Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma
Quyển 3 - Chương 21
Hắc y nhân ngồi bên một cái bàn gỗ nhỏ, tay cầm bút hỏi: “Nói hết tất cả những điều ngươi biết về tương lai, nếu dám có nửa câu sai lệch với hiện thực, ta sẽ “giúp” ngươi được thưởng thức hết tất cả các cực hình trên thế gian này.”
Đức phi run rẩy không ngừng, vội vàng lắc đầu, “Không, không, ta không dám, ta không dám che giấu nữa, ta nói, ta nói hết!”
Ả nuốt nuốt nước miếng, gục đầu nói: “Ta, ta là người của 300 năm sau, không biết vì sao lại xuất hiện tại nơi này, còn có cả một dòng linh tuyền. Ta cho rằng, ta cho rằng đây là trời cao ban ân, cho nên, cho nên ta mới nổi tâm tư tranh vị, thay đổi lịch sử, ta không dám, ta thực sự không dám nữa, cầu xin các ngươi, đừng, đừng nhốt ta, đừng……”
“Đủ rồi! Nói những gì ngươi biết về lịch sử!” Hắc y nhân đè ép sự khiếp sợ xuống đáy lòng, đôi mắt không tự chủ được khẽ liếc qua viên gạch thứ ba trên tường, nhíu mày quát Đức phi.
Đức phi vươn tay túm tóc, không dám có chút giấu diếm, “Ta chỉ biết Khang Hi sẽ sống tới 69 tuổi, hắn có chín nhi tử tham gia tranh đoạt ngôi vị, trong lịch sử được gọi là “Cửu Long đoạt đích”. Thái Tử bị phế rồi lại lập hai lần, hắn ta tham hoa háo sắc, nam nữ không kỵ, dung túng thủ hạ tham ô phạm án, cuối cùng bị phế bỏ hoàn toàn; về Đại a ca, hắn dùng vu cổ gì đó nguyền rủa Thái Tử, bị giam cầm; về Tam a ca, Tam a ca, ta không nhớ, nhưng dù sao cũng không sống tốt; Bát a ca cũng muốn tranh, Bát gia đảng rất có danh tiếng, bởi vì Cửu a ca, Thập a ca và Thập Tứ a ca đều đi theo giúp hắn, cũng có rất nhiều đại thần dâng tấu muốn Bát a ca làm Thái Tử, kết quả hắn bị Khang Hi mắng là kẻ do tiện phụ sinh ra, vậy cũng coi như phế đi đúng không?”
Đức phi nào có nhớ rõ chính xác các sự kiện trong lịch sử, đa phần những gì ả biết được đều từ nghe người khác nói và xem phim truyền hình mà thôi, hiện giờ vì không phải chịu ngược đãi nữa, ả chỉ có thể vắt hết óc mà suy nghĩ, dù sao thì đối với sự kiện “Cửu Long đoạt đích”, mọi người đều nói như vậy, chắc không sai đâu.
“Sau khi Bát a ca bị phế, Cửu a ca cùng Thập a ca liền chuyển sang duy trì Thập Tứ a ca, Thập Tứ a ca đánh giặc rất lợi hại, được phong làm Đại tướng. Đúng rồi, đúng rồi, thời điểm Thái Tử bị phế, Hoàng Thượng còn giam cầm Thập Tam a ca, chuyện này hình như có chút quan hệ với Thập Tứ a ca, ta không chắc lắm…… Cuối cùng, trong một lần Thập Tứ a ca ra biên cương đánh giặc, Khang Hi không được, Tứ a ca lên làm hoàng đế, nhưng Đức phi nguyên thân không thích hắn, kết quả chỉ không lâu sau đó Đức phi liền chết.”
Đức phi ngẩng đầu cẩn thận nhìn về phía hắc y nhân, “Hình như…… hình như Thập Tứ a ca bị phạt thủ hoàng lăng, Bát Cửu Thập bị xóa tên khỏi ngọc điệp hoàng gia, sửa thành tên súc sinh gì gì đó, ta không nhớ rõ lắm. Những người khác…… ngoại trừ Thập Tam a ca được trọng dụng, hình như những người còn lại đều không có kết cục tốt, nhất là mấy người tham dự đoạt đích đều thực thảm. À đúng rồi, Bát phúc tấn cũng bị hắn ta nghiền xương thành tro. Dận Chân chính là kẻ khắc nghiệt thiếu tình cảm, còn có người nói rằng thánh chỉ truyền ngôi của Khang Hi viết là “truyền ngôi Thập Tứ hoàng tử” nhưng bị Dận Chân đổi thành “truyền ngôi cho Tứ hoàng tử”, có lẽ đó chính là sự thật!”
Ả hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói tiếp: “Ta hại nó chính là vì sợ chết, ta cảm thấy Đức phi trong lịch sử khẳng định là bị Dận Chân hại chết, lại nói nữa, tương lai nó sẽ cướp đi ngôi vị hoàng đế của Tiểu Thập Tứ, ta, ta chỉ muốn phòng ngừa không cho nó có cơ hội bóp méo thánh chỉ. Những điều ta nói đều là sự thực, ngươi, ngươi có thể giúp giúp ta nói với Hoàng Thượng hay không? Về phần tình cảm, ta có thể được tha thứ không? Đừng nhốt ta về nơi đó nữa được không?”
Hắc y nhân hơi ngẩn người nhìn mấy tờ giấy chi chít toàn chữ mà mình vừa ghi chép lại, đôi tay hơi run run, lại không tự chủ được thoáng nhìn qua khối gạch trên tường, trầm giọng nói: “Tiếp tục, ngươi còn biết cái gì?”
“A?” Đức phi có chút hoảng hốt, “Ta, ta không biết…… không, không phải, ta biết, để ta nghĩ kỹ, để ta nghĩ thêm một chút……”
Ả kinh hoảng ôm chặt đầu mình, liều mạng suy nghĩ, ào ào tuôn ra toàn bộ những thứ mình nghĩ tới, mặc kệ chuyện đó có phải lịch sử chân chính hay không, “Thái Tử sau này sẽ dan díu với một nữ nhân của Khang Hi, nãi huynh(1) của Thái Tử là kẻ hư hỏng, là cái loại cực kỳ xấu xa ấy, hắn ta còn từng nói rằng vùng đất phía nam chính là túi tiền của Thái Tử. Bát phúc tấn không thể sinh, nhưng lại thường xuyên đánh chết tiểu thiếp, Bát a ca vì xem trọng thế lực gia tộc Bát phúc tấn nên mới chịu đựng nàng ta. Đức phi không thích Tứ a ca, Thập Tứ cũng chán ghét hắn, Tứ a ca cũng chỉ giao hảo với Thập Tam a ca. Ung Chính tại vị mười ba năm, bị người ta đặt ngoại hiệu là “hoàng đế chuyênxét nhà”, hình như là bởi vì Kjang Hi tuổi già hồ đồ làm cho quốc khố gần như trống rỗng, trong triều đình cực nhiều sâu mọt đều bị Ung Chính máu lạnh xử lý toàn bộ.”
(1) Con của bà vú, có thể coi như bạn nối khố của các công tử tiểu thư thời phong kiến.
Đức phi nhắm mắt nỗ lực hồi tưởng những chuyện các đồng sự từng phun tào trong tán phiếm, tiếp tục nói: “Ung Chính độc sủng muội muội của Niên Canh Nghiêu, kết quả Niên thị cứ sinh hài tử nào là hài tử đó chết non, cả nhi tử của Hoàng Hậu cũng chết non, chính Ung Chính cũng mệt chết trên ngự án. Tứ nhi tử của hắn ta lên ngôi, niên hiệu Càn Long. Càn Long là kẻ xa xỉ lãng phí, còn dung túng một tên tham quan đệ nhất lịch swrclaf Hòa Thân, nghe nói là Càn Long coi trọng một phi tử của Ung Chính nhưng không dám động vào, sau lại phát hiện một nam tử là Hòa Thân có dung mạo cực giống vị cung phi kia nên mới sủng ái tên tham quan đố đến vậy, cũng chẳng biết có phải hai người này thực sự là…… hay không.”
Hắc y nhân mặt mày cứng ngắc, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt sũng lưng áo, lại không dám không ghi chép, chỉ có thể nghiến răng cầu nguyện cái kẻ không biết sống chết này đừng nói thêm nữa.
Đức phi còn tưởng hắc y nhân không hài lòng, vội vội vàng vàng nói tiếp: “Đúng rồi, Khang Càn thịnh thế, còn Khang Càn thịnh thế, trong lịch sử nói một nửa đầu trong triều đại Khang Hi rất lợi hại, nhưng về già lại trở nên hồ đồ, nếu không có Ung Chính gánh vác ác danh máu lạnh xét nhà quan viên thì cũng không thể bổ sung cho quốc khố trống rỗng cuối triều Khang Hi. Nhưng mà Ung Chính vừa mới làm đầy quốc khố thì đột ngột chết đi, mà vị hoàng đế tiếp theo là Càn Long lại chỉ biết hưởng thụ. Lúc Càn Long tuổi già, Thanh triều đã đi tới rất gần sự diệt vong. Đúng rồi, Càn Long tại vị 60 năm, hắn nói mình không thể vượt quá Khang Hi tại vị 61 năm, cho nên thoái vị nhường ngôi cho nhi tử, là Gia Khánh đế. Nhưng, hình như…… hình như Gia Khánh đế chết vì sét đánh.”
Đức phi nghĩ không ra thông tin gì nữa, sốt ruột tái xanh cả mặt mày, lắp bắp nói, “Sau thời Gia Khánh đế…… hình như còn có Đạo Quang, Quang Tự, Phổ Nghi…… Có vài hoàng đế nữa, nhưng đều chỉ vài năm đã đổi người…… trong đó…… trong đó còn có một Từ Hi Thái hậu rất biết khống chế hoàng đế…… có lẽ phải gọi là buông rèm chấp chính…… đúng không? Tiếp đó, tiếp đó Liên quân tám nước đánh tới, Viên Minh Viên bị hủy hoại hoàn toàn, rất nhiều quốc bảo bị cướp đoạt. À, đúng rồi, bọn họ còn mang tới một thứ đồ độc hại tên nha phiến tới dụ dỗ người Trung Quốc dùng, khiến người Trung Quốc đều bị nghiện, trở thành phế nhân. À, Trung Quốc chính là tên gọi của quốc gia sau này, tên đầy đủ là “Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”.”
Đô
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!