Bệnh Yêu
Chương 12: Lồng ngực
Bệnh Yêu – Đằng La Vi Chi
Editor: Hedy
– –0o0—
“Lại đây châm cho tôi điếu thuốc, chuyện này coi như bỏ qua.”
***
Sắc mặt người đàn ông tiếp tân hơi khó hiểu chớp mắt vài cái, lúc này mới nghe thấy tiếng của Giang thiếu truyền đến. Sau đó anh ta nói với Mạnh Thính: “Bạn học, thang máy có chút trục trặc, phiền em đi thang bộ nhé.”
Mạnh Thính gật gật đầu, có thể đi lên thì không còn gì bằng. Cô nói tiếng cảm ơn với bọn họ rồi đi theo phương hướng mà tiếp tân chỉ.
Đến khi không còn thấy bóng dáng của Mạnh Thính nữa, vẻ mặt nữ tiếp tân khó hiểu hỏi: “Thang máy có bị hư gì đâu?”
“Giang thiếu dặn nói vậy.”
“Cậu ta muốn làm gì nhỉ?”
“Làm sao tôi biết được, chuyện của cậu ta cô đừng có tò mò, chê mình sống lâu quá rồi à? Tôi nghe nói Giang thiếu…” Nam tiếp tân chợt hạ giọng, “Cậu ta có bệnh tâm lý, không khống chế được cảm xúc. Không ai biết vì sao nhà họ Giang tống khứ cậu ta cả.”
Nữ tiếp tân nghĩ đến cô bé xinh đẹp dịu dàng như nước vừa nãy, “Cô bé kia xinh thật đấy, còn đẹp hơn hẳn thần tượng của tôi. Khi lớn lên chắc chắn sẽ càng xinh đẹp.”
Nam tiếp tân cũng hơi lo lắng thay cho cô bé.
Chọc ai không chọc, lại chọc đến Giang Nhẫn.
Cầu thang bộ ở An Hải Đình đang được thi công, bình thường sẽ không có ai dùng đến. Vì vậy mà cầu thang cực kỳ yên tĩnh.
Bốn chữ “Lối ra an toàn” màu xanh lá cực lớn kèm theo một mũi tên chỉ dẫn, ánh đèn trong hành lang lờ mờ.
Mạnh Thính chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chính mình, cô đeo cặp sách, vịn lan can đi lên.
Lên đến khúc ngoặt hành lang lầu ba, do đi quá vội vàng nên cô không cẩn thận đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
Mạnh Thính giật mình kêu lên: “Ai da.”
Cho dù bất cứ ai ở trong không gian tối tăm đột nhiên một thứ gì đó xuất hiện bất thình lình cũng sẽ bị dọa sợ, cô đưa tay che trán, liên tục lùi về sau mấy bước.
Ngước mắt lên liền thấy ngay khuôn mặt của Giang Nhẫn.
Đứng nơi ánh sáng mờ tối, anh có kinh ngạc đôi chút, đưa tay đặt ở nơi bị cô đụng qua.
Thiếu niên cơ bắp rắn chắc, trái lại chỉ có cái trán của cô bị đụng đến choáng váng một hồi.
Giọng nói của cô ngọt ngào, tiếng “ai da” run rẩy lúc nãy âm điệu có hơi cao, tựa như tiếng nỉ non vỡ vụn. Lúc chạm phải nhau, không biết là cái gì đã đụng vào lồng ngực của anh.
Sắc mặt Mạnh Thính trắng bệch, chân tay như muốn nhũn cả ra.
Cô không nhìn rõ sắc mặt Giang Nhẫn, nhưng biết rõ vừa rồi cô đã đụng trúng anh. Giang Nhẫn vốn là người bá đạo không nói lý lẽ, cô vội xin lỗi: “Tôi xin lỗi, đụng anh bị thương rồi à?”
Giang Nhẫn cong môi: “Ừ.”
Mạnh Thính không biết nên làm gì. Chuyện này đối với cô mà nói như tai họa bất ngờ từ trên trời rơi xuống. Ai mà biết Giang Nhẫn không có trong bữa tiệc mà đứng ở cầu thang u ám này chứ.
Bên ngoài cửa sổ trong suốt của An Hải Đình, gió biển nhẹ nhàng thổi.
Phần lưng Mạnh Thính chống đỡ mặt tường lạnh băng, có vài phần luống cuống.
“Tôi không phải cố ý.” Mặc dù cô đơn thuần nhưng không hề ngu ngốc, chỉ va chạm đôi chút làm sao xảy ra chuyện gì được? Trước mắt cô còn hơi choáng váng, biết anh đang cố ý làm khó, không nhịn được nói nhỏ: “Anh cũng dọa tôi mà.”
Giang Nhẫn thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Anh ở nơi ngược sáng, có thể nhìn thấy bộ dạng của cô. Cô rất quy củ mặc bộ đồng phục Thất Trung, huy hiệu của trường gắn chỗ ngực bên phải. Mái tóc ngang trước trán dưới ánh đèn mờ ảo trở nên dịu dàng mấy phần, cặp kính màu đen làm cho người khác dò xét dường như cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Rõ ràng là rất sợ anh, nhưng lại tỏ ra điềm tĩnh.
“Sao nào, đụng trúng người khác mà không chịu thừa nhận à học sinh giỏi, bên Thất Trung dạy cô như vậy sao?”
Mạnh Thính giương mắt nhìn anh, giọng điệu nhẹ nhàng phản bác: “Thất Trung có dạy, phải nói xin lỗi. Còn dạy phải có lòng khoan dung độ lượng.”
Giang Nhẫn chịu không nổi nữa bật cười: “Ông đây thất học, không hiểu hết ba cái triết lý này của cô đâu.”
Mạnh Thính biết anh không nói lý lẽ.
Bóng đêm tĩnh lặng, phía xa trên biển vẫn còn đèn sáng, xuyên qua An Hải Đình nhìn xuống là những đốm nhỏ ánh sáng nhàn nhạt. Đột nhiên cô nhớ đến người thiếu niên trước mặt mấy năm sau sẽ giết người.
Thủ đoạn giết người của anh cực kỳ tàn nhẫn.
Mạnh Thính biết rõ anh rất nguy hiểm không thể đến gần, càng không thể đắc tội.
Cô khom lưng, cúi người xuống vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi xin lỗi.”
Ý cười trên môi anh dần tiêu tan.
Dưới ánh sáng ảm đạm, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, không biết vì sao lại nhớ đến năm đó Giang Nhẫn không thèm nói tiếng nào giống như đang nổi điên lên đuổi theo xe buýt ba cây số.
Tựa như một chú sói con ngang ngược liều mạng.
Cô rất sợ sự điên rồ gần như biến thái của anh.
Mạnh Thính nói: “Thật sự tôi không cố ý, nếu không thì… anh đánh lại tôi đi.”
Cô do dự duỗi ra bàn tay trắng như ngọc.
Ngón tay tinh tế mỹ lệ, trên đầu ngón tay tựa như điểm thêm một chút phấn. Mặc dù ánh đèn mờ tối không nhìn rõ, nhưng cả người cô dường như tỏa ra ánh sáng rực rỡ khắp tầng lầu, cô quá nhu thuận khiến người ta rối loạn.
Trong lòng của anh giống như có vật gì đó mạnh mẽ đâm vào, anh nhìn chăm chú đôi tay bé nhỏ kia một hồi lâu, chậc một tiếng: “Được thôi, không cho phép cô kêu đau.”
Cô nghiêm túc gật đầu.
Bàn tay đặt trong túi của Giang Nhẫn chợt run rẩy.
Bàn tay trước mặt thật xinh đẹp mềm mại, ngón tay thon dài trắng muốt, anh chưa bao giờ thấy ai có bàn tay tinh tế và xinh đẹp đến vậy. Ngay cả người mẹ kiêu ngạo sang trọng của anh cũng không có đôi bàn tay tinh xảo và mỹ lệ như vậy.
Một giây trước khi chạm vào tay cô, đột nhiên anh kịp phản ứng lại.
Vẻ mặt Giang Nhẫn bực bội thu tay lại, lần mò cái bật lửa trong túi. Anh ném chiếc bật lửa trong tay về phía cô: “Lại đây châm cho tôi điếu thuốc, chuyện này coi như bỏ qua.”
Mạnh Thính sững sờ nhìn chiếc bật lửa màu đen trong tay mình.
“Mau lên, muốn ông đây thỉnh cô nữa à?”
Tính tình anh vẫn rất tồi tệ.
Mạnh Thính đoán có thể Giang Nhẫn ra đây hút thuốc cho thông thoáng. Cô xiết chặt váy của mình, tới gần mấy bước.
Thiếu niên cao hơn cô 27cm.
Năm nay cô cao 1m6, không tính là thấp, chỉ là Giang Nhẫn quá cao. Anh nói chuyện không hề có chút kiêng kỵ, dáng vẻ nhuộm tóc bạc có chút lưu manh, vì vậy người bên ngoài nhìn vào sẽ nói đây là một tên côn đồ. Anh không dễ trêu chọc, tính tình thì thối, tính cách có chỗ thiếu hụt.
Giang Nhẫn không đè nén được tâm tình bực bội, lần mò trong hộp thuốc lá một điếu thuốc ngậm vào miệng.
Bệ cửa sổ trên lầu ba mở ra, gió đêm mát mẻ từng cơn lùa vào.
Phần tóc cắt ngang trước trán của cô nhẹ nhàng đung đưa.
Cô nâng tay lên, mũi chân nhẹ nhàng nhón tới gần anh.
Khoảnh khắc ánh lửa nháy lên, anh ngửi thấy mùi hương trên người thiếu nữ được gió thổi mang đến, đó là một loại hương vị đặc biệt ấm áp và ngọt ngào.
Động tác của cô ngây ngô, thậm chí có chút vụng về.
Vừa nhìn là biết cô chưa hề làm qua mấy chuyện như vậy, ngoan ngoãn không chịu được.
Anh rũ mắt, bàn tay ấy nhẹ nhàng run rẩy, hồi lâu sau mới châm được điếu thuốc.
Mạnh Thính châm xong thì khẽ thở phào, trả lại chiếc bật lửa vào lòng bàn tay anh, sau đó lướt qua anh mà chạy lên lầu.
Hồi lâu sau anh đột nhiên dập điếu thuốc lá giữa hai đầu ngón tay, nặng nề thở ra.
Điếu thuốc đã cháy được một nửa, nhưng bởi vì anh sửng sốt mà quên hít vào, một ngụm cũng chưa hề hút.
Đừng để anh gặp lại cô.
Đừng nhìn thấy cô lần nào nữa.
Nếu không…
***
Mạnh Thính lên lầu, thở phào nhẹ nhõm.
Trên lầu năm của An Hải Đình là một trận nhảy múa điên cuồng, cô lướt qua đám người, liếc mắt liền nhìn thấy Thư Lan.
Không xong rồi! Thư Lan đang chuẩn bị bộc lộ tài năng khiêu vũ.
Trên người cô ta là chiếc váy của Mạnh Thính.
Chiếc váy này không phù hợp với thân thể của cô ta, phần ngực không phát triển nhiều, phía trước không chống đỡ nổi. Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của chiếc váy. Năm đó không có lấy một cô gái nào diện một bộ váy vừa đẹp mắt vừa độc đáo thế này, Dân Quốc sau cơn mưa, chiếc váy khi mặc vào càng thêm xuân sắc mỹ lệ, những sợi lông vũ tung bay trong không trung. Vạt áo rất dài khiến rất nhiều cô gái liếc nhìn mấy lần.
Trong lòng Thư Lan không kìm được vô cùng đắc ý.
Bởi vì những nữ sinh không ai sánh được ở trường Lợi Tài cũng không nhịn được hỏi thăm cô ta mua chiếc váy này ở đâu.
Giọng điệu Thư Lan giương cao: “Chiếc váy này không có chỗ nào bán đâu, toàn thế giới có một không có hai.”
Mặc dù nữ sinh kia cũng rất thích chiếc váy này nhưng nghe thấy vậy sắc mặt không chịu nổi: “Hừ, ai thèm.” Cũng có vài nam sinh liếc mắt nhìn Thư Lan.
Thư Lan mặt mày hớn hở, đám người này đều là kẻ có tiền. Bình thường đi trên đường sẽ không liếc nhìn dạng người giống như cô ta, nhưng đêm nay khi cô ta diện chiếc váy này lên, cuối cùng cũng thấy mở mày mở mặt một phen.
Mấy nữ sinh hỏi thăm Thư Lan về chiếc váy không lâu sau liền quay lại, trong tay cầm một ly rượu đỏ, giọng điệu mỉa mai: “Nghe nói cô còn biết khiêu vũ nữa nha, lên thể hiện tài năng đi, dù sao hôm nay cũng chơi vui vẻ vậy mà.”
Thư Lan làm gì biết khiêu vũ chứ.
Cô ta chỉ biết sơ sơ mà thôi, chỉ dừng lại ở việc bị vũ sư mạnh mẽ ép buộc mình luyện tập dây chằng, đó là một loại cảm giác đau đớn thống khổ.
Nhưng khi Hạ Tuấn Minh nghe thấy liền buông micro nhìn sang, cũng bày ra bộ dạng đầy hứng thú: “Được đó, cô là… Thư… Thư Lan đúng không? Người đẹp, nhảy một điệu góp vui đi.”
Một đám nam sinh lập tức hào hứng huýt sáo vỗ tay: “Tới luôn đi!”
Thư Lan đâm lao phải theo lao.
Hạ Tuấn Minh luôn luôn là một tên thần kinh thô, còn chỉnh lại nhạc nhẹ nhàng hơn cho cô ta: “Nhảy đi.”
Thư Lan mí mắt nhảy dựng, hoảng hốt vô cùng, nhịp tim không kiểm soát được tăng vọt.
Hà Hàn ấn điều khiển từ xa nói: “Âm nhạc không phù hợp à? Muốn sôi động thêm nữa?”
Tối nay, điều mà cô ta tha thiết ước mong đã thực hiện được, cuối cùng thì ánh mắt mọi người đã đặt trên người mình, nhưng lại chỉ vì muốn xem cô ta khiêu vũ.
Thư Lan chắc chắn không thể nhảy. Cô ta thầm nghĩ, mình không phải Mạnh Thính, cái gì cũng biết. Cô ta không biết chút gì về khiêu vũ, nếu nhảy một chút thôi sẽ lộ ra ngay.
Cô ta liếc nhìn chiếc bánh gato cao cỡ một người bên cạnh.
Nếu mà… trang phục bị bẩn, chắc sẽ không có người yêu cầu cô ta nhảy nữa đâu nhỉ?
Mặc dù thấy tiếc nuối cho chiếc váy này, nhưng cô ta không thể làm mất mặt chính mình được. Hơn nữa chỉ cần giặt sạch là có thể mặc lại rồi.
Thư Lan nhấc làn váy, uốn gối hành lễ.
Lui về phía sau vài bước muốn tiến đến gần chiếc bánh gato kia.
Tính tình Mạnh Thính dù có tốt đến mấy nhưng khi nhìn thấy cô ta chuẩn bị đâm người vào chiếc bánh gato cũng tức giận không chịu được nữa.
Đó là thứ mà mẹ đã để lại cho cô!
Giọng nói Mạnh Thính giòn giã vang lên: “Thư Lan!”
Thư Lan giật nảy mình, quay đầu lại liền nhìn thấy Mạnh Thính mặc đồng phục đứng trước cửa. Trong lúc nhất thời cô ta vô cùng kinh ngạc, vốn tưởng Mạnh Thính nói muốn lấy lại đồ của mình chỉ là dọa cô ta chút thôi, không nghĩ đến Mạnh Thính thật sự đến tận đây.
Làm sao chị ta lên đây được?
An Hải Đình không phải là chỗ không tùy tiện cho người khác vào đây sao?
Mạnh Thính không nhìn thấy ánh mắt mọi người đổ dồn vào mình.
Cô không hề cảm thấy tự ti chút nào khi mình ăn mặc thế này mà đứng trước đám người xa hoa tráng lệ trong gian phòng.
Cô đi đến trước mặt Thư Lan, tựa như quay trở về Mạnh Thính mười bốn tuổi năm đó.
Vô cùng dịu dàng, nhưng cũng rất kiêu ngạo rực rỡ: “Trả váy lại cho chị, ngay lập tức.”
Cô không thèm để ý đến vẻ mặt của Thư Lan, xoay người nhìn đám người Hạ Tuấn Minh.
“Bạn học Hạ, thật xin lỗi. Sợi dây chuyền ngày hôm qua có thể trả lại cho tôi không?”
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ
Chi Chi: Anh Nhẫn, xin hỏi khi bị Thính Thính đụng vào có cảm giác gì không?
Giang Nhẫn: Thoải mái.
Chi Chi: Sao anh lại để con gái người ta châm thuốc cho vậy, cái này thật giống phong cách của thứ đàn ông cặn bã, sau này con gái người ta để ý đến anh mới là lạ đấy.
Giang Nhẫn (cười lạnh): Cô lặp lại lần nữa.
Chi Chi:…
***
Sau nhiều ngày “bỏ bê” chính sự mình lại mò lên với mn đây~ thiệt không ngờ là có kha khá cmt của các bạn cute hột me dành cho nhà mình. Cảm ơn các bạn nhiều lắm lunnn, mình vui vô cùng. Cũng xin cảm ơn Hội Nhiều Chữ đã giới thiệu để các bạn đến với nhà mình, tạo cho mình động lực to đùng béo ú lunn <3
Trong thời gian này mình khá bận nên thời gian ra chương không nhanh lắm, mong mn hãy thông cảm *cúi đầu tạ lỗi* Hy vọng mn vẫn luôn ủng hộ và sát cánh bên mình nhé, yêu thương nhìu nhìu <3 <3 <3
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!