Bệnh Ngược - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Bệnh Ngược


Chương 29


Tôi không biết nên hình dung cuộc sống bây giờ của mình như thế nào nữa, xác chết di động?

Mà có thế nào thì cũng là loại cuộc sống ăn ngủ, Thương Phàn say sưa với Lam Yêu, thực tủy biết vị (*) dùng nó trên người tôi, vậy nên dù tôi rất tỉnh táo thì thân thể cũng không thể tùy ý lộn xộn, thời điểm khỏe nhất cũng chỉ có thể rời giường đi được vài bước. Tình cảnh này còn tàn nhẫn gấp trăm lần so với Diệp Tàn Sinh.

(*) Thực tủy biết vị: Nghĩa đen: chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của tủy rất ngon nên ăn rồi thì lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ đã trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa.

Cướp đoạt của Tàn Sinh với tôi là đến từ thân thể, cái thống khổ này tôi có thể nhịn được, còn Thương Phàn lại am hiểu nhất là tàn phá tinh thầ tôi, làm tôi không ngừng tự giãy dụa, rồi liên tục thoả hiệp với gã, liên tục dựa sát vào gã.

Tôi sợ, sợ một ngày nào đó tôi sẽ mất đi chính mình, chân chính biến thành con rối hình người thuộc về gã.

Gã rất điên cuồng yêu cơ thể tôi, mỗi đêm đều bôi một loại thuốc mỡ cho tôi, mới một tuần mà ngoại trừ dấu ấn bên trong bắp đùi thì những dấu vết khác, vết cắn sâu nhất đáng sợ nhất Diệp Tàn Sinh lưu lại cũng đều chậm rãi mờ đi dưới công hiệu của thuốc mỡ kia.

Nhìn cơ thể trắng bệch của mình bị người thao túng, tôi dâng lên nỗi chán ghét từ tận đáy lòng, ngay cả một chút dấu vết chứng minh sự tồn tại của Tàn Sinh cũng không có, nỗi lo lắng làm tôi sợ hãi…

Nhìn thời gian dần biến hóa hửng sáng, vì bị Thương Phàn ôm nên tôi căn bản không ngủ được, mà dẫu sao ban ngày tôi cũng có đủ thời gian ngủ rồi, vậy nên vào buổi tối tôi thường hay mở to mắt quan sát căn phòng xa lạ này, cảm thụ nhiệt độ khác lạ của người cạnh bên…

Sáng sớm tôi thong thả tỉnh giấc, thoáng nhìn qua Thương Phàn đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên bàn thì mấp máy môi: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh.”

Giọng nói rất khàn, có lẽ do ngày hôm qua mắng chửi nhiều quá.

Dưới ánh nắng sớm gã ngẩng đầu, lúc ở nhà gã không bao giờ vuốt gel chải tóc, tóc cứ như thế buông xuống trán, có phần tương tự với tấm ảnh lúc còn trẻ, gã uống một hớp cà phề rồi đứng dậy khỏi ghế.

Người bị gã ôm lấy, tôi đã thành thói quen rồi, trừ phi tôi muốn đái dầm, bằng không nhất định phải cúi đầu trước gã, mà thực ra cũng chẳng tồn tại cái gọi là cúi thấp đầu hay gì, vì trong mắt gã tôi nên dựa vào gã rồi.

Đi thẳng tới nhà vệ sinh, cửa đã đóng lại, tôi khó khăn giơ tay lên nắm lấy tay nắm cửa, nhiệt độ đặc hữu của kim loại làm tôi có chút không quen, thử mấy lần cũng đều không mở ra được.

Tôi nhíu chặt mày lại, chán ghét bản thân gầy yếu, vô năng như này!

“A á!”

Người bỗng nhiên bị bế cao lên, Thương Phàn ấy vậy mà dùng một tay bế mông tôi lên, dựng thẳng cả người tôi làm thân thể mềm yếu của tôi không báo trước ngã vào lồng ngực gã.

“Cạch.”

Cửa được mở ra đi kèm với tiếng cười khẽ của gã, tôi bị ôm vào trong, gã dần buông người tôi ra, hai chân trần rốt cục chạm lên sàn nhà, lắc lư một hồi tôi mới đưa tay ra chống lên tủ bên cạnh, chỉ duy trì cái tư thế này cũng làm tôi bắt đầu mệt mỏi.

“Đi ra ngoài…”

Nếu là bình thường gã đều đi ra ngoài, nếu là bình thường bọn người hầu cũng không dám không nghe lời tôi, bởi nếu tính khí tôi xấu đi thì cũng sẽ không để yên trong lòng, thế nên bọn họ toàn đối xử cẩn thận từng chút một với tôi, thế nhưng ngày hôm nay gã lại không đi ra ngoài lúc tôi nói xong câu kia.

Gã vẫn trầm mặc đứng phía sau tôi, một tay còn lưu lại bên hông tôi, bỗng dưng có một loại cảm giác ngột ngạt không thể chen vào.

“Đi ra ngoài cho tôi!”

“Em thật sự có khả năng không? Tối hôm qua mới tiêm Lam Yêu, vả lại đêm qua cũng làm rất lâu…”

Tay vịn chặt cạnh tủ, tôi hơi xoay mặt lại: “Cút ra ngoài!”

“Thế nào mà vẫn không biết thu hồi tính khí như vậy?”

Eo bị vòng sát vào người gã, ý thức được gã muốn làm gì, tôi dứt khoát kéo mép quần lên đứng dậy lần thứ hai nhấn mạnh: “Tự tôi có thể, xin ông đi ra ngoài.”

Tôi biết hiện giờ không phải lúc cáu kỉnh, vậy nên tôi hạ thấp giọng để bản thân kìm lại.

Dược hiệu của Lam Yêu không những có thể làm toàn thân tôi vô lực, mà dường như còn có thể dồn ép lên thần kinh của một người, gần đây tôi rất dễ dàng bị kích thích.

Nhưng tình thế bây giờ làm tôi không thể không lựa chọn áp chế bản thân.

Có làm thế cũng không khiến người phía sau rời đi, gã tiến lên một bước, bàn tay to lớn từ sau lưng dán lên trước ngực tôi, sau đó trượt xẹt xuống bụng dưới lướt trên vạt áo tiến nhập vào quần, như một con rắn lạnh lẽo dao động trên người tôi…

Bên tai là hơi thở nóng bỏng: “Tôi nói rồi, hôm nay tôi giúp em.”

Không cho phép tôi nói không, mọt tay gã đã có thể ngăn lại hết thảy hành động của tôi.

Vạt áo bị kéo lên, gã không chút nôn nóng nào chậm rãi kéo quần trong của tôi, sau đó tập kích lên chỗ sâu trong quần…

Thứ dưới háng bị gã nắm trong tay, móng tay dài của gã khiêu khích quét lên trên đỉnh da thịt trơn mềm của tôi làm tôi kinh hãi.

“Ông làm gì đấy?! Cút ngay!!!”

Tôi như mèo bị chấn kinh mà gào lên, tôi ghét bị người khác nắm bắt thao túng.

“Giúp em giải quyết.”

Người anh em bị móc ra khỏi quần, gã vừa đỡ cho tôi vừa liếm gáy tôi: “Không muốn tè ra sao? Hử?”

Cảm giác như bị sỉ nhục, bị gã nắm trong tay rồi phóng thích ra, tôi không muốn như thế. Thật khó mà chịu nổi, thật ghê tởm!

Nhưng cơ thể lại quá hư nhược, hai mắt theo bản năng dốc sức tập trung vào động tác tay gã, thấy tôi trước sau không chịu giải phóng, ngón tay gã càng không ngừng gây xích mích.

Nước tiểu cơ hồ vì bị gã kích thích nên muốn ngay lập tức phóng ra ngoài…

Đáng chết, kiểu tính cách cưỡng ép hung tàn của gã không ngừng dằn vặt tôi, không phải gã đang giúp tôi mà chẳng qua gã đang quá tẻ nhạt nên mới tìm tôi thành niềm vui thôi!

“Vô, đồ vô lại!”

“Đồ vô lại? Vậy em nói xem muốn tôi làm thế nào? Hiện tại em gần như đứng cũng không đứng nổi này.”

Đi cùng với lời nói của gã là hai bàn tay leo lên trước ngực tôi bắt đầu dùng lực, một cơn tê dại phụ họa với nó, rung động ngọt ngào làm toàn thân tôi không lấy nổi sức.

“Dừng, dừng tay…”

Càng nát hơn là dưới kỹ xảo thông thạo của gã, thứ sưng lên ở bụng dưới tôi càng có khoái cảm mãnh liệt hơn, môi gã lúc này đã không thỏa mãn chỉ bằng liếm, mà nó dần gặm cắn trên da thịt run rẩy của tôi, ngực càng lúc càng bị gã vê nặn mãnh liệt, dù tôi có khiến bản thân dời đi sự chú ý thì không lâu sau tôi vẫn nhận ra được chỗ kia của mình truyền đến cảm giác tê dại trướng thống…

Hết thảy dồn nén vỡ tan dưới sự làm nhục xấu hổ như thế: “Thương Phàn ông thật mẹ nó là đồ biến thái, cút, cút ngay, thả tôi ra…”

Tôi liều mạng né môi lưỡi trên cổ và bàn tay trên lồng ngực, cho dù không làm được gì thì vẫn không ngừng cựa quậy, thật ghê tởm, buồn nôn chỉ muốn né đi.

“A…”

Người sau lưng ấy vậy mà dễ dàng buông tay ra, người tôi không còn được gã chống đỡ, lại bị gã làm cho mềm nhũn, căn bản không còn thừa chút khí lực nào để tôi có thể đứng một mình, người ngã sang một bên, tay miễn cưỡng chống lên mép bồn rửa mặt, còn chưa đến nỗi đập thẳng mặt vào.

Cuối cùng chỉ có thể chậm rãi trượt xuống sàn gỗ, tôi thở gấp trừng mắt thấy Thương Phàn đứng bên cạnh đầy hứng thú nhìn mình, mặt gã đầy ý cười ung dung ngồi xuống, bắt lấy cổ áo kéo tôi đến trước mặt gã.

“Tôi biến thái? Được, giờ một mình em từ từ giải quyết đi, em không gọi tôi tuyệt đối không đến, thế nào?”

“Ông!”

Tôi phẫn nộ trợn mắt nhìn gã, gã tuyệt đối là cố ý, cố ý làm chuyện này với tôi, cố ý bức tôi nói như thế, rồi buộc tôi đi vào khuôn phép.

Gã không ngừng lấy chuyện dằn vặt tinh thần tôi làm niềm vui, nhìn tôi ở đấy dây dưa với lý trí không chịu buông bỏ, không chịu thì cứ giãy dụa, vô vọng mà giãy dụa đi…

Tôi đối mặt với gã, gã cũng không vì sự bướng bỉnh của tôi mà tức giận, chỉ từ tốn đứng dậy, nhìn xuống thân thể không khác gì vũng bùn nhão của tôi rồi nói: “Tôi chờ em ở ngoài.”

Ánh mắt lộ ra sự khôn khéo như thế, lúc đó tim tôi run lên, gã nói thật!

Cửa trong chốc lát đóng lại, trong phòng lớn chỉ còn sót lại một mình tôi…

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của gã: “Đừng có không kiểm soát gì đó nha..”

Giọng rất khẽ nhưng lại lộ ra tia giễu cợt khó phát hiện, làm tôi càng thêm căm ghét, càng thêm kháng cự lại chuyện tìm đến sự trợ giúp của gã!

Sau đó tôi thử nghiệm rất nhiều cách, mỗi một lần đều lãng phí sức lực trên người, ngồi dậy rồi lại ngã xuống, vươn người lên rồi lại té xuống, nó dằn vặt tôi càng lúc càng khó chịu…

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, xung quanh ngoại trừ tiếng động do bản thân tôi tạo ra thì không còn tiếng động nào khác, giờ phút này tôi nằm trên sàn không thể cựa quậy, ánh mắt đã có chút hơi nước, là cố kìm nén, là tủi hờn…

Nhìn khe hở ở cửa, tôi thật hi vọng có người đi đến đây, ai cũng được, giúp tôi với, tôi không muốn, không muốn nằm đây mặc cho chất lỏng trong cơ thể vô vọng chảy ra, tôi không chịu nổi như thế!!!

Trướng đau dưới thân vẫn không hề biến mất, hơn nữa còn kéo dài theo thời gian, thứ cảm giác mài mòn dày vò này càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức chỉ cần khẽ dùng lực ở phần bụng dưới thì chất lỏng sẽ lập tức bắn ra.

Nó liên tục dằn vặt tôi, thật sự nếu không được giải quyết tôi nhất định sẽ không thể khống chế, nhất định sẽ buông thả mặc chất lỏng phóng ra!

Hai tay run rẩy nắm lấy vải quần giữa hai chân, lớp vải dưới cơn đau trướng không chiếm được sự giải thoát, tôi bắt đầu gãi cơ thể mình, dần cuộn người lại, co thành vòng tròn bất động…

Thời gian vẫn đang không ngừng trôi, mỗi một phút mỗi một giây bây giờ đối với tôi đều là nỗi dày vò, thật khó chịu.

“Á…”

Cơ thể không khống chế nổi mà khẽ co rút lại, cảm giác dưới hạ thân càng lúc càng mãnh liệt, tinh thần tôi ngày càng kéo căng, mỗi một giây đều ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, bởi chỉ cần tôi buông lỏng, phần bụng dưới sẽ không tự chủ được mà thả lỏng theo, cảm giác ấy một khi đã xảy ra sẽ không thể ngăn cản lại.

Tôi cắn chặt môi, khép chặt hai đùi không cho phép bản thân thả lỏng, nhưng dù tôi có chống đỡ được bao lâu thì nếu tôi không gọi Thương Phàn, nếu không có người đến giúp tôi, tôi vẫn sẽ không kiểm soát được mà…

Suy nghĩ này một khi xuất hiện liền hóa thành “hồng thủy mãnh thú” (con mãnh thú và dòng nước lũ) không ngừng nuốt chửng thần trí đã sớm thối rữa không tả của tôi.

“Ư…”

Không muốn…

Nhưng thật thống khổ…

Lý trí nhân loại thuần túy dần dần tan vỡ, tôi cắn mu bàn tay mình nhưng không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, vì tôi không dùng nổi lực, cảm giác tuyệt vọng dần lan tràn khắp đầu óc tôi.

Thỏa hiệp đi, để gã giúp cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào, chẳng mấy chốc sẽ được giải thoát thôi..

Tuyệt đối không được, ai mà muốn gã giúp mình làm chuyện như vậy chứ…

“A… Không muốn…”

Người không ngừng vặn vẹo, tôi cọ đầu lên mặt sàn, hai mắt nhằm nghiền lại, hơi nước tích tụ trong mắt rơi rớt xuống, tôi gọi: “Thương Phàn!”

Có tiếng bước chân vang lên, trong một giây ấy, có vài thứ bắt đầu tan vỡ…

Cửa mở ra, một đôi chân đứng trước mặt tôi, gã ta nhất định đang quan sát tôi chật vật thế nào. Quả nhiên giọng nói đó vang lên, hoàn toàn gợi cảm khôn khéo như cũ.

“Cần tôi trợ giúp?”

Một cơn đau nhói sưng lên ở bụng dưới, tôi cắn chặt răng, cũng không dám tiêu hao một chút sức lực nào vào chỗ khác: “…”

Tôi không cam lòng, tôi không muốn…

“Tính nhẫn nại của tôi không nhiều đâu.” Gã ngồi xổm xuống, vươn tay vén mớ tóc trước trán tôi.

Thanh tuyến hoàn mỹ nói ra lời như thế làm tôi tuyệt vọng, khóe mắt liếc nhìn đôi giày đứng sát bên, một giây sau tôi hơi gật đầu.

Tiếp đó bên tai chỉ còn sót lại tiếng cười nhẹ của gã, chói tai làm tôi tắc nghẹn.

Cơ thể bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, hết thảy trọng lượng của tôi đều chỉ có thể dựa vào lồng ngực gã, giây tiếp theo môi dưới tôi nứt ra, mùi máu tràn vào khoang miệng… Có một bàn tay dò vào quần, động tác của gã rất nhẹ, nhưng tôi vẫn không kìm được mà run rẩy không ngừng…

Như lá cây run run trong làn gió thu.

“Không sợ, nhịn một chút.” Giọng gã giờ phút này nghe không khác gì sự tồn tại của thần linh, tôi cay đắng nhếch khóe miệng, đây có lẽ chính là vừa đánh vừa xoa…

Tôi lay người đứng dậy, nhưng vẫn không dám đứng thẳng, chỉ khom người lại nắm quần không nhúc nhích, một tay gã vòng ra trước ngực tôi, sau đó quần bị kéo xuống chân, tầm mắt tôi không một chút bất ngờ nhìn thẳng vào hai bắp đùi gầy yếu mà run rẩy của mình…

“Có thể rồi…”

Giọng nói đầu độc truyền đến bên tai, lý trí của tôi nháy mắt vỡ tan.

Ngày đó gã thành công nói tôi biết chống lại gã sẽ kinh khủng thế nào, bạn có thể không ăn cơm, bạn có thể không uống nước, bởi gã sẽ có biện pháp tốt hơn không làm tổn hại thân thể bạn đồng thời cũng làm bạn phải cầu xin gã, cầu gã cho bạn được ăn cơm, cầu gã cho bạn được uống nước

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN