Bệnh Yêu
Chương 46: Khích lệ
Cả một đời người chỉ đủ để yêu một người.
***
Buổi tối khi trở về Giang Nhẫn điên cuồng lao vào học.
Nếu là thơ cận đại thì còn đỡ, anh thức đêm rốt cuộc cũng học xong. Nhưng sau khi bắt đầu sang thể loại văn học, anh biết là toi rồi. Những thứ đó khó học vô cùng, chi, hồ, giả, dã (trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng) khiến cho đầu óc người ta tê dại.
Cũng may là trong sách của Mạnh Thính có những dòng ghi chú, anh có thể đọc đi đọc lại đến khi nào trôi chảy thì thôi.
Đến cả ban ngày anh cũng lôi ra học.
Lúc giáo viên đứng trên bảng giảng bài, anh ngồi tại chỗ rũ mắt xuất thần, môi mỏng khẽ nhúc nhích.
Hạ Tuấn Minh tiến lại gần, lắng tai nghe trộm một câu: “Có non có núi có rừng, có giòng nước quấn ở chừng chung quanh. Thuận giòng chén chú chén anh, dù không đàn sáo ca sinh cũng vừa.” (*)
(*) Lan Đình tập tựtheo bản dịch của Ngô Huy Linh.
Hạ Tuấn Minh: “…” Hành động của anh Nhẫn thật là quá điên rồ đi!
Ngay lập tức học thuộc mười bài thơ, thật sự là rất khó. Anh ăn cơm còn phải suy nghĩ đến những tác phẩm văn học khó vô kia, nhưng Giang Nhẫn lại không cảm thấy gian khổ chút nào.
Cái gì anh cũng không sợ, chỉ sợ rằng Mạnh Thính sẽ rời bỏ anh.
Mà hai người đã thống nhất với nhau, nếu như lần này anh học thuộc được những bài thơ này, Mạnh Thính sẽ không được dễ dàng từ bỏ anh.
Hạ Tuấn Minh thì không biết đến giao ước của Giang Nhẫn và Mạnh Thính.
Anh ta suy nghĩ: “Sao dạo gần đây anh Nhẫn hay đọc thơ văn quá vậy, không lẽ muốn luyện viết thư tình à?”
Phương Đàm cũng không xác định lắm: “Hay là chúng ta tặng cho anh Nhẫn một tập thơ?”
Hạ Tuấn Minh chợt sáng tỏ: “Chậc, theo đuổi em gái học giỏi thật là mệt mỏi quá, còn phải học thuộc thơ nữa.”
Ngày hôm sau, trên bàn học của Giang Nhẫn đặt một tập thơ do đám bạn lưu manh tặng.
Anh liếc mắt nhìn, không thèm để ý.
Hạ Tuấn Minh nháy mắt ra hiệu: “Nghe đồn đây là tập thơ tình rất cần thiết cho việc theo đuổi mấy em gái.”
Tiếng cười nhạo của Giang Nhẫn vang lên, anh thuận tay mở ra. Vốn dĩ là khinh thường cho đến khi anh thấy được dòng chữ <Ngày xưa chậm rãi>. (*)
(*) một bài hát sáng tác dựa trên lời bài thơ cùng tên.
Cũng không biết thế nào, những câu thơ ấy dường như không cần học, chỉ trong một cái nháy mắt đã khắc ghi trong đầu của anh…
Nhớ đến thời niên thiếu trước kia
Mọi người ai ai cũng chân thành
Nói câu gì thì chỉ là ý đó thôi
Sớm tinh mơ đến ga tàu
Cả con đường dài tối tăm không một hành khách
Một làn hơi nóng tỏa ra từ tiệm bán sữa đậu nành nho nhỏ
Ngày trước màu sắc của ngày tháng thay đổi rất chậm
Xe, ngựa, bưu kiện đều chậm
Cả một đời người chỉ đủ để yêu một người. (*)
(*) nguồn: https://lusunhingo.wordpress.com
Giang Nhẫn ngẩn ngơ.
Ký ức ở trấn hoa lê anh đợi cô bảy ngày bảy đêm chợt hiện lên trong đầu anh. Nhà ga người đến người đi, anh sợ cô đi một mình, vậy nên chạy đến nhà ga còn sớm hơn ông chủ bán đồ ăn buổi sáng chỉ để chờ đợi cô.
Cứ vậy mà chờ đến khi từng quán từng quán trên phố lần lượt đóng cửa.
Màn đêm buông xuống, sao mọc đầy trời, anh mới quay trở về.
Anh chưa từng nói qua với Mạnh Thính về những đêm như thế này, bởi vì anh cũng biết, ít có ai sẽ thích một người biến thái như vậy, điên cuồng cố chấp như vậy.
Nhưng kiểu điên cuồng giống như anh đây, quả thật cả đời chỉ đủ yêu một người.
Anh khép lại tập thơ kia, nhét vào bên trong hộc bàn của mình.
Trung tuần tháng năm lặng lẽ tiến đến.
Tống Cầm Cầm không thể chịu được căng thẳng gò bó nữa, khóc lóc ngay trước mặt Mạnh Thính. Cô gái mọt sách chỉ biết có học tập này vừa khóc vừa lau kính: “Đàn chị ơi, em không muốn dạy nữa. Chị nói xem thầy cô liệu có mắng em không?”
Mạnh Thính đưa khăn tay cho cô ấy: “Làm sao vậy?”
Tống Cầm Cầm hít sâu một hơi nói: “Đàn anh Giang cái gì cũng không biết, ngữ âm của anh ấy không tốt lắm. Nguyên tố hóa học anh ấy cũng không biết.”
Mạnh Thính cảm thấy thương thay.
Đã qua mười ngày kể từ khi cô yêu cầu Giang Nhẫn học thuộc các bài trong sách giáo khoa.
Trong thời gian ấy còn có những tiết dạy kèm của Tống Cầm Cầm.
Tống Cầm Cầm nói: “Em sợ anh ấy lắm, em thật sự không muốn dạy nữa đâu.”
Mỗi lần tới lượt cô ấy dạy kèm, thiếu niên tóc đen kia không cười không nói. Cô hỏi anh có hiểu hay không, anh chỉ đáp hoặc là “ừ” hoặc là “không”.
Vẻ ngoài anh ngang tàng cuồng dã, người bình thường sẽ không chịu được. Nếu lần đầu mà nhìn thấy anh tươi cười, nhìn qua cũng khá ôn hòa.
Nhưng mà vẻ mặt đằng sau ấy không hề mang ý cười chút nào, hung hăng dữ dằn, người đối diện sẽ chết thảm.
Tống Cầm Cầm vừa kể vừa cà lăm, càng lúc giọng nói càng nhỏ dần.
Quả thật là không có cách nào để dạy kèm nữa rồi.
Mạnh Thính cũng biết tiếp tục như vậy thì không phải biện pháp tốt.
Tống Cầm Cầm ứng phó không được, ngay cả bản thân cô cũng không chuyên nghiệp.
Mạnh Thính nói: “Chúng ta đi thương lượng với thầy cô một chút vậy.”
“Bây giờ đi liền sao?”
Lúc đầu Mạnh Thính vốn dĩ định nói là hãy đợi cô ở phía trước một lát.
Cô nhớ đến ngày hôm ấy ánh mắt anh đầy ý cười: “Đợi anh nhé.” Nếu như anh thật sự quay về học thì cô cũng không thể quá mức tuyệt tình như vậy được.
Cây ngô đồng xanh nhạt, mùa hè cũng đã đến rồi.
Đôi mắt của cô đã dần dần thích ứng với ánh sáng mạnh, Mạnh Thính nghe thấy chính mình nhẹ nhàng nói: “Đợi thêm hai ngày nữa.”
***
Mạnh Thính xin Thư ba ba cho mượn một khoản tiền.
Ba trăm tệ, cô dùng để mua trang phục múa ba lê và đôi giày chuyên dụng.
Cuộc thi vũ đạo toàn quốc sẽ được tổ chức vào tháng Sáu, nhưng mà vào những tuần cuối của tháng Năm đã có một số khu vực bắt đầu tổ chức rồi. Sau đó vòng bán kết và chung kết sẽ được tổ chức ở thành phố B.
Vào cái ngày mà Tăng Ngọc Khiết xảy ra chuyện, Mạnh Thính nằm trong top đầu bảng vũ đạo thành phố H.
Làm sao có thể diễn tả được bằng lời cái cảm giác đau đớn ấy đây, cả hai đời cô chưa từng đến được thành phố B tham gia vào trận chung kết, cũng không tiếp tục đứng lên nhảy múa trên sân khấu lần nào.
Mạnh Thính chưa từng nói với bất kì ai rằng so với đánh đàn dương cầm thì cô càng thích khiêu vũ hơn.
Giống như Tăng Ngọc Khiết đã từng nói, ông trời đã ban cho bà một thiên sứ vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng đã bị gãy đi đôi cánh, chỉ có lúc được khiêu vũ, thiên sứ bé nhỏ ấy mới có thể một lần nữa nhặt lên đôi cánh của mình.
Tự do, xinh đẹp, sáng chói.
Tất cả các cuộc tranh tài ở thành phố H đều được tổ chức ở đại sảnh trung tâm nghệ thuật thành phố.
Số thứ tự thi đấu thứ hai mươi lăm lọt vào vòng thi đấu ngày thứ Bảy.
Trước khi bắt đầu tiết tự học tối thứ Sáu, Tống Cầm Cầm mang vẻ mặt kì lạ đến gặp Mạnh Thính, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đàn anh nói anh ấy đã học thuộc hết rồi.”
Tiểu Diệp từ lớp học đi ra vừa đúng lúc trông thấy Mạnh Thính trên hành lang nên nhét vào tay cô một chiếc bút máy: “Trường học khen thưởng.”
Đây là khen thưởng hàng tháng, hoặc là một cây bút, hoặc là một quyển tập.
Mạnh Thính nói cám ơn, xuống lầu đi đến phòng 101 tòa nhà bên cạnh.
Anh đã học mười hai ngày rồi.
Nhanh đến mức khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Dù gì đối với người một chữ đều không nhận ra như anh, có thể học thuộc lòng mười bài thơ, có cho một tháng cũng tính là quá nhanh vội rồi. Giang Nhẫn đối với việc học tập không hề có thiên phú chút nào, mấy chuyện thế này anh không được tính là thông minh lắm, ấy vậy mà anh chỉ dùng có mười hai ngày để học xong.
Mạnh Thính giữ lời đi đến phòng 101.
Ánh đèn trên đầu chiếu xuống, anh nhíu mày, sợ mắc lỗi nên lại một lần nữa nhìn xuống bài mà mình chưa thuộc nhất – Xích Bích Phú.
Mạnh Thính đứng ngoài cửa nhìn anh.
Cô biết chứng nóng nảy là gì, trong lý thuyết y học có giải thích: “Chứng nóng nảy trong trường hợp bản thân xảy ra bất lợi sẽ liền kích thích nổi trận lôi đình, nhân cách biểu hiện thiếu hụt.”
Đặc biệt nghiêm trọng cũng rất ít gặp.
Lúc anh còn nhỏ còn có thêm chứng tăng động. Tất cả bạn bè đều ngoan ngoãn nghe giáo viên giảng bài, chỉ có anh ngồi không yên, vô cùng khó chịu.
Cho nên từ khi còn bé giáo viên đã không thích anh.
Trưởng thành, những thiếu sót ấy đều có thể che lấp. Cũng đã dần dần học được cách quên đi thế giới đối xử bất công với mình như thế nào.
Mạnh Thính cụp mắt, đưa gõ cửa một cái.
Giang Nhẫn trông thấy cô đến, đôi mắt mang theo vẻ đắc ý: “Mười bài của em, ông đây đều đã thuộc lòng hết.”
Dáng vẻ đó của anh tựa như giành được giải quán quân nào đó vậy.
Mạnh Thính đi qua, hai quyển sách kia của cô mấy ngày nay bị người nào đó lật đi lật lại tạo nên dấu vết rất rõ ràng. Tâm tình của cô có chút phức tạp.
Sau đó bắt đầu kiểm tra anh.
Mạnh Thính kiểm tra bằng phương pháp từ các bài thi.
“Mảnh trăng nọ treo trên trời rộng, biết bao giờ hết sáng ngàn cây? Câu tiếp theo là gì?”
Giang Nhẫn suy nghĩ một chút: “Nỗi buồn ập đến ai hay, lòng ta vương vấn khi đầy khi vơi.”
(*) hai câu Giang Nhẫn và Mạnh Thính đọc trên nằm trong bài Đoản ca hành kỳ 2 của Tào Tháo, trích theo bản dịch của Lệ Chi Sơn.
Mạnh Thính: “Vậy trước câu Dù rằng không ai giống ai, hễ khi thích chí thì vui những là. Thú vui sung sướng mặn mà, nào ai có biết cái già đến sau là câu gì?”
Giang Nhẫn: “…”
Đại đa số mọi người nếu được hỏi sau một câu thì có thể phản ứng kịp, nhưng mà nếu hỏi trước một câu…
Anh yên lặng thầm đọc ở trong lòng từ những câu đầu tiên của bài thơ này.
Mãi một lúc lâu sau anh mới cắn răng đáp: “Có người chơi muốn thích tình, miễn không câu thúc hài hình thì thôi.”
(*) trích Lan Đình tập tự theo bản dịch của Ngô Huy Linh.
Anh nhìn cô, mới phát hiện cô đang cười.
Dưới ánh đèn, ánh mắt cô lấp lánh ý cười, xinh đẹp động lòng người, cô năm nay mười bảy tuổi, chỉ cần mỉm cười một chút thôi là còn đẹp hơn so với trăm hoa đua nở. Mạnh Thính thực sự không nhịn được, cười đến bả vai run rẩy.
Thật ngốc mà. Ha ha ha ha!
Giang Nhẫn biết cô đang cười mình, nhẹ nhàng bóp mặt cô: “Lại đây cười thử cho ông đây xem chút coi.”
Mạnh Thính cắn môi, cố gắng nhịn lại trận cười của mình.
Trong lúc kiểm tra anh, cô đã cố tình hỏi vế câu thơ trước.
Quả nhiên anh đã nhíu cặp mày sắc bén kia lại.
Không đáp lại tiếng nào, phải đến hồi lâu sau mới lên tiếng đáp lại.
Mặc dù rất chậm, thế nhưng mười bài thơ ấy, ngay cả một bài anh đều không đọc sai.
Trong phút chốc Mạnh Thính có chút ngơ ngác. Anh quả nhiên làm được, trong ánh mắt thiếu niên là tình cảm cháy bỏng sâu đậm: “Đọc xong rồi, chuyện em đồng ý với anh, có giữ lời không đó?”
Mạnh Thính không dối gạt người khác, cô gật đầu một cái.
Anh cười lên.
“Cô giáo nhỏ, anh còn thuộc một bài nữa, em có muốn nghe hay không?”
Lại còn thêm một bài nữa à?
Mạnh Thính lật lại sách, cô cũng chỉ đưa anh có mười bài thôi mà.
Giang Nhẫn đóng sách lại, đôi mắt mỉm cười nhìn cô.
“Mấy học sinh giỏi như tụi em chẳng phải rất thích đọc thơ sao? Ông đây đọc cho em nghe nhé.”
Thiếu niên mỉm cười, bắt đầu đọc lên bài thơ thứ mười một của anh.
“Nếu như chưa từng gặp lại
Có lẽ nỗi lòng vĩnh viễn sẽ không nặng nề
Nếu quả như thật bỏ lỡ cơ hội
Chỉ sợ cả đời cũng không thể ung dung
Chỉ cần một ánh mắt
Cũng đủ để cho trái tim vượt qua cơn bão.”
Đây là một bài thơ tình hiện đại của nhà thơ Vương Quách Chân <Chỉ yêu nhau một lần>. Lời của nhà thơ này rất phóng khoáng, Mạnh Thính mặt đỏ rần: “Được rồi, anh thắng rồi có được không? Cuối tuần này tôi sẽ tiếp tục dạy kèm cho anh.”
Tiếng cười của anh có chút buông thả: “Trốn gì chứ, nhìn anh này, để anh đọc cho em nghe nhé.”
“Không nghe!” Mạnh Thính cảm thấy anh đọc cái này thật là xấu hổ quá, hai tai cô đều đỏ lên hết rồi. Sợ anh còn muốn đọc nữa nên cô đánh vào tay anh một cái, “Hôm nay tới đây thôi.”
Giang Nhẫn cười không nhịn được: “Vậy em mau khen anh lợi hại đi.”
Mạnh Thính: “Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
Anh đáp: “Em thử nhìn con mắt của anh mà xem.”
Cô ngước mắt, kinh ngạc nhìn vào đôi mắt của anh. Có nhiều tia máu quá.
Vì những tác phẩm văn học này mà anh đã mười hai ngày rồi không ngủ ngon. Đi ngủ còn không có tinh thần.
Lần đầu tiên Mạnh Thính hiểu được, chuyện mà cô có thể dễ dàng làm được đối với anh khi hoàn thành nó lại không dễ dàng gì.
Giang Nhẫn khẽ cười nói: “Anh muốn sớm một chút nhìn thấy em.” Anh là đàn ông con trai, đã đồng ý với cô chuyện gì thì nhất định làm được.
Mạnh Thính chớp mắt vài cái, lần đầu tiên trông thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc của anh.
Rất sạch sẽ, lại rất nóng bỏng.
Khiến cho một người mắc chứng nóng nảy như anh học thuộc lòng những thứ này như vậy, chắc hẳn mấy ngày vừa qua anh nhất định khó chịu vô cùng.
Ngón tay Mạnh Thính chạm đến cây bút máy trong túi: “Anh đưa tay đây.”
Giang Nhẫn đưa tay ra, anh rũ mắt, cô đặt vào tay anh một cây bút máy màu bạc đơn giản, trên đó còn mang theo nhiệt độ của thiếu nữ.
Cô nhớ đến những lời động viên tinh thần cho những học sinh yếu kém, khuôn mặt nhỏ trở nên vô cùng nghiêm túc: “Anh rất lợi hại. Đây là phần thưởng cho sự tiến bộ nhanh chóng của anh.”
Anh nắm chặt cây bút trong tay, trong lòng bỗng nóng lên.
Như một đứa trẻ ngây ngô không thể tìm ra phương hướng.
Bị người ta dùng một cây bút máy chỉ đáng năm tệ dỗ đến không phân biệt được đâu là Đông Nam Tây Bắc.
Nhưng kệ mẹ anh chứ! Anh có cảm giác máu trong người như bị rút sạch hết rồi. Bây giờ có bắt anh đọc cả trăm ngàn bài ‘Chi, hồ, giả, dã’ gì đó đi nữa đều không thành vấn đề.
Chờ Mạnh Thính đi rồi, anh đứng tựa vào cửa nhìn bóng lưng của cô.
Ánh đèn lốm đốm chiếu soi xuống sân trường, cơn gió buổi đêm nhẹ thổi lên mái tóc của cô. Giang Nhẫn híp mắt nhẹ nhàng ngửi một chút cây bút máy trong tay.
Còn sót lại chút hương thơm trên người cô.
Anh cười, ngày trước, thời gian trôi qua rất chậm.
Chậm đến mức chỉ cần một nụ cười, một câu khích lệ của cô, anh liền có thể chiêm ngưỡng cả đời.
Cả một đời chỉ đủ yêu một người như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!