Bệnh Yêu - Chương 7: Cuộc thi Olympic Toán học
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
216


Bệnh Yêu


Chương 7: Cuộc thi Olympic Toán học


Bệnh Yêu – Đằng La Vi Chi

Editor: Hedy

– –0o0—

“Lớp một trường Thất Trung, sao cô nhìn trúng một đứa học ở trường cấp cao bên kia như tôi thế?”

***

Trò chơi mà bọn Giang Nhẫn chơi chính là live-action game*, vào năm nay thể loại trò chơi này còn chưa tạo nên cơn sốt. Nhưng mấy kẻ có tiền rất thích chơi trò này, chơi ở bên trong khu giải trí đỉnh cao phải nói là cực kỳ kích thích.

(*) Trò chơi hành động trực tiếp là trò chơi mà người tham gia thực hiện hành động của nhân vật của họ. (Nguồn wiki)

Lúc Giang Nhẫn đang đổi cho nhân vật của mình một cái áo giáp màu đen, mấy nữ sinh xung quanh đều nhìn qua đây.

Thiếu niên tóc bạc bắt mắt, vóc dáng cực kỳ hoàn hảo. Dáng người anh cao ráo, còn có cơ bắp săn chắc khỏe mạnh.

Giang Nhẫn gác súng trên vai, dẫn đầu xông pha vào chiến trường.

Hà Hàn mới vào được một phút đồng hồ, nhân vật đã bị tấn công ngay tim. Trên màn hình lớn hiện lên một thiếu niên tóc bạc đang mai phục trong bụi cỏ, đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch đầy tỉnh táo của anh hiện lên làm cho mấy nữ sinh đang quan sát trận đấu gần đó hét ầm lên.

Sau khi Giang Nhẫn hồi phục máu, ngay cả Phương Đàm cũng bị giết.

Phương Đàm thở dài, cam chịu thối lui ra ngoài quan sát trận chiến.

Hạ Tuấn Minh nghe thấy mấy tiếng vang, hồn phách bị dọa muốn bay lên. Anh ta không rõ ai đã bị giết, cố gắng hèn hạ ẩn núp, vừa ngước mắt đã nhìn thấy khuôn mặt không biến sắc của Giang Nhẫn.

Giang Nhẫn giơ tay lên, Hạ Tuấn Minh: “Con mẹ nó đừng nha, chúng ta là đồng đội đó anh Nhẫn.”

Giang Nhẫn cho anh ta mấy phát súng.

Trên màn hình một dòng chữ đỏ tươi cực lớn hiện lên – DIED.

Rốt cuộc Phương Đàm cũng nhìn ra có gì đó không ổn, Hà Hàn cũng nói: “Anh Nhẫn đang không vui à?” Lúc nãy không phải rất bình thường sao?

Phương Đàm đột nhiên nhớ tới Mạnh Thính.

Anh ta đưa ra phỏng đoán đáng sợ: “Đừng nói là Giang Nhẫn…”

“Làm sao?”

“Không có gì.”

Phương Đàm đổi đề tài: “Anh ấy mới chia tay, tâm trạng không được tốt lắm.”

Hà Hàn vuốt tóc: “Anh ấy thực sự để ý Thẩm Vũ Tình đến vậy à?”

Hạ Tuấn Minh bị kích ra nên nhanh chóng bùng nổ: “Ông đây không chơi nữa, bị mất máu thì thôi đi, anh Nhẫn tự dưng điên lên đến cả đội mình cũng giết luôn.”

Anh ta vừa mới “xả” xong, một nữ sinh đưa mắt nhìn sang, khi đối diện với ánh mắt của Hạ Tuấn Minh, cô ta đỏ mặt cười.

Cô nữ sinh kia bộ dạng rất xinh, Hạ Tuấn Minh bỗng thấy gương mặt mình sắp bốc hỏa tại chỗ.

Anh ta đi qua đó, tay chống lên quầy bar: “Người đẹp, lại đây chơi không?”

Nữ sinh gật gật đầu, trò chuyện với anh ta một hồi, sau đó hỏi: “Giang Nhẫn đâu rồi?”

Hạ Tuấn Minh thần kinh thô đáp: “Đang thay đồ.”

Lúc nữ sinh kia tìm tới, Hà Hàn huýt sáo rồi nói nhỏ với Phương Đàm: “Cô ta đến tìm anh Nhẫn đó.”

Phương Đàm liếc mắt nhìn: “Bộ dáng cũng được, tuy kém Thẩm Vũ Tình một chút nhưng có thể chấp nhận được.”

Giang Nhẫn đi ra ngoài thì thấy Hạ Tuấn Minh đang ngoắc ngoắc anh. Anh ngồi xuống, đối diện là một bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn châm điếu thuốc đưa cho anh.

Anh lười biếng ngước mắt lên liền thấy hai mắt tràn đầy mong đợi của Lư Nguyệt.

Hà Hàn nói: “Chậc chậc, người đẹp thật biết điều nha.”

Giang Nhẫn mặc xong áo khoác, không thèm tiếp nhận.

Nữ sinh kia có hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh trở lại bình thường: “Chào cậu Giang Nhẫn, chị tên là Lư Nguyệt, học lớp 12-1 ở trường Thất Trung.”

Lớn hơn Mạnh Thính một lớp, xem như là đàn chị của cô.

Giang Nhẫn tựa vào ghế salon ngước mắt nhìn cô ta, sau khi đánh một trận trên mái tóc bạc của anh xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng: “Thất Trung?”

Lư Nguyệt không ngờ anh chú ý đến mình nên vội vàng gật đầu.

“Những lớp một ở trường các cô đều dành cho học sinh khá giỏi?”

“Đúng vậy.”

Giang Nhẫn đột nhiên đứng dậy đến gần cô ta. Dáng dấp anh cao bức người, nhìn gần càng toát lên vẻ đẹp đầy hoang dã, Lư Nguyệt nhịn không được đỏ bừng mặt.

“Lớp một trường Thất Trung, sao cô nhìn trúng một đứa học ở trường cấp cao bên kia như tôi thế?”

Lư Nguyệt ngẩn người, hồi lâu sau mới đáp: “Chỉ là học khác trường thôi mà, mọi người đều ngang hàng với nhau.”

Giang Nhẫn đột nhiên cười: “Cút.” Nói dối.

Anh quay về chỗ ngồi, Lư Nguyệt cắn môi, không biết câu nào của mình đã đắc tội anh, đành phải rời đi trước. Hạ Tuấn Minh quan sát bóng dáng của cô ta, nhỏ giọng nói với bọn Phương Đàm: “Tao thấy Lư Nguyệt vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất à nha.”

Ánh mắt Giang Nhẫn xuyên qua màn hình trận đấu, không biết dừng ở nơi nào.

Phương Đàm không nói chuyện, hoảng hốt nhớ ra, Mạnh Thính cũng học lớp một. Lớp 11-1.

Trong lòng anh ta đột nhiên hiện ra một suy đoán lớn mật.

***

Mấy ngày nay Mạnh Thính không chạm mặt Giang Nhẫn khiến cô thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm nghĩ rất nhiều chuyện đều không hề giống với kiếp trước. Đời trước khi chuyện thay mận đổi đào của cô và Thư Lan bị tung ra khiến cô bị công kích nặng nề.

Đến khi tin đồn lắng xuống, mắt của cô dần khỏi, bác sĩ nói cô không cần phải đeo kính râm đi học nữa.

Ngày đó khi mắt của cô khỏi thì Thư Lan xảy ra chuyện, bị người ta tạt sơn khắp người ở nhà vệ sinh.

Mạnh Thính ngay cả đến trường cũng không kịp, lập tức đến trường cách vách tìm em gái.

Cô quấn áo khoác kỹ càng cho Thư Lan, lúc đang che chở cô ta ra ngoài thì đúng lúc gặp phải Giang Nhẫn.

Khi đó thời tiết thoáng đãng, dung mạo thiếu nữ tinh khiết mỹ lệ, làn da trắng nõn.

Anh cùng lắm cũng chỉ nhìn được một bên mặt, ánh mắt có một chút đình trệ.

Đợi khi cô đi ngang qua anh, Giang Nhẫn đột nhiên cười: “Này, cô là người đánh đàn hôm đó à?”

Cô giương mắt lên, đối diện với cặp mắt đen nhánh của anh.

Mạnh Thính biết em gái mình thích người này, cho là anh đang chọc cho bọn họ cười, vì vậy nhẹ nhàng đáp: “Xin lỗi, anh có thể nhường đường một chút không?”

Lát sau anh mới cười nói: “Được thôi.”

Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Mạnh Thính tưởng rằng anh là một người dễ nói chuyện, cho đến sau này ý thức được tính tình cố chấp của anh, cô mới biết nhận thức của anh với một số thứ quả thật không theo lẽ thường.

Nhưng kiếp này gặp nhau quá sớm, đôi mắt của cô còn chưa khỏi hẳn.

Mạnh Thính cảm thấy, chung quy Giang Nhẫn vô cùng chán ghét mình, điều này trái lại khiến cô thở phào.

Mấy ngày nay cô đều tập trung chuẩn bị cho cuộc thi Olympic Toán sắp đến.

Triệu Noãn Chanh thấy cô mỗi khi tan học đều chăm chỉ luyện đề, nhịn không được hỏi: “Cậu không mệt chút nào sao Thính Thính?”

Mạnh Thính lắc đầu, tám ngàn vạn đó, không mệt.

Lưu Tiểu Di ở bàn sau đang ăn bánh bích quy, nghe vậy đưa cho Triệu Noãn Chanh một cái rồi nói: “Tuy là Mạnh Thính rất lợi hại, nhưng nghe nói Lư Nguyệt cũng tham gia nữa. Hàng năm chị ấy đều giành giải quán quân.”

Triệu Noãn Chanh cũng biết Lư Nguyệt: “Là chị ở lớp mười hai gì đó à?”

“Ừ, chị ấy xinh lắm.” Lưu Tiểu Di hào hứng, “Tớ nghe em trai nói chị ấy đang cặp với Giang Nhẫn.”

Trong phòng học ồn ào, Triệu Noãn Chanh trừng mắt: “Không phải chứ, là thật hay giả vậy?”

“Sao mà giả được, hai ngày trước có người còn nhìn thấy hai người họ đi chung với nhau.”

“Thật mẹ nó phấn khích, Giang Nhẫn mới vừa chia tay với Thẩm Vũ Tình đó.” Tất cả mọi người đều vây lại buôn chuyện.

Triệu Noãn Chanh quay đầu nhìn Mạnh Thính.

Mạnh Thính đang dùng thước kẻ vẽ lên trên trang giấy một đoạn nhỏ, hàng mi cô rủ xuống, không nói tiếng nào.

Triệu Noãn Chanh nhỏ giọng: “Thính Thính, sao cậu đối với mấy chuyện này đều không có chút hứng thú nào hết vậy?”

Mạnh Thính cong cong môi: “Ừ.”

Cuộc thi Olympic Toán diễn ra vào tháng 11, đúng vào ngày Lễ Tạ Ơn.

Trong trường tiến hành tổ chức thi đấu vòng loại, Mạnh Thính thuận lợi vượt qua. Lần thứ hai thi đấu là ở trung tâm thành phố, bởi vì gần đây Lư Nguyệt trở thành nhân vật tai tiếng trong trường, vì vậy đã khiến mọi người chú ý đến cuộc thi Olympic lần này.

Một số người thậm chí còn nói rằng Lư Nguyệt còn giỏi hơn nhiều so với Thẩm Vũ Tình.

Vừa học giỏi, bộ dáng cũng không tệ, các cuộc thi ở thế vận hội tiểu học và trung học cơ sở quốc gia đều vô cùng khó khăn, vậy mà hàng năm Lư Nguyệt luôn giành được hạng nhất, làm cho nhiều người hâm mộ không thôi.

Năm ngoái vì có một số người gian lận nên năm nay ban tổ chức quyết định, thí sinh sẽ công khai tranh tài, lần đầu tiên công khai bên ngoài, bảng vẽ* được đặt trên kệ để giải bài. Chuyện này thu hút không ít sự chú ý của mọi người, đều hận không thể tham gia vào góp chút náo nhiệt.

(*) Trong cv chỉ để là bảng vẽ, mình tra trên mạng chắc là cái này: The Geometer”s Sketchpad (thường được gọi tắt là Sketchpad hay GSP) là một phần mềm thương mại với mục đích khám phá Hình học Euclid, Đại số, Giải tích, và các ngành khác của Toán học.

Sketchpad là công cụ hỗ trợ học toán với chức năng vẽ các loại đồ thị và hình khối khác nhau với chức năng thêm màu sắc, chỉnh sửa chi tiết. Sketchpad tạo ra các hình ảnh mang tính trực quan và có độ chính xác cao, phục vụ rất tốt cho công việc giảng dạy và học tập môn toán học, có thể in ấn trực tiếp sau khi hoàn thành.

“Không cần phải tranh cãi, năm nay người đoạt giải nhất chắc chắn là Lư Nguyệt. Cho dù chuyện với Giang Nhẫn có ầm ĩ lên đi nữa, chị ấy cũng có thể thi đấu rất tốt.”

Chưa đầy hai tháng, tất cả học sinh bên Thất Trung đều biết Giang Nhẫn – học sinh bên trường sát vách.

Đẹp trai, giàu có, kiêu căng ngạo mạn, mỗi một dạng đều trở thành điểm mấu chốt.

Mạnh Thính cũng nghe thấy những lời này, ngược lại cũng không bận tâm nhiều. Cô chăm chỉ luyện tập, mỗi ngày ngoại trừ việc lên lớp, ăn cơm và ngủ ra, cô đều dành thời gian cho ôn luyện.

Chỉ cần giành được một giải thì sẽ có phần thưởng, nhưng nếu là quán quân đương nhiên sẽ càng nhiều hơn.

Đêm trước Lễ Tạ Ơn nhằm vào ngày thứ Sáu, Mạnh Thính đang đứng chờ ở trạm thì gặp được đám người Giang Nhẫn.

Hình như bọn họ cúp học để đi đua xe trên đường núi.

Anh mở cửa xe thể thao mui trần, lấn chiếm đường đi của xe buýt, đám học sinh đang chờ xe nhao nhao ngó sang.

Giang Nhẫn nhìn về hướng bên này, Mạnh Thính trốn phía sau trạm dừng.

Hạ Tuấn Minh lúc này hạ cửa sổ xe xuống, hướng về bên ngoài huýt sáo: “Lư Nguyệt.”

Mạnh Thính quay đầu lại, quả nhiên Lư Nguyệt cũng ở đây.

Lư Nguyệt đi qua chào hỏi: “Hạ Tuấn Minh… Giang Nhẫn, các cậu khỏe không?”

Hạ Tuấn Minh nói: “Để tôi đưa chị về nhà.” Đám người bọn họ có đôi khi không làm khó người khác, ngược lại còn rất có nghĩa khí.

Lư Nguyệt do dự: “Ngày mai chị phải tham gia cuộc thi Olympic Toán, thời gian thi đấu rất sớm nên chị đang ở khách sạn gần địa điểm thi.”

Học sinh dốt đặc Hạ Tuấn Minh khi thi điểm còn không đạt chuẩn, Olympic Toán với anh ta chính là cái thứ đồ chơi thật mẹ nó đọc không vô, nghe vậy đành phải nói: “Thật trâu bò.”

Tầm mắt Lư Nguyệt không nhịn được rơi xuống bên người Giang Nhẫn, nụ cười của cô ta tươi rói: “Chị sẽ ẵm giải quán quân về cho mấy cậu xem.”

Giang Nhẫn không phản ứng, nhìn thoáng qua trạm dừng đằng sau.

Mạnh Thính yên lặng đứng ở nơi đó.

Giống như đêm đó khi đối diện với anh và Thẩm Vũ Tình, cô có hơi xấu hổ, không phải là vì để ý, mà vì tính cách cô có phần ngượng ngùng, chưa gặp qua người khác nói chuyện yêu đương.

Tay anh tùy tiện gác lên cửa sổ xe, có hơi xuất thần.

Anh nhớ lại cái đêm ở Tiểu Cảng Thành nhìn thấy hình dáng đôi mắt hạnh mông lung mỹ lệ, đôi mắt ấy chỉ cần liếc nhìn một cái thôi sẽ tạo cho người ta cảm giác chấn động tâm can, hiện giờ nhớ đến vẫn còn rung động.

Mạnh Thính không mang theo gậy mù ra ngoài, mắt của cô bây giờ đang dần tốt lên, bình thường sẽ không đau nữa, cũng không cần phải thường xuyên nhắm mắt lại nữa.

Mùa thu tháng mười một, cô mặc một chiếc áo len màu trắng bên trong, bên ngoài vẫn là chiếc áo khoác đồng phục cũ kỹ của Thất Trung.

Xuống dưới chút nữa là đôi giày da cứng.

Dây giày đan xen buộc lại với nhau, bởi vì đôi mắt của cô khiến cho mọi người xung quanh dùng ánh mắt quái dị mà nhìn, cô cũng không thèm quan tâm.

Mái tóc dài của Mạnh Thính buộc lại thành đuôi ngựa, vì chờ xe lúc lâu, mái tóc ngang trước trán bị gió thổi nhẹ nhàng đung đưa.

Có một loại hương vị tinh khiết và thanh lịch khó diễn tả.

Cô đang ôm một quyển sách.

Giang Nhẫn vì nhiều năm không chú tâm học hành nên thị lực vô cùng tốt.

Anh nhìn thấy phía trên đó viết: “Bách khoa toàn thư Olympic Toán học”.

Mạnh Thính cảm nhận được ánh mắt của anh, đoán không ra anh đang nhìn cái gì, cô nắm chặt quyển sách trong tay.

Giang Nhẫn đột nhiên quay đầu hỏi Lư Nguyệt: “Mấy giờ cô thi đấu?”

Lư Nguyệt ngẩn người, đáp: “Chín giờ sáng mai.”

“Ở đâu?”

“Học viện năng khiếu ở đường Phong Hoa, ngay trung tâm thành phố.”

Giang Nhẫn ừ một tiếng, không nói thêm lời nào, lái xe rời khỏi.

Hạ Tuấn Minh cảm thấy kỳ quái: “Anh Nhẫn, anh muốn đi xem à?”

Anh cười khẽ: “Đi chứ.”

Đi để khinh thường.

_________________

Nhào vô vote ủng hộ mình đê mn ơi~ càng nhiều vote càng ra chương mới nhanh hơn nha~

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN