Bệnh Chiếm Hữu
Chương 17: "Xử lí vết thương của cậu trước." 🌵
Một màn này như đâm vào mắt Thời Ôn, khiến cô đau nhói.
Các nam sinh đánh đến đỏ mắt, thiếu niên không biết tại sao thu hồi nắm đấm, để yên cho đám người xâu xé. Ai cũng nghĩ rằng cậu đã kiệt sức, chống đỡ không nổi. Xung quanh căn bản chẳng một ai có ý định tiến lên ngăn cản.
Mãi cho tới khi có một nam sinh bị người khác kéo tay, lực đạo va chạm mạnh, tay của nam sinh trực tiếp nện phải vai của người phía trước.
Vai của Thời Ôn đau nhức, bị đẩy mạnh ra, thời điểm sắp ngã cô liền được người khác kéo lại.
Trần Trì không ngờ cô sẽ bất chấp mà xông lên, thấy cô bị thương hai mắt liền biến đen, một tay đấm mạnh vào bụng của một nam sinh, một tay khác nhanh chóng kéo lấy cô.
Một loạt động tác nhanh chóng diễn ra, không một ai thấy rõ quá trình.
Hai người theo quán tính ngã xuống đất, Trần Trì căng eo, dùng sức trao đổi vị trí của hai người, đem cô bảo hộ vào trong lòng vô cùng cẩn thận.
Thời Ôn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cơ thể vô lực ngã xuống, lại không có bất kì một cảm xúc đau đớn nào. Dưới thân là một mảnh ấm áp.
Cô mở mắt ra, nhìn Trần Trì.
Cô ngã vào trên người Trần Trì, khuỷu tay còn đè ở lồng ngực cậu. Ánh mắt hai người giao nhau, trên mặt cậu đầy những vết thương nhỏ vụn, đáy mắt phản chiếu ánh mặt trời, như một viên lưu ly trong suốt.
Giáo viên thể dục đi tới, học sinh nhanh chóng tản ra. Lông mi Thời Ôn run rẩy, vội vàng đứng lên.
“Sao lại thế này?” Giáo viên thể dục của lớp một và lớp hai đều đến, nhìn thấy hiện trường hỗn loạn, không nhịn được rống giận.
Không một ai hé răng.
Giáo viên thể dục giận tới sôi máu, sau vài giây mới trầm mặt: “Các em mau tới phòng y tế xử lý vết thương. Việc này tôi sẽ nói cho giáo viên chủ nhiệm, làm cho các em sáng mắt ra.”
Nói xong, vẫy vẫy tay, ý bảo học sinh dìu mấy người bị thương về phòng y tế.
Vương Đình đứng trong đám học sinh, lúc này mới chạy đến giúp Thời Ôn dìu Trần Trì. Tay còn chưa chạm phải cậu, cậu đã nhanh chóng né vai, tránh sang một bên.
Vương Đình:???
Lại vươn tay muốn đỡ cậu lần nữa, không ngoài dự đoán, vẫn là nhanh chóng tránh đi, không cho cô đụng vào. Thấy Thời Ôn đỡ được Trần Trì, Vương Đình cũng không kiên trì nữa, cùng hai người đi đến phòng y tế.
“Đang yên đang làng sao lại thành thế này?” Thời Ôn lo lắng hỏi.
Khoé miệng Trần Tri bị bầm tím một mảnh, môi mỏng khẽ mở, lại đụng tới vết thương. Cậu lại không thể nói ra lời, cuối cùng đành lắc đầu.
Cảnh tượng vừa rồi nhìn thôi đã thấy đau, nói gì tới người trực tiếp trải qua. Thời Ôn trong lòng chua sót, không tiếp tục hỏi nữa, cầm chặt lấy tay cậu, thả chậm bước chân.
Đến phòng y tế, bác sĩ thấy nhiều người như vậy, trên mặt ai cũng xanh xanh tím tím, trêu ghẹo: “Lâu rồi phòng y tế không có náo nhiệt như vậy, mau ngồi đi.”
Phòng y tế chỉ có ba bác sĩ, không thể lo liệu hết mọi việc.
Trần Trì trên người còn có vết thương cũ đang bắt đầu chảy máu, Thời Ôn muốn bác sĩ xử lý vết thương cho cậu trước nhưng Trần Trì lại không đồng ý, không chịu nhúc nhích.
“Xử lý vết thương của cậu trước.” Trần Trì nhẹ nhàng chạm vào bả vai của cô, đáy mắt tràn đầy tự trách.
Thời Ôn thấy cậu lo lắng cho mình, cô cong môi: “Không cần, đụng nhẹ thôi, không có sao.”
Trần Trì mắt đen không chớp, khí tức lại lạnh bức người.
Thời Ôn bất đắc dĩ, tuy rằng có đau nhưng chưa đến mức chảy máu: “Chắc chỉ bị tím thôi. Về nhà tôi sẽ bôi thuốc.”
Trần Trì liếm môi, lại nghĩ tới người đụng phải Thời Ôn, tay nắm chặt, rũ mắt che đi cảm xúc cuồn cuộn giống như bão tố.
Vương Đình nghĩ nghĩ: “Hay là để tôi xem cho cậu ấy?”
Trần Trì lập tức nhíu mày.
Nhưng Vương Đình cũng không nhìn lại, nhanh chóng kéo Thời Ôn đến sau bức mành.
Bị đụng ở vai, muốn xem chắc chắn phải…cởi áo?
Mặt Trần Trì càng thêm đen.
Không lâu sau hai người đi ra.
Vương Đình thấy sắc mặt của cậu cực kém, không nhịn được thổn thức.
Cảm giác cậu rất quan tâm tới Thời Ôn.
Vương Đình xua xua tay, nhìn Trần Trì: “Không bị gì nặng cả, chỉ là bị bầm với sưng lên một chút.”
Nói xong, cho rằng sắc mặt cậu sẽ tốt hơn, ai ngờ lại lạnh thêm.
Trước đây luôn cảm thấy cậu giống quỷ, đi đâu cũng không lưu lại hơi thở. Hiện tại cậu nhìn thật giống tử thần đi hù doạ người.
Thời Ôn lại không hề cảm thấy Trần trì có chút bất thường nào. Bởi vì đời trước, cô đã thấy qua rất nhiều biểu tình như vậy của cậu rồi.
Cô cho rằng đây là cách cậu tự phòng bị đối với người mà cậu không quen biết.
Thời Ôn: “Mau đi băng bó vết thương đi.”
Trần Trì không thích bác sĩ, nhưng lại nghĩ đến bả vai của Thời Ôn bị thương nên không thể giúp mình băng bó được. Không cam tâm tình nguyện đứng lên.
Ngược lại Thời Ôn lại ngây ngẩn cả người, cô nghĩ rằng còn phải khuyên bảo cậu một lúc lâu.
Đời trước, cô từng hỏi Thời Noãn, vì sao không đưa cậu đi gặp bác sĩ mà phải tự tay băng bó? Thời Noãn nói, cậu không thích bác sĩ, thậm chí còn chán ghét.
“Cậu không cảm thấy kì lạ sao?” Vương Đình dán tại lỗ tai cô nói nhỏ: “Đám người Lý Vinh khi dễ Trần Trì, thế mà lại còn bị thương, hơn nữa bị thương không nhẹ.”
Thời Ôn cũng nhận ra điều này, chỉ biết lắc đầu, rơi vào trầm tư.
Lúc cô bị ngã, chỉ lo nhìn đường dưới chân, thật sự không phát hiện ra cậu làm thế nào để vượt qua đám người đó giữ cô lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!