Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 158-3: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi


Chương 158-3: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong mê mang, tiếng khóc của trẻ con từ xa đến gần, nàng cả kinh tập trung lắng nghe, là Phong Niên Phi.

Nhi tử? Cả kinh, chợt mở mắt ra, đập vào mắt là màn giường quen thuộc, tất cả đều là mộng.

Bên cạnh, Phong Niên Phi đúng là khóc, hơn nữa khóc rất lớn tiếng. Nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, Phong Niên Phi khóc lóc không ngừng, tay chân khuấy động, khóc đến sắc mặt trắng bệch.

Vội vàng ngồi dậy ôm hắn, nhịp tim của nàng rất nhanh, hơn nữa khắp người mồ hôi lạnh.

“Tốt lắm, đừng khóc, ngoan.” Ôm hắn, trong lòng Nhạc Sở Nhân tràn đầy nghi ngờ.

Nàng rất ít khi thấy ác mộng, cũng không phải Phong Niên Phi chưa bao giờ khóc đêm. Nhưng đêm này, hai chuyện cùng xảy ra, hơn nữa xảy ra đột nhiên như thế.

Được ôm lên, Phong Niên Phi vẫn khóc lóc không ngừng như cũ. Nhạc Sở Nhân ôm hắn xuống giường, lơ đãng thấy mảnh Long Lân nàng đặt ở trên bàn nhỏ đầu giường trước khi ngủ,trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là nó?

“Vương phi? Tiểu thế tử có phải đói bụng hay không?” Tiếng Đinh Đương truyền từ ngoài vào, nàng nghỉ ngơi ở cách vách, bị tiếng khóc của Phong Niên Phi đánh thức.

Advertisement / Quảng cáo

“Có thể là đói bụng, ngươi tới ôm hắn đi.” Nếu thật sự do khối Long Lân này ảnh hưởng, nàng thật sự phải nghiên cứu thật tốt một chút rồi.

“Vâng” Đinh Đương đẩy cửa đi vào, thấy dáng vẻ Phong Niên Phi khóc nước mắt nước mũi lan tràn không khỏi đau lòng. Vội vàng ôm vào trong ngực, sau đó bước nhanh rời khỏi phòng đưa đến chỗ bà vú.

Gian phòng còn sót lại Nhạc Sở Nhân, nàng từ từ đi về phía Long Lân được đặt an ổn ở trên bàn nhỏ, cầm lên cẩn thận nhìn xem. Một hồi lâu thở dài, phải làm chút thí nghiệm mới có thể ra đáp án.

Hoàng Thành rất nhanh phái một nhóm người chạy tới Đông Cương, tiếp nhận công việc xây dựng lại Đông Cương. Tốc độ Phong Duyên Thương cũng cực nhanh bàn giao mọi chuyện, sau đó cả đêm cũng không nán lại, lập tức rời đi.

Chạng vạng hôm sau đi vào thành, rất chuẩn ở lúc bữa tối vừa mới bắt đầu thì tới tửu lâu.

Chợt thấy người trở về, Nhạc Sở Nhân rất kinh ngạc. Cầm chiếc đũa đi tới nhìn Phong Duyên Thương, ánh mắt trợn to, “Chàng bay trở về hay sao?”

Khuôn mặt tuấn mỹ thon gầy rất nhiều, nhưng phong thái

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN