Bệnh Độc Thân - Chương 45: Kết thúc (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Bệnh Độc Thân


Chương 45: Kết thúc (2)


Điện thoại đặt ở đâu giường rung lên, Hướng Mặc tiện tay cầm lên nhìn, phát hiện là tin nhắn trong nhóm ‘Người một nhà yêu thương lẫn nhau’.

Tiêu đề trò chuyện ngoài bảy chữ kia ra, còn có màu đỏ, màu vàng, màu lam, màu tím tình yêu, Hướng Mặc chưa từng nghĩ, sau khi bố Đỗ thân thuộc sẽ có phong cách này.

<Đỗ Bân: Liên kết>

<Đỗ Bân: Đọc bài viết này đi>

Hướng Mặc mở liên kết, phát hiện bài viết nói về triển lãm tranh và buổi họp báo tuần trước. Bài viết này được đăng bởi một tài khoản tương đối có uy tín trong giới nghệ thuật, tuy rất mơ hồ, nhưng ý chính nói về làm nghệ thuật phải táo bạo, tóm lại đã đưa ra một đánh giá rất tích cực.

<Đỗ Bân: Có bạn bố muốn mua tranh Tiểu Hướng vẽ>

<Đỗ Bân: Trong tay con còn bao nhiêu hàng tồn kho?>

<Đỗ Bân: @Đỗ Trì>

Bố Đỗ chắc chắn @ sai người.

Avt Hướng Mặc là Tam Mao, avt Đỗ Trì lại là Tam Muội, background đều là khu vườn nhỏ ở tầng ba, không chú ý xíu là sẽ nhìn nhầm.

Nhưng nhìn nhầm thì nhìn nhầm, vấn đề của người lớn chắc chắn phải trả lời, dù tư thế Hướng Mặc không tiện, anh vẫn dùng một tay gõ chữ.

<Hướng Mặc: Không còn bao nhiêu ạ>

Liền có tin nhắn trả lời.

<Đỗ Bân: Vậy vẽ nhiều hơn>

Lúc Hướng Mặc muốn vẽ, anh chắc chắn sẽ vẽ, đã lâu lắm rồi mới có cảm giác bị người lớn giục vẽ tranh.

Đối với những thứ này, giục sẽ giục không ra. Lúc này Hướng Mặc không muốn vẽ tranh, cũng vì nguyên nhân đó, anh mới phải nằm trên giường.

“Thầy Hướng.” Đỗ Trì sau giá vẽ bất mãn nhíu mầy, “Người mẫu còn dùng điện thoại à? Chuyên nghiệp lên một chút xem nào?”

Hướng Mặc nhanh chóng trở lại vẻ mặt “OK”, phối hợp đặt điện thoại về đầu giường, một lần nữa tạo tư thế, hỏi: “Em chưa vẽ xong à?”

Tối nay Đỗ Trì là hoạ sĩ, Hướng Mặc là người mẫu. Anh cởi hết quần áo nằm nghiêng trên giường, hai chân thon thả vắt lên nhau, mơ hồ lộ ra nơi bí mật nào đó.

Đỗ Trì không vẽ phác hoạ mà vẽ tranh sơn dầu, bắt đầu từ tám giờ tối, hai người lăn lên giường, đến hơn mười giờ mới kết thúc, mới bắt đầu lại.

Giờ đã qua mười hai giờ, Đỗ Trì còn đang vùi đầu sáng tác sau giá vẽ.

“Sắp xong rồi.” Cuối cùng Đỗ Trì vẽ thêm hai nét trên giấy, vẽ mặt nghiêm túc nhìn tác phẩm của mình rồi gật đầu, giống như đang nói rất hài lòng, “Vợ ơi, anh lại xem này, trình độ này được xem là chồng anh chưa?”

Hướng Mặc chầm rì rì mặc đồ ngủ, chỉ nghe Đỗ Trì nói thêm: “Khi em rảnh, em cũng có thể giúp anh hướng dẫn học viên.”

Quả thật Đỗ Trì có thể hướng dẫn kiến thức vẽ tranh cơ bản, dù gì lúc đi học hắn cũng là học sinh mĩ thuật.

Tuy nhiên, khi Hướng Mặc đến giá vẻ, anh lập tức thay đổi suy nghĩ của mình.

“Đây là gì?” Anh trừng mắt nhìn bức tranh trừu tượng trước mặt, “Chân anh sao lại thế này? Em vẽ củ cải à?”

Thuốc màu trắng tinh, đường nét thẳng tắp, đúng là muốn gì làm nấy.

Nghĩ lại bức tranh ông Trương vẽ ông Lý, Hướng Mặc rốt cuộc cũng hiểu vì sao Đỗ Trì có thể thưởng thức được, bởi vì bản thân hắn vẽ tranh còn trừu tượng hơn cả Picasso.

“Đây là phương pháp vẽ giản lược.” Đỗ Trì nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Không cần phải vẽ ra từng chi tiết, bởi vì vừa nhìn liền biết đó là chân anh.”

“Còn đây thì sao?” Hướng Mặc chỉ vào cơ quan trung tâm nào đó, “Sao đây lại vẽ tinh vi vậy?”

Vừa nhìn đã biết tốn rất nhiều thuốc màu, sửa vô số lần mới sống động như vậy. Trong mấy giờ Đỗ Trì vẽ tranh, Hướng Mặc nghi hắn ít nhất phải mất một nửa thời gian ở chỗ này.

“Bởi vì đây là trọng điểm của bức tranh.” Đỗ Trì mở bàn tay ra, như đang giới thiệu hàng triển lãm, chỉ vào vị trí trên bức tranh, “Anh xem này, nó trốn giữa hai chân anh, có giống như đang ôm tỳ bà che nửa mặt không?”

Hướng Mặc: “?”

“Nó cúi đầu xuống, chẳng lẽ anh không thấy đáng yêu à?”

Hướng Mặc: “Đáng yêu??”

“Môi của anh em cũng tập trung vẽ nữa này.” Đỗ Trì chỉ vào một đống màu đỏ trên giấy, “Anh xem nó có giống đoá hoa không?”

Phần được cho là môi được vẽ theo một hình tròn bất quy tắt. Nếu không nói đây là môi, thì nó giống như đang chu môi và chờ đợi một nụ hôn hơn.

Hướng Mặc cau mày nghi hoặc: “Nguyệt quý?”

“NO, anh không hiểu.” Đỗ Trì thương tiếc lắc lắc ngón trỏ, “Nó không phải một loài hoa cụ thể, mà là một loài hoa trừu tượng. Nếu phải tìm một thứ đại biểu cho nó——”

Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói: “Đừng thấy nó màu đỏ mà nhầm, thực ra, ngụ ý của nó là cúc hoa.”

Con chó thối cả ngày đều suy nghĩ mấy thứ lung tung này?

Anh hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em còn tự tạo một phái riêng cho mình hả hả?”

Chưa từng thấy ai dùng màu đỏ để chỉ cúc hoa —— tuy rằng bên trong màu hồng phấn thật.

“Đương nhiên.” Đỗ Trì dõng dạc nói, “Cái này được gọi là phái nghệ thuật khiêu dâm.”

“Đỗ Trì!!” Hướng Mặc ưỡn ngực thở dốc, một tiếng rống giận làm cho Tam Mao đang nằm chữ X cũng phải trở mình.

“Sao nào,” Đỗ Trì vô tội chớp mắt, “Em vẽ không tốt sao?”

“Vẽ rất khá.” Đỗ Trì rõ ràng cố ý, Hướng Mặc tức giận nói với hắn: “Sau này không được vẽ nữa. ”

Đỗ Trì giả vờ không nổi nữa, ôm Hướng Mặc vào trong ngực, một bên thừa nhận võ mèo không đau không ngứa, một bên cười không chịu nổi.

Mà đúng lúc này, Tam Muội trong phòng sinh bỗng phát ra tiếng kêu, Tam Mao ngủ gật lập tức tỉnh táo lại, vọt tới bên cạnh phòng sinh, lo lắng kêu lên với hai người.

Tam Muội sắp sinh.

Đây cũng là lí do hai người ở trong phòng nửa đêm chưa ngủ.

Lúc này vẽ có tốt hay không không còn quan trọng nữa, hai người vội vàng rửa tay khử trùng, canh giữ bên ngoài phòng sinh chờ Tam Muội sinh con, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nước ối vỡ đã lâu, bụng Tam Muội phập phồng liên tục, nhưng mãi không thấy đứa nào chui ra.

“Chắc không phải khó sinh đâu nhỉ?” Hướng Mặc nóng lòng nhíu mày, không biết nên làm thế nào cho phải.

Đỗ Trì gọi điện thoại cho bác sĩ ở bệnh viện thú y, hình như bên kia tắt âm điện thoại, gọi hai cuộc gọi vẫn chưa thấy ai bắt máy.

“Không sao đâu.” Hắn rõ ràng cũng hơi lo, nhưng lại an ủi Hướng Mặc nói, “Mèo nông thôn kiêng cường lắm, Tam Muội không sao đâu.”

Lại đợi thêm vài phút, anh cả rốt cuộc cũng được sinh ra, mà sau khi xé nhau thai, nó không kêu, cũng chẳng có dấu hiện hô hấp.

Đỗ Trì dùng khăn giấy và máy hút mũi rửa sạch nước ối trong khoang miệng nó, ôm lấy thân nó lắc nhẹ, nhưng qua một lúc, mèo con vẫn không phát ra tiếng kêu.

Vẻ mặt hai người cứng lại, chắc Tam Mao cảm thấy không khí không thích hợp, “Gâu” một tiếng thật to, chính lần này, mèo con nhỏ không chút tức giận trong tay Đỗ Trì bắt đầu giãy giụa, phát ra tiếng kêu vang dội.

“Tam Mao.” Hướng Mặc vui mừng lại sợ hãi xoa đầu Tam Mao, “Mày vừa đỡ đẻ đấy.”

Tam Mao lại “Gâu Gâu” hai tiếng, chạy quanh Đỗ Trì, chắc muốn ngửi mèo con, nhưng lại biết không thể làm thế.

Đứa thứ hai và đứa thứ ba đều chui ra thuận lời, trong ba mèo con, hai con li hua, một con mèo cam, không cùng màu sắc và hoa văn với Tam Muội.

Sinh xong đứa thứ ba, Tam Muội không nhúc nhích gì. Hướng Mặc đổ thêm sữa dê cho Tam Muội, tiếp dựa vào Đỗ Trì ngủ thiếp đi.

Tư thế này thay vì nói ngủ, không bằng nói nhắm mắt dưỡng sức. Hai người một chó trông Tam Muội sinh con, cùng nhau trải qua chuyện quan trọng nhất trong nhà.

Không biết qua bao lâu, tiếng kêu của Tam Mao đánh thức hai người.

Tam Muội thuận lợi sinh đứa thứ tư, chắc là phải trước lạ sau quen, không cần Đỗ Trì hỗ trợ, cô nàng cũng có thể tự chăm sóc đứa thứ tư.

Đứa thứ tư có đốm đen nằm quanh mắt, nhìn qua hơi giống gấu trúc, khá ngốc nghếch.

Đứa thứ năm lại là một con li hua, giờ Hướng Mặc đã biết được, súc sinh làm ô uế sự trong sạch Tam Muội nhà anh, là con mèo li hua gần đây.

Lăn qua lăn lại một đêm, sức khoẻ Tam Muội sắp chịu không nổi nữa, mà đứa thứ sáu trong bụng cô nàng vẫn chưa chui ra.

Lúc này đã gần đến giờ mặt trời mọc, bầu trời ngoài cửa sổ dần dần sáng lên.

Phía đông của ngôi nhà cổ không nhộn nhịp như phía tây, chỉ có thể thấy vài nhà cao tầng xưa cũ. Hướng Mặc chưa từng dậy vào giờ này, vốn định ngắm mặt trời mọc, nhưng mặt trời cứ lấp ló sau tầng mây, không có dấu hiệu muốn lộ diện.

Ngay khi Hướng Mặc sắp chịu không nổi, đứa thứ sáu cuối cùng cũng ra khỏi bụng mẹ.

Đứa thứ sáu là tam thể, cùng màu sắc và hoa văn với Tam Muội.

Tinh thần Đỗ Trì tốt hơn Hướng Mặc một xí, hắn cầm bé sáu lên nhìn, hơi kinh ngạc nói với Hướng Mặc: “Là mèo đực.”

“Hả?” Cơn buồn ngủ của Hướng Mặc tức khắc tan thành mây khói, “Em chắc không?”

Trong khoảng thời gian này, Hướng Mặc đọc qua rất nhiều sách, bởi vì vấn đề gen, nên tỉ lệ mèo đực tam thể chỉ chiếm 1/400.000.

Cầm bé sáu lên xác nhật, ấy thế mà mèo đực thật.

“Chuyện này cũng có thể xảy ra?” Hướng Mặc trả lại bé sáu cho Tam Muội, gãi cằm cô nàng, “Tam Muội lợi hại thật đấy.”

Tam Muội lười biếng ‘meo’ một tiếng, vui vẻ tiếp nhận lời khen của Hướng Mặc.

Sáu mèo con chen vào ngực Tam Muội uống sữa, không ai nhường ai, ai cũng có sức sống.

Hướng Mặc tựa vào vai Đỗ Trì, Tam Mao nằm sấp bên cạnh phòng sinh, hai người một chó lẳng lặng nhìn một lúc, không để ý thì mặt trời đã ló dạng sau đám mây, ánh nắng ban mai đi qua cửa sổ chiếu vào phòng, ánh nắng màu vàng nằm trên ngọn tóc hai người.

Căn phòng tối tăm trở nên sáng ngời, như bị ánh mặt trời chiếu sáng, lại sống như bị sáu sinh mệnh nho nhỏ chiếu sáng.

Cảm động không thôi, Hướng Mặc chịu hết nổi, ngáp một cái.

“Ngủ bù không?” Đỗ Trì hỏi.

“Ngủ.” Hướng Mặc dựa vào Đỗ Trì, nhắm hai mắt lại, “Em ôm anh qua đi.”

“Anh càng ngày càng dính người.” Tuy nói thế, Đỗ Trì lại dứt khoát ôm Hướng Mặc lên.

“Anh tưởng em thích.” Hướng Mặc ôm lấy cổ Đỗ Trì, giọng nói lười biếng, “Nếu em không thích, anh sẽ không dính em nữa.”

“Anh dám.” Đỗ Trì liếc mắt nhìn mèo con trong ngực mình, “Cả đời này anh đều phải dính lấy em.”

Trong cuộc đời của mỗi con người, không chỉ có sự chia tay được định sẵn, mà còn có những cuộc gặp gỡ được định sẵn.

La Dương, dì Chu, một nhà anh chủ Triệu đều dần dần phai nhạt ra khỏi cuộc sống của Hướng Mặc, nhưng anh có Đỗ Trì, có Tam Mao, có người một nhà yêu thương lẫn nhau, và bây giờ trong gia đình lại có thêm thành viên mới.

Đã từng bị Hướng Mân ảnh hưởng, Hướng Mặc trở thành người không tin vào hôn nhân, sau lại bị Tiền Côn ảnh hưởng, anh lại không tin vào tình yêu.

Thứ anh nghĩ là lạnh nhạt thật ra là sự trốn tránh, có lẽ câu nói đó của Đỗ Trì không sai, anh đã biến độc thân thành một căn bệnh.

Mỗi một căn bệnh đều có tỷ lệ chữa khỏi, có cao, có thấp. Hướng Mặc không biết tỷ lệ chữa khỏi bệnh độc thân là bao nhiêu, nhưng anh tin chắc rằng cao hơn 1/400.000.

Tam Muội sinh mèo tam thể đực, chuyện xác suất nhỏ đó cũng có thể xảy ra, thì còn có chuyện gì không có khả năng đây?

“Đỗ Trì.” Hướng Mặc nằm trên giường, nằm trong lòng Đỗ Trì, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Ừ?” Đỗ Trì lười biếng trả lời.

“Bệnh độc thân của anh được em chữa khỏi rồi.” Hướng Mặc ngẩng đầu nhìn Đỗ Trì.

“Có lẽ,” Đỗ Trì hơi gập cằm, khóe miệng cong thành một đường vòng cung mềm mại, nhìn thẳng vào mắt Hướng Mặc, “Mãi mãi sẽ không tái phát.”

—— Toàn văn hoàn ——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN