Bên Cạnh Thiên Đường - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Bên Cạnh Thiên Đường


Chương 24


Cuộc sống tuyệt vời nhất, chính là từtrong hầm tối bước ra ngoài, đứng dưới ánh mặt trời một lần nữa. Cả đời tự nhốtmình trong bóng đêm, hay cả đời đứng dưới ánh mặt trời, đều là một sự bithương.

Tình yêu tuyệt vời nhất cũng tương tựnhư vậy. Đó phải là tình yêu trải qua hỗn loạn rồi tụ hợp. Tình yêu luôn luônđơn điệu hoặc lúc nào cũng hỗn loạn rối bời đều mang bên trong một mầm bệnh cóthể bộc phát bất cứ lúc nào. Thế giới ngoài kia quá rực rỡ muôn màu, người nàochưa từng bị nó mê hoặc quyến rũ, thì mãi mãi cũng không thể hiểu nổi ý nghĩa củaduyên phận và sự ổn định là thế nào.

Cuộc đời là một cái khóa.

Có rất nhiều người cam tâm tình nguyện đem cuộc đời mìnhkhóa lại. Khóa trong một cái hầm đen tối ngột ngạt. Vì vậy từ đầu tới cuối,trong mắt họ chỉ toàn là bóng đêm. Vì vậy họ mới cho rằng thế giới ngoài kiacũng chỉ toàn là bóng đêm.

Tôi trước đây cũng chìm trong bóng đêm, cũng đã khóa chặtmình lại. Chính Lông Mi đã mở chiếc khóa đó, thả tôi ra ngoài, để tôi biết cảmgiác sung sướng khi không bị xiềng xích kiềm tỏa, biết cảm giác dưới ánh mặt trời.

Tất nhiên cũng có rất nhiều người chưa bao giờ chui vào hầmtối, chưa kịp tìm hiểu hết thế nào là bóng

Cuộc sống tuyệt vời nhất, chính là từ trong hầm tối bướcra ngoài, đứng dưới ánh mặt trời một lần nữa. Cả đời tự nhốt mình trong bóngđêm, hay cả đời đứng dưới ánh mặt trời, đều là một sự bi thương.

Tình yêu tuyệt vời nhất cũng tương tự như vậy. Đó phải làtình yêu trải qua hỗn loạn rồi tụ hợp. Tình yêu luôn luôn đơn điệu hoặc lúc nàocũng rối bời đều mang bên trong một mầm bệnh có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Thếgiới ngoài kia quá rực rỡ muôn màu, người nào chưa từng bị nó mê hoặc quyến rũ,thì mãi mãi cũng không thể hiểu nổi ý nghĩa của duyên phận và sự ổn định là thếnào.

Phongcách của quán bar thay đổi hoàn toàn.

LôngMi thích ngồi trên ghế bành, ôm gối, gồi xếp bằng tròn, để chân trần lên ghế, mắtngước lên nhìn tivi, gương mặt rất nhởn nhơ tự tại. Em thích dựa vào thứ gì đó,dựa vào ghế, dựa vào cửa sổ, dựa vào vai tôi, tóm lại là thích được dựa dẫm. Nhữngnơi được em dựa vào, dường như đều biến thành một phần của cơ thể em, hòa nhậplàm một, khi có em thì sinh động như thật, em vừa đi khỏi thì liền trở nên bănglạnh chết chóc, trống rỗng lạ thường.

BìTử giờ ít đến hơn, Trà Sữa thì bận chăm lo cho tiệm bánh ngọt của nó, nên tôiđành phải ra lo chuyện tiếp khách. Nhưng dù là làm gì, tôi cũng thích ngước mắtlên ngắm Lông Mi, xem em đang ở đâu, đang làm gì. Lông Mi cũng thế. Ánh mắt gặpnhau, hai người len lén tủm tỉm cười, chớp chớp mắt, hạnh phúc ngọt ngào tràodâng trong khóe mắt.

Thườngcó một ban nhạc Jazz đến chơi trong quán, chơi mấy bản nhạc quen thuộc củaNorah Jones hay Eric Clapton. Gặp phải khách nào hiểu biết, họ cũng chơi cả mấybài hát cũ của Billie Holiday, Ella Fitzgerald, hay NatKing Cole. Ngoài ra còncó một người khách quen đã sống ở nước ngoài một thời gian dài, anhnày có thể hát được bài “Quizas, Quizas, Quizas” đúng điệu 100%, chỉ cần anh tađến quán là lập tức có người vỗ tay mời lên biểu diễn. Lúc sắp đóng cửa, quánbar vắng người, tôi thường ôm đàn lên hát vài bài. Có khi khách hứng chí, cũnglên hát chung với tôi luôn.

Mộtlần tôi đang ngồi trên bục hát bài “Yellow Submarine” của The Beatles. Cả mộtbàn khách bên dưới đồng thanh hát theo, không ngờ chẳng sai một chữ nào! Hátxong họ lại hỏi còn nữa không? Tôi hát rồi lại hát thêm bài “In my Life”. Hếtbài này họ lại đòi nghe bài khác, bèn dứt khoát cầm đàn xuống ngồi cạnh họluôn, cả đám liền đem tất cả các các bài hát của The Beatles ra vừa đàn vừa háthết sạch. Thì ra mấy tay người Đài Loan này hồi trẻ ở gần doanh trại quân Mỹ,hay đến câu lạc bộ chơi, mà trong câu lạc bộ ấy quanh năm suốt tháng họ đều chỉbật có mỗi The Beatles, nên ai cũng biết hát. Có một anh chàng còn chơi đàn kháhay, thậm chí nhiều bài đàn khá hoàn hảo nữa.

Cònmột lần khác, tôi thấy không có khách mấy, liền hát một bài đã đến tuổi “rụngrăng” : “Vịnh Bành Hồ của bà ngoại”, chẳng hiểu sao lại thu hút được một đám bạnbè, một người còn kéo cả ghế đến trước mặt tôi, đòi nghe bài “Tuổi thơ”, hátxong lại đòi nghe tiếp bài “Con đường nhỏ ở quê”, cuối cùng tôi ngồi luôn xuốngbên cạnh anh ta, ôm đàn hát bài “Chim én nhỏ”.

Mộthôm.

Đóngcửa quán xong.

BọnQuán Đầu đều đã về hết. Lông Mi đòi tôi hát cho em nghe. Ngay lúc ấy, ngaytrong quán bar đã đóng cửa, chỉ hát cho một mình em nghe thôi. Tôi ôm đàn, hátmột bản “Yesterday” của The Bea tles. Em vỗ tay, lại đòi nghe tiếp. Tôi liềnhát thêm một bài “Love me tender” của Elvis. Nghe nghe rất say mê, đợi tôi hátxong liền chạy lên hôm một cái thật sâu, rồi lại chọn thêm một bài “Try toremember”, “Sound of Silence” của Simon và Garfunkel, rồi cả “Bridge overtroubled wa­ter” bài hát có khí thế hừng hực này quả thật rất khó hát, tôi cố lắmmới miễn cưỡng hát hết được cả bài, đoạn nào cao quá thì giọng lạc hết cả đi,hát xong cả hai đều ôm bụng cười nghiêng ngả. Tôi cũng đòi Lông Mi hát. Em liềnhát một bài “Tình Yêu Anh Cần” của Đới Phối Ni. Cả hai chúng tôi đều thích ĐớiPhối Ni, thích những ca sĩ tự sáng tác được. Rồi em hát tiếp “Khúc cây trôi” củaVương Phi, “Thành toàn” của Lưu Nhược Anh. Lông Mi hát xong, lại bắt tôi hátbài “Vincent”, chống cằm ngồi chăm chú lắng nghe. Cuối cùng còn đòi tôi tự chọnhai bài. Tôi liền hát một bài của Hứa Nguy, với lại “Những bông hoa ấy”.

Tôibuông đàn xuống, ôm Lông Mi đứng dựa vào cửa sổ, quan sát thành phố rực rỡ ánhđèn, nghĩ lại những ngày tháng cùng Bì Tử lang thang khắp nơi, so sánh quãng thời gianngười chẳng ra người ma chẳng ra ma đó với cảm giác yên bình lúc này, tronglòng chợt thấy cảm động và cảm kích lạ thường.

LôngMi đột nhiên kêu đói. Kéo tôi chạy sang một quán bán đồ ăn đêm gần đó, ăn một bữano nê. Ăn xong em nháy nháy mắt, nói muốn ở lại quán qua liền ghép hai chiếc ghếbành to vào làm một cái giường lớn. Lông Mi trèo lên nhảy nhảy vài cái, rồi đưangón tay ra biểu thị đủ chắc, đủ rộng, đủ thoái mái. Vừa mới nằm xuống, Lông Milại đòi tôi đi pha café.

Đànhphải bò dậy, mặc quần đùi đi chân trần ra quầy bar, nhìn mấy hộp café bày la liệt,không biết pha loại nào. Hỏi em. Lông Mi bảo thích uống café Aillen. Đang chuẩnbị đun thì Lông Mi lại gọi tôi quay lại, nhìn tôi với ánh mắt rất thần bí, sauđó nói muốn tôi khỏa thân pha café. Hỏi tại sao? Thì em bảo chẳng có nguyênnhân gì hết, chỉ muốn nhìn tôi khỏa thân pha café thôi. Tôi nghĩ một lát, rồiđành trần truồng đi vào quầy bar. Lông Mi thì cứ len lén cười ngặt nghẽo.

Tôivừa pha café vừa ngắm em. Lông Mi chỉ mặc quần lót, nằm sấp trên ghế, hai taychống xuống, hai chân đong đưa phía sau, không ngừng chớp chớp mắt nhìn tôi đuncafé. Pha xong, hương café xộc lên tận mũi. Mùi hương hòa quện với phong cáchtrang trí kiểu cũ của quán bar, thật khong khác gì một tiệm café nhỏ đầu đườngtrong một thành phố nhỏ ở Aillen. Tôi cẩn thận bưng khay café đi tới, nhưngLông Mi không lấy café, mà đột nhiêm vòng tay ôm chặt lấy tôi, hôn cuồng nhiệt,rồi kéo tôi lên ghế, nằm đè lên trên …

Caféđổ hết lên ghế. Mùi nồng nồng, thơm thơm, trộn lẫn với mùi cơ thể, cảm giácngây ngất lạ thường.

-Đây là lần đầu tiên có người đun café cho em đấy.

-Cũng là lần đầu tiên anh đun café cho người khác.

-Sau này thứ gì lần đầu tiên, cũng để dành cho đối phương được không?

-Ừ.

Haingười ôm nhau ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau.

Độtnhiên bị tiếng khóa cửa lách cách làm cho giật mình tỉnh giấc.

Ngẩngđầu. Thì ra là dì giúp việc đến dọn dẹp vệ sinh đang đẩy cửa bước vào.

-Từ từ đã dì ơi, trong này có người!

Tôikinh hãi hét lên một tiếng.

Quánbar là nơi xảy ra nhiều câu chuyện.

Chỉnhững người có chuyện mới đến quán bar.

Ngườita cũng để lại trong quán bar những câu chuyện.

Nhữngcâu chuyện này giống như một chai whiskey để lâu năm, lặng lẽ ấp ủ những mùi vịcuộc sống, khi thì ấm áp, khi thì u tối, khi lại bi thương. Còn tôi giờ khôngcòn là vai chính trong những vở kịch ấy nữa, mà đã trở thành khán giả, cùngLông Mi sánh vai ngồi trên khán đài cuộc đời, lòng lặng lẽ mà binh thản.

Nhữngcâu chuyện thú vị vẫn liên tiếp xảy ra.

Mộtcô gái đến quán mấy ngày liền. Không làm gì hết, không để ý đến ai hết, chỉ gọiwhiskey, cho vào một đống đá, rồi rúc vào chiếc ghế bành to kê ở góc tường, húthết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Nét mặt hờ hững như thể tất cả mọi chuyệntrên đời này đều không liên quan gì đến mình vậy. Cô nàng hay mặc một cái áokhoác to kiểu nam, tất cả cúc áo đều chuyển ra phía sau lưng. Lần nào đến, côcũng đòi tôi bật phim Sự Quyến Rũ Cuối Cùng Của Chúa, lần nào cũng chăm chú xemhết cả buổi tối.

Côgái này làm Lông Mi thấy rất hứng thú.

-Mẹ em cũng theo đạo Thiên Chúa.

Emdựa vào vai tôi thở dài nói.

Vềsau chúng tôi cũng bắt chuyện với cô gái kỳ lạ. Hình như cô theo đạo Thiên Chúathật, lần nào mở miệng ra cũng nhắc đến Chúa, vẻ thành kính lộ rõ trên gương mặt.Cô nàng này rất thích nói chuyện, hễ nói là nói liền một mạch không chịu ngưng.Cho dù Lông Mi không nghe, cô cũng tự nói một mình, vừa nói vừa rít thuốc liêntục, phảng phất như đang nói chuyện với không khí vậy, thế nhưng không hiểu saolại rất đáng yêu. Whiskey cũng gọi hết ly này đến ly khác, có điều tửu lượng củacô không được cao lắm, uống một chút đã say mèm, hai chân lúc nào cũng co lênghế, người lắc lắc lư lư nhưng chưa bao giờ ngã, miệng thì lèm nhà lèm nhèmkhông ngớt. Lông Mi nhiều khi nghe mãi cũng chán, đứng dậy bỏ đi, nhưng cô nànglại chạy theo kéo em trở lại, ấn vào ghế, tiếp tục lèm bèm nhìn mà dở khóc dởcười.

-Cuộc đời thật tẻ ngắt, ngồi đợi Thượng Đế đến cứu vớt chúng ta vậy!

Cônói.

Đànhphải cố khuyên cô sống cho vui vẻ, sống cho thoải mái hơn.

-Không vui nổi. Phải đau đớn. Có đau thì mới có khoái lạc. Không có đau đớn thìđâu còn là cuộc đời nữa. Đau đớn là mỹ đức cơ bản nhất của con người. Đau đớnkhiến người ta tỉnh táo. Tôi thường xuyên phải làm mình đau đớn, nếu không sẽ bịtê dại, không thể để mình ngừng đau khổ dù chỉ một phút, một giây, nếu không sẽbị tê dại đến hôn mê và không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nóixong cô nàng liền vén áo lên cho Lông Mi xem bắp tay mình. Toàn là sẹo bỏng thuốclá, từng cái, từng cái một, trông như những vết chân gấu trên tuyết. Cảm thấyhơi sợ, hơi đau lòng. Cô gái lại nốc thêm một ngụm rượu to, rồi cầm điếu thuốc,cẩn thận ngắm nghía, đưa tay ra định ấn điếu thuốc vào đó. Lông Mi vội vàng kéotay cô ra xa.

Emngồi đó nghe cô nàng nói nhảm đến tận lúc quán bar đóng cửa.

-Này em, chị thích em rồi đấy. Mai lại đến gặp em nhé, chị sẽ nhớ em mất, một côbé đáng yêu như em thì phải có người thương mới được.

Trướckhi đi cô nàng còn vuốt má Lông Mi một cái rồi nói với giọng rất tiếc nuối.

Mộtlần ngồi trên đỉnh núi.

Rừngcây trụi lá. Mặt trời mùa đông treo lơ lửng nơi chân trời. Vài con diều đangbay lượt trên không trung. Lũ chim kết thành từng đàn ríu ra ríu rít. Một lànkhói mờ mờ bốc lên từ ngôi làng nhỏ phía xa. Giữa ruộng đồng bát ngát thi thoảnglại có một hai bóng người qua lại. Bốn bề tĩnh lặng yên binh đến lạ thường.

Tôiôm Lông Mi ngồi trêm một tảng đá lớn, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh đẹp thanh binh trướcmắt.

Emmặc một cái áo len cổ rộng màu trắng, để hở đôi vai nhỏ nhắn xinh đẹp, một chiếcváy có nếp mầu hồng trắng. Trên cổ quấn một chiếc khăn lụa ba màu trắng đỏvàng. Mái tóc dài tết thành một bím tóc lúc la lúc lắc.

Tôithần người ra ngắm em, trong lòng chợt thấy cảm kích vô cùng.

Cảmgiác ấy tựa như đứng trong ngôi chùa dưới chân núi tuyết, cảm kích với trờixanh bao la vậy. Cảm giác này luôn ngủ say ở tận nơi sâu thẳm nhất trong linh hồncon người, không dễ gì thức tỉnh. Có người thậm chí cả đời cũng không thể biếtđược cảm giác đó thế nào, cũng may là tôi không nằm trong số đó.

Độtnhiên cảm thấy mình và “mình” đã hòa hảo trở lại.

Bấtchợt hiểu ra ý nghĩa của Lông Mi đối với cuộc đời mình.

-Cám ơn em.

Tôinắm chặt bàn tay bé nhỏ của em, mỉm cười nói.

LôngMi quay đầu lại ngạc nhiên nhìn tôi, chớp chớp mắt, rồi cũng mỉm cười.

Traocho nhau một nụ hôn ngây ngất.

Rấtmuốn “rèn sắt lúc nóng”, nói một câu “kết hôn đi!” nhưng lại cảm thấy làm thếchắc khác gì mấy phim truyền hình sến trên tivi, nên lại ngượng miệng.

Tôilấy ra một chiếc nhẫn ngọc. Chính là chiếc nhặt được ở Đôn Hoàng dạo trước. Tôiđã mang tới tiệm đồ ngọc cọ rửa sạch sẽ, sáng bóng như mới. Tôi đưa tay em lên,chầm chậm đeo vào, rồi kể lại lai lịch của chiếc nhẫn. Lông Mi có vẻ rất thích,đưa tay lên ngắm nghía một lúc lâu, nét mặt kích động phảng phất như đang đứngtrên con đường Tơ Lụa thần bí xa xôi kia vậy. Em nghĩ gì đó, rồi tháo miếng ngọctrên cổ xuống, cẩn thận đeo lên cổ tôi.

-Mẹ tặng cho em, nói là bà ngoại tặng cho mẹ, rồi mẹ tặng lại cho em, bảo em tiếptục truyền cho đời sau. Anh có làm được không?

LôngMi nhìn tôi say đắm.

Tôigật đầu thật mạnh.

-Lấy anh nhé.

Tôinhìn làn khói mờ ở phía xa xa, cố ý dùng một giọng rất bình thản nói.

-Có gì hay chứ?

LôngMi chắp tay lại dưới cằm, ngẩng đầu lên nhìn trời, bờ vai đong đưa.

-Cùng ngắm mặt trời mọc.

– Thế cũng gọi là hay à?

– Cùng đến ngôi nhà gỗ nhỏ trên núi tuyết, ngày ngày ởtrong đó ôm nhau nói chuyện.

– Thế mà cũng nói à?

– Ngày ngày anh nấu cơm cho em, sau đó rửa bát, trước khingủ thì rửa chân cho em, một lòng một dạ hầu hạ tới nơi tới chốn.

– Thế mà cũng được à?

– Làm một cái túi to, giống như của kangaroo ấy, nhét emvào bên trong, đi đâu cũng mang theo. Anh đi đâu thì em đến đó, từ sáng đến tối,từ ngày đến đêm, không bao giờ xa nhau.

– Thế còn được.

– Thế lấy anh nhé!

– Miễn cưỡng thôi.

Tôi quyết định mua luôn căn nhà cũ kỹ mà Lông Mi đangthuê trọ.

Tôi thích cái mùi đất nồng nồng giản dị của nơi này,thích cây ngô đồng, thích giàn nho, thích sự tĩnh lặng của đêm, càng lúc càng cảmthấy chán ghét những tòa nhà cao ngất ngưởng chật ních ở trung tâm thành phố,chán ghét những người hàng xóm luôn tỏ vẻ thân thiết nhưng thực ra lại lạnhlùng hờ hững vô cùng. Tất nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì kỷ niệm. Tôi và em dọnđồ đến sống chung, nơi này thật sự đã trở thành một cái “nhà”.

– Tại sao trước đây không cho anh dọn đồ đến?

– Giờ là nhà, còn hồi trước chỉ là cái phòng thôi. Nhà làđể cho tình yêu, còn phòng thì chẳng liên quan gì hết.

Dường như từ trước đến giờ, Lông Mi luôn có thể giải đápmọi nghi vấn của tôi một cách hoàn toàn triệt để.

Dọn đồ xong, hai chúng tôi vừa vừa dọn dẹp phòng ốc vừacười đùa vui vẻ.

– Nương tử có yêu cầu gì đối với tiểu sinh không ạ?

Tôi vừa xếp sách lên giá vừa đùa đùa hỏi.

– Không được vứt giấy rác bừa bãi.

Lông Mi đứng trên ghế bành, cẩn thận chỉnh lại bức tranhtrên tường.

– Được.

– Không được chưa cởi giầy đã vào nhà.

– Tuân lệnh.

– Không được làm phiền, không được sờ mó lúc người tađang ngủ.

– Yes, Sir!

– Không được nghĩ đến người đàn bà khác.

– Tất nhiên!

– Khi về nhà, trên người không được có mùi người đàn bànào khác.

– Ừ.

Lông Mi nói đến đây, chợt sực nhớ ra chuyện gì đó. Em bướctới, nhìn thẳng vào mắt tôi, cố kìm nén những kỷ niệm đau thương trong quá khứ,nắm chặt lấy hai vai tôi, nghiêm giọng nói:

– Trước đây ở nhờ nhà anh, ngày nào cũng phải ngửi lấymùi của những người đàn bà khác tỏa ra từ người anh, sao anh không bao giờ chegiấu? Chuyện gì em cũng có thể tha thứ được, chấp nhận được, chỉ riêng chuyệntrên người anh có mùi người đàn bà khác là em không thể chấp nhận. Hãy hứa vớiem đi, không được để em ngửi thấy thứ mùi đáng ghét đó nữa, đừng để em nhớ lạinhững ngày tháng nhục nhã đau khổ ấy nữa, được không?

– Anh hứa.

Tôi áy náy vô cùng, chỉ biết gật đầu một cách kiên quyết.

Vì em, chuyện gì tôi cũng có thể làm được, huống hồ chỉlà một lời hứa nhỏ bé.

Không khỏi nhớ đến anh chàng Thomas trong Đời Nhẹ KhônKham. Anh ta cũng thường ra ngoài ăn chơi phóng đãng, khi về nhà trên người đầymùi của những người đàn bà khác, làm cho vợ anh ta vô cùng oán hận. Xem ra đànbà đều hết sức coi trọng chuyện này. Chợt có cảm giác tôi và Thomas giống nhau ởrất nhiều điểm, đặc biệt là trước đây khi tôi còn thích cuộc sống độc thân kiểudu mục, vưa tự do vừa thoải mái. Giờ thì những ngày tháng đó đã kết thúc, tươnglai là một gánh trĩu nặng đang đè lên vai.

Trách nhiệm là một dạng lời hứa.

Đàn ông là phải có trách nhiệm, nếu không thì chỉ xứngđáng làm một thằng bé trai.

Bản thân trong quá khứ, là một loại động vật lưỡng thê ởgiữa đàn ông và thằng bé : lấy sự trưởng thành của đàn ông để đi quyến rũ đànbà, sau đó lại mượn sự ấu trĩ của thằng bé để phủi sạch toàn bộ trách nhiệm.

Xem ra đã đến lúc tôi phải trở thành đàn ông một cách triệtđể rồi.

Một đêm.

Để mình trần, ôm Lông Mi nằm thoải mái trên giường, nghemấy bài hát cũ của Leonard Cohen.

– Có phải nên có một cảnh cầu hôn lãng mạn không?

Tôi hỏi.

– Nói ra em thử nghe xem nào.

Lông Mi hôn nhẹ lên cổ tôi một cái, đáp.

– Ví dụ như anh hở mông chạy vòng quanh sân, hét lớn: Lấy… anh … đi …!

– Không, phải hét một trăm lần.

– Thế thì cảnh sát sẽ đến đấy.

– Thế còn hơn là làm em thất vọng, bỏ nhà ra đi.

– Chẳng may cảnh sát đến thật thì làm sao?

– Mời anh ta vào nhà chúc mừng anh cầu hôn thành công.

– Chúc mừng thế nào?

– Ba người chơi oản tù tì, hai người thắng làm tình vớinhau, người thua ngồi bên cạnh xem.

– Nghe cũng hay đấy, thế nếu anh với tay cảnh sát kia thắngthì sao?

– Hai người làm đi, em ngồi xem.

Một hôm ngoài trời rất lạnh, chúng tôi rúc trong nhà, ngắmnhìn cảnh vật qua cửa sổ.

Tự dưng Lông Mi bò dậy, hà một hơi vào cửa kính, rồi vẽ lênđó một hình người nhỏ.

Tôi cũng bò dậy, ôm lấy em từ phía sau, hay tay âu yếm vuốtve bộ ngực đầy đặn, nhìn một lúc, rồi vẽ lên chỗ hông của hình người một thứ.

Lông Mi quay lại tát yêu tôi một cái, nghĩ ngợi giây lát,rồi sửa thứ kia thành một cái quần đùi.

Tôi lại vẽ lên hình người hai cái ngực to.

Em sửa thành nịt ngực.

Tôi liền vẽ thêm một người nữa, áp sát sau lưng hình ngườinhỏ em vẽ.

Lông Mi nắm tay tôi lau sạch cửa sổ, rồi lại hà một hơikhác, viết lên đó một chữ: “Trư”.

Tôi liền thêm vào hai chữ, thành: “Trư Bát Giới”.

Em cười cười, thêm hai chữ nữa: “Trư Bát Giới Quản Ngai”.

Tôi lại sửa thành: “Trư Bát Giới Quản Ngai yêu Lông Mi.”

Em bật cười, véo nhẹ tai tôi một cái.

Một lần tôi và Lông Mi làm tình theo kiểu từ phía sau.

Tứ chi chồng lên nhau, dính chặt vào nhau. Tôi cẩn thậnchống khuỷu tay xuống giường, tránh không đè nặng lên cơ thể nhỏ nhắn của em.Gót chân Lông Mi cứ không ngừng cọ cọ vào chân tôi, cảm giác ngưa ngứa nhưng rấtdễ chịu.

– Em biết gì không? Thế này người ta gọi là bơi ếch đấy!

Tôi cố ý nói đùa.

Lông Mi muốn đánh tôi, nhưng khổ nỗi cả tay chân đều bịđè chặt, không cử động nổi.

– Làm chuyện ấy với em có cảm giác gì không?

– Giống như với một con hươu cao cổ xinh đẹp ấy.

– Hươu cao cổ?

– Ừ, hươu cao cổ chỉ ăn lá cây, không ăn thịt, tính tìnhôn hòa, hơi thở thơm mát.

– Nịnh vớ nịnh vẩn, cụ thể một đi!

– Có vẻ giống như cho tay vào một chiếc găng ấm áp giữamùa đông lạnh giá.

– Trực tiếp quá, nghĩ ra thứ gì hình tượng hơn đượckhông?

– Sau khi bơi nước lạnh, chui cả người vào trong đống bùnsền sệt, ấm ấm.

– Chẳng lãng mạn gì hết, còn nữa không?

Đêm nào của chúng tôi cũng như vậy, nằm xuống làm tình, đểmình trần ôm nhau thật chặt, âu yếm vuốt ve, nói chuyện câu được câu mất, rồingủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Hạnh phúc của thế giới hai người, đại để là như vậy đấy.

Gần đến Lễ Tình Nhân, tôi và em đang nắm tay nhau đi trênphố thì thấy một tờ áp phích to, quảng cáo cho một cuộc thi bơi nước lạnh. Ngườithắng sẽ được một cặp vé du lịch theo chương trình “Lễ Tình Nhân lãng mạn ở HảiNam”. Lông Mi liền đùa đùa nói, nếu mà tôi tham gia, lại còn thắng để được đi HảiNam đón một Lễ Tình Nhân ấm áp thì thật là thích.

Mấy hôm sau, tôi lái xe đưa Lông Mi đến nơi tổ chức cuộcthi.

– Lạnh thế này mà cũng đi xem à?

Lúc hai người ngồi trên khán đài, em rúc vào lòng tôi,làu bàu trách cứ.

Tôi kiếm một lý do đứng dậy.

Nửa tiếng sau, tôi mặc quần bơi, toàn thân run rẩy, đứngchen chúc trong đám người dự thi, ra sức nhảy lên vẫy tay với Lông Mi trên khánđài. Chẳng ngờ em lại không có ở đó, chắc tại lạnh quá nên đã chạy vào trong xengồi rồi? Tôi cụt hết cả hứng, không có em, cuộc thi này đâu còn ý nghĩa gì nữa,đang định bỏ quộc thì chợt thấy một bà lão đến cổ vũ cho một ông lão tham giathi bơi, hai người còn ôm nhau thật chặt, hôn nhau trước mặt mọi người nữa.Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt thấy cảm động vô cùng. Tại sao mình không thử liềumột phen? Biết đâu có thể thắng được? Huống hồ, làm chuyện gì đó vì em, quan trọnglà làm, chứ đâu phải là quan trọng là để cho em biết?

Cuối cùng tất nhiên là tôi không chiến thắng cuộc thi.

Nhưng tôi đã chiến thắng “chính mình”.

Ít nhất là đã cố gắng một lần vì người con gái mình yêu.

Tôi liều cái mạng già, kiên trì bơi đến cuối cùng, thànhtích xếp thứ hai từ dưới lên, người xếp thứ nhất, là ông già lúc nãy.

– Đi gì mà lâu thế?

Lông Mi hỏi.

Tôi run lên bần bật vì rét, dở khóc dở cười, không biếtnói thế nào.

Nửa đêm thì tôi bắt đầu lên cơn sốt, cả người nóng bừng bừngnhư lửa, ngoài thì nóng, trong thì rét.

Lông Mi sợ hết hồn, vội vàng đưa tôi tới bệnh viện cấp cứu.Tôi mơ mơ hồ hồ, hai mắt nhòe đi, chỉ biết bên cạnh có mấy người, nhưng khôngbiết là ai, đành đưa tay ra sờ soạng lung tung.

– Sờ cái gì đấy, đồ dê già!

Là giọng của Trà Sữa, nó còn đập vào tay tôi một cái.

Tôi cười cười, rồi lại đưa tay ra lần nữa, cuối cùng cũngchạm vào được gương mặt quen thuộc của Lông Mi. Ướt đẫm nước mắt.

– Không sao mà, chỉ sốt một chút thôi!

Tôigượng cười an ủi.

-Sốt cái khỉ ấy? Bao nhiêu bệnh cũ của anh giờ phát ra hết rồi, còn mỗi bệnhAIDS thôi đấy!

TràSữa xót xa mắng một câu.

Tôiphải nằm viện mất mấy ngày.

TràSữa có việc phải đi trước. Còn Lông Mi thì luôn ở bên giường bệnh. Cả người tôiđau nhức kinh khủng, căn bản không thể xuống khỏi giường, vậy mà còn suốt ngàyđòi uống nước, suốt ngày muốn đi tiểu. Lần nào Lông Mi cũng cầm bình giúp tôi,đi nhiều lần quá đến nỗi tôi cũng phát mệt, mà em vẫn vui vẻ. Một lần không cẩnthận, tôi còn làm đổ cả bình nước tiểu ra giường, em liền thay một bộ ga trảidường mới. Lò sưởi của bệnh viện bị hỏng, em mang tới một túi chườm, liên tụcthay nước nóng ủ ấm cho tôi, cảm thấy nơi nào lạnh, liền giúp tôi ủ nơi đó. Emlại còn liên tục hỏi tôi muốn ăn gì, cho dù là xa thế nào, cũng chạy ngay đimua về, rồi bón cho tôi từng miếng một. Những thời gian khác em hầunhư không làm gì, chỉ chống cằm nhìn tôi không chớp mắt. Tôi cũng âu yếu nhìn lạiem, nhìn đến khi nào mệt quá mới nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Mộthôm, sau mười hai giờ đêm, em đột nhiên trườn lên người tôi, hôn nhẹ lên môi, rồidịu dàng nói:

-Lễ Tình Nhân vui vẻ, đồ ngốc!

Lúcấy mới nhớ ra là đã đến 14 tháng 2.

-Không mua quà cho em được rồi.

Tôinằm trên giường bệnh, áy náy nói.

-Anh đã tặng em một món quà tuyệt vời nhất rồi đấy thôi.

LôngMi mở ví tiền, lấy ra một tờ giấy. Là giấy chứng nhận tham gia cuộc thi bơi nướclạnh lần trước, lúc ấy tôi đã tiện tay nhét vào túi áo khoác.

-Chỉ tiếc là không thể giành được phần thắng.

-Anh đã thắng rồi mà.

-Sau này chúng ta mãi mãi không xa nhau nữa nhé.

-Sau này chúng ta mãi mãi không xa nhau nữa nhé

-Vâng ạ, trừ phi là anh lại làm chuyện xấu nữa.

LôngMi trả lời.

-Vì dụ như là …

-Chẳng nói chẳng rằng đã bỏ đi Tân Cương.

-Còn gì nữa không?

-Khắp người lại đầy mùi người đàn bà khác.

-Còn gì nữa?

-Còn tiếp tục lắm lời thế này nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN