Bệnh Chiếm Hữu
Chương 50-2
Editor: Sel
Sáng hôm sau, Thời Ôn cùng Thời Noãn ngồi xe ba Thời tới trường học.
Thấy Thời Ôn lên xe, Thời Noãn có chút tò mò, nhưng có ba Thời ở đây, cô cũng không tiện hỏi.
Vừa xuống xe, hai người sóng vai đi đến khi dạy học. Lúc này Thời Noãn mới không nhịn đượv hỏi:
“Mày cùng Trần Trì làm sao vậy? Hôm nay không đến sớm học cùng cậu ta à?”
Thời Ôn đá viên sỏi dưới chân, nhỏ giọng nói:
“Bọn em chia tay rồi!”
Ngay cả bữa sáng trong tay Thời Noãn cũng không để ý, bởi vì ngạc nhiên mà âm điệu có chút cao:
“Chia tay? Là ai nói trước? Nhất định là mày đi.”
Thời Ôn nhấp môi.
Thời Noãn nhìn cô như vậy liền hiểu: “Mày thuyết phục cậu ta thế nào? Cậu ta đồng ý chia tay? Mày không kích thích đến cậu ta chứ? Cậu ta có làm ra việc gì điên rồ không?”
Thời Ôn không hé răng.
Hai người đi đến lầu hai, sắp sửa đường ai nấy đi, Thời Noãn thấy cô không trả lời, đành nhíu mày dặn dò:
“Cẩn thận với cậu ta một chút!”
Thời Ôn nắm chặt tay, lại nghĩ đến hôm đó Vương Đình cũng bảo cô về nhà sớm một chút.
Ở trong mắt họ, Trần Trì rất dễ dàng trở thành ác ma.
Lúc trước Thời Ôn nghe họ nói vậy cô nhất định sẽ phản bác, nhưng vừa rồi cô lại không nói gì.
Rõ ràng mọi chuyện không nên trở thành như vậy…
Thời Ôn cúi đầu đi vào phòng học, cô tránh tiếp xúc tầm mắt với Trần Trì. Ánh mắt bên cạnh nóng bỏng mãnh liệt, cô tận lực ngó lơ, cúi đầu làm bài.
Tiết đầu tiên kết thúc, Thời Ôn đứng dậy đi toilet, vài giây kia, cô không khống chế được mình mà liếc nhìn cánh tay của cậu.
Trong lòng hung hăng bị đâm một cái.
Cậu căn bản không xử lí vết thương, miệng vết thương trực tiếp lộ ra ngoài không khí, xung quanh trắng bệch, rõ ràng là ngâm nước quá lâu.
Trần Trì thấy được cô vẫn chú ý đến vết thương của mình, đáy mắt hiện ra ý cười, nhưng rất nhanh liền giấu đi.
Cô vẫn còn lo lắng cho cậu.
Ôn Ôn của cậu vẫn còn quan tâm cậu.
Nhưng cậu còn chưa kịp vươn tay, cô đã thu hồi mắt, đi ra khỏi lớp.
Cả người Trần Trì nháy mắt liền giống như rơi vào hầm băng.
Thời Ôn không muốn đi toilet, thật ra cô chỉ lấy cho mình một cái cớ để có thể nhìn thấy vết thương của cậu.
Thời điểm nhìn đến vết thương kia, Thời Ôn biết rõ ràng mình không thể tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng tối hôm qua, để phòng chính mình mềm lòng, nên cô đã bỏ hộp y tế ra khỏi cặp.
Hôm nay liền hối hận rồi.
Thời Ôn chạy đến nhất ban mượn hộp y tế của Thời Noãn, nhưng sau khi Trần Trì được Thời Ôn giúp xử lí vết thương, Thời Noãn cảm thấy giữ lại cũng chẳng làm gì nên đã vứt đi từ lâu.
Cô lại vội vội vàng vàng chạy đến phòng y tế.
Lấy đủ đồ xong, Thời Ôn lại nhanh chóng chạy về khu dạy học. Lúc sắp chạy tới lầu hai, Thời Ôn không cẩn thận đụng phải một người. Cô ôm chặt đồ vật trong tay, thấy không bị rơi mới yên tâm.
“Tiểu Ôn? Em có việc gì mà đi gấp vậy? Trong tay em đang ôm cái gì thế?”
“Anh Quan Ngọc?” Thời Ôn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ gặp anh ở đây: “Em còn có việc gấp, em đi trước nhé!”
Quan Ngọc giữ chặt cô: “Anh đi tìm lão sư. Chuyện gì mà em gấp như vậy? Còn nữa, trong tay em là cái gì, em bị thương ở đâu à?”
Thời Ôn phản xạ có điều kiện mà tránh khỏi tay Quan Ngọc, lại thấy anh ngơ ngác, cô có chút xấu hổ.
“Cái kia…Anh Quan Ngọc, không phải em bị thương mà là bạn của em, thật sự rất gấp.”
Quan Ngọc nhìn bàn tay mình vừa bị cô đẩy ra, lấy lại tinh thần, cười khẽ: “Anh chỉ muốn nói với em là trên tóc em có lá cây thôi.”
Anh nói xong, vươn tay muốn giúp cô lấy xuống.
Thời Ôn nhận thức được động tác của anh, trợn to mắt muốn lùi lại:
“Không cần…”
Một bàn tay túm lấy cổ tay của Thời Ôn, mũi cô đau xót, mặt cô vững vàng đụng phải một bức tường bằng thịt. Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lông tơ liền dựng thẳng.
Cậu sẽ không hiểu lầm chứ?…Vừa rồi cũng đâu có chuyện gì.
Thời Ôn nghĩ vậy, Trần Trì cũng đem cô buông ra.
Biểu tình của cậu nhạt nhẽo, môi mím thành một đường thẳng. Cậu nhẹ nhàng giúp cô lấy lá cây trên đầu xuống, 10 ngón tay đan vào nhau, muốn dẫn cô lên lầu.
Quan Ngọc thấy hai người cầm tay nhau, mặt liền biến sắc.
Anh bước nhanh đến bậc thang, giữ chặt một tay của Thời Ôn: “Cậu là ai? Ở trường học mà dám làm ra loại hành động này là có ý đồ gì? Muốn hại cô ấy bị đuổi học sao?”
Trần Trì tiếp tục đi về phía trước, lại phát hiện Thời Ôn không động đậy, lệ khí không áp chế được, quay lại liền nhìn thấy một cánh tay không phải của cậu đang giữ chặt lấy tay Thời Ôn.
Thời Ôn luống cuống, muốn vùng tay tránh thoát:
“Mau buông em ra anh Quan Ngọc, nhanh lên!”
Quan Ngọc không buông tay.
Tiếng chuông vào học truyền đến, ở trong hành lang phá lệ chói tai, cũng che đi tiếng kêu đau của Quan Ngọc.
Trần Trì dùng sức kéo Quan Ngọc ra, một tay vung lên hướng đến mặt của anh. Quan Ngọc bị cậu đánh loạng choạng lùi lại vài bước, Trần Trì lại một phen kéo lấy cổ áo của anh:
“Không phải ai mày cũng có thể chạm vào!” Thanh âm của Trần Trì thấp đến tận cùng, giống như từ dưới địa ngục bò lên, mang theo hơi thở lạnh lẽo:
“Tao cảnh cáo mày, cách cô ấy xa một chút, bằng không tao cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì với mày đâu.”
Thời Ôn nghe cậu nói vậy, giống như sét đánh giữa trời quang.
Quan Ngọc, Thời Noãn…
Thời Ôn nghĩ tới đời trước.
Cô không nên trở thành Thời Noãn của kiếp trước, như vậy lần trọng sinh này sẽ chẳng có ý nghĩa gì hết.
“Anh ơi!”
Thời Ôn hoang mang rối loạn gọi.
Trần Trì nghe được giọng nói của cô, bàn tay đang túm chặt cổ Quan Ngọc cũng buông ra. Lần thứ hai cậu lôi kéo cô đi lên lầu.
Thời Ôn an tĩnh đi theo cậu, không dám quay lại nhìn Quan Ngọc dù chỉ một cái.
Tới lầu hai, Thời Ôn biến bị động thành chủ động, cứ thế kéo cậu đi, lên đến tầng cao nhất mới rẽ vào một góc khuất.
Trần Trì rũ mắt nhìn gương mặt nhỏ của Thời Ôn trắng bệch, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên. Khoé miệng của cậu vẫn còn đọng máu, đôi mắt đỏ tươi, nước mắt cũng từ hốc mắt tràn ra tới, cậu nghẹn ngào lẩm bẩm:
“Ôn Ôn, đây chính là con người thật của anh…”
Cậu nhẹ nhàng ôm cô, thì thầm:
“Em nhất định sẽ sợ hãi…sẽ rời khỏi anh…Ôn Ôn, anh chịu không nổi đâu, đừng làm như thế!”
“Em tàn nhẫn lắm, Ôn Ôn…”
Thời Ôn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, từng chuyện trong quá khứ lại hiện ra, cô nghĩ tới ba mẹ đời trước, Thời Noãn đời trước, Trần Trì đời trước,…
Cuối cùng cô vươn tay ôm lấy cậu:
“Em không rời khỏi anh đâu!”
“Trần Trì, chúng ta không chia tay!”
–
Thời Ôn tận lực không chọc Trần Trì mất khống chế, phương pháp cũng rất đơn giản: không được nhìn nam sinh khác, không được cho nam sinh khác chạm vào người, mỗi ngày đều ôm cậu một lần, sáng tối đều phải gửi tin nhắn, buổi sáng cùng nhau học tập.
Tựa như trước kia.
Thời Ôn làm so với lúc trước còn tốt hơn.
Từ lúc Trần Trì đánh Đường Hi, mọi người đều cho rằng cậu có chứng tức giận khi ngủ dậy, vì thế, chỉ cần trong lúc cậu ngủ, không ai dám to tiếng làm phiền.
Như vậy cũng làm công việc lớp phó kỷ luật của Thời Ôn nhàn hạ hơn bao nhiêu.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, mọi người đều vội vã thu dọn sách vở, nhanh chóng muốn về nhà.
Thời Ôn đứng dậy thu dọn đồ đạc, ở lối đi có một nam sinh đi qua, cô phải dịch lùi vào trong để không chạm vào người nọ. Cuối cùng, trong lớp chỉ còn lại Thời Ôn cùng Trần Trì.
Cô theo lẽ thường ôm lấy cậu, qua một thời gian, chuyện này sớm đã trở thành thói quen. Ôm một hồi, cô tính toán muốn đứng lên, lại bị cậu ôm trở về.
Chỉ là thời gian cậu ôm càng ngày càng dài.
Lại một lúc trôi qua, Thời Ôn không nhịn được vỗ lưng cậu:
“Em phải đi rồi, Thời Noãn còn đang đợi.”
Cằm Trần Trì để trên vai cô: “Em dùng sức ôm anh một chút đi.”
Thời Ôn bất đắc dĩ, cánh tay tăng thêm sức lực.
Ánh mắt của cậu ảm đạm: “Lại dùng sức một chút nữa.”
Cô tiếp tục dùng sức.
Trần Trì: “Nữa đi.”
Thời Ôb cảm thấy tay mình thật sự không còn sức nữa, nhưng vẫn tiếp tục nỗ lực ôm lấy cậu.
Một hồi lâu sau Trần Trì vẫn không nói gì, cô buồn tay, đứng dậy cười khẽ:
“Được chưa vậy bạn học Trần Trì?”
Trần Trì cúi đầu, cô không nhìn rõ mặt cậu. Chỉ nghe cậu “ừ” bằng giọng mũi liền vội vã rời đi, mà không chú ý tới ánh mắt của cậu không biết từ bao giờ đã trở lên lạnh băng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!