Bên Cạnh Thiên Đường - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Bên Cạnh Thiên Đường


Chương 22


Mùi tỏa ra từ người Lông Mi rất trong rất mát, làm tôi nghĩđến buổi bình minh trong khu rừng trúc vẫn còn đọng đầy sương đêm, và bầu khôngkhí ẩm ướt trên bến cảng mù sương. Chỉ khi được tắm trong ái tình, người ta mớicó thể tiết ra được thứ mùi thuần khiết đến vậy.

Ởlại mấy ngày liền.

Trờikhông có vẻ gì là muốn đổ tuyết. Dù sao cả hai chúng tôi cũng đều nhàn rỗi, bènở lại luôn, chẳng về nữa.

Mùađông sắp đến. Khắp nơi đều là những chiếc lá vàng khô héo, dẫm chân lên nghe xộtxoạt xột xoạt, cảm giác tuyệt diệu như khi dẫm chân lên lớp cát mềm mịn ở thànhcổ Lâu Lan vậy.

LôngMi dựng giá vẽ trong rừng Bạch Dương, chăm chú vẽ lại cảnh đẹp trước mắt.

Tôikhông tiện lên tiếng, chỉ im lặng ngồi bên quan sát.

Emvẽ mệt liền đứng dậy, đi đi lại lại tản bộ một vòng, hình như đang tìm linh cảm,mũi chân nối tiếp gót chân, hai tay mở rộng, bước từng bước nhỏ trên thảm lávàng ươm, lẩm nhẩm đếm số, hình như đang đo đạc gì đó, nét mặt nghiêm túc trôngrất đáng yêu. Đo đạc một lúc, em chắp hai tay lại không ngừng gật đầu, tựa nhưđã tìm thấy linh cảm, liền quay lại tiếp tục vẽ.

Tôitiếp tục ngồi ngắm em, thi thoảng mới đưa mắt nhìn bức họa.

Emlại mệt, đứng dậy đi chầm chậm xung quanh cây Bạch Dương.

Từngcây Bạch Dương cao ngất, cành cây mọc đầy những nốt nhỏ như cái mắt. Lông Mi vuốtlên từng cái một, rồi lấy ra một chiếc gương nhỏ, cẩn thận so sánh với mắtmình. Hình như không tìm được nốt nào vừa ý, vậy là đành bỏ cuộc.

Tôinghĩ một lát, rồi chạy về nhà hai bác chủ nhà, mượn hai tấm lưới rách, mắc lêncành cây, làm thành một cái võng. Lông Mi bật cười, mừng rỡ trèo lên, cánh taygác sau gáy làm gối, nhắm mắt đong đưa đong đưa, không ngừng lẩm bẩm theo điệunhạc bài “những bông hoa ấy”, dường như có vễ chịu.

Tôingồi trên cành cây đọc cuốn “Hồ Walden”.

Mộtlát sau thì võng không đung đưa nữa. Chắc Lông Mi cũng đã mệt, em ngẩn người ranhìn khoảng trời nhỏ lấp ló sau những tán cây rậm rạp. Tôi bèn giúp em đưavõng, vừa đung đưa vừa chăm chú đọc sách.

LôngMi đột nhiên nhảy xuống, ngồi xổm trước mặt tôi, nắm lấy hai vai, nhìn thẳngvào mắt.

Tôicũng nhìn lại em, dịu dàng vuốt nhẹ lên mái tóc dài.

Haingười ôm chặt lấy nhau, hôn thắm thiết.

Thời giannhư ngưng lại.

Lýtính chìm vào giấc ngủ dài.

Cảmtính chỉ tập trung vào những cảm giác thuần khiết nhất, trực tiếp nhất.

Đầulưỡi mềm mại ngọt ngào của Lông Mi. Hai hàng lông mi dài cọ khẽ vào mặt nhưcánh bướm. Chiếc cổ thon dài ấm áp. Những chiếc lá vàng thi thoảng lại rơi xuốngbờ vai. Tiếng nước chảy róc rách của con suối nhỏ đằng xa. Tiếng mõ gỗ ở trạichăn nuôi ần đó …

Hồilâu sau chúng tôi mới rời ra, nhìn nhau, rồi lặng lẽ mỉm cười.

LôngMi lấy tay véo mũi tôi một cái, rồi bật cười khúc khích chạy đi, tiếp tục vẽtranh.

Tôitiếp tục xem sách, vừa xem vừa nhớ lại nụ hôn có lẽ cả đời cũng không thể nàoquên được đó.

Thời gianngọt ngào trôi qua một cách lặng lẽ.

LôngMi vẽ xong bức “Rừng Bạch Dương” rồi mà vẫn không thấy tuyết rơi. Có điều cũngmay là như vậy. Cảnh sắc Trường Bạch Sơn vào cuối thu quả thật mê hồn, chỉ cầnngồi ở đó, không cần làm gì hết cũng đã đủ mãn nguyện lắm rồi.

LôngMi bắt đầu vẽ một bức tranh khác, hơi trừu tượng, tôi xem không hiểu lắm.

Mỗilần em vẽ mệt là lại lên võng nằm nghỉ ngơi, thường thường lần nào cũng ngủ thiếpđi mất. Tôi luôn để ý quan sát, cứ phát hiện em ngủ là lại vội vàng lấy trongtúi ra một cái chăn đắp lên cho em. Cái lạnh mùa thu thường đến rất âm thầm lặnglẽ.

LôngMi ngủ rồi.

Cònlại mình tôi cầm cuốn sách. Hết hứng, tôi bèn buông xuống, dụi dụi mắt, rồi ngướclên nhìn xuyên qua kẽ hở giữa các tán cây, bầu trời đầu đông trong xanh lạ thường,giống như đôi mắt sáng trong của đứa bé mới sinh vậy.

Tôilấy chiếc khẩu cầm lúc nào cũng mang theo bên mình ra, khe khẽ thổi “Khúc TrầmTư” của Jules Massenet.

Mộttrận gió lướt qua, những chiếc là cuối cùng như bị tôi gọi xuống, rụng lả tả,rơi trên người tôi và Lông Mi, tạo thành một bức tranh rực rỡ muôn màu.

Lávàng rụng xuống bay lơ lửng trước khi tiếp đất, làm tôi chợt thấy bồi hồi cảm động.

Takhông thể phân biệt được thông điệp và tình điệu ẩn giấu trong lá cây: là nhínnhịn nỗi đau phải chia ly với cành? Hay là đang hưởng thụ sự mừng vui trongvòng tay của mặt đất?

Mộtchiếc lá rụng, ta không thể biết bên nào với nó là thiên đường, bên nào là địangục.

Cũnggiống như cuộc đời con người.

Cóđiều có Lông Mi ở bên tôi, cho dù không phải sống ở thiên đường, thì cũng làbên cạnh thiên đường rồi.

Tốiđến, chúng tôi lại ngồi trên giường đất ăn cơm, nói chuyện với hai bác chủ nhà.

Haibác đều rất cởi mở lại khéo ăn khéo nói. Bác trai thích kể chuyện cười, Lông Micứ bắt bác kể mãi, cười nắc nẻ không ngớt.

Họkhông ngừng thay đổi chủ đề. Được một lát thì bắt đầu kể về thời trẻ của mình,bác trai không tiếc lời khen ngợi bác gái là người đẹp nhất vùng, kiếp trước chắcphải tích đức cả đời mới cưới được bác về. Bác gái ngược lại rất khiêm tốn, nóimình làm gì được gọi là người đẹp, nhưng hồi trẻ mà đứng bên cạnh Trương HọcLương thì cũng xứng đôi vừa lứa lắm. Vừa nói bác vừa ngẩng đầu lên, hai taykhum lại như đóa hoa lan, tôi và Lông Mi cười lăn cười bò. Bác gái liền đứng dậyvào nhà lấy tấm hình cưới của hai người ra: một bức ảnh đen trắng khuyết mộtgóc, nước ảnh đã biến thành màu vàng nhạt, hai gương mặt trẻ đang áp chặt vàonhau. Nhìn ảnh, đối chiếu với hai gương mặt già nua, tôi không nén nổi tiếng thởdài cảm thán.

Bácgái hứng chí lên, xuống giường nhảy một điệu truyền thống của vùng Đông Bắc,còn kéo cả Lông Mi nhảy theo. Lông Mi nhảy một lúc đã quen, kéo luôn cả tôi vàbác trai xuống nhảy, bốn người vui vẻ nhảy một trận đã đời.

Đếntối, Lông Mi cứ nằng nặc đòi ngủ chung với hai bác.

Chúngtôi mang chăn gối trong phòng mình sang, bốn người cùng chen chúc trên chiếcgiường đất lớn. Lông Mi nằm trong lòng bác gái, ôm thật chặt, làm bác cảm độngvô cùng. Bác vuốt ve gương mặt em, rồi khóc nức nở. Chúng tôi phải ngồi dậykhuyên mãi bác mới thôi khóc. Thì ra là bác nhớ đến đứa con đã chết, thương cảmtrào dâng mà không nén nổi hai hàng nước mắt.

Báctrai hỏi chúng tôi đến đây có dự định gì? Tôi thành thật trả lời là muốn xemtuyết rơi.

Bácliền cười cười, nói trừ phi là xin bồ tát, chứ không thì mùa này vẫn chưa cótuyết được.

LôngMi nghe thế liền bò dậy thật. Vừa hay bên cạnh bàn có một chiếc kỷ nhỏ, bêntrên thờ tượng bồ tát. Bác trai cũng dậy đi tìm mấy que hương cho em thắp. LôngMi cẩn thận cắm hương vào bát, rồi chắp tay, lẩm nhẩm cầu khấn. Có điều vậycũng tốt, mùi hương trầm rất thơm, ít nhất cũng giúp tôi dễ ngủ hơn.

Trướckhi ngủ, còn liếc thấy bác trai nắm chặt lấy bàn tay nhăn nheo của bác gái,không buông lơi lấy một phút một giây.

Vậylà cũng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trơn mướt của Lông Mi, từ từ thiếp đi.

Tôiđang mơ mơ màng màng thì bị đánh thức.

Mởmắt dậy, thấy hai bác chủ nhà đang kích động reo vang: “Tuyết rơi rồi!” mấy lầnliền.

Tôivà Lông Mi vội vàng mặc quần áo chạy ra, không kềm nén nổi sự kinh ngạc tràodâng trong lòng: tuyết rơi nhè nhẹ, chầm chậm phủ xuống mặt đất. Cả ngôi làng,cả lâm trường ở phía xa, chẳng mấy chốc đã bị tuyết phủ kín, trắng toát mộtvùng. Lông Mi hưng phấn vô cùng, kéo tôi chạy lên dốc núi. Tuyết càng lúc càngdày, lúc chạy xuống dưới dốc, tuyết đã ngập đến đầu gối. Hai chúng tôi liền nằmbò ra mặt tuyết, ngửa mặt lên trời hét toáng lên, để mặc cho những bông hoa tuyếtphủ lên người, lên mặt.

Báctrai mượn đâu được một cái xe trượt tuyết, kéo chúng tôi chạy vòng vòng khắpnơi, rồi đi một mạch lên tận đỉnh núi. Từ đây có thể nhìn thấy cả thôn làng ngậptrong tuyết trắng, những đống lúa mạch bị tuyết đè làm đổ nghiêng ngả, lũ gia cầmđang cần mẫn bới thức ăn trong tuyết, những con đường nhỏ dần dần bi tuyết chelấp, những làn khói mờ mờ bốc lên từ những nóc nhà trắng toát, những tán cây bịtuyết áp cho oằn xuống ở lâm trường.

Thừngười ra nhìn một lúc lâu.

Chuivào căn nhà gỗ nhỏ nơi chúng tôi ngủ.

Tầmnhìn rất thoáng. Từ cửa sổ, có thể nhìn thấy lâm trường và dãy núi kéo dài mãi ởđằng xa, gần hơn là những những mái nhà gỗ phủ trắng tuyết. Mở cửa ra là tuyếtđã dày lên cả thước.

LôngMi kê giá vẽ, chăm chú vẽ tranh. Tôi ngồi một bên giúp em rửa bút. Đến tận nửađêm, Lông Mi vẫn ngồi vẽ một cách khắc khổ. Tôi mệt, liền ra giường đất nằm rồithiếp đi lúc nào chẳng hay. Chẳng biết được bao lâu, thì bị làn da mềm mại củaLông Mi làm tỉnh giấc. Mở mắt ra, chỉ thấy xung quanh tối om, cả căn phòng chỉcòn chút ánh sáng lập lòe hắt ra từ bồn lửa. Lông Mi đang rúc vào lòng tôi,vòng tay ôm thật chặt, mắt nhắm nghiền, hai cánh mũi khẽ phập phồng phả nhữnglàn hơi ấm áp vào ngực tôi. Tôi kinh ngạc nhận ra Lông Mi hầu như đã khỏa thân,chỉ mặc nội y, làn da nóng bỏng, mặt đỏ hồng. Da tôi và da em cọ sát vào nhau.Cảm giác dễ chịu ấy quả thật không thể tả thành lời. Ham muốn mãnh liệt cuồn cuộndâng lên. Khát vọng được yêu hòa trộn với khát vọng được chiếm hữu, làm cả ngườitôi như muốn nổ tung ra.

Tôihôn lên cặp lông mi dài của em. Nó khẽ run rẩy, tựa như cánh bướm bị một giọtnước rơi trúng. Tôi lại tiếp tục hôn. Lông Mi giật mình tỉnh giấc, mở mắt ngoanngoãn nhìn tôi, không động đậy. Đôi môi tôi lần theo sống mũi em, tìm đến cánhmôi hồng mềm mại. Lông Mi hơi do dự, rồi ngửa mặt hôn lại tôi, nhắm mắt, khẽrên rỉ nhè nhè, nghe như tiếng sóng biển đang lay động một con thuyền nhỏ.

Ngẩngđầu lên nhìn Lông Mi. Em đang mở mắt, dịu dàng âu yếm nhìn tôi, rồi lấy mu bàntay dụi dụi mắt, cười bẽn lẽn. Tôi kéo mạnh cánh tay em ra. Lông Mi như một chúthỏ đang run rẩy vì sợ hai, ngón tay cái đặt trên khóe miệng cắn chặt, ánh mắtđờ đẫn chờ đợi. Tôi nhấc người lên, nhẹ nhàng, chầm chậm, dịu dàng tiến vào cơthể em …

Ngoàitrời đột nhiên nổi bão tuyết.

Gióđiên cuồng táp vào cửa sổ. Nhìn qua cánh cửa sổ bị hơi thở của chúng tôi làm đọnghơi nước mờ mờ ra bên ngoài, mặt đất đã biến thành bãi chiến trường cho bão tuyếtphát huy sức tưởng tượng vô hạn của mình. Nó đi đến đâu là cây cối bị vặn vẹotheo trí tưởng tượng của nó tới đấy, đè nén những ngọn núi cao, lấp bằng mọi chỗlồi lõm. Cho đến khi tất cả trở nên phẳng lỳ nhẵn nhụi như làn da của Lông Mi.

Tôivà Lông Mi nấp trong căn nhà bị tuyết che lấp, giống như hai con chuột đồng nhỏlặng lẽ ngủ đông trong một hang động bí mật trên vách núi cheo leo. Bên trongcăn nhà nhỏ ấm áp như mùa xuân. Những viên than đỏ rực trong lò sưởi tham lamhút lấy khí oxy, cho dù điều đó chỉ làm nó diệt vong nhanh hơn, phát ra nhữngtiếng nổ lép bép lép bép.

Mộtmùi nồng nồng tanh tanh tràn ngập khắp gian phòng nhỏ.

Mùitỏa ra từ người Lông Mi rất trong rất mát, làm tôi nghĩ đến buổi bình minhtrong khu rừng trúc vẫn còn đọng đầy sương đêm, và bầu không khí ẩm ướt trên bếncảng mù sương. Chỉ khi được tắm trong ái tình, người ta mới có thể tiết ra đượcthứ mùi thuần khiết đến vậy.

Bêntai vang lên bài “The Blower’s Daughter” của Damien Rice.

Gionghát yếu đuối đầy tuyệt vọng của Damien Rice hòa trộn với mùi nồng nồng trongkhông khí, phủ lên không gian trong căn nhà gỗ nhỏ bị tuyết phủ kínnày một thứ mùi vị ấm áp kỳ lạ.

LôngMi bò dậy, hai cánh tay gác lên trước ngực tôi, cằm gác lên cánh tay, bầu ngựcép lên ngực tôi, dường như đang sắp xếp lại những gì đang nghĩ trong đầu.

-Còn nhớ hồi trước chúng ta cũng ngủ cùng nhau mấy lần, nhưng không làm gìkhông?

Tôinhớ lại rồi gật gật đầu.

Emdo dự một lát rồi nói:

-Em cảm thấy làm tình là chuyện sau khi yêu nhau, làm tình mà không có tình yêuthật chẳng có ý nghĩa gì, cũng chẳng cần thiết phải vậy.

-Yêu một người không nhất định là phải làm tình, trước khi làm tình còn rất nhiềuchuyện phải làm đúng không?

Tôicố ý nghiêm mặt nhắc lại lời em đã nói ở Tây Đệ. Lông Mi có vẻ hơi kinh ngạc,hôn phớt lên môi tôi, rồi lại thở hắt ra, tựa như vừa hạ quyết tâm rất lớn:

-Thực ra có muốn cũng không làm được, lúc ấy em vừa phá thai xong.

Tôingạc nhiên, nhưng vẫn cố gắng tự kiềm chế mình.

-Chấp nhận được không?

LôngMi nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi.

Tôigật đầu, cố làm ra vẻ không có chuyện gì, khích lệ em nói tiếp.

-Em đã từng có một khoảng thời gian rất tuyệt vọng chán chường. Mẹ emchết trong một tai nạn ô tô. Em từng đến hiện trường, toàn máu là máu, còn có cảnão tương nữa … anh có biết lúc ấy em bị đả kích thế nào không? Khoảng thời gianấy, em tưởng chừng như phát điên lên, chỉ muốn tìm đến cái chết. Em đã phải gắnggượng lắm mới sống được, em thấy sợ cái thành phố lúc nào cũng nghĩ đến máu vànão tương hòa trộn vào nhau. Rồi một hôm em trèo lên xe lửa, đi khắp nơi khôngmục đích. Tàu dừng thì dừng, mua vé đi tiếp, mặc kệ là đi đâu, chỉ cần đi là được,cứ thế mấy ngày liền, cuối cùng mệt quá, đành xuống tàu đi lang thang, ở trongmấy nhà nghỉ rẻ tiền, ăn đồ ăn nhanh. Rồi tiền cũng hết sạch, em đành ngủ ở nhàchờ xe. Hết tiền, đành nhịn. Nhưng mà đói quá không nhịn nổi, đành ra đầu phố vẽtranh cho người ta để kiếm tiền mua đồ ăn.”

Lúc này Damien Rice cất lên bài “Volcano”.

Thật ngưỡng mộ giọng ca có thể khua động tận đáy lòng conngười của Damien, cái giọng ca làm người ta chìm vào u uất triền miên tựa như vừađánh mất gì đó.

– Còn chấp nhận được không?

Lông Mi nhìn tôi xác nhận lại lần nữa.

Tôi cúi người hôn lên môi em, gật đầu thật mạnh.

– Một đêm em không ngủ được, bèn dậy đi lang thang, điqua một ngõ nhỏ, đột nhiên có mấy người đàn ông xồ ra, kéo em vào trong một khuvườn, lột sạch quần áo, ấn xuống đất rồi lần lượt cưỡng hiếp.

Tôi thần người ra. Quay mặt nhìn Lông Mi, em không khóc,ngược lại còn mỉm cười. Nụ cười bình thản như nước, nhưng lại làm lòng tôi rungđộng.

– Sau đó chúng bỏ mặc em ở chỗ đấy. Em vừa đau vừa mệt, nằmlặng ra đó cả đêm. Sáng sớm hôm sau bò dậy lại không dám đi bác sĩ, vì em ghétnhất ánh mắt giả vờ như đồng tình nhưng thực ra lại vô cùng ghê tởm của đám ytá. Vậy là đành cố nhịn đau chạy lên một chiếc cầu lớn, lòng thầm nghĩ mẹ thìchết rồi, mình chẳng còn gì đáng để bận tâm nữa, bèn trèo lên lan can định nhảyxuống. Lúc này chợt có một chiếc xe chạy qua, người đàn ông trong xe lao ra rasức kéo em lại. Anh ta đưa em về nhà, chăm sóc em. Em không yêu anh ta, nhưng đểbáo đáp, đành ở bên anh ta. Em không biết chăm sóc ai, nhưng thời gianđó đã rất cố gắng học cách chăm sóc anh ta, làm cơm, giặt giũ, đợi anh ta vềnhà, cuộc sống cũng coi là hạnh phúc. Về sau có lẽ anh ta đã chán em, nên thườngra ngoài ăn chơi, về đến nhà trên người toàn là mùi của người đàn bà khác. Emcó thể nhẫn nhịn được mọi điều, nhưng chuyện này thì không, nên buộc lòng phảirời xa anh ta, tiếp tục lang thang, rồi đến thành phố của anh. Khi mà cuộc sốngtuyệt vọng tới mức triệt để thì em đột nhiên nhận ra mình đã có thai. Em rất muốnđứa trẻ được ra đời, nhưng em cũng không biết nó là của ai, lại càng không biếtmình sẽ chăm sóc nó thế nào? Chỉ sợ sẽ mang đến cho nó một cuộc sống còn bất hạnhhơn của sống của mình? Cuối cùng đành phải bỏ đi. Giết chết một phần máu thịt củamình, cảm giác ấy thật đau khổ vô cùng, vậy là đến quán bar của anh uống rượu,khéo thế nào lại gặp được anh. Chỉ thế thôi.

Lông Mi dường như trút bỏ được một gánh nặng vô cùng lớn,nét mặt thư thái lạ thường.

– Một người đàn bà vừa hèn hạ vừa đáng sợ như thế, anhcòn muốn không?

Tôi ôm chặt lấy em, hôn cuồng nhiệt, rất muốn trả lời:“Muốn, em yêu, tất nhiên là muốn, chỉ cần em, chỉ cần một mình em!” Nhưng lại cảmthấy có hơi dư thừa, nên chỉ im lặng, ra sức gật đầu, gật đầu đến khi nào em vừaý mới thôi.

Lông Mi nghĩ một lát rồi tiếp tục kể:

– Khoảng thời gian ấy em rất tuyệt vọng, sống khôngcó lối ra, rất muốn buông lơi tất cả. Cho đến một ngày có một chuyện xảy ra.Chính là lần không khí lạnh tràn về đó. Một mình em leo lên núi, trèo qua mấycon dốc, rồi chui vào một ngôi miếu hoang. Xung quanh không một bóng người. Emngồi dưới mái hiên, ngắm cảnh tuyết rơi, suy nghĩ một mình. Chính lúc ấy em đãnảy sinh ý nghĩ muốn vẽ bức tranh ngôi nhà nhỏ trên núi tuyết. Xa xa đột nhiênbốc lên một làn khói. Em rất kích động, nhưng lại ngại ngùng không muốn hétlên, cũng không dám hét lên, bèn cởi áo ngoài ra, cảm giác lạnh buốt ấy thật dễchịu. Rồi em lại cởi cả áo len, nhưng vẫn chưa đã, bèn cởi luôn cả quần áotrong, chỉ mặc có nôi y, để thân thể gần như trần truồng đứng nhìn khói bay đầytrời, cảm động đến nỗi toàn thân run lên.

– Tuyết rơi lả tả. Một cảm giác thôi thúc mãnh liệt khiếnem nằm luôn xuống nền tuyết trắng. Lạnh vô cùng, cái lạnh thấu vào tận tủy. Cólẽ là do cái lạnh kích thích, suy nghĩ đang sơ cứng của em đột nhiên trở nên cởimở, trong chốc lát đã nghĩ thông rất nhiều thứ, cảm thấy mình cần sống lạc quanhơn, không nên tự ruồng rẫy mình như thế. Đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn, nướcmắt trào ra. Trước đấy em chưa bao giờ được khóc một cách sung sướng như vậy,nước mắt cứ lã chã tuôn ra.

– Em thích khói lửa, thích cái cảm giác hủy diệt ấy. Sự sốngcủa khói lửa nằm trong hủy diệt, giống như que diêm tồn tại chỉ vì một khoảnhkhắc bùng lên lần đầu tiên mà cũng là cuối cùng ấy, không thể nào hình dung được.Mỗi lần nhìn khói lửa bùng lên không tủng, bừng sáng, ánh lên vẻ đẹp tuyệt vờitrong khoảnh khắc rồi tự hủy diệt, em lại thấy rất cảm động, tựa như đang nhìnlại con đường mình đã đi qua vậy.

– Anh còn nhớ phim “Vũ công trong bóng tối” không? Khoảngthời gian ấy, em lúc nào cũng mình chính là Björk đang đứng trên giátreo cổ, cổ thắt thòng lọng, mắt bị bịt kín. Điểm khác nhau chỉ là cô ấy vô tộinhưng vẫn bị xử là có tội, còn em thì tự mình kết tội cho chính mình mà chẳnghiểu vì sao. Nhưng chúng em cũng có điểm chung, đó là cho dù cổ có đeo thòng lọng,cả hai cũng không hề ngại ngùng cất cao tiếng hát.

Cuối cùng Lông Mi cũng nói hết.

Em ngồi dậy, dựa vào cửa sổ, nhìn rừng cây, rặng núi bịtuyết phủ trắng xóa, mỉm cười hạnh phúc.

Tôi lại gần, ôm chặt em từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lênlưng em.

Nghĩ lại trước đây mình đã hiểu lầm Lông Mi, cảm thấy thậtxấu hổ.

Bêntai chợt vang lên bài “Where did you sleep last night” của Kurt Cobain.

-Nói chuyện của anh đi? Thời gian đó anh làm gì?

Tôiôm em, rồi chậm rãi kể: Bất Bất bỏ đi, mất người yêu, không tìm được lối ra, chỉbiết dùng tình dục để giải thoát, cuộc sống trở nên hỗn loạn. Gặp được Lông Mi,nhưng em lại không chấp nhận tôi, cảm thấy bất lực, bèn đến con đường Tơ Lụa đểtìm kiếm lối ra cho cuộc đời mình. Gặp Trát Ba, được cậu ta ảnh hưởng. Không ngờTrát Ba lại bất hạnh qua đời, đành trở về thành phố, đang lúc chán nản thì maymắn được Lông Mi ở bên.

Lúckể đến Trát Ba, Lông Mi có vẻ rất buồn, hai mắt đẫm lệ.

-Anh ấy được thiên táng đúng như nguyện vọng của mình còn gì, thật ngưỡng mộ!

Emvừa lau nước mắt vừa an ủi

-Đáng ngưỡng mộ hơn là cậu ta có Kha Lan bên cạnh.

Tôihôn nhẹ lên gương mặt nhỏ của em rồit rả lời.

Haingười cứ nằm bên nhau nói chuyện, dần dần không khí cũng trở nên sôi nổi.

LôngMi ngồi thẳng người dậy, vươn tay duỗi người, ngáp dài một cái rồi nhìn tôi cườicười, phảng phất như đánh một dấu chấm hết cho bầu không khí thương cảm trầm mặcvừa rồi.

-Nói chuyện gì vui hơn được không?

-Cho ví dụ đi.

Tôihỏi.

-Anh bắt đầu thân mật với các cô gái từ khi nào?

-Hai hai tuổi.

-Phét!

-Thật mà, anh gạt em làm gì.

-Thế nên anh mới ra sức bù lại những ngày tháng ấy đúng không?

LôngMi kéo tôi nằm lên giường đất.

Ngọnlửa bập bùng trong lò ánh lên những đường cong mềm mại trên cơ thể em, lúc sánglúc tối. Tôi và em tựa như hai con gấu đang ngủ đông, đầu gục vào nhau, Lông Milấy móng tay cạo nhè nhẹ lên môi tôi, nheo nheo mắt nhìn, tôi cũng đắm đuốinhìn lại em.

-Anh có mơ ước gì không?

LôngMi hỏi.

-Cưới em.

Tôinói.

-Vớ vẩn! Còn gì khác không?

-Chúng mình sẽ sống cuộc sống của dân du mục: vào rừng sâu núi thẳm ở ẩn, săn bắn,trồng rau mưu sinh.

Tôichợt nhớ lại những lời đã nói với Bì Tử trên nóc tòa nhà hoang.

-Hay đấy. Còn gì nữa?

-Muốn đánh sập một cây cầu.

-Sập cầu? Để phát tiết hết những điều bất mãn trong lòng à?

-Không hẳn là vậy. Anh rất thích cầu, thích đến phát điên lên được, nhưng lạikhông biết diễn tả tình cảm ấy bằng cách nào, đành chọn cách đánh sập nó vậy.

-Đánh sập cây cầu nào bây giờ? Cầu Cassandra à?

-Không. Anh không thích kiểu cầu ấy. Anh thích loại cầu có phong cách lạnh lùngcô độc, bắc ngang qua những vách núi cao cơ.

-Loại cầu có phong cách lạnh lùng cô độc, bắc ngang qua những vách núi cao hả …em cũng thích! Sau đó thì sao?

-Anh sẽ ở bên cạnh cầu một tháng, coi như trăng mật, cùng chia sẻ những nỗi niềmsung sướng cuối cùng. Sau đó anh sẽ đánh sập nó, cho nổ thành trăm ngàn mảnh vụn,muốn tìm một viên gạch to bằng nắm tay cũng không tìm nổi.

-Thế thì nhân dân toàn thế giới sẽ bắt anh đấy!

-Thế mới vui chứ. Em nghĩ mà xem: cả thế giới đều muốn bắt kẻ đánh sập cầu, vậymà kẻ đánh sập cầu đó – chính là anh đây lại cứ nhơn nhơn sống ngay dưới mắt mọingười, thật là kích thích!

LôngMi chống khuỷu tay xuống giường, vui vẻ nhìn tôi, tựa như đang chia sẻ với tôicảm giác sướng khoái khi cho nổ sập một cây cầu.

-Chẳng may anh bị lộ thì sao?

-Sợ tội chạy

-Trốn đi đâu?

-Đảo Phục Sinh ở Nam Thái Bình Dương.

-Cái đảo có tượng người đá khổng lồ ấy á?

-Ừ. Ước mơ của anh là khi nào già đến nỗi không lết đi đâu được nữa, thì đến hònđảo ấy, rồi chết ở đó.

-Không ai an táng, anh sẽ bị lũ chim rỉa thịt đấy.

-Thế em không đi với anh à?

-Còn lâu em mới đến cái nơi chẳng có cả nhà vệ sinh ấy nhé. Anh thích thì cứ đimột mình đi!

-Được rồi, được rồi! Thì cứ Thiên Táng luôn đi, cho chim ăn cũng được.

– Để chim ăn thịt à? Thế thì có gì hay chứ?

– Em thử nghĩ mà xem: Ví dụ như bây giờ anh đang nằm trênmột bức tượng đá trên đảo Phục Sinh, lúc ấy tinh thần và thể xác đều đã tiếp cậnđến trạng thái giữa sống và chết – cảm giác giống như ở ngay bên cạnh thiên đườngấy – anh sẽ nằm đó, đợi lũ chim ưng đói khát từ trên trời cao xà xuống mổ thịt.Cứ tưởng tượng xem, chim ưng ăn thịt anh, anh sẽ được sống bên trong thân thểnó, anh sẽ hóa thân thành chim ưng, anh là chim ưng, chim ưng là anh, chỉ cần vẫycanh một cái là có thể bay vút lên cao, bay lên bầu trời vô tận mà lúc còn sốngvĩnh viễn cũng không thể bay được tới đó.

Lông Mi có vẻ rất hứng chí, làm tôi càng nói càng hăng,thao thao bất tuyệt.

Hai người nằm trên giường đất, chân vắt ra sau lưng, vẫyqua vẫy lại như trẻ con. Móng tay em vạch trên người tôi những đường nét kỳ lạ,lúc thì ở trước ngực, một lúc sau đã ra đến canh tay, lát sau thì lên gáy, miệngkhẽ lẩm bẩm hát bài “Where did you sleep last night”.

Sau này nếu có một ngày em biến mất, liệu anh có hát “mygirl, my girl, tell me, where did you sleep last night”, rồi vừa khóc vừa hòhét, đi khắp nơi tìm em, tìm đến khi mái đầu bạc trắng không?

Lông Mi bất chợt nảy sinh ra một ý nghĩ kỳ quặc, hứng thúhỏi tôi.

– Trung Quốc rộng thế này, anh biết đi đâu tìm em bây giờ?

Tôi cố ý làm ra vẻ khó xử.

– Cũng phải, hay là hẹn trước một địa điểm nào đó nhé?

– Hay đấy! Hẹn ở đâu nhỉ?

Em cắn cắn móng tay, nghiêm túc suy nghĩ xem nơi nàothích hợp nhất. Lúc này chợt vang lên bài “Ấm Áp” của Hứa Nguy, giọng hát thongthả khoan dung làm người ca cảm thấy thật dễ chịu, trong bài hát có nhắc đếnphong cảnh tuyệt đẹp của vùng Vân Nam Đại Lý.

– Vân Nam?

Cuối cùng em cũng nghĩ ra được một địa điểm.

– Rộng quá. Chỗ nhỏ hơn nữa được không?

– Hương Cách Lý La nhé?

– Vẫn rộng quá.

– Lasa ở A Tạng vậy?

– Hay đấy, cụ thể nữa được không?

– Phố Bát Giác nhé? Quán café nào đấy? Đủ cụ thể chưa?

– Được rồi, cứ quyết định như thế đi.

Lông Mi giơ ngón út ra móc nghoéo với tôi, nét mặt rấtnghiêm trọng, tựa như một lời ước hẹn chung thân vậy.

– Anh vẫn còn chưa nói những mơ ước khác của mình

Lông Mi lại hỏi.

– Mơ ước khác à? Thì mua một mảnh đất, trồng nho, mởtrang trại trồng nho.

– Hóa ra anh thích ăn nho à?

– Không ăn, để ủ rượu vang.

Tôi bổ sung.

– Rượu vang? Hay đấy nhỉ!

– Ừ, hay chứ. Em thử tưởng tượng đi, cả trang trại rộng mấyhec ta đều là giàn nho xanh mát. Khi nho chín, anh sẽ mời bạn bè đến hái giúp,rồi đem tất cả cho vào một cái thùng gỗ lón, để chân trần nhảy vào dẫm đạp chonát bét thành nước, thế có vui không?

– Thích thật đấy!

Lông Mi hứng chí lên, ngắt luôn lời tôi, bổ sung thêm:

– Nhất định phải có ban nhạc biểu diễn, nhạc Scot land ấy,phải có thổi sáo, em với anh sẽ nắm tay nhau nhảy kiểu váy xòe của Scot landtrong thùng gỗ.

– Anh chỉ biết mấy điệu múa của Tân Cương mà Trát Ba dạythôi.

– Chẳng sao cả, anh cứ nhảy bừa là được mà, em sẽ đứngbên cạnh giải thích với mọi người, nói anh đang bắt trước theo mấy con lợn conbọn mình nuôi.

Tôi tham lam vuốt ve làn da trơn mướt của Lông Mi.

Có cảm giác như da em biết nói chuyện, biết thở, tràn đầysức sống và đương nhiên là cũng biết khóc nữa.

– Em thích làm tình buổi chiều, đặc biệt là khi vừa tỉnhdậy sau giấc ngủ trưa, không khí mơ mơ màng màng, rất có cảm giác.

Lông Mi lẩm bẩm nó

– Anh thích ngày mưa. Thích nghe mưa đập vào cửa sổ hayrơi trên mái tôn.

Tôi nghĩ một chút rồi đáp.

Lò lửa trong phòng đã thôi bập bùng, trong lò chỉ còn lạichút tro than, ánh sáng hắt ra mờ mờ nhạt nhạt.

– Muốn lấy em không?

Lông Mi hình như đã buồn ngủ, giọng nói rất nhẹ nhàng,như có như không.

– Hơi hơi.

– Sao trả lời có vẻ khiên cưỡng thế?

– Chó khôn thì không sủa nhiều.

Kiểu so sách cực kỳ không thích đáng của tôi làm Lông Mibật cười khe khẽ.

– Còn nhớ cái hẹn đấy không?

– Cái nào?

– Nhanh thế mà đã quên rồi à?

– Gợi ý đi?

– La Sa ấy.

– Nhớ ra rồi, một quán bar nhỏ, lang thang tìm em.

Hai người cứ thế câu được câu mất, chẳng biết ngủ thiếpđi lúc nào không hay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN