Bệnh Chiếm Hữu
Chương 48: "Chúng ta chia tay đi!"
Editor: Sel
Lần thứ hai Trần Trì nhận được điện thoại của Nhậm Xích.
Ngữ khí của hắn bình thường, không còn bị điều khiển bởi rượu, nhưng vẫn là câu nói kia:
“Muốn tìm cậu tâm sự.”
Trần Trì: “Ở đâu?”
“Ở K đi.”
Tối tăm ghế lô, chất cồn gay mũi, không bật đèn, không vén rèm cửa, tối đến nỗi không nhìn rõ năm đầu ngón tay.
Trần Trì đẩy cửa ra, cậu không bước vào mà đứng dựa ở khung cửa, nhíu mày nhìn một đoàn trên sopha.
“Nhậm Xích!”
Cậu gọi.
Người nằm trên sopha hơi giật giật, chậm rãi tỉnh lại. Nhậm Xích ngồi dậy, nhìn thấy Trần Trì đứng ở cửa lại nằm xuống:
“Cậu đến rồi sao? Cứ đứng đấy đi đừng nhúc nhích. Chúng ta cứ thế này nói chuyện cũng được.”
Trần Trì mặt vô biểu tình, cũng không muốn đi vào.
Nhậm Xích dựa vào trên sopha, một hồi lâu mới muộn thanh nói: “Lúc trước cậu từng hỏi tôi “vì sao anh không biết?”, những lời này, bây giờ tôi mới hiểu…”
Vì sao anh lại không biết?
Vì sao anh không biết ngày hôm ấy Nhậm Sí sẽ đi đua xe.
Vì sao anh không biết Nhậm Sí vì muốn bù tiền lỗ cho quán bar của anh mà mới chấp nhận đi đua xe?
“Xin lỗi, hiểu lầm cậu rồi.”
Nhậm Xích ách giọng nói, cố tình ngừng thật lâu, muốn xem Trần Trì phản ứng như thế nào, nhưng cậu cũng không có thái độ gì cả.
Nhậm Xích tiếp tục nói: “Gọi cậu đến là muốn thương lượng một chuyện. Lúc trước số tiền để bù vào lỗ hổng tài chính của quán bar là 100 vạn tiền mặt, trong đó của cậu có 20 vạn, bây giờ cậu muốn rút về, hay vẫn muốn làm cổ đông của quán bar?”
Rút về, có nghĩa là cắt đứt mọi quan hệ, từ nay về sau không qua lại. Tiếp tục làm cổ đông, chứng tỏ cậu tha thứ tất cả, vẫn tiếp tục làm anh em tốt.
Lời này của Nhậm Xích mang theo áy náy với Trần Trì, cũng là áy náy với Nhậm Sí đã mất.
Hắn hỏi vô cùng cẩn thận, Trần Trì lại trả lời có lệ: “Làm cổ đông.”
Nhậm Xích giật giật mắt, khô khốc nói: “Vậy thường xuyên tới quán một chút.”
Trần Trì cũng không tỏ vẻ đồng ý: “Còn chuyện gì nữa không?”
Nhậm Xích: “…cảm ơn.”
Trần Trì xuống lầu mới phát hiện, nhạc trong quán bar đã tắt, không khí an tĩnh áp lực, dưới ánh sáng loang lổ, người nào cũng cúi thấp đầu không thấy rõ khuôn mặt.
Cậu vừa bước ra khỏi thang máy, đám người đồng loạt ngẩng đầu lên, có người ướt hốc mắt, muốn nói lại thôi.
Trước khi bọn bọ kịp mở miệng, Trần Trì đã lạnh lùng nói:
“Đừng nói gì cả, nghe chán chết.”
Cậu chuẩn bị rời đi lại bị một người câu lấy vai, há miệng mang theo một cỗ mùi rượu:
“Sinh ca, anh đi đâu vậy? Cùng anh em uống vài chén đi mà, đừng lạnh lùng như vậy chứ…”
Trần Trì ghét bỏ mà đẩy Lưu Cánh ra, vài giây sau liền đi tới quầy bar.
Trương Diệu thấy cậu đi tới quầy bar đáy lòng mới buông lỏng, đỏ mắt vài phần, hắn đưa cho Trần Trì một ly rượu, lại tự rót cho mình ba ly.
Sắc mặt Trần Trì không đổi đem ly rượu kia uống sạch, sau đón lại rót thêm hai ly nữa.
Bầu không khí ở lúc cậu buông ly rượu thứ ba xuống mới được thả lỏng.
Mọi người ăn ý mà không nhắc lại việc kia.
Trần Trì câu được câu không uống rượu, mở ra điện thoại, nhíu mày.
Cô còn chưa trả lời tin nhắn.
Trương Diệu đưa qua điếu thuốc, muốn đưa cho Trần Trì, lại bị cậu nhàn nhạt nói: “Bỏ ra.”
Cậu uống một ngụm rượu, để điện thoại lên bàn.
“Ai ui, kia có phải chị dâu nhỏ không?”
Lưu Cánh uống đến say khướt, nhưng ánh mắt vẫn khá tốt, hắn híp mắt đi tới gần, muốn xác nhận.
Thời Ôn đứng bất động tại chỗ, nhìn nam sinh kia đi tới, mà cô nhận ra hắn.
Là người ở bệnh viện gọi Trần Trì là “Sinh ca”, cũng là người lái xe moto ngày hôm qua.
Lưu Cánh đứng ở trước mặt Thời Ôn, toe toét cười: “Chị dâu nhỏ? Hoá ra đúng là chị à?”
Thời Ôn lúc này mới kịp phản ứng, lùi về phía sau một bước, muốn tránh xa mùi rượu gay mũi trên người hắn.
“Đừng sợ hahaha, tôi mang chị đi tìm Sinh ca.”
Hắn nói, lại duỗi tay muốn tóm lấy tay Thời Ôn, còn chưa kịp chạm đến đã bị mạnh mẽ đẩy ra.
Hắn bị đẩy mạnh như vậy, rượu giống như từ dạ dày trào lên, vội vàng chạy tới toilet.
Mọi người trong quán bar đều dừng lại, tò mò nhìn nữ sinh trước mặt Trần Trì.
Trần Trì mím môi, sắc mặt vô cùng không tốt.
Không biết cô đã nhìn thấy bao nhiêu, đại khái chắc có thể đoán ra mọi chuyện rồi.
“Sinh ca?”
Thời Ôn phấn môi khẽ mở, ngữ điệu mang theo chút châm chọc.
Trần Trì biểu tình cứng đờ.
Thời Ôn mặt mày bất động: “Chúc mừng anh, không chỉ giải được hiểu lầm mà còn trở thành bạn bè nữa.”
Ánh mắt Trần Trì phức tạp, hy vọng có thể từ gương mặt ôn hoà của cô tìm ra chút gì đó.
Thời Ôn vẫn đứng im tại chỗ, nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Anh lớn hơn bọn họ?”
Lông mày Trần Trì hơi thả lỏng, dịu dàng “ừ” một tiếng.
Thời Ôn: “Hoá ra anh già rồi.”
Mặt cậu lại cứng đờ.
Thời Ôn cong cong môi, đi tới quầy bar, Trần Trì nhanh chóng giữ chặt lấy tay cô.
Cô quay đầu, lẳng lặng nhìn cậu: “Sao vậy? Có chuyện gì muốn nói à?”
Trần Trì nhấp môi, không nói lời nào.
Thời Ôn nhìn cậu một hồi, lại tiếp tục đi đến quầy bar.
Vừa đi vài trong, mọi người xung quanh đã hô lên:
“Chị dâu nhỏ.”
Thời Ôn nhợt nhạt câu môi dưới, lại chậm rãi nói: “Tôi biết mấy người đánh nhau rất giỏi, sau này có thể dạy Trần Trì không?”
Có không ít người cười cười, trong giọng nói mang theo không dám tin tưởng: “Sinh ca làm gì cần chúng tôi dạy chứ? Anh ấy đánh nhau vô cùng lợi hại.”
“Đúng rồi, ở trước anh ấy chúng tôi chỉ là lũ trói gà không chặt thôi.”
Trương Diệu quét mắt nhìn tới Trần Trì sắc mặt âm u, phía sau lưng chợt lạnh.
Thôi chết, Sinh ca OOC rồi!!!
*OOC: viết tắt của cụm từ “Out Of Character”, nghĩa là nhân vật với tính cách thật khác nhau một trời một vực, ý ở đây là Trần Trì bị lộ rồiiii.
Chị dâu nhỏ sẽ không vì chuyện này mà chia tay chứ? Nam sinh biết đánh nhau có gì không tốt?
Trần Trì cố gắng làm giọng nói của mình trở lên bình tĩnh: “Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, chúng ta về nhà được không?”
Cậu giữ chặt Thời Ôn, dắt cô đi ra ngoài.
Ngoài quán bar, mặt trời đã lên cao, ánh sáng chói lọi xông vào mắt.
Thời Ôn híp mắt, một bàn tay che ở trước trán cô, giúp cô chắn bớt ánh nắng.
Cô nhìn đến vết thương trên tay cậu.
Thời Ôn: “Biết đánh nhau?”
Trần Trì: “Anh không…”
Thời Ôn: “Rõ ràng biết đánh, tại sao lúc bị đánh lại không đánh trả?”
Bình tĩnh trong đáy mắt Trần Trì dần dần tan rã, cậu rũ mắt nhìn biểu tình lạnh nhạt trên gương mặt cô, lòng bàn tay rét run.
Thời Ôn đợi một hồi không thấy cậu trả lời, dứt khoát xoay người.
Trần Trì lại giữ chặt cô.
Cô không quay đầu lại, hỏi: “Vì sao không đánh trả?”
Cả người Trần Trì căng thẳng, biết không thể giấu nữa mới chậm chạp nói:
“Không muốn.”
Thời Ôn quay người lại, thẳng tắp nhìn cậu:
“Nhìn em đau lòng vết thương của anh, lo lắng anh bị bắt nạt, có phải nhìn rất vui không? Nhìn em làm một loạt những chuyện ngu ngốc như vậy có phải rất thú vị không?”
Da đầu Trần Trì căng thẳng: “Không phải.”
Thời Ôn: “Vậy tại sao lại làm như không biết đánh nhau, lại giả làm người bị hại?”
Trần Trì nhấp môi.
Thời Ôn cắn chặt môi, nếm đến mùi máu tươi trong miệng mới buông ra, cố gắng áp chế trong giọng nói không mang theo nức nở:
“Anh lại gạt em.”
Trần Trì vẫn là phát hiện được cảm xúc của cô không tốt, cậu giữ chặt cánh tay có chút lạnh lẽo của cô, ách giọng nói: “Anh không muốn gạt em…nhưng chỉ như vậy em mới thương hại anh, đến gần anh…”
Thời Ôn: “Anh thích em?”
Trần Trì không hiểu vì sao cô lại hỏi vấn đề này, cho rằng cô nghi nghờ tình cảm của mình, bàn tay cũng dùng sức nắm cô chặt hơn:
“Thích em không phải giả, em đừng nghi ngờ đượ không?”
Cô không phản ứng, ngay cả mắt cũng không chớp.
Trần Trì trầm mắt, cậu không thích bầu không khí này, không thích cô áp chế cảm xúc mà không chịu nói cho cậu.
“Nhưng mà Trần Trì, em không tin một người ngay cả tính mạng của mình cũng không quan tâm lại có năng lực đi thích người khác.”
Cậu nghe được lời này, ngây ngẩn vài giây, cuối cùng mới phát hiện cô đang nghi ngờ tình cảm của mình, cậu nhíu mày kéo chặt cô, đem cô ôm vào trong lồng ngực:
“Ôn Ôn, em cái gì cũng có thể nghi ngờ, nhưng không thể nghi ngờ việc anh thích em!”
Ngón tay Thời Ôn run rẩy, nhắm mắt lại: “Anh tự yêu bản thân mình trước đi.”
Cô nói xong liền đẩy cậu ra, lần thứ hai muốn rời đi.
Trần Trì cố gắng giữ biểu tình không đi xuống, lệ khí bất tri bất giác lại tràn ra.
Cậu gằn từng chữ một: “Em có ý gì?”
Thời Ôn không nói lời nào.
Trần Trì nắm lấy cằm của cô, bức cô nhìn mình, trong giọng nói mang theo lạnh lẽo:
“Sao? Muốn chia tay à?”
Thời Ôn: “Anh đang làm em đau đấy.”
Trần Trì ngay lập tức buông lỏng lực đạo, nhưng sau đó lại nắm chặt lấy tay cô.
Thời Ôn nhìn bộ dáng cậu mất khống chế, bỗng nhiên cảm thấy lực bất tòng tâm, vô lực nói:
“Chúng ta bình tĩnh một thời gian đi.”
Cô xoay người, lại bị cậu giữ chặt: “Bao lâu?”
“Không biết.”
Cậu cười nhạt, đem cô ôm trở lại, để lưng cô dựa vào trong ngực mình, gắt gao giam cầm:
“Không có khả năng.”
Người trong lồng ngực không nói chuyện, cũng không phản kháng, cậu đem maejt chôn ở hõm vai cô, nhẹ nhàng cọ cọ:
“Xin lỗi, anh không nên gạt em, về sau sẽ không như vậy nữa…”
Không biết qua bao lâu, cậu cảm nhận được người trong lòng có chút run rẩy, đồng tử cậu co rụt lại, vội vàng xoay cô lại, đập vào mắt chính là hình ảnh cô khóc như hoa lê dính hạt mưa.
Gương mặt cô đầy nước mắt, lông mi ướt át, gắt gao cắn môi, không tiếng động khóc lóc.
Trần Trì cảm thấy tâm của mình cũng giống như những giọt nước mắt kia rơi xuống, vỡ nát.
Thời Ôn tuỳ ý lau nước mắt, thanh âm nghẹn ngào:
“Hiện tại em không biết phải đối mặt với anh như thế nào nữa…”
“Em không biết đâu mới là Trần Trì thật, đâu mới là Trần Trì giả…”
Cô đơn một mình vùi đầu ngủ không nói chuyện với ai chính là anh, cùng một đám anh em uống rượu hút thuốc đánh nhau chính là anh, dịu ngoan vô hại làm nũng nói thích cô chính là anh, hay là,…tất cả đều không phải.
“Anh gạt em. Rất nhiều lần.”
“Trần Trì, em thật sự không dám tin anh nữa rồi…chúng ta bình tĩnh một thời gian được không?”
–
Khai giảng, Trần Trì mới được nhìn thấy Thời Ôn. Cô vẫn mặc đồng phục của trường, sơmi trắng, váy đen, chỉ là gầy đi một vòng.
Ánh mắt của cậu không chút giấu diếm ở trên người cô đảo quanh, cô lại không hề liếc mắt dù chỉ một lần.
Nhung nhớ giống như độc tẩm ở trong xương cốt.
Tiết thể dục, Thời Ôn bị Trần Trì kéo lên tầmg thượng khu thực hàng số 3, cửa còn chưa đóng lại, cậu đã vội vội vàng vàng ôm lấy cô.
Trần Trì dồn cô vào một góc tường, tay cậu vòng qua eo cô, cảm xúc mềm mại tập kích, làm lòng bàn tay cậu nóng lên, trong lòng cuối cùng cũng có một chút ấm áp, cậu nhéo mấy cái, lại nhịn không được buộc chặt cánh tay, hận không thể xoa cô tiến vào trong xương cốt.
Cậu đem mặt chôn ở cổ của cô, hương thơm quen thuộc lại một lần nữa tràn vào, Trần Trì liều mạng hô hấp, cảm thấy không thấy đủ còn cọ lên cọ xuống.
Thời Ôn sau khi lên đây liền bị một loạt động tác liên tiếp làm cho trở tay không kịp. Cô bị động tác trên cổ làm ngứa ngáy, chịu không nổi mà tránh né, mặt cũng đỏ lên:
“Trần Trì, mau buông ra, anh đang phát bệnh cái gì vậy?”
Trần Trì dừng lại, nhìn tai nhỏ của cô, ánh mắt biến thâm, nhẹ nhàng liếm một cái.
Cả người Thời Ôn run lên.
Cậu thổi thổi vào tai cô, thấp giọng dỗ dành: “Chúng ta làm làng được không Ôn Ôn?”
Thời Ôn cảm thấy thẹn cực kì, tay chống ngực cậu muốn đẩy ra, nhưng cậu lại bất động, vững chắc giống như một hòn núi.
Trần Trì: “Về sau không gạt em nữa, chúng ta bình thường lại được không?…Ôn Ôn, anh nhớ em đến phát điên rồi, xin em đấy…”
Thời Ôn không trả lời, tiếp tục đẩy cậu, sau đó cũng cạn kiệt sức lực, cuối cùng bất động. Cậu vẫn gắt gao ôm cô, độ ấm hai người chỉ cách vải dệt truyền lại cho nhau.
Trần Trì thoải mái mà ở trên cổ cô cọ cọ, lẩm bẩm: “Ôn Ôn..”
Thời Ôn: “Chúng ta chia tay đi.”
Sel: Chúc mọi người buổi sáng vui vẻ bằng một chương siêu siêu ngọt nha ❤️
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!