Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 175: Ngoại truyện 7.: Đồng ý rồi đấy, không được liên hệ với anh ta nữa đâu.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi


Chương 175: Ngoại truyện 7.: Đồng ý rồi đấy, không được liên hệ với anh ta nữa đâu.


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Đêm đã buông, thanh sơn lặng yên thấp thoáng đan xen với bóng tối.

Không chỉ những dãy núi, toàn bộ trại cũng im lặng như vậy. Nhà sàn có tường vây cao cao cũng không có động tĩnh, lầu hai có tiếng ti vi như có như không. Ánh sáng từ ti vi treo tường nhấp nháy, cả căn nhà chỉ có nơi này là có ánh sáng.

Diêm Cận ngồi trên sô pha xem ti vi, nghe nói đây là phim truyền hình, nàng nói nội dung phim này là về xung đột giữa mẹ chồng con dâu đầy cẩu huyết. Hắn xem đã một thời gian rồi mà vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chỉ là có chút mơ hồ, hắn nghĩ mọi người ở thế giới này đều ở chung với nhau như vậy.

Hiện tại hắn đang ở nhà một mình, lão thái thái đã rời đi từ sáng, mà nàng…đã bị tên tiểu Giang kia đón đi từ lúc chạng vạng rồi.

Trong đầu hắn lập tức hiện lên bộ dáng nàng trước khi đi chơi, nàng mặc váy, tóc dài phiêu phiêu, thật đúng là quyến rũ động lòng người. Tên tiểu Giang kia nhìn nàng bằng ánh mắt tình ý không buồn che dấu. Lúc nàng ngồi vào trong xe, hắn còn nhìn thấy bàn tay tiểu Giang phủ lên bả vai nàng. Hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong đầu hắn, Diêm Cận không hiểu vì sao liền cảm thấy hết sức phiền chán.

Trước kia, bên cạnh nàng có người khác, hắn chỉ cảm thấy có chút vô lực và cảm giác đau đớn không rõ ràng. Nhưng hiện tại, bên người nàng không có ai, hắn lại muốn cùng nàng phát triển mối quan hệ.

Hắn nghĩ càng nhiều, góc cạnh gương mặt lại càng căng cứng, đôi mắt như băng như sương vẫn tiếp tục chăm chú nhìn ti vi, nhưng hồn người thì đã bay đi từ bao giờ.

Tập phim truyền hình đã hết, sau đó là đến thứ quảng cáo nhàm chán kia, thân mình Diêm Cận giật giật, thân thể cao lớn lưu lại vết lõm rất sâu trên sô pha.

Đứng lên, đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy trà lạnh. Cách mở tủ lạnh lấy đồ này cũng là nàng dạy cho hắn.

Dựa người vào tủ lạnh, Diêm Cận quay đầu nhìn ra cửa sổ phòng bếp. Bóng đêm dày đặc, tiếng côn trùng kêu vang nhưng vẫn không có dấu hiệu cho thấy nàng đã về.

Rõ ràng nàng đã nói đêm nay sẽ về. Đã trễ thế này, cô nam quả nữ ở cạnh nhau, nàng còn mặc lộ liễu như vậy…

Diêm Cận phiền chán lại ra ngồi trên sô pha. Vừa ngồi được một lát, lại đứng lên nhìn ra cửa. (MTLTH.dđlqđ)

Dưới lầu vẫn tối đen, đại môn vẫn đóng chặt, bên ngoài không có người. Kể từ khi đến đây, đêm nay là đêm thanh tĩnh nhất.

Trong ti vi, tập tiếp theo đã bắt đầu, hắn chẳng có tâm tình gì xem nữa. Xoay người thong thả bước quanh phòng khách, đến cửa phòng ngủ của nàng, cước bộ của hắn hơi tạm dừng.

Mặc dù tùy tiện đi vào khuê phòng của một cô nương thật sự chẳng tốt chút nào, nhưng hắn rất muốn nhìn thấy những bức họa của nàng. Tuy rằng rất xấu, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã có thể khẳng định đây là họa phong của nàng.

Đi một vòng, rốt cuộc vẫn dừng chân ở trước cửa phòng ngủ của Nhạc Sở Nhân. Nắm lấy tay cửa, ấn xuống, cửa phòng mở.

Trong phòng tối như mực, nhưng ở đầu giường nàng không biết có thứ gì đó ánh lên màu đỏ mờ ảo. Hắn đến gần mới nhìn rõ, nó chỉ là mấy tảng đá.

Chính xác hơn là hai tảng đá, cùng chung một gốc, càng lên trên mới dần tách ra thành hai khối. Hai khối bán nguyệt giống hệt nhau.

Hai tảng đá này chỉ to bằng nắm đấm của hắn, chỉ là một nửa là một viên đá bình thường, một nửa kia lại như thể huyết ngọc, thoáng có chút ánh sáng phản xạ, ẩn ẩn le lói chút ánh sáng.

Hắn không biết đây là cái gì, có lẽ là vật nàng dùng để chứa thứ gì đó, đơn giản nghiên cứu một chút, rồi lại đi về phía bàn học. Bên cạnh có một giá vẽ, trên mặt bàn tán loạn toàn các bức họa, đều là những hình người khôi hài nho nhỏ. Mỗi một nét vẽ đều quen thuộc như vậy, hắn cảm thấy rất thân quen.

Nhìn nhìn, hai người ở hai thế giới lại hợp nhất thành một ở trong đầu hắn. Lúc này, Diêm Cận chẳng muốn cưỡng ép mình phải tách ra nữa, hắn muốn cảm thụ một chút. Nhưng ngoài ý muốn lại chẳng cảm nhận được gì, đây chính là thiên ý.

Tựa hồ, khi hắn nghĩ tới nàng, tâm tình không còn u tối như trước, hẳn là bên cạnh nàng không có người tên Phong Duyên Thương kia.

Nhưng không có Phong Duyên Thương, lại có một tên cảnh sát tên tiểu Giang.

Tâm tình tốt thoáng chút lại hạ xuống, Diêm Cận buông bức tranh kia xuống, vốn gương mặt đã lạnh lùng nay lại như bao phủ một tầng băng sương.

Thở sâu, vừa muốn xoay người, hắn chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Là tiếng xe, tiếng động lớn như vậy lại càng rõ ràng hơn trong đêm tối.

Bước ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng ngủ của nàng. Diêm Cận đi vài bước tới cửa, cùng lúc đó, tiếng xe dừng lại đồng thời vang lên.

“Cảm ơn anh, hẹn lần sau gặp lại.” Qua một ít phút, hắn nghe thấy tiếng nói của Nhạc Sở Nhân, tâm tình của hắn thoáng chốc trở nên yên ổn.

“Vậy lần sau nếu anh gọi điện cho em, em cũng đừng nói là không có thời gian nhé.” Là tiếng của tiểu Giang, nghe rất vui thì phải.

Cổng lớn mở ra, hắn đứng ở trên lầu hai cũng có thấy rõ ràng hai người dưới lầu. Càng nhìn, ánh mắt hắn càng lạnh lẽo.

Tiểu Giang ôm lấy Nhạc Sở Nhân, nhẹ nhàng nhấc bổng lên chút, Nhạc Sở Nhân không ngăn cản, còn cười nói “Hẹn gặp lại.” Cảnh tượng như vậy, hắn đã từng nhìn thấy.

“Bye bye, anh lái xe cẩn thận.” Nhạc Sở Nhân vẫy vẫy tay, xoay người đi vào nhà. Cô vừa vào, cổng lớn liền đóng lại.

Ngoài cửa có tiếng động cơ xe, Nhạc Sở Nhân đi lên lầu hai, tiểu Giang dưới lầu cũng lái xe đi.

Giày cao gót đạp lên bậc thang, nhẹ nhàng bước lên lầu hai, vừa tới cửa liền hoảng người.

“Anh sao lại đứng chỗ này? Làm tôi sợ muốn chết.” Thiếu chút nữa đụng phải hắn, Nhạc Sở Nhân lui về phía sau một bước, ngửa đầu lên nhìn anh. Ánh sáng rất tốt, khuôn mặt anh chìm nửa vào bóng tối, sao lại đẹp trai thế nhỉ?

Cùi đầu nhìn nàng, nhìn qua lớp quần áo mỏng manh, hắn có thể thấy được cả đồ bên trong.

Cằm cương cứng, Diêm Cận rời đi: “Uống rượu?”

Nhạc Sở Nhân vừa gật đầu vừa vào nhà: “Đúng vậy, tôi có uống một ly.” Cởi lớp áo khoác ngoài, hơn phân nửa lưng phía sau cũng lộ ra hết. Cô lại cúi người cởi giày cao gót, bỏ được đôi giày kia thật đúng là thoải mái.

“Đêm rồi, hai người các ngươi cô nam quả nữ ở cạnh nhau lâu như thế, ngươi lại ăn mặc… Sau này không cần phải làm như vậy, thanh danh sẽ bị tổn hại.” Nhìn dáng lưng đường cong khêu gợi của nàng, Diêm Cận gằn từng chữ, âm âm trầm trầm.

Tập tin gởi kèm:

Chú thích: Huyết ngọc

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN