Bệnh Nhân Tâm Thần Sướng Hơn Nhiều - Chương 6: Khi thị giác không nhạy bén, thính lực càng thêm nhạy cảm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Bệnh Nhân Tâm Thần Sướng Hơn Nhiều


Chương 6: Khi thị giác không nhạy bén, thính lực càng thêm nhạy cảm


Làm hay không làm?

Bây giờ đổi ý còn kịp chứ?

So với này đó ——

Đáng chết, là ai cho phép đám người kia dùng di động xem mấy cái video kia chứ?!

Năng lực chịu đựng của tôi tuy rằng rất mạnh mẽ, nhưng không cường đại đến mức ở WC giúp người khác quay tay.

Tôi một đường lôi kéo hắn đi đến phòng cố vấn tâm lý, không rảnh để ý ánh mắt người khác.

“Thịnh Dịch…”

Lại tới nữa rồi, mỗi lần hắn gọi tên tôi, tôi đều không có biện pháp đấu lại.

“Câm miệng!” Tôi vốn đã bó tay toàn tập, bây giờ không hề có tâm tình phản ứng lại hắn, chỉ thấp giọng quát lớn.

Thẩm Kính Bỉnh tuy rằng khiến người ta tức bốc khói, nhưng thường ngày rất biết điều, hiện tại cũng vậy, yên lặng nhìn tôi chằm chằm.

Dù rằng hắn đã nhìn đến muốn thủng một lỗ sau gáy tôi.

Đem nam nhân quăng lên ghế, tôi thở hồng hộc, ngực không ngừng phập phồng.

Thẩm Kính Bỉnh ngồi xếp bằng tại chỗ, lẳng lặng nhìn tôi không nói lời nào.

Con mắt của hắn lại như đang nói chuyện.

Thiệt phiền, tôi dời mắt qua chỗ khác.

Không gian bên trong thu hẹp chỉ còn dư lại tôi và hắn, còn có tiếng tôi ồ ồ thở dốc, nhưng đã dần dần bình phục lại.

Thẩm Kính Bỉnh một mực chờ đợi không vội vã.

Trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ dày nặng cũng không mở ra, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ một người.

Thẩm Kính Bỉnh yên tĩnh như cái bóng, nhưng hắn đang nhìn tôi, tôi biết hắn vẫn luôn nhìn tôi.

Ngón tay bị tôi bóp đau đớn, nhưng tôi vẫn chiến chiến nguy nguy đưa tay ra, thuận theo quần của nam nhân mò vào.

Một tay khác tôi đỡ vai nam nhân, cảm thụ được nam nhân hơi run rẩy.

Tôi vô cùng kinh ngạc với chính mình, thậm chí còn muốn muốn cười, ở ngay lúc mấu chốt này đột nhiên trong tôi sinh ra một loại ảo giác nam phụ hèn mọn.

(Nam phụ ở đây tương đương với thằng vợ a.k.a vợ là thằng)

Ai.

Ai.

Tôi âm thầm thở dài, không có cách nào.

Da dẻ hắn thật lạnh, tôi chậm rãi lấy tay nắm lấy vật kia.

Khoảnh khắc ấy tôi cảm nhận được hắn nhẫn nại kêu rên, ngay bên tai tôi.

Khi thị giác không nhạy bén, thính lực càng thêm nhạy cảm.

Hơi thở dốc ấm áp cùng tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của hắn đảo qua bên tai tôi, như lông vũ cọ nhẹ qua tim, tôi nuốt ngụm nước bọt, cổ họng có chút khô rát.

“Dịch Dịch, cử động.”

Nam nhân nhìn tôi sững người, nghiêng đầu bên tai tôi nhỏ giọng nỉ non.

Tôi run lập cập, có chút mờ mịt nhìn hắn, như vừa tỉnh giấc chiêm bao.

Nam nhân chống tay ở phía sau, biểu tình lười biếng, khóe mắt đong đầy tình cảm mềm mại dễ vỡ.

Tim đập như trống chầu.

Bị động! Là đàn ông, cảm xúc không chịu thua từ sâu trong xương bị kích phát ra.

Tôi nghiêng người về phía trước, tay hơi dùng sức, ngón tay thô ráp chầm chậm chạm qua đỉnh đầu vật kia.

“Dịch Dịch, Dịch Dịch…”

Thân thể nam nhân run một chút, trong giọng nói dày đặc tình cảm nóng rực, tôi không dám nghĩ đó là cái gì.

“Đừng gọi tôi như vậy, không êm tai.”

Thẩm Kính Bỉnh nghe sự oán trách của tôi, không nói, ngẩng đầu nhìn thân thể tôi, trong mắt có chút không rõ, nhưng hắn sẽ không nói ra, chỉ như vậy lẳng lặng nhìn tôi, lẳng lặng biểu đạt vẻ nghi hoặc của hắn.

Tôi không dám nhìn hắn.

Tôi cúi đầu chôn vào hõm cổ hắn, trên người hắn có mùi rất dễ chịu, như là mùi cỏ xanh sau cơn mưa, thanh tân yếu mệnh.

Hiện tại như lên men thành rượu, ngửi một chút cũng làm người ta say.

Tôi nhất định là say rồi.

Tôi nằm trong lồng ngực Thẩm Kính Bỉnh, động tác trên tay không dừng lại, xúc cảm chân thực như làm bỏng ngón tay tôi, đau đớn mang theo dục vọng.

Đồ vật hắn ở trong tay tôi cứng như thiết, một bàn tay nắm không được.

Tôi rất bội phục chính mình, vào lúc này còn rảnh rỗi so sánh hắn với tôi.

Phát hiện chym nhỏ nhà mình không lớn bằng máy bay của hắn, tôi oán hận hừ lạnh một tiếng.

(Cỡ bình thường thì là chym, còn của anh Bỉnh quá bá nên là máy bay, suy nghĩ của tác giả thặc bá đạo =)))))

Thẩm Kính Bỉnh nghe thấy, cúi đầu nhìn tôi, nhưng chỉ có thể nhìn đỉnh đầu của tôi.

“Thịnh Dịch?”

Nam nhân rất nghi hoặc, hắn không biết xảy ra chuyện gì, cũng không hiểu tôi đang suy nghĩ gì.

Thẩm Kính Bỉnh, anh biết cái gì đây, anh rõ ràng cái gì cũng không hiểu.

Tôi không để ý hắn, tăng nhanh động tác trên tay, vội vàng đem việc hoang đường này kết thúc.

Thời điểm cao trào, nam nhân ngẩng cao đầu, trong bóng tối lóe lên nhỏ vụn ánh sáng.

Tôi lấy giấy lau tay.

Không thể không nói, nhìn hắn bây giờ, tôi chợt có cảm giác thành công quái dị.

Này nói rõ tôi sống cũng không tệ lắm đúng không?

Ha ha.

Muốn cười mà cười không nổi, tôi động động thân thể muốn rời đi, lại phát hiện tay phải tê đau gần chết, liền ngã xuống trên người Thẩm Kính Bỉnh.

Nam nhân nghiêng đầu hôn tôi.

Đây là lần thứ nhất tôi cùng hắn hôn môi.(1)

Khí tức trong miệng hắn cũng giống như trên người, không khiến người phản cảm.

Hắn ngốc nghếch mút môi tôi, trong bóng tối phát ra tiếng nước.

Tôi cho rằng đây chỉ là một bất ngờ, sau đó phát hiện không phải, nam nhân không nhắm mắt, hắn biết rõ bản thân đang làm gì, tuy rằng hắn không biết động tác này là cái gì, hay động tác này mang ý nghĩa gì.

Tôi rất bội phục chính mình, vào thời điểm này còn có thể cân nhắc học thuật.

Nam nhân ý thức hỗn loạn nhưng bản năng vẫn còn, hoặc là, hắn đã bắt đầu khôi phục.

Tôi sợ hãi đẩy hắn ra, đứng dậy rời đi.

Đi tới cửa vẫn không nhịn được dừng bước, tôi không quay đầu lại, “Lấy khăn giấy lau khô đồ vật dính nhớp, sau đó mặc lại quần áo đàng hoàng.”

Đi tới cửa vẫn không nhịn được dừng bước, tôi không quay đầu lại, “Lấy khăn giấy lau khô đồ vật dính nhớp, sau đó mặc lại quần áo đàng hoàng.”

Tôi nhất định là trúng độc.

Bạch chủ nhiệm vẻ mặt thâm thúy làm tôi hoài nghi tôi là vì y học hiến thân.

“Làm sao vậy?” Hắn thấy tôi vô cùng lo lắng chạy tới văn phòng hắn, vẫn cứ cười híp mắt.

“Tôi cảm thấy Thẩm Kính Bỉnh, hình như, hình như có tâm lí ỷ lại tôi.”

Tôi chậm rãi lựa chọn từ ngữ, đùa, tôi đâu có ngu mà nói tôi vừa giúp hắn quay máy bay.

“Đây là chuyện tốt, tôi phát hiện, hắn chỉ cần ở gần cậu sẽ bắt đầu từ từ khôi phục ý thức.”

Chủ nhiệm khép mắt, lời nói lại rất nghiêm túc.

Tôi đứng đối diện hắn, suy nghĩ một chút, dò hỏi, “Vậy, là anh đẩy hắn đến gần tôi?”

Chủ nhiệm gật gật đầu.

Tôi fuck!

Bị lãnh đạo mưu đồ giăng bẫy bắt ép lao động!!!!

“Cậu không hy vọng hắn được chữa khỏi?” Chủ nhiệm cười hỏi tôi.

Tay phải nóng lên, tôi đưa mu bàn tay giấu ra phía sau.

Không đợi tôi mở miệng, cửa bị người đạp vào, tôi ngơ ngác nhìn đầu tóc như ổ gà của Tiểu Hắc.

“Con mẹ nó anh cùng tôi say rượu —— ”

Tiểu Hắc sửng sốt nhìn tôi, tôi nhìn Tiểu Hắc, trợn mắt há mồm.

Tôi fuck, phát hiện gian tình của lãnh đạo và đồng nghiệp, tôi phải làm sao đây QAQ???

Hoàn toàn yên lặng, chỉ có thanh âm run rẩy cẩn thận từng li từng tí của chủ nhiệm.

“Tiểu Hắc Hắc.”

Chú thích:

(1) chỗ này có bug. Tui hông biết tác giả định nghĩa thế nào là hôn nhưng ở chương 2, trong công viên bạn Bỉnh đã bẹp một phát lên môi bạn Dịch rồi, cho nên nói lần đầu tiên hôn môi là không đúng lắm.____. Lần đầu tiên hôn lưỡi chăng?

Ngày thứ 9……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN