Bến Hẹn - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
207


Bến Hẹn


Chương 2


Shannon chuyện trò với bố mẹ mất hết 5 phút. Sau khi đã cúp máy, cô lục xách tìm bức thư của Rick để lại. Cô muốn tìm ra tên ông chủ đã thuê anh làm. Cô tìm thấy trong thư anh: Steele Air. Cô liền lật cuốn niên giám chữ S ở đầu. Khi đã tìm thấy tên Steele Air, cô nhấc máy, bấm số.

Điện thoại reo đến hồi chuông thứ 6 mới có giọng đàn ông bên kia đầu dây trả lời:

– Steele Air đây. Quý khách đi đến đâu, hãng chúng tôi sẵn sàng phục vụ quý khách đến đấy. – Giọng đàn ông khàn khàn chứng tỏ người trả lời đã đứng tuổi.

Shannon mỉm cười khi nghe câu quảng cáo rất kêu.

– Xin vui lòng cho tôi nói chuyện với Rick Farris.

Im lặng một lát.

– Ai?

– Rick Farris, – cô lặp lại rồi nói thêm: – Anh ấy là phi công.

– Ở đây ai mà không là phi công? – Câu trả lời thật bất ngờ với cô. Ống nói bên kia đầu dây được bàn tay bít lại, cô nghe tiếng đàn ông nói thì thào gì đấy với ai đó. Một giây sau, giọng đàn ông khàn khàn lại cất lên bên tai cô. – Ở đây không có ai có tên đấy hết.

– Thưa ông, – Shannon vội nói nhanh vì cô sợ ông ta cúp máy. – Ông có số điện thoại của anh ấy để tôi có thể gọi hay không?

Lại im lặng một hồi lâu nữa.

– Chúng tôi không có số điện thoại của anh ấy.

– Xin ông cho tôi biết tôi làm sao để tiếp xúc với anh ấy được không? – Cô năn nỉ.

– Thưa cô, tôi không biết, – Giọng nói nghe lạnh nhạt và có vẻ chua chát.

– Thế ông tiếp xúc với anh ấy như thế nào?- Cô hỏi. Cô nghĩ chắc họ có cách nào đấy.

– Tại sao tôi phải tiếp xúc với ảnh?

– Vì anh ấy làm việc cho ông, – cô đáp, lòng tự hỏi phải chăng ông ta nói loanh quanh để đùa cô.

– Sao? – Giọng người đàn ông có vẻ ngạc nhiên – Cô nói tên anh ta là gì?

– Rick Farris.

– Không có phi công nào có tên như thế làm việc cho chúng tôi hết. Có lẽ cô hỏi các công ty cho thuê máy bay khác xem sao. – Giọng trả lời có vẻ kiên nhẫn nhưng cau có.

– Không – Shannon lại nhìn bức thư của Rick. Rõ ràng thư ghi công ty Steele Air. – Có phải đây là công ty Steele Air không?

– Phải, nhưng không có ai có tên Rick Farris, – ông ta đáp với giọng quả quyết.

Không còn cách nào để hỏi tiếp, cô đành nói nho nhỏ vào máy: – Xin cám ơn – Cô nghe máy điện thoại bên kia cúp. Cô từ từ hạ máy gác vào giá.

Khi cô lấy thư của Rick đọc lại từng chữ một, trán cô hiện ra những đường nhăn li ti. Theo lời của Rick trong thư, thì chủ nhân điều hành dịch vụ công ty Steele Air có tên là Cody Steele. Không có nơi nào đề cập đến việc Rick được công ty này thuê mướn, nhưng theo lời lẽ trong thư, thì rõ ràng anh ấy đang làm cho công ty này.

Cô cảm thấy thất vọng. Bức thư đã lâu một tháng, nhưng nó là bằng chứng duy nhất cô hiện có trong tay. Chắc phải có người nào đấy ở công ty Steele Air biết ít nhiều về Rick chứ. Nếu người đàn ông đã nói với cô trên điện thoại không biết, thì thế nào cũng có người khác biết.

Shannon định nhấc máy điện thoại để gọi lại, nhưng bỗng cô thay đổi ý kiến. Cô viết địa chỉ của công ty Steele Air lên phía sau chiếc phong bì. Cô lấy danh sách mang lên vai, rồi thả chìa khoá phòng vào xách.

5 phút sau, cô đứng ở tiền sảnh khách sạn, nhờ gọi taxi. Taxi đến ngay lập tức. Khi Shannon leo lên xe, đưa địa chỉ ở đường Merrill Field cho người tài xế, bỗng cô ân hận là không gọi người tài xế trẻ có tên Andy, để có người động viên tinh thần.

Thay vì đưa cô đến phi trường Quốc tế Anchorage, nơi cô đã đến bằng máy bay phản lực, thì chiếc xe chở cô đến bãi đáp máy bay khác ở gần trung tâm thành phố hơn. Shannon không nhớ cô đã thấy ở đâu có nhiều máy bay như ở đây. Xe chạy qua từng dãy nhà kho chứa máy bay, những chiếc máy bay một động cơ đậu trong kho hay được buộc ngoài thềm nhà kho bằng bê tông cốt sắt. Có rất nhiều công ty máy bay, nhiều đến nỗi cô không tài nào nhớ tên cho hết.

Khi xe đậu lại trước mặt một nhà kho chứa máy bay có văn phòng làm việc nằm ở bên cạnh, Shannon nhìn biển hiệu treo phía trước, ghi hàng chữ Steele Air. Phải mất tròn một phút cô mới nhận ra cô đã đến nơi.

Ngoài biển hiệu, không có gì để phân biệt công ty dịch vụ máy bay này với công ty khác.

Sau khi trả tiền xe xong, cô bước ra ngoài trời mưa bụi như sương. Ngần ngừ một lát, cô đến bên cánh cửa toà nhà xây bằng bê tông cốt thép nằm bên cạnh kho đậu máy bay bằng sắt. Đôi giày cao cổ vẫn dẫm những vùng nước bùn khiến nước văng tung toé, và khi cô bước lên thềm, nước từ đôi giày chảy ra làm nền nhà bị lấm lem.

Khi bước vào nhà, cô dừng lại sau cánh cửa để chùi gót đôi giày cổ cao lên tấm thảm lỗ chỗ. Chắc những người khác không thận trọng như cô, vì cô thấy trên nền nhà lát carô có nhiều vết bùn đất bám vào. Tiếng người nói chuyện trong văn phòng nhỏ, bỗng dừng lại khi thấy cô bước vào.

Căn phòng chạy dọc theo chiều dài ngôi nhà, trông giống phòng đợi hơn là phòng làm việc. Những biểu đồ về hàng không được gắn lên tường cùng với ảnh chụp, các tấm biển kỷ niệm và bảng thông tin được cắm vào rất nhiều danh thiếp, tờ quảng cáo và những lời ghi chú được viết trên những mảnh giấy được xé ra từ trong sổ. Bàn làm việc trong phòng có các mặt bên bằng sắt đã bị mòn vẹt, lún lõm. Chiếc ghế xoay sau bàn không có ai ngồi, để lộ nhiều nơi bị mòn vẹt.

Trên mặt bàn xa lông, để bừa bãi những tờ tạp chí hàng không, và khiếp thay – cái gạt tàn đầy ắp thuốc bốc mùi hôi khủng khiếp. Một người đàn ông ngồi trên ghế dài có màu xanh lục, ông ta dùng cái bàn làm chỗ gác chân, hai bàn chân để lên mặt bàn. Một ông già khác ngồi chồm người tới trước, chống hai tay lên đùi chân.

Và người đàn ông thứ ba ngồi trong chiếc ghế bành bọc nệm được phủ ra ngoài một lớp vải nhựa màu vàng đậm, loại vải nhựa đã được sản xuất từ thập niên 1970.

Trong một góc phòng gần chiếc ghế dài, cái bình lọc cà phê lớn để trên bàn phát ra tiếng kêu xèo xèo. Quanh bình để nhiều cái tách có hình thể đủ loại đủ cỡ, và một chồng tách dùng một lần, cùng hai cái muỗng dùng chung. Còn có một thẩu đường và lọ bột, trông như bột kem, Shannon liên tưởng đến loại bột dùng chùi bồn rửa, chứ không phải thứ dùng uống cà phê.

Cô tự nhủ cố đừng nhăn mặt. Rõ ràng đây là thế giới của đàn ông, được trang hoàng theo kiểu cổ điển của Palazzo de Testosterone và đồ đạc mua ở cửa hàng bán đồ rẻ tiền do những người không quan tâm đến vấn đề sạch sẽ mua dùng.

Hai cánh cửa thông vào căn phòng dài. Một cánh mở he hé, Shannon liếc mắt nhìn vào, cô thấy căn phòng kia có vẻ giống phòng làm việc hơn phòng này.

Ba người đàn ông nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. Shannon có cảm giác ít khi phụ nữ xâm nhập vào lãnh địa của họ. Ông già thấy cô bèn đứng thẳng dậy, ông ta mặc áo sơ mi len màu đỏ. Tuổi tác làm cho bụng ông phệ ra, mặc dù thân thể trông còn rắn chắc. Mặt rám nắng, trông thô tháp nhưng hiền từ, vẻ hiền từ nhắc Shannon nhớ đến chú gấu nhồi bông. Mái tóc đen lốm đốm bạc hoa râm, nhưng trông ông có vẻ nhanh nhẹn nhờ đôi mắt màu xanh còn tinh anh.

– Cô cần gì,thưa cô? – Ông ta hỏi, giọng cục cằn, và Shannon nhận ra ngay chính ông ta là người mà cô đã nói chuyện hồi nãy trên điện thoại.

– Cần ông giúp một việc. Tôi tên là Shannon Hayes. Hồi nãy tôi có nói chuyện với ông trên điện thoại: tôi hỏi về một phi công tên là Rick Farris. -Cô nhận thấy cặp lông mày ông ta nhướng lên.

– Phải tôi nhớ rồi. Như tôi đã nói với cô rồi, ở đây không có ai có tên ấy. – Ông ta lặp lại câu trả lời hồi nãy với vẻ kiên nhẫn.

– Tôi biết thế, nhưng… – Cô dừng lại, lấy bức thư trong xách ra. Tôi mới đi máy bay đến Anchorage vào chiều nay. Tôi muốn tìm Rick. Anh ta là chồng chưa cưới của tôi. Anh ấy gởi thư báo cho tôi biết ảnh có kế hoạch sẽ làm việc cho một người tên là… Cô đưa bức thư lên để xem lại cái tên – Cody Steele. Tôi nghĩ anh ấy là chủ phải không?

– Đúng một nửa. Cody và tôi hợp tác với nhau, ông chỉnh lại, giọng khàn khàn – Hôn phu của cô viết gì trong thư không thành vấn đề. Tôi chỉ biết là nếu có ai làm việc cho chúng tôi, thì hẳn là chúng tôi phải biết chứ.

– Dĩ nhiên, nếu Rick làm việc cho ông thì ông đã biết. Tôi muốn hỏi không biết ông có biết hiện anh ấy ở đâu không. Rõ ràng Rick có nói chuyện với Cody Steele. Ông ấy có ở đây không? Tôi có thể nói chuyện với ông ta được không?

– Tôi nghĩ cô có gặp anh ấy cũng chẳng được việc gì – Ông ta nhún vai – Có lẽ Cody cũng không nhớ người nào giỏi hơn tôi đâu. – Ông ta thấy cô có vẻ nhất quyết muốn được gặp người mình muốn gặp, bèn nhìn cô với ánh mắt nhượng bộ – Nhưng cô có thể hỏi anh ấy xem sao.

Nói xong, ông ta đi đến bên cánh cửa hé mở, đẩy mở rộng ra. Shannon nhìn vào, thấy một người đàn ông gầy, tóc đen đang xem hồ sơ giấy tờ nơi bàn làm việc. Anh ta nhìn lên khi thấy cửa mở.

– Chuyện gì thế? – Giọng người đàn ông có vẻ cau có như muốn biết lý do gì khiến cho ông già đã quấy rầy anh ta.

– Anh có nhớ cuộc điện thoại tôi nghe cách đây mấy phút không, Cody? – Ông già hỏi – Cô đây… một “Cheechaco”[1]. Cô ta muốn nói chuyện với anh.

Shannon nghe tiếng như một tiếng thở dài, rồi cô nghe chiếc ghế xoay phát ra tiếng rắc vì bật ngửa ra sau. Người đàn ông khuất ngoài tầm nhìn của cô, vì bị thân hình vạm vỡ của ông già nơi ngưỡng cửa che mất.

– Mời cô ta vào, – người đàn ông đáp.

Ông già đứng sang một bên để tránh đường, vừa ra dấu cho cô đi vào:

– Anh ấy bằng lòng gặp cô.

Khi cô đi vào, việc đầu tiên cô chú ý đến là phòng làm việc sạch sẽ, ngăn nắp so với phòng ngoài rất nhiều. Rồi cô chú ý đến người đàn ông ngồi sau bàn. Anh ta đang đưa tay dụi mắt, dấu hiệu cho thấy anh ta mệt mỏi như cô cảm thấy trước đây. Bàn tay dụi mắt xong, liền để ra sau gáy như thể muốn làm cho các cơ bắp ở đấy thư giãn.

Ngay khi ấy, anh đưa mắt nhìn cô, bỗng anh ngồi lặng yên trong tư thế ấy, nhìn cô một hồi. Mái tóc đen tuyền bao quanh khuôn mặt gầy, rám nắng. Đôi mắt xanh nổi bật trên khuôn mặt, khiến cho ánh mắt của anh sinh động một cách lạ thường. Shannon cảm thấy ánh mắt nhìn cô đăm đăm, thắc mắc ngạc nhiên.

Trong thoáng chốc, hình như anh đã xua đuổi hết sự mệt mỏi và lấy lại phong thái của người thanh niên có đầy đủ sinh lực trong người. Khi anh đứng dậy, người cao hơn sáu feet[2], cô thấy anh có vóc dáng của đấng nam nhi dũng cảm. Ngồi bàn làm việc sau bàn, trông tuổi anh quãng gần bốn mươi, nhưng bây giờ khi nhìn thấy anh đứng lên, cô nghĩ anh còn trẻ hơn tuổi đó. Hình như anh còn trẻ hơn, nhưng chắc anh ta rất chín chắn và có nhiều kinh nghiệm.

Trông anh, bỗng cô cảm thấy lòng rạo rực. Thôi, để làm gì? Cô nhủ thầm. Lòng cô rạo rực vì anh ấy hấp dẫn. Hấp dẫn về mặt sinh học. Phản ứng này rất tự nhiên không làm cho cô bận tâm.

– Tôi là Cody Steele – Anh đưa tay cho cô bắt. Chiếc áo len đan tròng đầu dày dặn giãn ra trên đôi vai rộng khi anh giang tay. Chiếc áo len có màu đen đậm hài hoà với chiếc quần vải kaki màu xám. Mày chấm dứt cái trò cho anh ta như là tập catalô đi. Cô nhủ lòng. Mặc dù anh ta giống như người mẫu thời trang.

– Tôi là Shannon Hayes – Cô bắt tay anh, thích cái nắm tay thật chặt của anh.

Anh đưa mắt nhìn khắp người cô, và có vẻ như nhìn đâu anh cũng ưng ý. Cô nghĩ anh không nhìn sót nơi nào hết, nhưng ánh mắt của anh không có gì xúc phạm đến cô. Có nhiều người đàn ông nhìn cô như muốn lột áo quần cô ra khiến cho cô cảm thấy xấu hổ, nhục nhã. Nhưng có người, như Cody Steele, nhìn cô lại làm cho cô cảm thấy hãnh diện vì được làm đàn bà. Cô không biết nguyên do gây nên sự khác biệt này. Nhưng sự khác biệt này là có thật.

– Mời cô ngồi, cô Hayes – giọng anh to, khàn khàn, nghe rất êm tai. Anh làm dấu chỉ cái ghế bọc nệm kê trước bàn làm việc của mình.

– Cảm ơn – Cô ngồi xuống ghế, cảm thấy hơi quá nghiêm trang. Anh vẫn đứng sau bàn.

– Mời cô tách cà phê nhé? -Anh hỏi.

Mãi cho đến khi ấy, Shannon không cảm thấy cần chất kích thích, như cà phê hay thứ gì khác. Nhưng bây giờ cô thấy thích.

– Vâng, xin cám ơn anh.

– Với kem nhé? Hay đường?

– Đường, – cô đáp – Tôi không dùng bột giặt.

– Cái gì? – anh có vẻ bàng hoàng một lát rồi mỉm cười – Ồ, chắc cô muốn nói lọ kem không có sữa chứ gì. Trời, ngon lắm. Nhưng tôi phải công nhận đây là thứ kỳ lạ. Có lẽ là phó sản lấy từ dầu hỏa.

Trên bàn anh có cái tách màu trắng trơn. Anh lấy lên rồi theo cánh cửa hé mở đi ra phòng ngoài. Cody Steele dừng lại trên ngưỡng cửa:

– Bố này! Cô Hayes muốn uống cà phê… với đường. Cho con một tách luôn

bố à?

Khi ông già mặc áo sơ mi bằng len đỏ lấy cái tách không trên tay Cody và đi đến phía cái máy pha cà phê, mắt cô lộ vẻ hiểu được tình hình. Họ là cha con… và hợp tác làm ăn.

Trông họ rất giống nhau, mặc dù nét mặt của Cody Steele không thô tháp như bố, và anh cao hơn, mảnh khảnh hơn.

Khi Cody Steele quay về bàn làm việc trong khi bố anh đi rót cà phê, anh nhìn vào chiếc phong bì Shannon đang cầm trên tay. Anh nhếch mép mỉm cười, nhưng việc anh che giấu tình cảm của mình đối với cô rất tài vì anh vẫn giữ được nét mặt thản nhiên. Đến bàn, anh đứng tựa hông vào mép bàn, co một chân, đưa mắt nhìn cô.

– Cô cần tôi giúp việc gì? – Anh hỏi.

– Tôi muốn hỏi một phi công tên Rick Farris. Tôi nhận thư của anh ấy đã gần một tháng rồi – Shannon chỉ cái thư trên tay – Theo thư anh ấy viết, thì tôi nghĩ anh ấy đã làm việc cho anh.

– Tôi tin là bố tôi đã nói cho cô biết chúng tôi không thuê ai có tên ấy để làm việc hết – Anh ta cũng có vẻ kiên nhẫn như bố khi trả lời cô.

– Phải, tôi biết – Cô đáp – Nhưng chắc là Rick có nộp đơn để xin việc với anh. Nếu anh ấy không tiếp xúc với anh, thì chắc ảnh sẽ không viết điều ảnh đã làm.

Cặp mắt xanh của anh lóe lên ánh thắc mắc, rồi hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng bố anh đã bưng cà phê đi vào, nên câu chuyện tạm ngưng. Cody Steele đợi cho đến khi bố anh đã để cà phê lên mặt bàn mới nói:

– Thú thực là tôi không nhớ tên anh ta, nhưng tôi đã nói chuyện với nhiều người trong tháng qua, với khách hàng và phi công – Anh nhún vai như thể xác nhận có thể anh đã nói chuyện với Rick – Xin phép hỏi cô tại sao cô muốn tìm anh ta? Có phải ảnh là bà con với cô không?

– Ảnh là chồng chưa cưới của cô ấy – bố anh trả lời thay cho Shannon và ông nhìn Cody với ánh mắt như muốn cảnh cáo anh, căn dặn anh phải liệu chừng.

Cô thấy ánh hài hước hiện lên trên cặp mắt xanh của Cody, nhưng khi anh nhìn cô, ánh hài hước ấy liền biến mất. Anh nhìn xuống chiếc phong bì trên tay cô.

– Địa chỉ hồi âm trên bì thư như thế nào? – Anh hỏi.

– Tôi đã đến địa chỉ anh ấy ở. Người quản lý cho biết, ông ta không gặp anh ấy đã hai tuần nay. Rick đi đâu và không trở về – Shannon cố giữ vẻ thản nhiên, nhưng cô vẫn nghe giọng mình lộ vẻ lo sợ.

Cody quay mắt khỏi cô, chăm chú nhìn vào tách cà phê anh bưng trên tay và để cho cô có cơ hội lấy lại sự tự chủ. Khi anh lên tiếng, anh nói với bố anh:

– Khi bố đi ra, nhờ bố đóng cửa lại.

Bố anh quay đầu lui nhìn anh với ánh mắt bất bình, nhưng khi ra khỏi phòng, ông vẫn đóng cửa lại. Khi Shannon nhìn cặp mắt xanh của anh, cô phải cố trấn tĩnh tinh thần.

– Xin cô vui lòng… miêu tả cho tôi nghe người chồng chưa cưới của cô, – Cody Steele đề nghị.

– Anh ấy cao như anh, tóc hung đỏ, mắt màu nâu vàng – Cô lục xách lấy ra chiếc ví, rồi mở ví lấy ra tấm ảnh của Rick bọc trong cái bì ni lông. Cô lấy ảnh ra khỏi bì và đưa cho Cody.

Anh nhìn bức ảnh rồi nhìn nhanh vào mặt cô, ánh mắt đăm chiêu.

– Anh ta có kinh nghiệm trong nghề này không? – Cặp lông mày đen trên mặt anh nhíu lại.

– Anh ấy có khả năng, có bằng cấp xác nhận – Trước khi cô nói tiếp, anh đã gật đầu.

– Tôi nhớ có nói chuyện với anh ta – Anh ta quay bức ảnh trong tay – Anh ta đã làm huấn luyện viên sáu tháng trước khi đến đây.

– Phải, đúng thế – Cô cười, vẻ mặt hân hoan, nụ cười làm cho hai má hiện ra hai núm đồng tiền nho nhỏ.

– Cô ở Texas đến, – Cody đoán – Tôi nhớ người… chồng chưa cưới của cô cũng ở Texas.

– Phải. – Nụ cười trên môi cô nở rộng thêm. Mắt anh đáp lại bằng ánh hài hước. Nó làm tăng sự bạo dạn cố hữu trong người anh.

– Cô đừng lo. Người Alaska chúng tôi không huênh hoang về tiểu bang rộng lớn của mình. Chúng tôi chỉ tự hào về nét độc đáo của nó thôi.

Rõ ràng anh cố tình nói ra ý này với giọng thích thú độc địa. Rồi anh nói thêm, vẻ nghiêm trang:

– Tôi nhớ vị hôn phu của cô có ghé đây để xin được bay với chúng tôi, nhưng chúng tôi không thể dùng anh ấy được. Ước chi tôi có thể giúp anh ấy nhiều hơn thế.

– Anh ấy có nói anh ấy đến đâu không? – Shannon cố hỏi tiếp: – Hay có nói ảnh làm việc ở đâu không?

– Có thể ảnh có nói, nhưng thú thật với cô, tôi không bận tâm đến việc ghi nhớ địa chỉ của ảnh làm gì. Công việc làm ăn của chúng tôi là lái máy bay cho thuê đi khắp nơi trong bang. Tôi muốn nói mặc dù anh ấy có khả năng lái máy bay như cô nói, nhưng ảnh không có kinh nghiệm bay ở Alaska, cho nên tôi không thuê.

Cô hơi sửng sốt trước lời lẽ cộc cằn của Cody. Tệ hơn nữa là cô có vẻ đang ở bước đường cùng. Như thể thấy được phản ứng thất vọng trên mặt cô, Cody đưa tách cà phê cho cô. Cô uống một hớp, rồi thở dài:

– Tôi không biết hỏi ai nữa – Cô nói, giọng bối rối. – Làm sao tôi có thể tìm ra anh ấy?

– Tôi nghĩ là cô có thể gọi những công ty dịch vụ bay khác để hỏi. – Anh đáp, nhưng giọng không hy vọng gì mấy. – Có thể anh ấy đã bỏ đây về nhà rồi. Có thể cô đã phí thì giờ bỏ công đến đây.

– Rick biết tôi sẽ đến – Cô lắc đầu, không tin ý kiến của anh – Anh ấy đợi tôi đến, cho nên ảnh không bỏ về mà không thông báo cho tôi biết. Mới đây thôi, tôi có nói chuyện với bố mẹ tôi ở Houston. Họ không nghe tin tức gì về ảnh hết.

– Hai người đã đính hôn bao lâu rồi?

Cô thấy câu hỏi không phù hợp hoàn cảnh, nhưng cô vẫn trả lời:

– Một năm.

– Rick đến Alaska bao lâu?

– Sáu tháng. Tại sao anh hỏi thế? – Cô tự hỏi tại sao bỗng nhiên anh chàng này quan tâm đến cô như thế.

– Cô không gặp anh ta đã sáu tháng. Và từ khi cô nhận bức thư này đến nay đã một tháng mà cô không được tin tức gì của ảnh. Như thế có thể anh ta đã thay lòng đổi dạ – Cody lập luận.

– Không. Không thể như thế được – Shannon bác bỏ ý kiến một cách dứt khoát.

– Tại sao? – Anh hỏi, vẻ hiếu kỳ.

– Vì cách đây hai tuần, anh ấy gởi cho tôi cái vé máy bay một chiều đến Anchorage. Trước khi anh ấy rời Houston, chúng tôi đồng ý với nhau rằng khi nào ảnh tìm được việc làm ổn định và tìm ra nơi ở cho chúng tôi chung sống, thì ảnh báo cho tôi đến – Cô nhìn vào ánh mắt anh – Rick không thay lòng đổi dạ. Chắc ảnh không làm thế đâu.

– Điều ấy không giải thích được lý do anh ấy dọn đi hai tuần mà không nói cho cô biết, – anh đáp.

– Tôi… không tin anh ấy dọn đi. – cuối cùng Shannon nói lên điều làm cho cô lo sợ từ khi cô rời khỏi ngôi nhà ở cũ của Rick. – Anh ấy còn để lại đồ đạc trong phòng, áo quần và vật dụng, kể cả bức ảnh của tôi. Nếu anh ấy dọn đến ở chỗ khác, tại sao ảnh không mang theo đồ đạc?

Anh nhướng mày với vẻ thắc mắc, rồi tránh cặp mắt của cô và uống cà phê:

– Anh ta không nói gì với chủ nhà à?

– Chỉ nói ảnh sẽ trở về trong vòng hai ngày… trước khi đáo hạn tiền thuê nhà. – Mắt cô hiện ra vẻ lo âu. Cô cố lập luận để làm sáng tỏ vấn đề.

– Tôi nghĩ là chắc có sự hiểu lầm. Có lẽ Rick không biết tôi đang có mặt tại Alaska. Hiện tôi không biết anh ấy ở đâu, đang làm gì. Nếu ảnh chuyển đi ở chỗ khác, thế nào ảnh cũng báo cho tôi biết địa chỉ mới, vì ảnh biết tôi sẽ đến bất cứ ngày nào.

– Có lẽ có nguyên do gì đấy. – Anh nhún vai để biểu lộ sự chán nản của mình. – Có thể anh ấy đã gởi cho cô biết địa chỉ mới nhưng bức thư đã thất lạc đâu đó. Chuyện như thế thường xảy ra.

– Đúng vậy. – Shannon đã không nghĩ đến chuyện này, bây giờ nghĩ đến cô cảm thấy hơi nhẹ người. – Nhưng ảnh có thể gởi thư điện tử cho tôi.

– Có lẽ máy hỏng nên không chuyển đi được.

– Phải, đúng. Có thể máy không chuyển đi được. Tôi thấy có rất nhiều lý do khiến cho tôi không nhận được tin anh ấy, – cô buồn bã nói – Và không có lý do nào giúp tôi giải quyết vấn đề làm sao tôi tìm ra ảnh.

– Hiện cô đang ở đâu? – Anh quay qua lấy bút và tìm một miếng giấy.

– Tại khách sạn Westward. – Cô nhìn anh ghi địa chỉ lên giấy.

– Bây giờ cô cứ để tôi tìm hiểu vài nơi xem sao. – Anh đề nghị. – Nếu có tin gì tôi sẽ báo cho cô biết.

– Rất cám ơn anh, anh Steele. – Cô mỉm cười, nụ cười thành thật, ấm áp.

– Tôi rất sung sướng được giúp cô, cô Texas. – Anh đáp và cười toe toét. – Không biết cô có giận khi nghe bí danh này không. Còn tôi là Cody.

– Tôi không giận khi nghe bí danh này. Tôi tự hào là người ở bang Bánh Bò này.

– Có thật người Texas gọi như thế không? – Anh cười to hơn trước.

– Không, và anh không nên gọi như thế. Trừ phi anh muốn là người cuối cùng đứng lại sau cuộc cãi lộn ầm ĩ trong quán rượu. Nhưng dù sao tôi cũng xin cám ơn anh… Cody. – Cô ngạc nhiên khi nghe mình nói tên anh một cách dễ dàng như thế, như thể cô đã biết anh lâu rồi.

Bỗng có tiếng gõ cửa.

– Cái gì đấy? – Cody hỏi, quay đầu nhìn ra phía cửa.

Cửa mở, và bố Cody xuất hiện nơi ngưỡng cửa.

– Tôi muốn hỏi xem có ai cần cà phê nữa không. – Ông nhìn anh rồi nhìn qua Shannon, ánh mắt gay gắt, nghi ngờ, nhưng rồi lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy không có lý do gì để ông nghi ngờ hết.

– Con không cần nữa, – Cody đáp, rồi nhìn cô.

– Tôi cũng không, cảm ơn anh, – cô đáp rồi đeo quai xách lên vai. – Tôi đã làm mất nhiều thời giờ của anh. Bây giờ tôi xin kiếu.

– Trời bên ngoài còn mưa, – bố anh nói.

– Tôi xin phép mượn điện thoại của anh để gọi taxi được không? – Shannon đứng dậy.

Cody đứng thẳng người dậy khỏi bàn bên cạnh cô. Cô cảm thấy mùi đàn ông ấm áp phả vào người cô, mùi thoang thoảng nhưng kích thích. Mặc dù đôi giày cao cổ của cô có đế cao, nhưng cô cũng chỉ mới đứng ngang cằm anh. Đứng rất gần, cô nàng cảm thấy bị dục tình lôi cuốn mạnh hơn. Cô tự nhủ đây là phản ứng tự nhiên thuộc lĩnh vực sinh học, chứ không phải như cảm giác của cô đối với Rick.

– Cô khỏi cần gọi taxi, – Cody nói. – Tôi có cuộc hẹn ở dưới phố. Tôi rất hân hạnh để cho cô quá giang.

– Cám ơn anh, tôi… – Shannon không có cơ hội để nói hết câu, vì bố anh đã lên tiếng:

– Cuộc hẹn nào thế? – Bố anh muốn biết. – Anh không nói gì về cuộc hẹn này cho tôi biết. Anh muốn đi gặp ai thế?

– Con định đi gặp Darry Akers ở ngân hàng. – Cody khẽ nhún vai, có vẻ coi thường tầm quan trọng của cuộc họp này.

– Nếu anh đi ngân hàng, tôi cũng nên đi với anh, – bố anh nói. – đợi tôi đi lấy áo khoác.

– Bố đi theo con chẳng ích lợi gì. – Nhưng Cody chỉ nói với ngưỡng cửa trống không. Anh nhún vai như muốn nói anh chỉ muốn chở Shannon đi về thôi. Rồi mắt ánh lên vẻ hân hoan.

– Cha và con, – anh châm biếm với giọng âu yếm. – Không bao giờ họ nghe nhau.

– Phải. – Anh thấy hai khóe môi cô lún xuống, vì cô mỉm cười không hé miệng. Anh nhìn lâu vào vành môi dưới, vành môi rung rung.

– Sao, cô có đi quá giang không, cô Texas? – Anh hỏi.

– Đi. – Cô gật đầu, mái tóc màu hạt dẻ lung lay hai bên bờ vai.

– Xe của tôi đậu ngay phía ngoài. – Anh để lòng bàn tay lên phía dưới lưng của cô với dáng điệu của người quý phái, rồi cho hành động này là tốt. Nếu anh cứ tiếp tục như thế này, chắc cô không quan tâm đến đâu. Hành động của anh chỉ là tôn trọng phụ nữ của đàn ông, một phẩm chất quen thuộc, quá tự nhiên, cô không thể nào phản đối anh được.

Khi họ ra ngoài phòng, bố anh đang kéo dây kéo chiếc áo khoác mỏng. Ông đi trước đến cửa để mở cửa cho Shannon, rồi đi dẫn đường đến chiếc xe hơi kiểu mới ra lò đậu trước mặt hãng. Ông đến trước, mở cửa sau, bước sang một bên tránh chỗ cho Shannon vào xe.

Cody chặn cô lại.

– Để cô ấy ngồi phía trước, – anh nói với bố, giọng có vẻ bực bội.

– Nếu thế thì khi để cô ấy xuống khách sạn, bố ngồi sau xem rất kỳ, phải không? – Bố anh lập luận.

– Khi ấy bố sẽ lên ngồi ở phía trước, – Cody đáp.

– Làm gì mà phải bước vào, bước ra, rồi bước vào cho mệt! – Bố anh cãi lại, giọng gay gắt.

Shannon giảng hoà sự cãi cọ vô ích của hai cha con:

– Tôi ngồi ghế sau được rồi, không sao đâu. – Cô bước ra ngồi ở phía sau xe.

– Đấy, anh thấy không? – Bố Cody tươi cười vì đã chiến thắng. – Cô ấy là một Cheechaco, nhưng không ngu đần. Cô ấy không dại gì đứng ngoài trời mưa để cãi nhau về việc nên ngồi ở đâu.

Cody không trả lời, anh nhìn Shannon ngồi vào xe, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cô, anh đã để lộ cảm nghĩ của anh ra ngoài rất rõ. Anh vừa tức giận vừa thích thú trước hành động của bố anh. Mặc dù cô không hiểu thâm ý của ông, nhưng Cody hiểu rõ.

Khi cả hai đã vào xe, Shannon hỏi:

– Cheechako nghĩa là sao? – Đây là lần thứ hai bố anh dùng từ này để nói về cô.

– Từ này nói đến người còn dại dột hay người khờ khạo, – Cody giải thích – Thường để ám chỉ người mới đến.

– Ở ngoài à? – Cô hỏi.

– Ở nơi ngoài bang Alaska.

Đường đến khách sạn, xe chỉ chạy một đoạn ngắn. Bố anh nói huyên thuyên một mình cho đến khi xe đến nơi, không để cho hai người nói chuyện với nhau được. Trước khi cô bước ra khỏi xe, Cody quay nhìn lui chỗ cô ngồi.

– Tôi sẽ nói chuyện với cô sau, để nói cho cô biết đã tìm ra được cái gì, – anh nói.

– Tốt. – Cô bước ra khỏi xe.

– Tìm ra cái gì thế? – Bố anh hỏi khi cô đã đóng cửa sau. Ông hỏi Cody tìm ra cái gì, nhưng cô không nghe câu hỏi của ông. Cô vẫy chào cảm ơn đã cho cô quá giang và thấy nét mặt anh có vẻ chán nản, còn bố anh thì có vẻ rình mò. Cô cười thầm, đi đến cửa xoay để vào khách sạn.

Khi cô vào phòng khách sạn, nụ cười trên môi tắt ngay. Những thùng đồ của Rick để bên cạnh hành lý của cô. Nhìn đồ đạc của Rick, cô lại phân vân không biết anh ở đâu. Quỳ xuống bên cạnh những cái thùng, cô lục tìm khắp thùng để xem có cái gì, – bất kể những thứ vặt vãnh gì – có thể nói cho cô biết chuyện gì đấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN