Bệnh Sủng
Chương 152
Nghe thấy giọng nói của Bạch Chính Nghĩa, tâm tình của Tiểu Thố trở nên phức tạp, vì thế khi đối mặt với ông ấy mới không thể giữ được bình tĩnh, nguyên nhân lớn nhất làm tâm tình của Tiểu Thố thay đổi là vì bà ngoại đã nói những lời này với cô trước mộ của mẹ trong ngày tảo mộ, lúc đó Tiểu Thố chợt hiểu ra bản thân bây giờ rất mãn nguyện, biết ơn và thấy trân trọng cuộc sống hiện tại, trân trọng những người xung quanh mình, tuy Bạch Chính Nghĩa từng làm những việc có lỗi với mẹ cô và bản thân cô, nhưng mẹ cô cũng đã mất nhiều năm, bản thân hiện giờ cũng rất hạnh phúc, còn ông ấy cũng đã phải trả giá trong những năm qua, ông ấy đã hối hận nên không cần phải cô trừng phạt, chính ông ấy cũng đã sống trong áy náy và tự trách, rõ ràng chỉ có năm mươi mấy tuổi nhưng đầu đã bạc trắng.
Đời người mong manh lắm chớp mắt cái liền trôi qua mấy chục năm, chẳng lẽ phải chờ tới khi chôn cất ông ấy rồi hối hận sao? Nên trân trọng người bên cạnh, ông ấy cũng chính là người bên cạnh.
“Tiểu Thố xảy ra chuyện gì sao, con khỏe không, có cần giúp gì không, con đang ở đâu…”
Tiểu Thố không trả lời làm cho Bạch Chính Nghĩa nghĩ rằng Tiểu Thố đã xảy ra chuyện, dù sao chuyện phát sinh gần đây cũng để lại vết thương trong lòng ông ấy, hiện tại đã già đã không còn ý chí chiến đấu, có nghĩ thì cũng chỉ nghĩ đến cái gia đình vui vẻ mà thôi, cho nên đối với những chuyện phát sinh với Tiểu Thố ông ấy rất là lo lắng, khẩn trương.
Nghe được giọng nói khẩn trương của Bạch Chính Nghĩa, Tiểu Thố chỉ cảm thấy khóe mắt ẩm ướt, cô đột nhiên nhớ đến hình ảnh bản thân và gia đình vui vẻ đón tết, còn Bạch Chính Nghĩa lại cùng cha mẹ mình ở nhà vắng vẻ.
Không biết tại sao lại nghĩ tới hình ảnh này, tâm tình của Tiểu Thố trở nên phức tạp, trong lúc rối loạn thốt ra một tiếng: “Ba.”
Cái chữ này vừa ra khỏi miệng, Tiểu Thố cùng Bạch Chính Nghĩa đồng thời sửng sốt.
Tiểu Thố nghĩ là, thì ra cái chữ này hướng về phía Bạch Chính Nghĩa, cũng không phải khó mở miệng như vậy, sau khi gọi điện, dường như còn có một cảm giác phức tạp khó hiểu.
Mà Bạch Chính Nghĩa giống như có sấm bên tai nhất thời cho là chính mình ảo tưởng cho nên ông ấy rất cẩn thận hỏi lại Tiểu Thố.
“Tiểu Thố, ba, ba vừa mới giống như nghe được từ ba, có phải không…”
Cái dáng vẻ thận trọng lại khiến Tiểu Thố thở dài, từ lúc nào cái thân to lớn kia đã không còn, thay vào đó chỉ còn là một người đàn ông chưa già đã yếu.
“Ba.”
“Ai, ai.” Lần này Bạch Chính Nghĩa xác nhận rằng mình không nghe nhầm, nhất thời kích động liên tục gật đầu, cảm thấy mình không biết nên nói cái gì.
“Tiểu Thố, ba, con, ba…”
“Ngày mai ba có ở nhà không?” Cô với ông ấy đã ở bên nhau rất lâu rồi, mấy năm nay Tiểu Thố có thể cảm giác rõ ràng thái độ của Bạch Chính Nghĩa đối với chính mình, có thể là bởi vì áy náy đối với mình, thậm chí còn có chút lấy lòng, đây là một chuyện vui, nhưng lúc thực sự nhìn thấy ánh mắt của Bạch Chính Nghĩa, cô lại không cảm thấy vui vẻ.
“Ờ, ờ, ờ…”
Đè xuống cảm xúc đang dao động ở đáy lòng, Tiểu Thố nói: “Ngày mai con và Chính Dương gặp ba được không?”
“Được, được.” Bạch Chính Nghĩa vui mừng không thôi, cảm thấy tối hôm nay đơn giản là vui mừng quá mức: “Ngày mai qua đây ăn cơm trưa được không, ba sẽ làm mấy món con thích, sau đó sẽ gọi Tiểu Vũ về, chúng ta là người một nhà…”
Nói đến người một nhà, nghĩ đến Tiểu Thố cùng ông bà nội quan hệ không được tốt lắm, nhất thời lại im lặng, sợ Tiểu Thố không vui với ý kiến của mình.
Tiểu Thố thầm than một tiếng, tuy là cô kêu một tiếng ba nhưng giữa bọn họ vẫn còn một lớp màng ngăn cách, có người cha nào lại đối xử thận trọng với con gái của mình như vậy?
Ngược lại, ông ấy cũng đã nghĩ thông suốt nên cô sẽ làm những gì nên làm còn về phản ứng của Bạch Chính Nghĩa thì không nằm trong tính toán của cô, chỉ cần sau này cô không hối hận thì tốt rồi.
“Nghe Bạch Tiểu Vũ nói tài nấu nướng của ba tăng mạnh trong mấy năm gần đây, ngày mai con sẽ được nếm thử tài nấu nướng của ba…”
Nếu như Bạch Chính Nghĩa biết khẩu vị của cô, không cần phải nói, nhất định là Bạch Tiểu Vũ nói cho ông biết, Tiểu Thố cũng không truy cứu ngọn nguồn vấn đề chỉ là nói mấy câu ngắn ngủi liền định ra chuyện của ngày mai.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Bạch Chính Nghĩa rất vui vẻ, sau khi cúp điện thoại lập tức cho Bạch Tiểu Vũ gọi điện thoại…
Tiểu Thố cúp điện thoại, yên lặng không nói nhìn tay của mình máy móc, trong chốc lát nỗi lòng khó có thể yên tĩnh, sau một hồi cùng mình gọi phụ thân, quan hệ của hai người tiến thêm một bước, sau đó liền nghĩ lại rằng mặc dù gọi ông ấy là ba của mình nhưng vẫn có một lớp màng giữa hai người, như thể mình là trưởng bối còn ông ấy là trẻ con, cảm giác này cũng không hơn gì.
Giản Chính Dương nhìn Tiểu Thố ngồi trên sofa im lặng, sau khi gọi điện thoại cũng không quấy rầy cô làm cho cô tự mình miên man suy nghĩ một hồi, anh cũng không nói lời an ủi, nói cũng vô dụng còn không bằng làm cho cô nghĩ thông suốt, có lẽ chỉ cần một thời gian cô ấy sẽ nghĩ thông suốt.
Sự thực quả là như vậy, Tiểu Thố một mình chật vật, trong chốc lát lại cảm giác chật vật cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cô cũng đã đi bước đầu tiên, về sau từ từ mà đến.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tiểu Thố cảm thấy nhẹ nhõm hơn, thấy Giản Chính Dương đang đọc sách, mặc kệ có quấy rầy hay không liền nhào qua giả bộ đáng yêu: “Chồng ơi, em muốn ôm một cái.”
Nếu là người khác, hành động này sẽ làm người ta chán ghét Tiểu Thổ chết đi được, nhưng đối với Giản Chính Dương thì điều đó không chút ghê tởm, Tiểu Thố nằm trong lòng Giản Chính Dương, đưa mũi ngửi mùi sạch sẽ trên người Giản Chính Dương giống con cún nhỏ.
Giản Chính Dương thích nhất lúc Tiểu Thố nằm trong lòng ngực mình say mê ngửi hơi thở của anh, mỗi lần cô biểu hiện như vậy đều khiến cảm xúc của anh trào dâng, nội tâm mềm mại hận không thể đem mọi thứ dâng lên trước mặt cho cô chọn.
Tiểu Thố làm loạn trong lòng Giản Chính Dương một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn anh ngay lúc anh đang dịu dàng nhìn cô, tức khắc cô chìm vào đôi mắt đen của anh.
“Chồng à.”
Giản Chính Dương hơi cúi đầu, dùng đầu mũi cọ nhẹ vào đầu mũi cô, anh thích thân mật như vậy, phát ra giọng nói lười biếng từ yết hầu: “Ừm…”
Tiểu Thố say đắm ôm cổ Giản Chính Dương: “Sao anh lại đẹp trai như vậy?”
Giản Chính Dương cười: “Thật sao.”
“Ừm, em ghen tị.”
“Ha ha…” Giọng Giản Chính Dương trầm thấp, hơi thở truyền đến bên tai Tiểu Thố, lại lan xuống cổ khiến cô ngứa muốn lùi về sau nhưng lại bị Giản Chính Dương giữ lại không thể động đậy.
“Chỉ là của mình em.”
Cổ và vành tai Tiểu Thố là những vị trí nhạy cảm, đặc biệt là cái cổ, mỗi lần Giản Chính Dương hôn khiến cô không nhịn được mà la lên, nhưng lại bị Giản Chính Dương giữ lại như vậy đem toàn bộ hơi thở thở vào cổ của mình, thân thể Tiểu Thố liền mềm nhũn không còn lực để nói.
“Chồng à, buông ra.”
Giọng nói bất lực và mếu máo như một đứa trẻ làm cho Giản Chính Dương có cảm giác muốn giày vò cô, hết lần này tới lần khác Tiểu Thố cũng không biết làm như vậy khiến cho Giản Chính Dương mê hoặc, chỉ muốn thoát khỏi hơi thở của Giản Chính Dương.
Giản Chính Dương không để cho cô như ý vững vàng giữ chặt cơ thể của cô cố tình khiêu khích ở chỗ nhạy cảm của cô: “Buông em ra, nhất định là muốn buông ra sao? Ah.”
“Ừm, hừm…” Tiều Thố trốn bên cạnh khi Giản Chính Dương tới gần, không tự chủ được cánh tay siết chặt dường như ôm chặt anh lại.
Giản Chính Dương hiểu được hành động của cô ánh liền lóe lên một nụ cười: “Em rốt cuộc là muốn thả hay không?”
Tiểu Thố cười khẽ nhưng cũng không biết muốn như thế nào, hai người quấn lấy nhau một lúc cánh cửa liền mở ra, tiếng của Tần Nguyệt Thăng vọng vào.
“Anh à, em lại bị sưng mắt nữa rồi.”
Tiếng nói vang lên làm cho Tiểu Thố giật mình muốn nhảy lên nhưng Giản Chính Dương không có buông tay liền quằn quại ngồi trên người Giản Chính Dương, nhưng hồn cũng quay lại đúng vị trí rồi, Tần Nguyệt Thăng liếc mắt, đứng ở cửa một tay vừa che vừa mở nhìn lén.
“Được rồi muốn xem thì xem đi, không phải chưa từng thấy, tiểu tử thối nhà em mỗi lần đi vào đều không gõ cửa, hù anh giật mình.”
Giản Chính Dương bình tĩnh vừa nói vừa đứng lên nhìn Tần Nguyệt Thăng, dạy dỗ, tên tiểu thúi nãy đã quên gõ cửa mà liền chạy vọt vào, thật may là tư thế hiện tại của cô và Giản Chính Dương không quá lố nếu không…đã dạy hư thằng nhóc này.
Nhưng với chỉ số IQ của đứa trẻ này, cô cũng cũng đoán được cậu cũng biết nhiều chuyện.
Tần Nguyệt Thăng nghe Tiểu Thố nói xong liền thả tay xuống ám muội nhìn Tiểu Thố với Giản Chính Dương: “Là do hai người không đóng cửa, anh chị dâu đừng có tình cảm như vậy dạy hư trẻ con đấy.”
Tiểu Thố đang muốn dạy dỗ thằng nhóc này một chút nhưng bị Giản Chính Dương kéo lại nhẹ nhàng an ủi nhìn Tần Nguyệt Thăng: “Có chuyện gì.”
“Tất nhiên là có chuyện muốn nói với anh rồi, có một cái đề em không biết làm anh chỉ cho em đi.” Sau khi Giản Đình nghỉ học Tần Nguyệt Thăng cũng không lười biếng như trước nữa mà chăm chỉ học, cậu không thể để cho thế hệ sau coi thường lời nói của mình được, cậu chuẩn bị nhảy lớp để trở thành một thần đồng nhỏ.
Đối với sự lựa chọn của cậu Giản gia bày tỏ muốn ủng hộ, ngược lại nếu như Tần Nguyệt Thăng có tư cách này thì mọi người lại hạn chế cậu, chẳng những không có lợi mà còn gây cản trở, liền dứt khoát mặc cho phát triển.
Giản Chính Dương đôi mắt lóe lên buông tay Tiểu Thố ra: “Lấy ra.”
“Cho anh.”
Thật ra những gì Tần Nguyệt Thăng đang học, tìm bất cứ người nào trong nhà Giản gia hoặc Cừu gia, bọn họ cũng đều có thể trả lời được, dù sao chương trình học hiện tại của Tần Nguyệt Thăng cũng không cao nhưng cậu vẫn thích để cho Giản Chính Dương dạy mình. Trùng hợp cậu cũng đang học giống anh trai của mình, không thể không nói tuy Giản Chính Dương thường không định gặp tiểu bàn tử này nhưng dù sao cũng là em trai mình, khó giải thích được món đồ chơi này có liên quan đến huyết mạch, bình thường tuy là thằng nhóc này thường làm phiền mình và Tiểu Thố nhưng anh cũng giúp Tần Nguyệt Thăng lúc có việc.
Dĩ nhiên sau khi giúp Tần Nguyệt Thăng giải quyết rắc rối, Giản Chính Dương không tránh khỏi muốn giáo huấn cậu một trận, đứa nhóc này rõ ràng tính tình không tốt, mỗi lần bị Giản Chính Dương dạy dỗ chỉ chốc lát sau quên lần sau nên làm cái gì thì làm cái đó.
Giản Chính Dương hai ba lần giải quyết vấn đề của Tần Nguyệt Thăng sau đó anh ra khỏi phòng: “Lần sau còn tìm vấn đề đơn giản tới tìm anh anh liền ném em ra ngoài cửa sổ.”
“Anh, em là em trai của anh, anh quá nhẫn tâm rồi.” Tần Nguyệt Thăng chạy nhanh xuống lầu xác định mình đã ở trong vùng an toàn cậu hét lớn đến mức tất cả mọi người trong phòng đều nghe.
“Không phải chỉ là quấy rối anh cùng chị dâu thân mật sao, anh quá hẹp hòi!”
Trong phòng, Tiểu Thố khuôn mặt đỏ bừng giậm chân: “Tên tiểu tử thối em muốn đánh nó.”
Giản Chính Dương ôm cô: “Anh giúp em, thằng nhóc kia da dày đừng tự làm mình đau.”
Giản không quan tâm ai đó…
“Ừm.” Tiểu Thố lầm bầm nhìn đôi mắt tỏa sáng của Giản Chính Dương: “Nhất định phải đánh nó.”
“Được.”
Thân ảnh Giản Chính Dương vừa xuất hiện ở cửa cầu thang Tần Nguyệt Thăng lập tức chạy về phía Nhiếp Tiểu Phương và ông bà ngoại đang ngồi trong phòng khách: “Ông ngoại bà ngoại cứu con, anh trai muốn giết người diệt khẩu.”
“Tên tiểu thúi này thật sự cái gì cũng nói được.”
“Ông nghĩ con da dày nên lại muốn bị anh trai con đánh.”
“Nên dạy dỗ một chút rồi.”
…
Bốn người Nhiếp Tiểu Phương dở khóc dở cười nhìn tiểu bàn tử chạy về phía bọn họ, mặc dù nói muốn giáo huấn Tần Nguyệt Thăng nhưng để Tần Nguyệt Thăng trốn sau lưng, Nhiếp Tiểu Phương cười, nhìn Giản Chính Dương đang xuống lầu.
“Chính Dương, được rồi, tiểu bàn tử để chúng ta giáo huấn, ngươi coi như xong đi.”
Giản Chính Dương lạnh lùng liếc nhìn tiểu bàn tử trốn sau lưng Nhiếp Tiểu Phương, giả vờ như không tồn tại hừ một tiếng: “Chỉ một lần này thôi.”
Sau đó nhìn Nhiếp Tiểu Phương: “Tôi mang bánh kem cho Tiểu Thố.”
Coi như cho mọi người thể diện nếu không anh đã đánh cho mông thằng nhóc này đỏ lên rồi.
“Bốp.” Nhìn thấy Giản Chính Dương lên lầu Tần Nguyệt Thăng mới từ sau lưng bà ngoại của Giản Chính Dương đi ra, làm mặt quỷ sau lưng Giản Chính Dương, vừa mới làm đã bị bà ngoại của Giản Chính Dương đánh một cái, nhất thời lấy tay che đầu của mình làm bộ đáng thương nhìn bà ngoại..
“Bà ngoại…”
Tại sao đánh vào đầu của cậu, nếu như đánh cậu từ thông minh trở thành ngu ngốc thì ai đền.
Bà ngoại Giản Chính Dương bất lực nhìn cháu trai mình nghịch ngợm: ” Bà xem cháu nghịch ngợm không có cách nào khác nữa rồi, còn dám chọc anh trai cháu, ngay cả ông bà cũng không dám tùy tiện chọc anh trai cháu, lá gan của cháu cũng thật lớn, nếu như là trước đây, cháu mà như vậy, không biết đã bị anh trai cháu trừng trị thê thảm bao nhiêu lần, cháu đó kiềm chế bản thân một chút, hiện tại anh trai cháu còn đối xử nhẹ nhàng với cháu là nhờ chị dâu cháu không so đo với cháu, bà nói cho cháu biết nếu cháu còn chọc chị dâu cháu tức giận thì đến lúc đó ai cũng không cứu được cháu đâu.”
Tần Nguyệt Thăng nghe vậy rùng mình một cái, đột nhiên nghĩ tới lúc mình năm tuổi nghịch với cái bật lửa, lúc đó cậu quá ngốc cảm thấy nếu lửa này lớn hơn nhất định chơi sẽ rất vui nên đã châm lửa vào váy của Tiểu Thố khi chị ấy đang nằm trên sofa, khi Tiểu Thố mở mắt ra phát hiện chiếc váy bị cháy, Tiểu Thố bị bỏng có chút đau đớn, trong trí nhớ của cậu, đó là lần đầu tiên Giản Chính Dương tức giận với mình, nếu như lúc đó không phải Tiểu Thố dùng mọi sức kéo Giản Chính Dương ra thì cậu nghĩ có lẽ Giản Chính Dương sẽ tự tay giết chết mình, một năm sau, mỗi lần nhìn thấy Giản Chính Dương cậu toàn mơ thấy ác mộng vào ban đêm.
Nhớ tới đây, Tần Nguyệt Thăng run rẩy một chút, tốt hơn hết là nên nghe lời anh trai, tính khí anh ấy thất thường, không có nhân tính, làm em trai anh ấy chính mình cũng rất thảm, không có anh trai quan tâm chỉ có thể tự bảo vệ mình thôi, cuộc đời cậu thật là khổ mà, khuôn mặt béo của Tần Nguyệt Thăng đột nhiên trưng ra một nỗi phiền muộn, sao cậu ấy lại cảm thấy tương lai của mình dài dằng dẵng …
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!