Bệnh Yêu - Chương 2: Người mù?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
218


Bệnh Yêu


Chương 2: Người mù?


Bệnh Yêu – Đằng La Vi Chi

Editor: Hedy

– –0o0—

“Bạn học giỏi trường Thất Trung ơi, bạn thật sự bị mù à?”

***

Hạ Tuấn Minh nghi ngờ nói: “Bị mù? Còn mặc đồng phục của Thất Trung?”

Giang Nhẫn nhai kẹo cao su, cô đang lảo đảo tìm đường, nhìn qua có vẻ chật vật đáng thương. Dường như cô nữ sinh trường Thất Trung này không quá quen thuộc với địa hình trong trường bọn họ, dần dần biến mất trong tầm nhìn của họ.

Hồi lâu sau Hạ Tuấn Minh không nhìn theo nữa, chợt nhớ đến chuyện mờ ám nào đó, cười một tiếng: “Anh có nhớ nữ sinh vừa mới biểu diễn dương cầm lúc nãy không? Cô ta nói rất muốn kết bạn với chúng ta.”

“Mày thích à? Thích thì tự mà chơi đùa.”

Hạ Tuấn Minh nhún vai: “Người ta là tới tìm anh đó nha anh Nhẫn, anh nói vậy sao mà được?”

Giang Nhẫn nhớ tới cái nhìn thoáng qua trên sân khấu: “Thành, đưa cô ta tới.”

Cặp mắt của Thư Lan phát sáng đi đến, khoảnh khắc nhìn thấy Giang Nhẫn lập tức đỏ mặt: “Bạn học Giang Nhẫn.”

Trên tay cô ta đang cầm chiếc mũ dạ màu trắng.

Một khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ hiện ra, bộ dáng cũng không tệ lắm. Giang Nhẫn nhìn Thư Lan một chút, uể oải lên tiếng: “Thích tôi?”

Thư Lan không ngờ anh lại thẳng thắn đến vậy, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, tim đập rất nhanh, có hơi kích động, cô ta cố gắng kiềm chế bản thân, duy trì vẻ dịu dàng thanh nhã: “Giang Nhẫn, tớ cảm thấy cậu rất ưu tú.”

Giang Nhẫn cười ra tiếng: “Vậy cô thử nói xem con mẹ nó tôi có chỗ nào ưu tú?”

Thư Lan còn chưa kịp trả lời, Giang Nhẫn đã châm điếu thuốc: “Ưu tú ở chỗ hút thuốc đánh nhau? Hay là giết người phóng hỏa? Hay là nói chuyện hai ngày trước tôi đánh thầy giáo đến nỗi phải nhập viện?”

Sắc mặt Thư Lan tái mét: “Tớ tin là có hiểu lầm gì trong chuyện này, cậu không phải người như vậy.”

Giang Nhẫn gác chân sang một bên: “Xem qua báo cáo kiểm tra của tôi chưa? Triệu chứng nóng nảy, gắt gỏng là gì có biết không?”

Thư Lan làm sao biết mấy điều này, cô ta chỉ biết tính khí Giang Nhẫn hơi thất thường chút thôi, không nghĩ đến anh cũng có bệnh nữa. Sắc mặt cô ta thay đổi liên tục, cuối cùng quả quyết nói: “Tớ không để ý!”

Giang Nhẫn gảy gảy tàn thuốc, giọng điệu mỉa mai: “Thiếu tiền đến nông nổi này rồi sao? Nhưng theo tôi thấy thì cô quá xấu rồi. Sao không tới trường Thất Trung kế bên nhìn xem bộ dạng của Thẩm Vũ Tình kia như thế nào. Không thấy tôi đang giễu cợt cô à? Cút!”

Thẩm Vũ Tình là hoa khôi bên trường Thất Trung, năm nay học lớp mười một.

Nghe đồn bây giờ đang là bạn gái của Giang Nhẫn, nhưng có rất nhiều người không tin. Hơn nữa, cho dù là vậy thì chuyện có mới nới cũ trên đời này còn hiếm gặp nữa hay sao?

Thư Lan mang theo một trận nhục nhã bị đuổi ra ngoài, biết tính khí Giang Nhẫn bất thường không thể chọc vào nên chỉ có thể ngậm miệng không dám hó hé.

Trong lòng ngập tràn lửa giận càng thêm oán hận Mạnh Thính, nếu không phải tại chị ta đàn sai…

Trong phút chốc Thư Lan nhớ đến câu nói kia, so với cô ta thì Thẩm Vũ Tình xinh đẹp hơn, cô ta ngẩn người.

Cô ta biết người có vẻ đẹp có thể sánh ngang với Thẩm Vũ Tình – Mạnh Thính. Đó là một loại vẻ đẹp thuần khiết lay động tận xương tủy, nhưng vì đôi mắt bị thương mà vẻ đẹp ấy bị thu liễm lại đã nhiều năm.

Từ nhỏ Mạnh Thính đã thu hút sự chú ý của nhiều người, cho đến bây giờ Thư Lan vẫn nhớ như in lần đầu gặp được cô bé Mạnh Thính mười tuổi, đó chính là một loại cảm giác kinh ngạc khiến cho người ta khó quên. Vẻ đẹp không nhiễm chút bụi trần, sinh ra chính là khiến người khác tự ti.

Tin chắc ai ai cũng đều khao khát muốn chạm vào một món quà pha lê quý giá như vậy.

Thư Lan cắn răng, một mặt nghĩ thầm, so với Mạnh Thính thì Thẩm Vũ Tình là cái thá gì chứ? Mặt khác lại nghĩ, thật là may khi Giang Nhẫn trước giờ chưa hề quen biết Mạnh Thính.

***

Mạnh Thính từ trường Lợi Tài đi ra ngoài, trường Thất Trung bên cạnh cũng đã tan học.

Giữa hai ngôi trường có hai điểm liên kết, bên trái là trường công lập Thất Trung, những học sinh xuất sắc có thành tích cao đều xuất thân tại đây. Bên phải là trường tư nhân cấp cao Lợi Tài, tình trạng giáo dục ở đây hỗn loạn kinh khủng, nhưng đa số tập trung đều là những kẻ có tiền. Nơi đó là thiên đường của một đám ăn chơi trác táng.

Hai ngôi trường này từ lúc bắt đầu thành lập đã đối chọi gay gắt. Bên Thất Trung khinh thường Lợi Tài là những kẻ vô học, dốt nát, thành tích kém cỏi. Còn người bên Lợi Tài thì coi Thất Trung là mấy kẻ nghèo hèn tự cho mình là thanh cao.

Mạnh Thính nhịn không được ngước mắt nhìn lên màn hình điện tử trong trường của mình.

Năm đó màn hình này dùng để thông báo hay tuyên truyền các sự kiện lớn, những dòng chữ màu đỏ nhấp nhô xuất hiện trên màn hình màu đen…

Bài diễn thuyết của giáo sư Trương Hoành nổi danh của đại học B, hoan nghênh các bạn học tham gia, địa điểm…

Đôi mắt cô nhói đau, chớp mắt không được, nhắm mắt cũng không xong.

Dòng chữ phía sau hiện lên: Thời gian hôm nay – 20xx, ngày 11 tháng 10, 19:03, Thứ năm.

Không phải đang nằm mơ, cô thật sự đã trở lại năm năm trước. Cuộc đời ngắn ngủi của cô cũng biến chuyển trong một năm này. Mạnh Thính xúc động muốn khóc to một trận, nhưng cuối cùng nhìn sân trường vắng vẻ sau khi tan học, cô nắm chặt quai đeo cặp đi về phía trạm xe buýt.

Tuyến xe buýt về nhà cô không nhiều, nửa tiếng có một chuyến. Mạnh Thính từ trong người lấy thẻ học sinh của mình ra, đứng trước trạm chờ đợi.

Cô đợi mười phút, quan sát thật kỹ mỗi một chiếc xe dừng lại. Đây là con đường trở về nhà, kiếp trước có biết bao lần đều muốn về nhà, kiếp này cuối cùng cũng đạt được ý nguyện.

Nhưng xe buýt còn chưa tới thì phía xa truyền đến âm thanh chói tai từ động cơ của chiếc xe đua miền núi, cô nắm chặt cây gậy, lông mi run rẩy. Trong lòng có một dự cảm không lành.

Xe mô tô bay như tên bắn, xé gió lao tới.

Hạ Tuấn Minh huýt sáo, ồ một tiếng: “Anh Nhẫn, nhìn xem nữ sinh bị mù gặp ở trường lúc nãy kìa.”

Ánh mắt Giang Nhẫn dưới lớp nón bảo hiểm quét đến.

Tiếp sau đó, đầu xe rẽ ngang, dừng ngay trước mặt Mạnh Thính. Mạnh Thính nhịn không được lui về sau một bước.

Cơn gió thổi tung mái tóc của cô, những sợi tóc bị thổi bay về phía sau vai, phần tóc cắt ngang trước trán có hơi bừa bộn.

Giang Nhẫn dừng hẳn xe lại, đưa tay cởi nón bảo hiểm xuống.

Hạ Tuấn Minh và Phương Đàm theo sát phía sau cũng ngừng lại.

Mạnh Thính nhớ rõ Giang Nhẫn trong năm này.

Năm này anh đi bấm lỗ tai, trên đó đeo một viên kim cương đen. Mái tóc ngắn màu bạc của anh phô trương lộ liễu không hề gò bó, nếu đổi lại là người khác thì sẽ làm hủy đi hình tượng đó, nhưng diện mạo Giang Nhẫn rất có khí chất anh hùng, không phải cái loại “tiểu thịt tươi” mà mấy năm sau này rất được yêu thích, đó là một loại khí chất mang tính ngang ngược và cứng rắn. Anh quả thật là một thiếu niên hư hỏng.

(edit đoạn này câu chữ loạn cả lên @@ mn đừng ném đá nhá)

Hạ Tuấn Minh nhịn không được mở miệng hỏi cô: “Bạn học giỏi trường Thất Trung ơi, bạn thật sự bị mù à?”

Mạnh Thính không biết tại sao bọn họ dừng xe ở đây, nghe có người hỏi thì khựng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Giang Nhẫn cúi đầu nhìn cô hồi lâu, ánh mắt lướt qua mái tóc dài của cô, “Người bên Thất Trung đến trường bọn này làm gì?”

Mạnh Thính vừa nghe trong lòng liền căng thẳng, không biết tại sao ở đây mà cũng gặp được anh, cô kiên quyết đờ người ra không nói lời nào.

Phương Đàm nhướng mày: “Còn bị câm nữa à?”

Mạnh Thính mím môi, bộ dạng yên lặng, khẽ gật đầu một cái.

Cô gật đầu hai lần nhưng đều không trả lời mấy câu của Giang Nhẫn. Anh treo mũ bảo hiểm trước xe, nhếch môi: “Học sinh giỏi, lên xe tôi đưa cô về nhà nào. Không lấy tiền đâu, phải yêu thương người tàn tật chứ.”

Hạ Tuấn Minh thiếu chút nữa cười to, con mẹ nó cái gì mà yêu thương người tàn tật, ha ha ha! Sao không dìu người ta qua đường luôn đi.

Phương Đàm cũng nhịn cười.

Mạnh Thính nhẹ nhàng lắc đầu, không thèm so đo với anh.

Dáng đứng của cô rất thẳng, bây giờ là mùa thu, bên trong cô mặc một chiếc áo len mỏng, bên ngoài khoác thêm đồng phục rộng thùng thình và huy hiệu của trường Thất Trung. Mặc dù nhìn không ra dáng người của cô, nhưng bên ngoài lại lộ ra phần cổ tinh tế và làn da trắng nõn làm cho người ta có một loại xúc cảm mang tên yểu điệu mềm mại.

Giang Nhẫn từ trong túi lấy bật lửa ra chơi đùa.

Ngọn lửa hiện lên trước mắt, anh quan sát cô, chiếc kính râm che đi hơn nửa khuôn mặt, cô nắm chặt cây gậy cho người mù trong tay, có một chút yếu đuối gầy gò, cô đang khẩn trương.

“Trong túi có cái gì, mau lấy ra.” Ánh mắt Giang Nhẫn rơi xuống mu bàn tay như ngọc của cô, cô thật sự rất trắng trẻo, cây gậy màu đen được cô cầm giống như một miếng ngọc bích.

Mạnh Thính không muốn chọc giận anh, chỉ mong anh nhanh chóng đi khỏi. Vì vậy cô rất nghe lời mở khóa cặp ra đưa cho anh nhìn. Nói thật cô cũng đã quên trong đó đựng thứ gì rồi.

Khóa kéo được mở ra, bên trong là một cuốn sách vật lý, một cuốn sách tiếng Anh, một cái hộp bút, hộp mắt kính, ví tiền lẻ.

Cuối cùng là một hộp dâu tây nhỏ.

Mùa này rất khó mua được dâu tây, đây là thứ mà Thư ba ba đã tốn rất nhiều công sức từ phòng thí nghiệm bên kia chọn lựa ra những trái dinh dưỡng trong nhà kính. Chỉ thu hoạch được một hộp nhỏ, ông ấy đưa cho Mạnh Thính mang đến trường phòng khi đói bụng thì có thể ăn.

Nhưng mà năm ấy Mạnh Thính không nỡ ăn nên đã đưa nó cho em gái Thư Lan.

“Đưa hộp dâu tây đây.”

Ngón tay Mạnh Thính run run, nghe thấy thì không nhúc nhích.

Thôi bỏ đi, cũng không phải việc gì lớn, không nên chọc anh ta tức giận. Bàn tay trắng nõn của cô đưa hộp dâu tây ra.

Đám người Hạ Tuấn Minh vừa ngạc nhiên vừa hổ thẹn khi cướp đoạt đồ của cô. Cô từ đầu đến cuối đều không hề tức giận một chút nào, tính tình thật sự tốt đến không tưởng. Đó chính là một loại khí chất mà bọn họ không cùng đẳng cấp.

“Đứng xa như vậy làm gì, mau qua đây, không lẽ còn muốn ông đây qua dìu cô?”

Mạnh Thính giương mắt lên, có chút không quen nên chớp chớp mắt. Nhìn qua vị trí của anh, cô đem hộp dâu đưa đến.

Giang Nhẫn rũ mắt nhìn cô.

Làn gió tháng 10 trong lành mát mẻ, khuôn mặt trắng nõn kia bị che khuất hơn phân nửa bởi chiếc kính râm, nhìn qua không rõ ràng. Khi cô tiến lại gần, dường như anh ngửi được hương hoa thoang thoảng.

Cô đặt chiếc hộp lên trước xe anh, sau đó thối lui rời xa.

Một giây sau đó xe buýt đã đến.

Mạnh Thính đeo chắc cặp, không nói một lời nắm chặt chiếc gậy cho người mù rồi lên xe buýt. Bước đi của cô không nhanh không chậm, giống như chưa từng gặp qua bọn họ, cũng không tố cáo hành vi “cướp đoạt” của bọn họ với người trong xe buýt.

Đám người Phương Đàm nghẹn họng trố mắt nhìn. Hạ Tuấn Minh không nhịn được nhỏ giọng nói: “Anh Nhẫn bắt nạt người ta làm gì chứ.”

Khi dễ một người mù sẽ có cảm giác thành tựu sao? Chỉ là một nhỏ câm thôi mà.

Vừa câm vừa mù, thật tội nghiệp.

Đến khi xe buýt đã đi xa.

Giang Nhẫn dùng ngón tay cái giật phăng cái hộp dâu tây trong suốt kia, cũng không quan tâm nó đã được rửa sạch hay chưa mà cầm lên một trái ném vào trong miệng.

Vị ngọt ngoài ý muốn.

Hạ Tuấn Minh nhìn thấy mà thèm, cũng nhịn không được nói: “Anh Nhẫn cho em một trái với.”

Giang Nhẫn đầu cũng không quay lại, dính liền với hộp dâu tây, sau đó ném phăng cả hộp vào thùng rác, một phát trúng đích.

“Chưa chín.” Anh nói.

“…”

“…”

Thôi bỏ đi, không cho ăn thì thôi vậy.

Giang Nhẫn chân dài một bước lên xe, nón bảo hiểm cũng không thèm đội vào. Cô ấy có thể đặt chính xác hộp dâu tây lên xe của mình, mù thật à? Hay là giả vờ đây?

***

Mạnh Thính về nhà, cô lấy chìa khóa ra từ ví tiền, tay run run mở cửa. Cô thật sự có thể về nhà rồi.

Thiếu niên ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách nghe thấy tiếng động liền quay đầu, trông thấy Mạnh Thính thì lạnh nhạt quay đi chỗ khác xem tiếp trận bóng.

Thư ba ba mặc tạp dề trong phòng bếp nhanh chóng lau tay đi ra, nhẹ nhàng mỉm cười: “Thính Thính về rồi à, mau rửa tay rồi ăn cơm tối nào. Tiểu Lan không về cùng con sao? Hôm nay không phải con đi xem nó biểu diễn à?”

Một lần nữa nhìn thấy Thư ba ba sau khi ông mất, Mạnh Thính không nhịn được hai mắt đỏ cả lên.

Thư ba ba là cha dượng của Mạnh Thính, tên là Thư Chí Đồng. Sau khi Mạnh Thính và mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ cô qua đời, đôi mắt của cô bị thương. Thư ba ba một mình nuôi nấng ba đứa con, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến sẽ vứt bỏ Mạnh Thính, ngược lại còn đối xử với cô như con đẻ của mình.

Thư ba ba có một cặp anh em sinh đôi không cùng trứng Thư Lan và Thư Dương.

Lúc trước Mạnh Thính cảm thấy mình ở trong căn nhà này rất xấu hổ nên cô luôn cố gắng nghe lời hiểu chuyện, chăm sóc hai đứa em nhỏ hơn mình gần hai tháng. Nhưng bây giờ đây cô vô cùng cảm kích ông trời có thể cho cô cơ hội được làm lại, có cơ hội được báo đáp công ơn của Thư ba ba.

Cô nhất định sẽ không để ông xảy ra chuyện lần nào nữa, để ông đời này được an hưởng tuổi già.

Cô để cặp xuống, nhớ đến chuyện của Thư Lan thì khẽ nói: “Thư Lan nói em ấy sẽ ăn ở bên ngoài, buổi tối em ấy có tiệc ăn mừng.”

Trong lòng Mạnh Thính vô cùng rõ ràng, vừa mới gặp được Giang Nhẫn, nói cách khác, Thư Lan vẫn như cũ thất bại.

Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, Giang Nhẫn đều không thích Thư Lan. Xem như vận mệnh cũng thật khéo.

Buổi tối trước khi ngủ cô sờ cặp mình, nhìn thấy ảnh chụp trông cực kỳ buồn cười trên thẻ học sinh của mình.

Vì suy nghĩ cho đôi mắt của cô mà Thư ba ba đã chỉnh ánh sáng trong phòng ngủ của Mạnh Thính tối lại. Tấm hình này chắc là được chụp vào lúc nhập học năm lớp mười, khi đó đôi mắt của Mạnh Thính nhiều lần bị nhiễm trùng, không thể nhìn ánh sáng quá mạnh. Vì vậy, giáo viên đã yêu cầu cô che một tấm vải trắng, sau đó để người ta chỉnh lại ảnh chụp cho cô.*

(đoạn này cv để chữ P nên mình không hiểu lắm, xuống dưới nữa để chữ PS nên lập tức suy ra là PhotoShop, hahaha thiệt là may phù phù)

Những ai đã trải qua đều biết kỹ thuật chụp hình của trường học cực kỳ khủng khiếp.

Năm đó PS còn chưa có phát triển mạnh như mấy năm sau này, đôi mắt kia âm u đầy tử khí, màu sắc vừa không phù hợp vừa không hài hòa làm cho chính bản thân Mạnh Thính cũng phải giật mình.

Vì là nhìn nó một thời gian dài, từ lớp mười đến lớp mười một, các bạn học đều cho rằng dù Mạnh Thính có một đôi mắt khỏe mạnh đi chăng nữa thì bộ dạng trên thẻ học sinh cũng chỉ được như thế này.

Mạnh Thính cất tấm hình vào chỗ thích hợp trong cặp, cũng không ghét bỏ nó. Chỉ là cô có chút nhớ thầy cô và các bạn học.

Tác giả có lời muốn nói:

Mạnh Thính, mù lòa, không thể nói chuyện, thật là đáng thương.

Mọi người lúc đầu: Mạnh Thính thật tội nghiệp quá, ba mẹ qua đời, đôi mắt còn bị như vậy, dáng dấp còn…

Về sau——

Nữ thần Mạnh Thính, đại mỹ nhân tài năng chiếm lấy ánh mắt đồng tình của mọi người.

Tất cả mọi người:…

_____________________

Chương 2 đây mn ơi~ mình up truyện hơi lâu chút mn ráng kiên nhẫn đợi nha. Love u ❤

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN