nhớ, cô thật ra là một sinh viên xuất sắc khoa thiết kế nội thất của SCAD*, không phải là một bình hoa não chỉ để trang trí suốt ngày chỉ biết mua mua mua.

(*) SCAD: The Savannah College of Art and Design (Đại học Nghệ thuật và Thiết kế Savannah) Trường Nghệ thuật danh tiếng tại Georgia, Mỹ. SCAD là điểm đến hàng đầu cho giáo dục nghệ thuật và thiết kế, là trường chính thức được công nhận bởi chương trình học đổi mới, sinh viên xuất sắc, cơ sở vật chất và trang thiết bị hiện đại.

“Tôi nhớ trước kia em học thiết kế nội thất ở SCAD, có hứng thú à?” Sầm Sâm đột nhiên hỏi.

Quý Minh Thư ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh vài giây, căn bản là không ngờ tới anh chồng hờ lại nhớ rõ chuyện này.

Phải một lúc lâu sau, Quý Minh Thư mới hồi phục lại tinh thần. Cô âm thầm che giấu đáy lòng đang vui vẻ, ở trong đầu còn nghĩ ra mấy lý do từ chối ra vẻ mình có giá. Giống như công chúa hạ mình nhường nhịn, thưởng cho anh một cái thể diện.

Nhưng không chờ công chúa điện hạ mở lời vàng ngọc, Sầm Sâm lại nói: “Qua một thơi gian nữa khách sạn khánh thành, tôi sẽ cho người dẫn em qua đó tham quan trước.”

……?

“Tham quan?”

“Chẳng lẽ em em còn định tham gia thiết kế?” Anh nói không hề nghĩ ngợi, “Không được, khách sạn không phải là nơi để em luyện tay.”

Quý Minh Thư nhịn không được nói: “Hội trường tiệc từ thiện tối qua chính là do tôi thiết kế đấy.”

Sầm Sâm dừng một chút, quay đầu lại nhìn cô, “Thì ra là em thiết kế.”

Như bừng hiểu ra điều gì, lại ý tứ xâu xa.

“Anh có ý gì?”

“Ý chính là càng không thể để em tham gia.”

Anh thong thả ung dung đeo đồng hồ lên, mắt hơi rũ xuống, giọng nói rõ ràng.

Quý Minh Thư vốn dĩ có chút thiếu tự tin, nghe được lời này, vành tai cô phiếm hồng, cả người cũng dựng thẳng lên trong nháy mắt.

“Thật ra tối qua không phải thực lực thật sự của tôi!”

Giọng cô có chút cao lên tám độ, tư thế tiêu chuẩn của cái gì gọi là: không có lí lẽ chỉ có cao giọng.

Sầm Sâm muốn cười lại thôi, đầu mày hơi nhướng lên, kiên nhẫn chờ cô giải thích.

Việc này nói ra thì rất dài, thật ra bữa tiệc hôm qua lúc đầu vốn đặt chủ đề là “Hội bàn tròn”, tương ứng với số ra mắt của《Không Độ》 mười năm trước.

Nhưng bên này Quý Minh Thư vừa vẽ xong bản mẫu, thì bên tổng bộ tập đoàn đột nhiên xảy ra xích mích với nhà tài trợ, kinh phí lập tức trở nên eo hẹp.

Với giới thời trang thứ không thể thiếu nhất chính là money, 《Không Độ》 không thể làm đơn giản, phía bên tổng bộ lại không muốn chi nhiều, giằng co một tuần liền, hai bên mới miễn cưỡng đạt thành nhất trí, hợp nhất tiệc kỷ niệm mười năm và tiệc từ thiện được sắp xếp cho quý sau vào cùng một ngày, cử hành trước thời hạn.

Hiển nhiên là danh nghĩa từ thiện dùng dưới khái niệm thời trang không phù hợp với chủ đề của bữa tiệc, như vậy đồng nghĩa với việc phương án thiết kế mẫu lúc trước cần phải thay đổi toàn bộ.

Quý Minh Thư ghét nhất là rủi ro bất ngờ, lòng tự tôn lại lớn, lần gần đây nhất đích thân ra tay chính là vào hai năm trước, lần đầu tiên Chris Chou xuất hiện tại tuần lễ thời trang Milan, cô thiết kế sàn catwalk trong show diễn. Lúc đó nếu không phải nể mắt Cốc Khai Dương, cô vốn dĩ cũng sẽ chẳng thèm để ý đến cái case* cấp bách này của《Không Độ》, đến phút cuối rồi mà còn đổi toàn bộ bản thảo kế hoạch, cô vừa nghe chuyện này thì lập tức không khách khí mà ngắt luôn điện thoại của chủ biên.

(*) Case: trường hợp, hoàn cảnh, tình thế

Quý Minh Thư vốn đã định phủi tay chạy lấy người, ai thích thì đi mà làm, nhưng không chịu được Cốc Khai Dương năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng vẫn làm lại phương án mới.

Chẳng qua là thời gian cấp bách, lại còn phải làm lại từ đầu, phương án mới ít nhiều có chút sơ sài. Cuối cùng cũng bài trí hội trường xong đâu ra đấy, xa hoa không thiếu, nhưng không đạt đến chuẩn mực.

Chính Quý Minh Thư cũng không hài lòng với hội trường tối qua, nhưng lời giải thích ra tới miệng, lại cảm thấy bản thân cũng đuối lí, môi mấp máy vài lần, cuối cùng lại chẳng nói gì, chỉ ủ rũ ngồi quỳ quên giường.

Sầm Sâm đã mặc xong quần áo chuẩn bị ra cửa, thấy vẫn không nói thêm gì, cũng hoàn toàn không ngoài dự đoán, ánh mắt nhàn nhạt nói, “Quỳ tôi thì có ích gì, chẳng bằng em đi cung điện Polata ba quỳ chín lạy, có lẽ còn có thể cảm động đất trời.”

______________

(*) Cung điện Potala: là một cung điện nằm ở Lhasa,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN