Bệnh Chiếm Hữu
Chương 12: "Cậu không cho phép tôi gỡ ra." 🌵
Thời Ôn ở trong rừng cây nhỏ tìm một vòng cũng không thấy cậu, lúc muốn trở lại lớp học thì đột nhiên chú ý tới một góc có bụi cây rậm rạp nhất.
Trần Trì ở đó.
Cậu ngồi trên mặt cỏ, tựa lưng vào thân cây bạch quả, đầu vùi vào trong khuỷu tay.
Thời Ôn chạy lại gần.
Lúc Thời Ôn chỉ cách cậu có hai mét, Trần Trì bỗng nhiên ngẩng mặt lên, nhưng không nhìn về phía cô, sau đó lại cúi đầu.
Thời Ôn tiến lên vài bước, trong lòng ẩn ẩn tức giận, nhưng nhiều hơn vẫn là bất đắc dĩ: “Tại sao không phản kháng?”
Trần Trì lại lần nữa ngẩng đầu, nhìn thấy người tới là cô, cũng không có quá kinh ngạc.
Thời Ôn ngồi xổm xuống, lặp lại câu hỏi lần nữa: “Tại sao không phản kháng?”
Đáy mắt Trần Trì còn mang chút mông lung của lúc vừa mới ngủ dậy, giọng nói cũng vô cùng trầm thấp: “Không cần.”
Thời Ôn nhíu mày, nghiêm túc dạy dỗ: “Lần sau nếu còn bị đánh nữa thì phải biết tự vệ. Không thì cũng phải tìm giáo viên để giải quyết.”
Cậu không thèm để ý ngữ điệu: “Không muốn.”
Thời Ôn nghẹn một cục tức, do dự mãi mới chậm rãi hỏi: “Vậy tại sao cậu không nói cho ba mẹ cậu?”
Vẻ mặt của cậu không thay đổi, nhưng xung quang không khí bắt đầu trầm xuống, không cần nói cũng biết tâm trạng bây giờ của cậu như thế nào.
Thời Ôn nghĩ mình đã động đến nỗi đau của cậu, nhỏ giọng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, cậu…”
Trần Trì: “Tôi là cô nhi.”
Thời Ôn không trả lời.
Xem ra quan hệ của cậu với ba mẹ vô cùng kém.
Nếu không phải như vậy, thì làm gì có người ba mẹ nào để con mình sống một mình khi chưa trưởng thành như vậy chứ?
“Xin lỗi.”
Thời Ôn cảm thấy mình sai thật rồi, cảm thấy nên tìm hiểu sâu về gia đình cậu, để thuận lợi cho việc tiếp xúc với thế giới nội tâm của Trần Trì.
“Để tôi băng bó cho cậu.”
Cô vừa lấy băng gạc ra vừa nói, lại phát hiện băng gạc cô băng bó cho cậu ngày hôm qua vẫn còn nguyên.
Cô nhớ rõ Thời Noãn từng trách cậu thích gỡ băng gạc lại thích tắm rửa, lại không chịu bôi thuốc khiến vết thương luôn bị nhiễm trùng.
“Tại sao không gỡ băng gạc ra?” Thời Ôn tò mò hỏi.
Trần Trì một bộ dáng vô cùng nghe lời mà đáp: “Cậu không cho tôi gỡ xuống.”
Thời Ôn nghĩ nghĩ một chút, cô đã từng nói lời này sao?
“À…đó không phải tôi nói, là Thời Noãn.” Thời Ôn liếm môi, do dự hỏi: “Vậy…cậu cảm thấy Thời Noãn như thế nào?”
Trần Trì nhìn chằm chằm tay của Thời Ôn đang nắm tay cậu, ánh mắt biến đen, nghe được câu hỏi của cô mới chuyển tầm mắt: “Hả?”
“Là nữ sinh luôn băng bó cho cậu, lớn lên rất xinh đẹp lại có khí chất ấy.”
Trần Trì nghĩ nghĩ một chút.
Thời Ôn không để ý, buông tay cậu ra, để trên đầu gối: “Cậu cảm thấy cô ấy như thế nào?”
Trần Trì nhìn chằm chằm tay cô, mày nhíu chặt lại: “Phiền.”
Thời Ôn:???
Xem ra hiện tại Trần Trì vẫn chưa thích Thời Noãn.
***
Băng bó xong, hai người cùng quay trở lại lớp học.
Thời Ôn ngồi một lát, rồi lại đi tới văn phòng giáo viên.
Chủ nhiệm lớp hai* là một người đàn ông trung niên, đầu hói, mang mắt kính. Từ vẻ ngoài cho đến khí chất đều mang đậm dân khoa học tự nhiên.
(*tương ứng với 11a2 bên mình.)
Trong thời gian ngắn tiếp xúc, Thời Ôn cảm thấy ông thích hợp làm nghiên cứu hơn là làm giáo viên.
“Thầy.”
Thời Ôn ngoan ngoãn đứng ở trước bàn làm việc, nhìn thấy Đỗ Đông đang cầm bút viết ra các công thức hoá học.
Đỗ Đông bỏ bút xuống: “Thời Ôn sao? Có chuyện gì không?”
Nhất thời, cô không biết nên mở miệng nói thế nào.
Đỗ Đông thấy cô xoắn xuýt ngượng ngùng không nên tiếng, liền trực tiếp hỏi: “Có phải em mới chuyển trường tới đây nên chưa thích ứng được có đúng không?”
“Không phải ạ…” Thời Ôn hạ quyết tâm, nghiêm túc nói: “Thầy, em có thể làm lớp phó kỷ luật được không ạ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!