Bề Tôi Trung Thành - Chương 86
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Bề Tôi Trung Thành


Chương 86


Khoảng nửa phút sau, Sầm Sâm mới phát hiện hướng phòng tắm vang lên âm thanh lạ, anh buông điện thoại đi lại gần.

Nhưng anh còn chưa kịp giơ tay lên Quý Minh Thư mặt trắng bệch đã mở cửa.

Tiếng nước ở bồn rửa tay ào ào, một tay cô chống lên cạnh bồn, yếu ớt như sắp ngất đến nơi.

Sầm Sâm bước đến ôm cô vào lòng, trầm giọng hỏi: “Không khỏe à, để anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra xem sao.”

Quý Minh Thư thuận đó dựa vào lòng anh, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh ôm hờ bên hông anh, giọng khàn khàn: “Không cần đâu, là do sữa, mùi hăng quá, sáng sớm uống nên khó chịu.”

Sầm Sâm nhẹ vỗ về tấm lưng gầy của cô, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ, nhưng anh không hiểu nhiều lắm nên không dám chắc, cũng không tiện nói bừa.

So ra thì phụ nữ nhạy cảm với việc nôn mửa hơn nhiều, nhất là Quý Minh Thư đã một thời gian dài thầm lo sao mình mãi chưa mang thai, cho nên cô đã nghĩ ngay đến nôn nghén.

Nhưng cô biết nếu bây giờ nói ra suy đoán này, chắc chắn Sầm Sâm sẽ cùng cô đến bệnh viện kiểm tra. Hôm nay anh phải bàn một mối đầu tư mới cho hạng mục Nam Loan, nếu vì chuyện này mà lại hợp tác thất bại thì sao đây.

Hơn nữa cô không tin tưởng vào suy đoán của mình lắm, lúc trước ăn uống điều độ rồi ngất xỉu cô còn tưởng mình mắc bệnh nan y cơ đấy, có khi là bệnh dạ dày cũng nên, chuyện bé xé ra to xong hiểu lầm thì xấu hổ lắm.

Nghĩ thế, Quý Minh Thư lại cố ý dụi vào lồng ngực Sầm Sâm, làm nũng nói dỗi: “Sáng mai em không uống sữa bò đâu, uống nước trái cây hoặc là cà phê, mùi sữa bò tươi kia ngấy lắm. Hồi cấp 3 có lần em uống sữa tươi trước lễ kéo cờ, buồn nôn kinh khủng, buổi lễ còn chưa xong em đã phải chạy vào nhà vệ sinh nôn rồi.”

Cô đã nói đến mức này, Sầm Sâm lại càng khó nói ra suy đoán của mình.

Điềm nhiên bỏ qua chuyện này, Quý Minh Thư trông theo Sầm Sâm ra khỏi nhà đi làm, trái tim nhỏ nảy thình thịch, cô dựa vào cửa như ăn trộm nhắn tin vào nhóm chat chị em ——

【Các chị em, chắc các cậu sắp được ăn mừng làm mẹ nuôi rồi.】

Cốc Khai Dương và Tưởng Thuần còn chưa kịp kinh ngạc, cô đã giải thích:【Đương nhiên là chưa chắc chắn, chỉ là sáng nay uống sữa mình cảm thấy mùi tanh ghê quá, hơi buồn nôn, thế là nôn một lần.】

Cốc Khai Dương:【Ừmm… Là sữa bò bình thường à?】

Quý Minh Thư: 【…?】

Quý Minh Thư:【Phu nhân chủ tịch em đây chẳng nhẽ đã kẹt xỉ đến mức uống sữa bò hỏng hả? Chị tưởng em là ông chủ Chu Bái Bì* của tạp chí các chị à?】

(*) Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bá. Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động (trong khế ước bán thân có quy định: gà gáy là phải rời giường làm việc).

Cốc Khai Dương:【Ý chị không phải thế.】

Cốc Khai Dương:【Sữa có mùi tanh gì đó, thật sự là rất dễ khiến người ta nghĩ nhiều, em biết mà.】

Quý Minh Thư dạo này hơi bị ngây thơ quá, Cốc Khai Dương ám chỉ đến đây cô mới ngộ ra.

Quý Minh Thư:【Em không biết, mời chị im miệng cho.】

Quý Minh Thư:【Báo cáo, tin nhắn có nội dung khiêu dâm.】

Tưởng Thuần vốn là người chậm lụt đơn thuần ngây thơ vô tội, nhưng ở lâu trong nhóm chat này đã bị hai cô bôi đên, giờ thấy những cuộc đối thoại kiểu này cũng chẳng mảy may gợn sóng, thậm chí cô ấy còn tỏ vẻ bác sĩ phụ khoa chuyên nghiệp, nghiêm túc hỏi thăm tình trạng cơ thể gần đây và tần suất hoạt động giường chiếu của Quý Minh Thư.

Quý Minh Thư đáp lấp lửng, cuối cùng còn ngượng ngùng nói:【Có khi chỉ là dạ dày không khỏe thôi cũng nên.】

Bác sĩ phụ khoa Tưởng lúa giải quyết dứt khoát:【Dạ dày cái gì, tám chín phần mười là cậu mang thai rồi. Chẳng lẽ cậu tưởng cậu là trẻ con chắc, đang yên đang lành lại buồn nôn vì sữa.】

Cốc Khai Dương:【Có khi là nôn vì bản thân làm nũng.】

Quý Minh Thư: 【@Cốc Khai Dương】

Quý Minh Thư:【Cảnh cáo im miệngx2!】

Ba người ầm ĩ lạc đề mất một lúc rồi lại nhanh chóng quay lại chuyện nôn nghén, Tưởng Thuần và Cốc Khai Dương đều cho rằng cô mang thai, khuyên cô đi bệnh viện khám, nếu không thì mua quẻ thử thai thử trước xem sao cũng được.

Quý Minh Thư cảm thấy đi bệnh viện cô vẫn muốn đi cùng Sầm Sâm, phương án mua que thử thai thì khả thi hơn.

Nghĩ rồi cô lên tầng thay quần áo, đeo kính râm rồi len lén ra ngoài.

Có lẽ vụ việc Quý Minh Thư trốn nhà đi đã để lại bóng ma to lớn cho tài xế, thấy cô đeo kính râm, sắc mặt có vẻ căng thẳng, chú tài xế cũng vô thức căng thẳng theo, trên đường đi còn không ngừng khách sáo hỏi cô đi đâu, đi làm gì.

Đương nhiên không đời nào Quý Minh Thư nói thật, cô chỉ qua loa lấy lệ.

Chú tài xế lại càng có linh cảm phu nhân chủ tịch chuẩn bị tác quái, đưa cô đến trung tâm thương mại xong, chú ta ngay lập tức gọi cho Chu Giai Hằng.

Chu Giai Hằng nghe tin thì hơi nhíu mày: “Vệ sĩ đâu.”

Tài xế đáp: “Bọn họ đi theo phu nhân vào trung tâm thương mại rồi, cũng không biết có theo được không.”

Chu Giai Hằng nghe có vệ sĩ âm thầm đi theo bảo vệ thì yên tâm hơn hẳn: “Tôi biết rồi, có chuyện gì thì chú cứ báo cho tôi.”

Anh ta chuẩn bị đi cùng Sầm Sâm đến gặp Trì Lễ – cậu hai nhà họ Trì bao năm giữ hình tượng không tranh cường háo thắng, nay lại bỗng đoạt quyền thay đàn đổi dây.

Trì Lễ không phải cái nhân vật đơn giản, Chu Giai Hằng biết Sầm Sâm có chút quan hệ cá nhân với người này, nhưng không rõ giao tình sâu cạn thế nào nên lúc này cũng lưỡng lự, không biết có nên nhắc chuyện Quý Minh Thư với Sầm Sâm không.

Lỡ Sầm Sâm chập mạch lại phải vì Quý Minh Thư mà để vuột mất khoản đầu tư kếch xù này cho hạng mục Nam Loan, thế thì Chu Giai Hằng anh chính là tội nhân đệ nhất của Kinh Kiến.

Nhưng nhỡ Quý Minh Thư thật sự làm vậy mà anh ta lại không kịp thời báo cho Sầm Sâm, thế thì ngày anh ta phải khăn gói quả mướp ra đi là không còn xa.

“Cậu nghĩ gì thế?”

Sầm Sâm đứng phía trước cách một đoạn dài, liếc mắt nhìn Chu Giai Hằng đang đứng ngây ra quên kéo cửa xe cho mình.

“À, không… không có gì ạ.”

Chu Giai Hằng hoàn hồn, vội tiến lên mở cửa xe cho Sầm Sâm.

Đến khi xe đi được một đoạn, anh ta đấu tranh tư tưởng xong cuối cùng vẫn không nhịn được báo lại: “Là thế này, Sầm tổng, lúc nãy phu nhân ra ngoài, đến trung tâm thương mại Hối Gia. Nhưng mà tài xế nói, phu nhân có hơi kì lạ, đeo kính râm, hình như có vẻ căng thẳng hồi hộp, chú ấy sợ phu nhân lại lặng lẽ chuyển đến ở Tinh Cảng Quốc Tế như lần trước, cho nên…”

Chu Giai Hằng đang cố gắng cân nhắc diễn đạt hai cụm “lén lút” và “trốn nhà bỏ đi” sao cho uyển chuyển hơn, nhưng Sầm Sâm còn chẳng thèm ngẩng đầu nói: “Yên tâm, cô ấy không trốn nhà đi đâu.”

Chu Giai Hằng: “…”

Anh ta nhớ mang máng lần trước Quý Minh Thư trốn nhà đi, hình như Sầm đại tổng tài của họ cũng tự tin như thế rồi đi siêu thị mua sườn về nhà nấu cơm.

Sầm Sâm hơi khựng lại, chợt: “Cậu liên lạc với Triệu Dương, bảo cậu ta sắp xếp làm kiểm tra thai, trong hai ngày này.”

“…?”

Tin gì sốc vậy.

Chu Giai Hằng thoảng ngẩn ra, ngay sau đó đáp “Vâng”.

Quý Minh Thư cũng không biết hành vi lén lút vòng vèo để mua que thử thai của mình đã mất tự nhiên đến mức làm chú tài xế căng thẳng thần kinh.

Cô lang thang theo chỉ dẫn bản đồ, đi xuyên qua trung tâm thương mại đến con đường đối diện mới tìm được một nhà thuốc, dựng cao cổ áo che đi nửa khuôn mặt, mua vài hộp que thử thai.

Đang lúc cô nghĩ mọi sự đã thành, có thể về nhà dùng thử thì bỗng lại nhận được một cuộc điện thoại khiến cô bất ngờ.

Cuộc gọi này của Sầm Dương.

“Tiểu Thư, anh phải về Mỹ rồi.”

Giọng anh ta vẫn như hồi đầu về nước, chẳng qua trong sự ấm áp trong sáng xen lẫn vài phần mỏi mệt.

Quý Minh Thư ngẩn ra mấy giây mới đáp lại: “Sao thế ạ?”

Sầm Dương im lặng.

Quý Minh Thư bất giác phát hiện câu hỏi này của mình hình như hơi thừa thãi, thế nên lại hỏi: “Khi nào ạ?”

“Hôm nay, giờ anh đang chuẩn bị ra sân bay.”

Chắc anh ta sắp lên xe, Quý Minh Thư nghe thấy tiếng vali lăn bánh lọc cọc, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng cốp xe sập lại cái “sầm”.

Sầm Dương mở cửa xe, ngồi vào ghế lái: “Lần này anh đi, có lẽ sẽ không quay lại nữa.”

Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, anh ta nói tiếp: “Tiểu Thư, xin lỗi em. Có lẽ em không biết, nhưng khoảng thời gian anh về đây, thật ra đã làm vài chuyện không tốt với em, thật sự rất xin lỗi.”

Quý Minh Thư không phải kẻ ngốc, mặc dù Sầm Sâm giấu không nói với cô, nhưng chuyện nẫng tay trên lúc ấy, mốc thời gian trùng hợp như thế, trong lòng cô từ lâu đã loáng thoáng có dự cảm.

Cũng không biết tại sao, dường như cô rất khó có cảm xúc căm hận với Sầm Dương, thậm chí lúc nghe Sầm Dương nói sẽ không quay lại nữa, đáy lòng cô bỗng thấy hơi buồn. Những ngày thơ ấu rảnh rỗi đến chơi đùa với anh Sầm Dương, có chuyện gì là nhờ anh Sầm Dương giúp, ngày tháng đó hình như thật sự đã mãi mãi đi xa rồi.

Cô đứng trước tiệm thuốc, im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Vậy em đến sân bay tiễn anh.”

Nghe nói Quý Minh Thư đi sân bay, tim Chu Giai Hằng đập thình thịch liên hồi, nhưng thấy Sầm Sâm đang bàn chi tiết về nội dung đầu tư với Trì Lễ, anh ta cắt ngang không được mà để kệ cũng không xong, sự khó khăn do dự lại tăng lên gấp bội so với trước.

Lưỡng lự khoảng hai phút, Trì Lễ để ý thấy vẻ lo lắng thấp thỏm của Chu Giai Hằng, anh ta rũ mắt cởi khuy tay ái, nói: “Hình như trợ lý của anh có điều gì muốn nói đấy.”

Sầm Sâm quay đầu lại.

Chu Giai Hằng cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức cúi xuống khẽ giọng báo với anh: “Phu nhân đến sân bay ạ.”

Sầm Sâm im lặng chốc lát, không biết nghĩ đến điều gì, anh bỗng cầm điện thoại lên gọi cho Quý Minh Thư.

Nhưng điện thoại là thứ được phát minh ra như thể để người ta mất liên lạc vào những lúc quan trọng, Quý Minh Thư đã tắt máy.

Trì Lễ thấy thế, dứt khoát mở nắp bút máy của mình ký tên lên cuối trang hợp đồng, ra hiệu cho nhân viên pháp chế đóng dấu niêm phong.

“Ký rồi, không làm mất thời gian của anh nữa.”

Sầm Sâm cũng không khách sáo nữa, đáp “ừ” rồi bảo Chu Giai Hằng thu hợp đồng đứng dậy rời đi.

Chu Giai Hằng vô thức thu xếp bản hợp đồng theo thói quen, sau đó mới chớt phát hiện hình như mình đã coi nhẹ giao tình ngầm giữa hai người này.

Còn chưa ra khỏi câu lạc bộ, Sầm Sâm đã nhận được điện thoại của Sầm Dương. Sầm Dương chưa kịp nói gì thì Sầm Sâm đã hỏi: “Minh Thư ở chỗ cậu?”

Sầm Dương khựng lại vài giây: “Đúng vậy.”

Sầm Sâm: “Cậu định làm gì?”

Sầm Dương: “Cậu đoán xem.”

“Cô ấy đâu?” Giọng Sầm Sâm trầm thấp, có sự căng thẳng khó mà phát hiện.

Sầm Dương im lặng, vốn định cố tình ra vẻ bí ẩn vòng vo mấy câu, nhưng thật sự không biết nên đáp lại thế nào, đành phải hỏi lại: “Cậu nghĩ tôi sẽ bắt cóc em ấy à?”

Lần này đến lượt Sầm Sâm im lặng.

“Quan tâm quá tất loạn.” Sầm Dương chỉ để lại năm chữ đó rồi lập tức cúp máy.

Quý Minh Thư đứng cạnh nghe mà ngẩn ra.

Hai người họ chơi trò bí hiểm gì vậy?

Trên đường đến sân bay, Quý Minh Thư nhớ lại chuyện ngày bé, thổn thức hồi lâu. Đến khi vào sân bay cô mới nhớ ra Sầm Sâm mà ghen lên là ác lắm, liền đang định báo trước với anh một tiếng thì điện thoại lại hết pin đúng lúc quan trọng.

Sau khi gặp Sầm Dương, hai người hàn huyên mấy  câu, cô vẫn nhớ đến chuyện thông báo với Sầm Sâm nên đành mượn điện thoại Sầm Dương để gọi điện.

Sầm Dương hỏi cô có phải định gọi cho Sầm Sâm không, cô thành thật trả lời, sau đó Sầm Dương lại bảo để anh ta tự gọi.

Anh ta muốn gọi thì để anh ta gọi vậy, thế mà gọi lại nói chuyện như thế? Có cần dở hơi thế không, còn nói bắt cóc nữa.

Mà Sầm Sâm bị gì thế, sao không nghĩ cô ở sân bay thì có chuyện gì được, có phải bị chập mạch rồi không.

Sóng não hai người này hình như không cùng kênh với cô rồi, Sầm Dương cúp máy, lại còn xỏ tay vào túi vui vẻ bình luận: “Tiểu Thư, đúng là cậu ta rất quan tâm em.”

Quý Minh Thư gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ “Chồng em không quan tâm em chẳng nhẽ lại quan tâm anh”.

Còn lâu mới đến giờ bay của Sầm Dương, mà lúc nãy nghe điện thoại hình như Sầm Sâm còn định chạy đến sân bay, thế là Quý Minh Thư lại nói chuyện với Sầm Dương thêm một lát.

Sầm Dương đang nói đến chuyện sau khi về Mỹ anh ta định đưa Trần Bích Thanh và An Ninh sang định cư, Quý Minh Thư bỗng có cảm giác tay bị ai đó kéo ra sau, còn chưa kịp phản ứng lại, một động tác quay người 75 độ được yêu thích đã diễn ra, cô bị kéo vào một cái vòng tay ấm áo quen thuộc.

Sầm Dương lặng im, lời chưa nói xong cũng đành nuốt xuống, lẳng lặng nhìn hai người trước mặt.

Bỗng nhiên có cảm giác thời gian trôi qua, thoáng như một giấc mộng, rất nhiều chuyện thật ra đã kết thúc từ lâu, chỉ có anh ta chấp nhất với những thứ không thuộc về mình, tự dưng phải quanh co vòng vèo. Cũng may, dù hơi muộn, nhưng vẫn kịp quay về điểm xuất phát. 

[1] 🔞 Giải thích về sữa có mùi tanh mà Cốc Khai Dương nói, cho tấm chiếu mới nào còn “chong xáng” thì cái này nó làm người ta liên tưởng đến t*nh tr*ng của đàn ông ấy, bác nào lỡ đọc giải thích này xong hối hận thì giả bộ mù đi ha 🙄

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN