Bệnh Sủng - Chương 18: Giản Chính Dương bảo vệ cho Thỏ Thỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Bệnh Sủng


Chương 18: Giản Chính Dương bảo vệ cho Thỏ Thỏ


Edit: kurinan+ Thiên Linh Hoa

Beta: Linh Ngọc

Bà Giản làm cho danh thiếp trông rất đẹp, vừa nhìn sẽ khiến cho người ta nghĩ đến bốn chữ: Thượng đẳng, chất lượng.

Bạch Tiểu Thỏ sống đến bây giờ, tuy rằng không tính là lớn, nhưng đối với một sự việc mà so với một nửa đời người mà nhìn thấu triệt, mỗi người đều tự mình hiểu lấy, tự cho là đủ mới có thể thường nhạc, bà Giản viết một dòng tiếng Anh trên danh thiếp của thẩm mĩ viện, cô tuy rằng đã trải qua thời gian học trường trung học bậc cao đẳng, nhưng vốn tiếng Anh quá thối rữa, dùng lời của cô mà nói thì cô không ra nước ngoài, không cần phải học tốt đến như vậy, tuy rằng nguyên do ngắn ngủi rằng mấy chữ tổ hợp từ đều ở chung một chỗ, cô vẫn thật đúng là nhìn không hiểu.

Danh thiếp chú ý đến những chữ đề tên thẩm mĩ viện bong loáng hoà mĩ, Bạch Tiểu Thỏ nghĩ, thẩm mĩ viện của bà Giản cũng không tính là nhỏ, hơn nữa còn là đi tuyến đường cao đoan, điều này đối với một người bình thường đi tuyến đường như cô mà nói thì thật quá xa xôi, đó là lý do mà cô ngay lập tức hạ quyết tâm, mặc kệ bà nói như thế nào, cũng không nên đáp ứng lời mời của bà Giản.

Bởi nhìn chung về bản thân cô, thực sự không tìm được một cái lý do tốt có thể để cho một người đi tuyến đường cao đoan mà bà chủ của thẩm mĩ viện đích thân đi mời bản thân, nếu phải nói thẩm mĩ, cô không hiểu, bảo quản và sắp xếp, cô không hiểu, hay đứng ra làm người đại diện, cũng còn chưa đủ tư cách đâu.

Tự hiểu, rất quan trọng, viết ra một kế sách nhỏ, Bạch Tiểu Thỏ ánh mắt kiên định, tuyệt đối không phải bơi vì bà Giản đưa ra bất cứ điều kiện gì mà hấp dẫn.

“Nếu như cháu nguyện ý tới, thì theo cô làm trợ lý, tiền lương cơ bản là năm nghìn tệ, bao ăn không bao ở, cô bên này, có thể giúp cháu mãi tứ kim, hơn nữa từng tháng cô sẽ nhìn kĩ tình hình của cháu mà cấp cho tiền thưởng thêm, bất quá giờ làm việc dài hơn bình thường một chút, sáng sớm làm từ mười giờ đến mười giờ tối, nếu như có quá nhiều khách hang trong cùng một thời gian, khả năng giờ làm việc sẽ bị kéo dài, một tháng chỉ có duy nhất hai ngày được nghỉ ngơi, nếu như lúc cháu nghỉ ngơi mà có chuyện cô cần nói với cháu, khả năng còn phải gọi cháu quay lại thẩm mĩ viện.” Bà Giản nói ra điều kiện của mình, bản thân vốn không càn trợ lý làm cái gì, nhưng nếu như cô trở thành người kế nghiệp thì lại cần phải bồi dưỡng, diều kiện hiển nhiên sẽ tốt xấu hơn một chút, dù sao cũng đều là người trong nhà.

“Công việc nội dung ra sao, cũng rất đơn giản, cô phân phó cho cháu cái gì thì cháu làm cái đó, bình thường lúc cô không ở viện thẩm mĩ, người quản lý sẽ quản thẩm mĩ viên, nếu thẩm mĩ viên ở đó trở nên bất hoà, tranh chấp với khách, cả các thẩm mĩ viên khác và quản lý đều không giải quyết được diều kiện tiên quyết, thì cháu đi giải quyết, sau đó quản lý làm việc như thường ngày lại, tạm thời nhân nhượng trong tình hình đó, cháu chỉ là quản lí nội bộ công nhân, không cần phải cùng các vị khách tiếp xúc, cũng không cần cháu như các thẩm mĩ viên là pahỉ đảm bảo các vị khách được làm đẹp, bất quá cháu phải hiểu được từng trình tự làm, còn có làn da của vị khách, cháu sẽ phải xem kĩ, da của cô ấy như thế nào, thích hợp để dùng dạng sản phẩm nào, có thể cùng khách giới thiệu, đương nhiên, những thứ này cháu không hiểu cũng không có vấn đề gì, bởi vì trên tốp trước, thẩm mĩ viện cũng có hệ thống huấn luyện, cô cũng sẽ dạy cháu, thế nào?”

Bạch Tiểu Thỏ cười nhìn bà Giản, tuy rằng không biết vì sao bà lại nói với mình những điều kiện tốt như vậy, thế nhưng cô chỉ biết một việc là, không ai lại buôn bán lỗ vốn bao giờ, sở dĩ bà Giản mặc dù nói đày thứ hấp dẫn với mọi người, nhưng thần sắc của bà vẫn rất bình tĩnh,

“Cảm ơn cô, chẳng qua cháu…”

Nhìn cô lắc đầu, bà Giản lập tức cắt đứt, “Chuyện này không cần vội, cháu vẫn cần từ từ mà suy nghĩ, lời đề nghị này luôn luôn hữu hiệu, đúng rồi, Bạch Tiểu Thỏ, cháu có bạn trai chưa?”

Đề tài xoay chuyển quá nhanh đi chứ, Bạch Tiểu Thỏ sửng sốt một hồi, cười cười, “Có, cô.”

“À, có đúng không, bao nhiêu tuổi, tên là gì?”

Bạch Tiểu Thỏ cười cười, “Lớn hơn cháu một chút, 25 tuổi, thật là trùng hợp, anh ấy cùng họ với cô.”

Bà Giản vừa nghe, có khả năng chin mươi chin phần trăm là đã xác định, bạn trai của Bạch Tiểu Thỏ là con trai của mình, bơi vì người mang họ Giản này vốn rất ít, chẳng qua còn cần xác định lần thứ hai.

“Có đúng không, tên là gì, nói cô nghe một chút, cô có quen biết với cậu ấy không.”

Bạch Tiểu Thỏ cười cười, cô cũng muốn biết bà Giản và Giản Chính Dương rốt cuộc có quan hệ hay không, cho nên liền không do dự lên tiếng, “Hắn tên gọi là Giản Chính Dương.”

“Mẹ đang làm gì ở đây vậy?”

Bà Giản nghe được Bạch Tiểu Thỏ nói như vậy, đang muốn tỏ vẻ vui mừng, còn chưa mở miệng đã bị một giọng nói nổi giận đùng đùng cắt đứt.

Giản Chính Dương lần trước chạy trốn không chạy tiếp lần sau, ở trên lầu nhìn thấy bà Giản cùng Bạch Tiểu Thỏ không biết vì sao lại không đi lên, lập tức ném kính viễn vọng chạy xuống dưới, cách bắt thành viên ngân lôi kéo Bạch Tiểu Thỏ nhìn từ trên xuống dưới,

“Bạch Tiểu Thỏ em không sao chứ?”

Bà Giản và Bạch Tiểu Thỏ đều không giải thích được nhìn hắn đột nhiên xuất hiện, Bạch Tiểu Thỏ càng kì quái, “Em có chuyện gì?”

Gỡ tay của Giản Chính Dương ra, trước mặt mọi người sờ tới sờ lui là ý gì?

Thấy Bạch Tiểu Thỏ hình như thực sự không có việc gì, Giản Chính Dương mới yên lòng, “Anh vừa ở trên lầu nhìn thấy các người không chịu lên đây, sợ em bị hại, lập tức chạy tới.”

Bà Giản vừa nghe, lập tức liền hoa hoa lệ lệ mà ghen tị, không chịu lên? Bà và Bạch Tiểu Thỏ không chịu lên, chẳng qua là đưa danh thiếp và thời gian sao, nhìn Bạch Tiểu Thỏ đang mơ màng, bà ê ẩm mở miệng,

“Tiểu Dương, con một chút cũng không giới thiệu, sợ ta ăn nó phải không, ta chẳng qua là đưa nàng xem danh thiếp của ta mà thôi.”

Bạch Tiểu Thỏ nhìn Giản Chính Dương và bà Giản, cẩn thận mở miệng, “Các người… biết nhau?”

“Bà ấy là mẹ anh.”Giản Chính Dương nhưng thật ra một chút cũng không giấu diếm, “Đây là Bạch Tiểu Thỏ, bạn gái của con.”

Bà Giản híp mắt nhìn Bạch Tiểu Thỏ, “Bạch Tiểu Thỏ, chúng ta đúng thật là có duyên quá, lần trước ta muốn giới thiệu con trai ta cho cháu biết, kết quả hai đứa lại quen nhau từ trước, xem ra cháu chạy không thoát đâu, nhất định phải trở thành con dâu Giản a.”

Bạch Tiểu Thỏ vừa nghe, nhất thời chỉ hận không thể tìm cái lỗ để chiu xuống, “Giản, bác Giản.”

Nay gặp cha mẹ bạn trai không nên thực sự nghiêm túc sao, thế nào lại cứ thế mà đụng phải, nếu như Giản Chính Dương không xuất hiện, cô và bà Giản trò chuyện với nhau thật vui cũng không sai a, thế nhưng Giản Chính Dương ở với mình và cô cùng gặp gỡ ngày tiếp theo để cô và mẹ nó biết nhau, thực sự rất xâu hổ a.

Nhìn con trai vẫn chăm chú ánh mắt của mình vào trên người của Bạch Tiểu Thỏ, bà Giản trong lòng chua xót đồng thời cũng thật cao hứng, lần này thì không cần lo lắng phía sau Giản gia rồi,

“Bạch Tiểu Thỏ, cháu đừng xấu hổ, kỳ thực bác trước đây cũng không biết cháu và Tiểu Dương ở chung, vừa đúng lúc khi cháu nói bạn trai cháu họ Giản, bác đã hỏi tới tên bạn trai cháu, chính là đã có chút nghi ngờ, tiểu tử này bỏ chạy đến đây, thật là nhi đại không hỏi mẹ a, bác mệt mỏi nuôi hắn lớn như vậy, nhìn dáng vẻ của hắn, một chút cũng chưa từng để ta vào mắt a.”

Bạch Tiểu Thỏ vừa nghe, sợ bà Giản lưu lại ấn tượng không tốt, vội vàng nói, “Bác gái đừng hiểu lầm, kỳ thực Chính Dương hắn rất tôn trọng bác, vừa mới chuyện, ách, chính là một cái hiểu lầm nho nhỏ mà thôi.”

Bà Giản nhìn Bạch Tiểu Thỏ, thật là càng nhìn càng thỏa mãn, “Bạch Tiểu Thỏ a, cháu mấy giờ có thể tan tầm a, cháu xem chúng ta đứng như vậy tựa hồ không quá thuận tiện nói chuyện, nếu không tìm một chỗ yên tĩnh nói một chút có được hay không?”

“Cháu, cháu mười hai giờ mới ta tầm, bất quá chẳng qua gọi điện thoại cho đồng nghiệp để hắn sớm đến cháu một chút.”Nghe bà Giản muốn cùng mình nói chuyện, Bạch Tiểu Thỏ đâu còn tâm tư đi làm a, vội vã có thể ngỏ lời sớm ta tầm.

“Ừ, tốt như vậy, Tiểu Dương ở ngay phòng đối diện, nếu không Tiểu Dương, chúng ta cùng đi tới nơi đó, thế nào?” Bà Giản nói như vậy, cũng là thử Giản Chính Dương, xem hắn có nguyện ý hay không để Bạch Tiểu Thỏ bước vào tình cảnh làm người của mình.

“Tốt.” Giản Chính Dương không chút nghĩ ngợi gật đầu, “Con ở chỗ này chờ cô ấy cùng con đi tới nơi đó.”

Vừa lúc không tìm thấy lý do để Tiểu Bạch Thỏ đến nhà của mình, hiện giờ mẹ lại nhắc tới như vậy, Giản Chính Dương rất biết thời biết thế.

Thấy thái độ Giản Chính Dương như vậy, bà Giản một lần nữa phỏng chừng Bạch Tiểu Thỏ ở vị trí trong lòng của Giản Chính Dương, “Vậy được, con trông nom chìa khóa cho mẹ, mẹ về nhà nghỉ ngơi trước.”

Thây Giản Chính Dương cau mày, bà Giản lập tức đổi giọng, “Đi, mẹ ở chỗ này cùng con chờ tổng được chưa.”

Bạch Tiểu Thỏ vừa có chút kì quái nhìn hai mẹ con ở chung, vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Tiểu Bân…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN