Bệnh Ngược
Chương 6
Cậu ta nghe lời tháo thắt lưng ra, tôi nhìn tay mình mới phát hiện da thịt chỗ cổ tay đã lún sâu xuống, chỗ da tại rìa thắt lưng ghìm lại đã bị rách ra, màu da trắng nõn như thế cũng tạm xem là đẹp đẽ… Tôi xoa xoa cổ tay nói: “Tàn Sinh, cậu đến cùng muốn thế nào?” Cậu ta đè hai tay tôi lại nhìn tôi: “Em muốn anh.” Tóc đen che khuất mắt cậu, nên tôi chỉ có thể thấy rõ gương mặt dễ nhìn cùng dáng môi xinh đẹp trước mắt.
Tôi cười mở hai chân của mình ra, ôm lấy eo cậu ta: “Cậu đã nắm giữ tôi.” “Không đủ, không đủ chút nào cả!!” Bàn tay to lớn lại mò xuống hạ thân tôi. Tôi chấn động, bản thân vẫn luôn chán ghét chuyện này, vẫn cảm giác cực kỳ sợ nó. Tôi thở dài, cắn lên bàn tay lại bắt đầu đặt lên người mình, đẩy nó ra: “Tránh ra, tôi đi tắm rửa.” “…”
Thời điểm tôi tiến vào phòng tắm thì nhìn thấy Diệp Tàn Sinh đứng bên cạnh sofa, quay lưng lại với ánh mặt trời. Mái tóc đen của cậu ta che khuất đi, thân hình ngược sáng lại càng vô cùng hắc ám, không biết có phải do ảo giác của tôi hay không, mà tôi lại thấy cậu ta giống như đang kiềm chế cái gì đó, thân thể có chỗ bất ổn, nhưng vào lúc ấy tôi đã sớm mặc kệ mấy chuyện này. Tôi lúc ấy còn đang bận nghĩ, cơ thể cậu ta làm thế nào lại tồn tại loại sức mạnh như vậy, mới hai mươi mấy thôi mà, đến cùng đã trải qua chuyện gì rồi… Nhị thiếu gia hắc đạo…
Vậy thì có phải còn một đại thiếu gia nữa hay không, cậu ta phải làm sao để có thể từng bước từng bước sống đến hiện tại? Đột nhiên nhớ đến câu nói cậu ta từng nói với tôi, ‘mẹ là bởi vì yêu em’… Thật là bởi vì yêu sao? Chỉ sợ là hận thôi… Tôi để bản thân ngâm mình trong dòng nước ấm áp, chỗ thân dưới không ngừng truyền đến cảm giác đau nhói, nơi cổ tay cũng đồng dạng khó chịu, nhìn lại cơ thể mình, tôi chỉ biết nở nụ cười khổ. Thật chẳng hiểu nổi tên nhóc Diệp Tàn Sinh sao có thể nói với tôi cơ thể tôi thật đẹp nữa.
Loang lổ khắp nơi toàn là dấu răng của tên đó, còn có vết hôn xanh tím, cậu ta cắn quá sâu, có nhiều chỗ phỏng chừng đã sung huyết rồi, tôi thấy thế nào cũng không đẹp đẽ nổi, rõ ràng xấu xí đến cùng cực… Tôi ngửa đầu, nhìn lên ánh điện mịt mờ trên đỉnh đầu, nghĩ thầm: Cậu ta nếu thật là nhị thiếu gia của hắc đạo, vậy tôi còn có cửa để chạy thoát ư? Bị cậu ta ôm như thế rời khỏi trường, thật không biết phải giải thích thế nào với hiệu trưởng nữa… Sinh bệnh?
Sinh bệnh? Nói thế có khi cả quỷ cũng không tin… Nếu không trốn đi, với phương thức cùng cách thức biểu hiện tình yêu như này phỏng chừng sẽ làm tôi điên mất… Tôi chợt phát hiện năng lực chịu đựng của bản thân thật không phải mạnh bình thường mà, hắc đạo? Thiếu gia? Làm sao lại mẹ nó như đang mơ thế này, này này này, đừng đùa chứ, giấc mộng này cũng quá dài rồi… Tôi lại nhấn chìm bản thân trong làn nước, nhìn cơ thể mình mà nghĩ thầm: Phương Vân Sanh, mày đời này cũng thật quá thê thảm rồi…
Lúc tôi từ trong phòng tắm đi ra, Tàn Sinh vẫn ngồi trên ghế sofa, cậu ta quay đầu lại nhìn tôi: “Vân Sanh, em đói.” Tôi phát hiện trời đã hoàn toàn tối đen, mà Diệp Tàn Sinh ngồi trên ghế sofa lại không bật đèn. Tôi hỏi: “Tại sao không bật đèn?” “Như vậy em sẽ tương đối an toàn hơn.” Trong lòng tôi có một chỗ nào đó nhói lên, tôi đến trước mặt cậu ta, ngồi xuống bên cạnh: “Nói cho tôi nghe một chút về quá khứ của cậu đi.”
“Ừm, quá khứ ấy.”
“Không, không không…” Cậu ta bỗng nhiên từ trên ghế sofa đứng bật dậy chặn ngang tôi, biểu hiện kinh hoảng, có vẻ căng thẳng nhìn ngó bốn phía xung quanh, “Mẹ em nói không thể nói với ai hết, ai cũng không thể.”
Trong mắt cậu lập lòe nỗi thống khổ cùng sợ sệt…
Cậu nói tiếp: “Mẹ em sẽ phạt em, sẽ phạt em, không được!! Không được!!”
Tôi bị cậu tóm lấy, hoảng sợ như cơn thủy triều ập tới, tôi không dám hỏi tiếp nữa, tôi sợ cậu ấy mất đi khống chế, sợ cậu lần thứ hai phát rồ… Cùng lúc ấy, tôi cũng đau lòng khi thấy cậu như vậy, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ kỳ quái dễ vỡ, tất cả những thứ mà cậu ta phải hứng chịu, bất kể là quá khứ hay hiện tại, đều có thể ép cậu ta đến vỡ nát…
“Được, cậu không cần phải nói, tôi không nghe nữa. Tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hề biết.” Tôi ôm lấy đầu cậu, tôi có thể cảm thụ được cậu đang hoảng sợ, một quá khứ có thể làm cậu hoảng sợ đến thành như thế…
Ban ngày cùng ban đêm, cậu ta thật giống như hai thái cực…
Cậu ta vào ban ngày, vừa bạo lực, lãnh khốc, lại vừa điên cuồng.
Cậu ta lúc đêm tối, vừa đáng thương, dịu dàng, mà cũng yếu đuối.
Cậu như thế này làm tôi không thể hận nổi, làm tôi khó chịu, quá khứ của cậu đến cùng đã phát sinh chuyện gì, mà làm cho nhân cách của chính cậu cũng dần phá nát thế kia…
“Vân Sanh, anh có thể không rời bỏ em có được không?” Cậu ta nói.
“Tại sao lại chấp nhất với tôi như thế?”
“Bởi vì anh là người đầu tiên…” Giọng cậu rất nhỏ, đầu tựa lên hõm vai tôi, yếu đuối đến mức làm tôi thấy khó chịu lây.
“Đầu tiên cái gì?”
“Rất nhiều cái đầu tiên.” Cậu ta đưa tay ôm lấy tôi, khẽ cọ cọ cổ tôi: “Đừng rời bỏ em, Vân Sanh.”
“…”
Kỳ thực tôi không nên đáp ứng cậu ta, nhưng mà cái người này run rẩy đến mức yếu đuối như vậy, làm tôi lo sợ chỉ cần bản thân từ chối thì cậu ấy sẽ tan vỡ, sẽ nát vụn, cho nên tôi lại nói: “Ừ…”
“Vân Sanh!”
Cậu ta đột nhiên nâng mặt tôi lên, tiếp đó môi tôi bị cậu cắn lấy.
“Á!”
Sức lực cậu ta lớn đến lạ kỳ, đặt tôi lên ghế sofa xong nâng mặt tôi lên điên cuồng cắn hôn… Giữa kẽ hở cậu ta không ngừng gọi tên tôi.
“Vân Sanh, Vân Sanh…”
Tôi có thể cảm nhận được bất an trong cậu, nhưng lại không biết lý do tại sao.
Sau đó cậu ôm lấy tôi: “Ngày mai em muốn rời khỏi đây một lúc, anh ở nhà ngoan ngoãn chờ em được không?”
Lòng tôi cả kinh, không biết nên vui hay nên buồn.
Tôi không lên tiếng: “…”
Cậu lại nói: “Chờ em trở lại.”
Tôi vẫn không nói gì, bởi vì trong đầu tôi đang hiện lên ý nghĩ đầu tiên: Trốn!
Tôi nghĩ, sở dĩ cậu ta trở nên thế này, tất thảy hoảng sợ cậu biểu hiện ra nãy giờ có lẽ đều bắt nguồn từ chuyện cậu phải về ngôi nhà đấy, nó là căn nguyên nỗi sợ của cậu ta…
Đêm đó tôi bị cậu ôm vào trong ngực ngủ, ngày hôm sau lúc tỉnh giấc lại không có ai nằm bên cạnh, hoặc phải nói là cả căn phòng không có một ai, nhưng khi muốn đào tẩu tôi lại phát hiện ra trên chân của mình xuất hiện thêm một sợi xích…
Sợi xích lớn bằng ngón tay cái, đủ để tôi đi đến nhà bếp, phòng khách, WC, tủ lạnh, nhưng lại không đủ để tôi đi ra cửa.
Hơn nữa thân dưới tôi còn không mặc gì hết…
Mà giờ có một cái xích như thế thì tôi có mặc cũng chẳng có nghĩa lý gì…
Diệp Tàn Sinh, cậu ta cầm theo điện thoại của tôi, còn giam cầm tôi, bởi vì cậu ta muốn tôi ngoan ngoãn chờ cậu trở về…
Ý thức được điều này, tôi quơ lấy cái remote ti vi thẳng tay nện lên màn hình ti vi.
Tôi lấy từ trong ngăn tủ ra chiếc áo sơ mi dài nhất, trực tiếp chạy tới nhà bếp cầm lấy con dao chém liên tục lên xích sắt, tôi chém liên tục không ngừng nghỉ suốt một tiếng đồng hồ, mà dây xích ngay cả một vết nứt nhỏ cũng không có…
Sau hai tiếng, trên dao đã xuất hiện vết nứt, còn xích sắt thì rốt cục cũng lõm xuống được một chỗ.
Thời gian trôi đến tối, trên cổ tay tôi xuất hiện vết trói cực kỳ rõ ràng, hằn màu xanh tím, tôi liên tục cầm dao chém xuống dây xích, không thể dừng lại, không thể ngừng nghỉ, bởi vì tôi không biết lúc nào Diệp Tàn Sinh sẽ trở lại, vì vậy tôi nhất định phải mau chóng chém đứt sợi xích này…
Bất kể như thế nào, tôi cũng phải đào tẩu cho được.
Nếu không tôi nhất định sẽ phát điên mất.
Cái gọi là “nước chảy đá mòn” đó là lúc tôi cuối cùng cũng nhìn thấy vết nứt trên xích sắt, cái vết nứt ấy đã lan rộng đi, khi rốt cục chém đứt được sợi xích thì cửa bỗng mở ra, tôi chấn động, dao cầm trong tay rớt xuống mặt sàn gạch tráng men phát sinh ra âm thanh lạch cạch, Diệp Tàn Sinh, cậu ta về rồi ư?!
Cả người tôi cứng ngắc, ngay cả động đậy cũng không dám.
Sau đấy, một giọng nói xa lạ truyền đến từ đằng sau: “Thiếu gia Tàn Sinh đã căn dặn, thời gian này ngài có lẽ đã làm đứt được sợi xích, nên tôi tới thay cho ngài một sợi mới.”
Sợi xích đứt đoạn trên tay tôi rơi xuống mặt sàn, những lời nói kia làm tôi lạnh cả người, toàn thân như rơi xuống hầm băng…
Tôi trốn không được, đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu.
Người này mặc âu phục chân mang giày da, lộp cộp lộp cộp chậm rãi bước về phía tôi, trong tay là sợi xích giống như đúc sợi trên chân tôi…
Hắn chải ngược tóc ra sau trán, còn chừa lại hai bên tóc mai, cùng với một cắp kính gọng vàng gác trên cái mũi cao thẳng càng làm hiện ra sự khôn khéo của hắn, đôi môi tựa cười tựa không khiến người ta cảm thấy một loại sợ hãi không tên.
“Không…” Tôi vừa lắc đầu vừa lùi ra sau.
Người này tựa hồ không nghe thấy, hắn vẫn như cũ không nhanh không chậm đi về phía tôi.
Tôi đứng dậy, bàn tay vì không ngừng vung dao giờ đã tê rần, tôi hơi choáng váng, kháng cự trong lòng nương theo nỗi phẫn nộ ngày càng mãnh liệt, tôi tựa vào cạnh bàn, ngón tay bấu chặt vào mép, không một tiếng động chờ hắn đến gần.
Người kia ngồi xổm xuống trước mặt tôi, khi hắn mở sợi xích đã đứt thì tôi bắt lấy thời cơ, nhấc chân đá vào vai trái hắn, tôi vốn cho rằng mình có thể gạt ngã người, nào ngờ tôi lại quên những người này căn bản không phải người bình thường…
Hắn đỡ lấy một đá của tôi, thân thể thoáng lay động, chân lui về sau một bước liền lập tức ổn định thân hình, hắn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tóm thẳng lấy mắt cá chân tôi, sau đó ngẩng đầu, một đôi mắt phượng sắc bén nhìn thẳng tôi, một tay khác lãnh đạm đẩy gọng kính trên sóng mũi.
“Ồ la la la, quả nhiên giống hệt lời thiếu gia nói, không biết nghe lời.”
Thiếu gia thiếu gia!! Cũng thật là một thiếu gia cơ đấy, Diệp Tàn Sinh đang quyết tâm không chịu để tôi đi ư, “Thả ra!” Tôi muốn rút chân về nhưng bị hắn vững vàng túm chặt trong tay, đánh cũng không tới.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy mặt hắn đầy ý cười khẽ ngước lên, hình như không phải nhìn mặt tôi, mà là nửa thân dưới giấu sau áo sơ mi của tôi…
Lửa giận không tên lại bùng lên trong ngực, tôi giãy dụa muốn tránh thoát sự kiềm chế của hắn, tay nắm thành quyền vung tới, nhưng hắn buông tay rồi ngửa ra sau, đứng dậy áp chế được tôi, động tác nước chảy mây trôi không chút chần chừ hay hoang mang…
Tay vung ra bị hắn nắm chặt, hắn ném sợi dây xích vướng tay xuống sàn, một tay áp chế cơ thể tôi, một tay lấy kiểu thủ thế quỷ dị để tại eo tôi…
“Á!”
Trong phút chốc, một trận điện lưu đau đớn lan khắp toàn thân tôi, sượt qua từng từng tế bào một, trán nổi lên từng tầng mồ hôi nhỏ bé, loại đau nhói này đau đến khắc cốt ghi tâm, từ phần eo trở xuống trực tiếp mềm nhũn, tôi tức khắc co quắp người ngồi bệt xuống đất dưới ý cười của người kia…
Trước mắt tôi một màu đen kịt, cái gì cũng không thấy được, loại đau đớn này khiến người ta chật vật một khoảng thời gian, khắp toàn thân từ trên xuống dưới một chút khí lực cũng không nhấc lên nổi, chỉ có thể cảm giác có người nâng chân mình lên, sau đó một đồ vật lạnh lẽo chạm vào mắt cá chân của tôi, là sợi xích…
Thân thể vẫn bị người ôm lấy, tôi đau đến cả người run rẩy, lại nghe thấy có tiếng nói: “Xem dấu vết trên người anh, tốt nhất là nên ngoan ngoãn chờ thiếu gia về đi.”
Tôi nắm chặt lấy âu phục thẳng tắp của người đó, vì đau mà nghiến răng nghiến lợi không muốn kêu ra tiếng, thật vất vả mới nén được tiếng kêu xuống, tôi kéo cổ hắn, nói: “Bằng không đổi thành cậu đến thử nghiệm tý đi, cậu đúng là ai da, mẹ!”
Cái tay ôm ngang eo tôi chỉ nhẹ nhàng ấn lên eo tôi một cái, cả người tôi liền co giật, thuận thế bủn rủn vô lực ngồi phịch trong lồng ngực hắn…
“Đáng hận…”
Hắn đặt tôi lên giường, đầu ngón tay nhẹ xoa ở chỗ nào đó trên eo, đau đớn liền như cơn thủy triều rút đi, nhưng tôi đã không còn dư được bao nhiêu khí lực nữa rồi, càng khỏi nói đến chuyện đấm một đấm lên cái gương mặt gian manh kia…
Hắn đứng ở đầu giường, đẩy nhẹ kính mắt: “Tôi đây chỉ đang thiện ý cảnh cáo, bằng không thì người bị đùa giỡn chính là anh đấy.”
Nói xong hắn đi ra ngoài, đi tới cửa thì thân thể chợt khựng lại, quay đầu lại nói: “Đừng tiếp tục chém đứt xích sắt nữa, tôi đã chuẩn bị đủ dây xích để anh chém ba ngày ba đêm rồi.”
“Vả lại,” hắn bổ sung, “Anh chém như thế, có biết sẽ quấy nhiễu đến tôi ngủ ở bên ngoài không.”
“Cút!” Tôi hét.
Gối bay tới, hắn cười rồi nghiêng đầu tránh: “Tuy vậy anh đúng là người đặc biệt.”
Sau đấy, hắn thanh nhã đi ra ngoài, tiếp đến là âm thanh cánh cửa bị đóng lại.
Lửa giận bùng lên trong ngực là chuyện không thể cản, nhưng tôi lại không thể làm gì được.
Tôi miễn cưỡng ngồi dậy, cả người vẫn lưu lại dư vị đau đớn vừa rồi, nhớ đến đoạn thống khổ ban nãy cũng đủ để cả người tôi phát run, loại đau đớn này thật sự không phải thứ mà người thường có thể chịu được…
Đau đến thấu xương, kinh mạch trong người như bị văn vẹo, đau đến khiến người ta chỉ muốn xin tha…
Người này thật sự không đơn giản, dựa theo tính cách của Diệp Tàn Sinh, cậu ta chắc chắn sẽ không tùy tiện để một người nhìn thấy thân thể tôi, thế nhưng lần này, cậu ta không chỉ giao chìa khóa nhà cho tên đó, mà còn chấp thuận cho hắn chạm vào tôi…
Người này nhất định không đơn giản, ngay cả thủ đoạn cũng làm người ta run rẩy.
Mẹ kiếp, mẹ kiếp!!!!
Cứ như vậy bị người khống chế hết tất thảy làm tôi vô cùng khó chịu, tôi lôi sợi xích sắt trên chân lên như phát tiết mà căm giận lôi kéo nó, đáng giận là ngoại trừ làm da mình bị cắt vào, thì lại chẳng có hiệu quả gì cả…
Thế thì sẽ mang ý nghĩa tôi chỉ có thể ngồi ở một chỗ này chờ Diệp Tàn Sinh trở về…
Nhất định phải thảo luận cho tốt với cậu ta mới được, nhưng với cái tính cách như thế của cậu thì tôi đến cùng nên làm gì đây?
Cũng không thể xin nghỉ ở trường học mãi được, tôi không biết kiểu tình huống này còn kéo dài đến bao lâu, tôi còn đang nghĩ, nếu sau khi rời khỏi đây tôi quay lại trường thì sẽ có người đến chất vấn tại sao mấy ngày nay tôi không đến trường không nhỉ, có lẽ không có được mấy người chú ý đến thầy giáo tâm lý mấy ngày rồi không đến trường học đâu…
Trên cõi đời này, không có một ai để tôi có thể cầu cứu…
Mà thực ra không lâu sau, qua ngày thứ hai Diệp Tàn Sinh đã trở về…
Trở về với một thân đầy thương tích.
====================================
Sẽ có 1 chương phiên ngoại riêng dưới góc nhìn của bạn đeo kính ~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!