Bệnh Nhân Tâm Thần Sướng Hơn Nhiều - Chương 10: “Bác sĩ Thịnh, tôi biết trong lúc trị liệu, tôi đã sinh ra cảm xúc không nên có với anh, đã làm phiền, thật xin lỗi.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Bệnh Nhân Tâm Thần Sướng Hơn Nhiều


Chương 10: “Bác sĩ Thịnh, tôi biết trong lúc trị liệu, tôi đã sinh ra cảm xúc không nên có với anh, đã làm phiền, thật xin lỗi.


“Tôi muốn xin nghỉ.”

Tôi đứng trước bàn làm việc của chủ nhiệm, một mặt thấy chết không sờn, tâm như nước đọng, vẻ mặt đừng làm khó dễ tôi.

Chủ nhiệm đang cúi đầu viết gì đó, nghe câu nói này của tôi, bút máy trong tay ngừng lại, hắn ngẩng đầu liếc tôi một cái.

“Có thể, đồng chí thức đêm vì y học hiến thân, đồng chí muốn nghỉ một ngày hay hai ngày?”

“…”

“Chủ nhiệm.” Hai tay buông xuống bên người nắm chặt, tôi cắn răng nghiến lợi nói, nếu không phải hắn nắm giữ quyền sinh sát, tôi hận không thể dùng tay xé nát hắn.

Biết rõ quan hệ không trong sáng giữa tôi và Thẩm Kính Bỉnh, còn cố ý gọi hắn đến chăm sóc tôi.

Sau đó “chăm sóc” đến sáng hôm sau tôi tỉnh lại trong lồng ngực Thẩm Kính Bỉnh.

Da thịt trần truồng ấm áp mà khô ráo, khoảng cách quá gần, tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Thẩm Kính Bỉnh.

Thực ra tôi vẫn mơ mơ hồ hồ nhớ quang cảnh tối hôm qua, nhớ tới người kia, nhớ mình thở hổn hển ngất đi dưới thân người kia.

Mợ nó, chúng tôi có thể dây dưa trong bóng tối đạt đến đỉnh cao khoái cảm, nhưng không có nghĩa là sau đó chúng tôi vẫn có thể tiếp tục trông coi lẫn nhau vào ban ngày.

Tình dục và cuộc sống sinh hoạt chưa bao giờ là một chuyện.

Cho nên tôi lén lén lút lút rời khỏi lồng ngực hắn, mặc lại quần áo của mình, đơn giản thu dọn một chút thì đến gặp chủ nhiệm xin nghỉ, cùng làm giặc, chột dạ là không tránh khỏi.

Tôi không dám tưởng tượng cảnh hắn hỗn hỗn độn độn tỉnh lại, mờ mịt nhìn người trong lồng ngực biến mất.

Lần này, tôi chắc chắn không thể tiếp tục nhìn Thẩm Kính Bỉnh.

“Hả?” Chủ nhiệm vẫn cười híp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn chằm chằm bụng tôi.

“Anh có thể đừng nhìn chằm chằm bụng tôi không? Tôi là đàn ông, kéo không ra một đống thịt đâu.”

“Ai, tôi cũng vì tốt cho cậu, nói không chừng có thể đâm ra một tiểu Thẩm Thẩm.”

(Phụt, hahahahahahahahaha)

Lời này của hắn là để nhắc nhở tôi, tôi nhếch mày, có chút khởi binh vấn tội, “Chủ nhiệm, Thẩm Kính Bỉnh nói với tôi anh tiến hành trị liệu cho hắn, chuyện này sao anh lại không nói cho tôi?”

Chủ nhiệm lúc này mới chậm rãi thu hồi nụ cười, không khí đột nhiên yên tĩnh lại, tôi nhìn người trước mắt trở nên nghiêm túc, lén nuốt ngụm nước miếng.

Nam nhân này lúc thường đều một vẻ cợt nhả, làm tôi quên luôn dáng dấp hung ác của hắn.

Không đợi hắn mở miệng, cửa văn phòng rầm một tiếng bị người phá tan.

Không đợi hắn mở miệng, cửa văn phòng rầm một tiếng bị người phá tan.

Là Tiểu Hắc, đầu tóc rối bù.

“Tôi FYM(1)!!! Họ Bạch kia, anh dám nhân lúc tôi say—— ”

Tiểu Hắc nhìn thấy tôi, vẻ mặt sau khi say thoạt nhìn càng ngu hơn.

Lần thứ hai phát hiện gian tình giữa lãnh đạo và đồng nghiệp, muốn biết sự tình tiếp theo? Đừng gấp, bĩnh tĩnh chờ!

Vẻ mặt Tiểu Hắc bắt đầu có gợn sóng, nhìn hai thanh kiếm mài nhau soàn soạt trong mắt hắn, bản năng sinh tồn trong tôi lần thứ hai bộc phát.

Nịnh nọt nhìn chủ nhiệm cười, “Chủ nhiệm, được chứ?”

Chủ nhiệm nhìn Tiểu Hắc mây đen ngập đầu cười ngây ngô, nào có thời gian quản tôi, như hôn quân phất tay một cái, “Phê chuẩn.”

Chộp được lệnh, tôi cấp tốc rời sân khấu, vừa đóng cửa lại, bên trong liền truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Chậc chậc.

Tôi cười đi trên hành làng trống rỗng, mông vẫn còn sưng đau, bước chân có chút khập khễnh.

Thẳng thắn dựa vào tường đứng một phút, lúc này trong hành lang không có người, tôi dựa đầu trên tường, nhìn ánh mặt trời mỏng manh ngoài cửa sổ.

Con người có lúc nên nhìn rõ sự thực, tôi và Thẩm Kính Bỉnh không phù hợp, người tôi yêu, là con người không bình thường của hắn, mà khi yêu tôi, cũng không phải là con người thật của hắn.

Cho dù có tiếp xúc da thịt, vẫn xem như vô tình gặp gỡ.

Cả hai đều không nhận ra con người thật của nhau, yêu thế nào đây?

Càng nghĩ, sau lưng càng lạnh.

Tia sáng ấm áp ở đây giúp tôi vượt qua mùa đông lạnh lẽo.

Cho nên, đã đến lúc tôi nên rời đi một quãng thời gian.

Chủ nhiệm cuối cùng cho tôi một kì nghỉ rất dài, tôi vốn muốn sửa sang xong tâm tình sẽ quay trở về chữa khỏi cho Thẩm Kính Bỉnh.

Thật không nghĩ tới, khi tôi trở lại thì hắn đã bình phục.

Chính xác mà nói, ngày tôi trở về là ngày hắn xuất viện.

Tiểu Hắc giúp tôi xách hành lý, đi theo tôi nói liên miên cằn nhằn.

“Anh không biết đâu, sau khi anh đi, Thẩm Kính Bỉnh như lên cơn điên, đập phá nát bét phòng VIP của hắn, ai cũng không ngăn được, cuối cùng vẫn là Bạch chủ nhiệm đứng ra, nhốt hắn vào văn phòng, không biết Bạch chủ nhiệm làm gì, trong một đêm hắn như biến thành một người khác, đặc biệt tích cực phối hợp trị liệu.”

“Anh không biết đâu, sau khi anh đi, Thẩm Kính Bỉnh như lên cơn điên, đập phá nát bét phòng VIP của hắn, ai cũng không ngăn được, cuối cùng vẫn là Bạch chủ nhiệm đứng ra, nhốt hắn vào văn phòng, không biết Bạch chủ nhiệm làm gì, trong một đêm hắn như biến thành một người khác, đặc biệt tích cực phối hợp trị liệu.”

Nói xong, Tiểu Hắc đem tôi lay đến lay đi, cẩn thận quan sát, “Anh nói xem, anh cũng không phải hồng nhan, sao cứ phải họa thủy vậy?”

Tôi không nhận câu nói này, ngược lại cười xấu xa, “Cậu cùng chủ nhiệm vẫn khỏe chứ?”

Tiểu Hắc lập tức đổi sắc mặt, hắng giọng một cái, ánh mắt có chút phập phồng, “Có cái gì tốt, tôi nhắc nhở anh, chớ nói lung tung.”

Tính tình Tiểu Hắc trong nóng ngoài lạnh, mồm miệng cay nghiệt đòi mạng, hắn bây giờ không phản bác tôi, đại khái là đã bị chủ nhiệm thu phục.

Kỳ thực tôi rất yên tâm, hôm say rượu đó, ánh mắt chủ nhiệm nhìn Tiểu Hắc rõ ràng trước mắt tôi, hắn thật sự rất yêu Tiểu Hắc.

Nhớ lại ngày ấy, hầu kết tôi giật giật, quay đầu hỏi Tiểu Hắc, “Thẩm Kính Bỉnh đâu?”

“Có lẽ đang ở phòng bệnh, chủ nhiệm giúp hắn thu dọn đồ đạc, dặn dò vài chuyện.”

Tiểu Hắc vừa nói vừa dẫn tôi đi.

Thật lâu rồi tôi chưa nhìn thấy Thẩm Kính Bỉnh, nhìn hắn bây giờ thật xa lạ.

Nam nhân đưa lưng về phía tôi, nghiêm túc cài khuy áo ở cổ tay.

Vóc người hắn vô cùng đẹp, xuyên qua đồng phục bệnh nhân cũng có thể nhìn ra, bây giờ mặc âu phục cao cấp may riêng, khí thế bao quanh dày đặc, cấm dục mà ôn nhuận, mang theo xa cách khiến người không thở nổi.

Nhìn thấy hắn từ mềm mại trở nên cứng rắn, tôi cảm nhận được một cách rõ ràng, hắn và tôi vốn không phải là người đi cùng một con đường.

Như vậy, hà tất phải lo lắng liên luỵ?

Tuy rằng lý trí nói như thế, tôi trước sau vẫn không dám tự hỏi chính mình một câu.

Tại sao tôi ngay cả hành lý cũng không sắp xếp đã chạy tới nơi này nhìn hắn?

Đột nhiên cảm thấy quẫn bách, hành lý của mình còn đặt bên cạnh, khi cuống quít xem lại mới phát hiện Tiểu Hắc đã đem hành lý của tôi cầm đi, còn thuận miệng gọi chủ nhiệm đi cùng.

Tôi biết Tiểu Hắc là vì tốt cho tôi, nhưng kỳ thực lúc này không thích hợp lúc để tôi một mình ở với Thẩm Kính Bỉnh.

Cảm xúc đã yên ổn lại rối thành một nùi.

Chờ tôi thu hồi ánh mắt lập tức phải đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu phản chiếu trong gương của hắn.

Đôi mắt hắn hắc bạch rõ ràng, nói cho cùng, cũng không phải ánh mắt nhìn tôi ngày trước.

Trong ánh mắt hắn bây giờ tràn đầy lạnh lùng và quyết tuyệt, rốt cuộc không còn ấm áp mềm mại như bệnh nhân của tôi.

“Bác sĩ Thịnh.” Hắn hướng tôi gật gật đầu, xem như thăm hỏi, ngữ khí vừa phải lễ phép mà xa cách.

“Bác sĩ Thịnh.” Hắn hướng tôi gật gật đầu, xem như thăm hỏi, ngữ khí vừa phải lễ phép mà xa cách.

“Chào anh.”

Tôi nở nụ cười, cứ như vậy nhìn hắn, ánh mắt không dám rời đi, sợ lộ ra tâm tình của bản thân, phòng ngự sụp đổ.

Hắn chần chờ một chút, nhưng vẫn xoay người lại, quay mắt về phía tôi.

“Bác sĩ Thịnh, tôi biết trong lúc trị liệu, tôi đã sinh ra cảm xúc không nên có với anh, đã làm phiền, thật xin lỗi.”

Không nên có, cho nên cứ thế quên đi?

Tôi là bác sĩ khoa tâm thần, mức độ mẫn cảm với ngôn ngữ cao hơn người thường, tôi có thể nghe ra sự chán ghét trong giọng nói của hắn.

Cười đến mệt mà không dám dừng lại, sợ tháo xuống lớp mặt nạ này, sẽ phơi bày tình cảm của bản thân, đáng thương, thấp kém.

Tôi đột nhiên nhớ tới lời của Tiểu Hắc.

Quả nhiên, hắn khôi phục bình thường, sẽ vứt bỏ con người kia của mình như giày rách, tiện thể, với tâm ý của tôi cũng cảm thấy vô cùng đáng khinh.

Tôi đã sớm liệu đến một ngày như hôm nay, vậy mà vẫn lao vào như thiêu thân.

Tôi đã sớm biết, yêu anh, là vạn kiếp bất phục, có lẽ là do tôi đã từng coi tình yêu của anh như không khí, làm anh nản lòng thoái chí, đến lúc tôi yêu anh, đau thấu tim gan.

Tôi yêu trúng anh, bởi vì luyến tiếc anh mà khổ sở, cũng chỉ có thể để mình đau đến chết.

Không phải tôi không dám yêu anh, chỉ là tôi không thể.

“Không có chuyện gì.”

Tôi không nói được gì khác, nụ cười trở nên cứng nhắc, kéo khóe miệng đau nhức bảo đảm nét cười tự nhiên như cũ.

Bởi vì đã sớm ở trong lòng diễn qua hơn trăm ngàn lần, tôi một mực chờ đợi ngày này, chờ đợi ngày anh cùng tôi gặp thoáng qua.

Y hệt như ngày hôm nay.

Chú thích:

(1) FYM = Fuck Your Mother, để thẳng ra thì tục quá, đành viết tắt lại ¥.¥

Tiểu ngược, HA HA HA!!!

Ngày thứ 5….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN