[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện - CHƯƠNG 12: NGOẠI TRUYỆN (2): LỄ QUỐC KHÁNH
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện


CHƯƠNG 12: NGOẠI TRUYỆN (2): LỄ QUỐC KHÁNH


Trong một căn hộ ấm áp, tại phòng khách, vài người tụ tập bên nhau, nhao nhao thảo luận cho chuyến dã ngoại sắp tới trong ngày lễ quốc khánh.

Bảo Nguyệt: “Trước phỏng vấn một chút, năm rồi các ngươi làm gì trong lễ quốc khánh?”

Vạn Tư Linh: “Tăng ca, tăng ca, tăng ca.”

Mọi người: …Đã hiểu, này nhân không có định nghĩa ngày lễ.

Như Nhiên: “Chết sớm siêu sinh sớm.”

Mọi người: Nga, thứ này năm ngoái chết trước lễ quốc khánh.

Minh Nghiên : “Tại cổ đại làm mưa làm gió làm một đám đại thần run rẩy bò ra đại điện” (Dù sao ở cổ đại còn chưa có cái lễ quốc khánh)

Trước mắt cảnh tượng quan viên già trẻ run lẩy bẩy đỡ lấy nhau bước ra khỏi cung, khuôn mặt ai nấy đầy tâm sự, trắng bệch một mảnh…

Mọi người: Ngươi ngưu!!!

Ly Nguyệt: “Ở địa phủ lừa một đám quỷ sai sắp hàng trước bờ Vong Xuyên múa balê chào mừng mấy linh hồn may mắn đi địa phủ trong ngày lễ.”

Tưởng tượng đến cảnh một đám mặt mày tái nhợt hung tợn quỷ sai đứng xếp hàng ỏng ẹo vung tay vung chân múa múa kèm theo tiếng la hết từ sông Vong Xuyên làm nhạc nền, sau đó một đoàn linh hồn với đủ loại thảm trạng đi qua…

Mọi người:…………. (Quả nhiên nàng ta vẫn điên rồ như cũ)

Diêm Vương (nước mắt lưng tròng) : “Bị bắt đứng nhìn tác phẩm văn nghệ của người nào đó một ngày một đêm, trơ mắt nhìn đơn điều chức vụ ngày một cao trên bàn…”

Mọi người: Ân, chúng ta hiểu….

Bán Nham: “………..”

Bán Nham: “Ta… ăn… uống rượu… ngủ…” (ta căn bản không nhớ rõ hôm đó là ngày gì a a a )

Diêm Vương: “Hắn còn chưa tỉnh rượu, kệ đi.”

Mọi người nhất trí đồng ý, tên này ngoài rượu chẳng còn nhớ cái gì nữa, dám chắc hiện tại hắn còn không rõ bản thân đang nói cái gì.

Bán Nham: “………..”

Nguyệt Ninh: “Tính, chúng ta nói tới chuyện đi chơi ngày mai đi.”

Thế nên, buổi phỏng vấn bị tạm ngưng giữa chừng, đám người tụ đầu lại, nhao nhao đưa ý kiến, hiện trường bắt đầu hỗn loạn lên rất có xu hướng bành trướng mãnh liệt.

Bảo Nguyệt: “Bóc thăm!!! Ta nói cứ vầy tới hết ngày mai cũng chưa xong a!”

Ly Nguyệt thong thả lấy ra một hộp sắt, bên trong Nguyệt Ninh đã sớm thả mấy sợi dây vào.

Mọi người: “Hai ngươi như thế nào chuẩn bị trước hay vậy?”

Ly Nguyệt (cười nham nhở) : “Nhớ mấy trăm năm trước kia vụ thảo luận không?”

Cả đám nhớ tới cái kia buổi thảo luận mừng sinh nhật ai đó, một lời không hợp liền động thủ, cuối cùng phải nai lưng ra dọn dẹp hậu quả tại hiện trường, quan trọng là không! dùng! linh! lực! dọn! Sau đó, ha ha ha….

Nguyệt Ninh: “Trong này có một sợi dây khác màu, còn lại đều giống nhau, ai bóc được sợi khác màu đó được quyền chọn địa điểm dã ngoại.”

Nguyệt Ninh vừa dứt lời, Diêm Vương cùng Bán Nham liền động lên, trói lại Ly Nguyệt. Minh Nghiên thong thả đi đến bên cạnh Ly Nguyệt, ngồi xuống, đưa qua một ly nước có cắm sẵn ống hút.

Minh Nghiên: “Đến uống miếng nước, bình tĩnh đi.”

Ly Nguyệt (quay mặt, trừng mắt đám người đang hăm hở bóc thăm): “Sao lại trói ta !!!”

Mọi người (đồng lòng) : “Ai biết ngươi bóc trúng sợi khác màu sẽ đưa chúng ta đi đâu a!”

Minh Nghiên (thở dài): “Ngươi hắc lịch sử còn đầy….”

Ly Nguyệt (chột dạ nhớ tới lần trước hố người lên trên tàu vũ trụ sau đó đá bay) : ………

Cuối cùng, Như Nhiên là người chiến thắng, cả đám sẽ ăn dã ngoại tại bờ biển thành phố X, rất ít người biết đến.

Miêu Miêu: “Chúng ta ăn cái gì trong buổi dã ngoại???”

Mọi người chợt im lặng có chút áy náy, nhìn Miêu Miêu, nãy giờ quên mất còn có người này….

Miêu Miêu (tâm đại không để ý đến thái độ mọi người) : “Có cá sao? Cá sao?”

Bảo Nguyệt (nhìn đám người xoa tay chuẩn bị hỗn loạn lần 2): “Hôm nay vẫn còn sớm, hay chúng ta cùng đi siêu thị mua luôn…”

Vạn Tư Linh (quay sang nhìn Như Nhiên) : Chúng ta đi thôi, ngươi thích ăn gì cứ việc mua ta chi tiền.

Như Nhiên (vui vẻ) : Đi thôi.

Hai người nhanh chóng rời khỏi.

Bảo Nguyệt quay đầu định hỏi những người còn lại, chỉ thấy cả phòng còn có mỗi bản thân đứng tại chỗ hứng gió.

Ly Nguyệt nắm tay Minh Nghiên sớm ra tới thang máy, Minh Nghiên nói liên tục thực đơn, Ly Nguyệt cười gật đầu không ngừng. Diêm Vương, Bán Nham rủ nhau quay lại địa phủ chuẩn bị đào sạch hầm rượu của Mạnh Bà. Nguyệt Ninh ôm Miêu Miêu đã trở lại hình mèo đi tiệm đồ khô.

Bảo Nguyệt: “……………ha hả………”

—————————————–

Sáu giờ sáng, chuông báo thức cùng đoạt mệnh liên hoàn điện thoại vang lên liên tục. Thật vất vả mọi người mới tề tụ đủ, cùng nhau đi đến gara xe. Vì ai cũng còn buồn ngủ chỉ mỗi Bảo Nguyệt quá hưng phấn đã sớm tỉnh mọi người dứt khoát giao nhiệm vụ lái xe cho nàng.

Bảo Nguyệt vẻ mặt thâm thù đại hận nhìn một đống người nằm ngủ sau ghế, ánh mắt nhìn phía tay lái cùng màn hình điện thoại đang chạy phần mềm bản đồ, lầm bẩm : “hẳn sẽ ổn đi”.

Bốn tiếng đồng hồ sau, mọi người bị oanh ra khỏi xe vẻ mặt ai nấy đều mộng bức, nhìn quanh phong cảnh, cảng nhìn càng cảm thấy kì quái.

Minh Nghiên: “Hình như nơi này không phải địa điểm muốn đến.”

Xung quanh trống vắng không người, cây xanh rậm rạp bao phủ, phía đối diện là một con đường mòn bằng đất, bên kia đường mòn là khe núi sâu thăm thẳm. Nơi này cùng cái gọi bờ biển không hề có tí xíu nào liên quan!!!

Đồng loạt quay người nhìn về Bảo Nguyệt, mọi người cảm thấy gió lạnh thổi ngang qua người. Chiếc xe nằm bốc khói ở trước một gốc cây, bên cạnh Bảo Nguyệt đang cầm màn hình có hiện thị phần mềm google map xoay liên hồi, ánh mắt sáng đến kinh người: “Rốt cuộc ta nhìn nhầm chỗ nào aaaaa”

Nguyệt Ninh nhược nhược cất tiếng: “Chúng ta hình như quên mất hai vấn đề quan trọng…”

Diêm Vương đau đớn nhìn mấy vò rượu bể tan tành dưới đất : “Nàng mù đường cấp độ cao…. Ngoài nhận biết bên trái, bên phải, phía trước, phía sau ra đông tây nam bắc là vô nghĩa, không hề có trong từ điển đi đường…..”

Ly Nguyệt khóe miệng giật giật : “Nàng ta chưa có bằng lái xe…ô tô….”

Đột nhiên cảm thấy cả đám còn đứng đây bàn luận được chuyện này thật may mắn, đỡ hơn giờ này phải ăn lễ trong bệnh viện.

Vạn Tư Linh: “Ít nhất xem thử nơi này là chỗ nào đi sau đó chúng ta quyết định tiếp”

Mọi người đồng loạt mở ra chế độ định vị của điện thoại tiếp theo sắc mặt vi diệu nhìn Bảo Nguyệt.

Như Nhiên: “Nơi này là ngoại ô thành phố Z…”

Miêu Miêu: “Chúng ta… hình như… xuất phát ở trung tâm… thành phố Z…”

Không khí đột nhiên trầm mặc, thứ này lái xe như thế nào qua bốn tiếng cư nhiên vẫn chưa đi được ra khỏi một cái thành phố thế này,ít nhất cũng phải đến được thành phố kế bên đi.

Nhìn tầm mắt mọi người đổ dồn về bản thân, Bảo Nguyệt run run chỉ điện thoại bên cạnh còn đang ở chế độ dò đường: “Ta làm theo nó yêu cầu a…. Đi theo…tên đường?…sau lại…nó chỉ rẽ phải…. ta rẽ phải….lại nhìn tên đường?. Mọi người cũng biết ta không có bằng lái xe… dọc đường có cảnh sát giao thông… ta tiện tay rẽ trốn một phát.. tiếp tục nhìn nó chỉ đường…sau lại …Ân không biết như thế nào lại thành như thế này.”

Nhìn xung quanh núi rừng mọi người có cảm giác tự làm tự chịu, ai bảo một đám ham ngủ không nghiêm túc tuyển người lái xe.

Vạn Tư Linh: “Kỳ thật nơi này cũng không tệ lắm, chúng ta có thể đi lên cao chút nữa vừa ăn vừa ngắm cảnh. Bên trên có vẻ tầm nhìn thoáng hơn nhiều.”

Mọi người đành phải đi về phía xe lấy đồ của mình, chuẩn bị chuyển sang đi dã ngoại trên núi.

Bảo Nguyệt tò mò hỏi một câu: “Mọi người chuẩn bị gì cho buổi dã ngoại thế?”

Nguyệt Ninh đặt Miêu Miêu lên trên vai, trong tay ôm một hộp giấy lớn, nhẹ nhàng mở ra. Mùi đồ khô bay khắp nơi, bên trong thùng đủ loại cá khô xếp ngay ngắn, từ lớn đến nhỏ đủ kiểu tẩm gia vị, sấy khô, một nắng, hai nắng, rất phong phú.

Diêm Vương cùng Bán Nham chỉ chỉ thi thể của một đám sứ còn chứa mùi hương rượu thơm nồng nàn vẻ mặt sống không còn luyến tiếc ôm chặt mấy vại rượu còn sót lại.

Vạn Tư Linh cùng Như Nhiên mỗi người ôm túi đồ ăn vặt lớn, poca, que cay, mít sấy, khoai tây nghiền, kẹo dẻo, bánh ngọt,…… đã bị nát bép…

Ly Nguyệt treo trên người Minh Nghiên, miễn cưỡng chỉ về phía sau xe. Bên đó có ba thùng giấy lớn bên trong toàn thịt, thịt, thịt, thịt,…. Tóm lại ngoài thịt chỉ có thịt, đủ loại từ thịt heo, thịt gà, thịt vịt đến mắc hơn như bò mỹ, thăn ngoại,…. Đổ ra ngoài hơn phân nửa…

Bảo Nguyệt nhìn nhìn balo, bên trong chỉ có ba chai nước suối, một ít bánh bông lan… vẫn còn nguyên vẹn. Lại nhìn kia một đống đồ ăn đủ kiểu đã bị tàn phá, thức thời im lặng.

Cả nhóm người vác đồ, cùng nhau leo núi, leo được nửa đường, bắt đầu nói chuyện rôm rả hẳn lên.

Bán Nham: “Ta nói, đi biển sao không thấy mấy vị nữ chuẩn bị đồ tắm đâu?”

Đối một người thường xuyên cư trú địa phủ Ly Nguyệt, vừa ở cổ đại chạy về Minh Nghiên hoàn toàn quên luôn khái niệm tắm biển là gì. Nguyệt Ninh trạch trong Nguyệt điện hàng năm không hề biết này sự, Miêu Miêu sao, hiện còn đang là con mèo thì mặc đồ tắm kiểu gì. Bảo Nguyệt làm một con vịt cạn hoàn toàn từ giã khả năng xuống biển liền đem vụ đồ tắm quẳng ra khỏi não từ sớm.

Nữ nhân nhóm hai mắt nhìn nhau: “Không cần thiết sao!”

Nhìn nhìn một đống đồ ăn mọi người mang theo, chợt, Bảo Nguyệt cảm thấy thiếu thiếu cái gì…

Bảo Nguyệt: “Mọi người có ai nhớ đem dụng cụ nướng theo để nướng đồ ăn không…?”

Mọi người : “……………”

Thường thường không thế nào dùng đến nấu ăn Ly Nguyệt, Minh Nghiên, Diêm Vương, Bán Nham, Nguyệt Ninh, Miêu Miêu ngơ ngác nhìn trong tay đồ ăn: “…a….quên mất vụ này.”

Vạn Tư Linh cùng Như Nhiên: “Chúng ta tưởng có người đem rồi…”

Cuối cùng Vạn Tư Linh gọi người cấp tốc chuẩn bị đống dụng cụ sau đó mang đến địa điểm dã ngoại hiện tại. Dùng linh lực giải quyết?? Không, không, đi cắm trại để thể nghiệm như thế nào dùng linh lực được không hề thú vị. Thế nên, một đám lên đến nơi lại ngồi chờ, ăn tạm một đốn đồ ăn vặt, tám chuyện đốt thời gian.

Về cuối chiều, bên lò nướng, Ly Nguyệt cẩn thận đem thành quả vừa nướng xong chấm vào nước sốt đưa đến bên miệng Minh Nghiên, ánh mắt đầy mong đợi. Minh Nghiên hơi hé môi, nhấm nháp vị thịt, cảm giác ngon hơn hẳn thường ngày, khẽ cười khen Ly Nguyệt một tiếng, sau liền bị cường hôn rồi. Bảo Nguyệt vô tình ngẩng đầu ăn một ngụm cẩu lương vẻ mặt vô ngữ, cười cười, lấy ra máy ảnh chụp hai người phía trước một tấm.

Diêm Vương cùng Bán Nham đấu rượu không ngừng, ngồi xổm dưới đất la hét, hát hò như kẻ điên bị Miêu Miêu cùng Nguyệt Ninh ghét bỏ tịch thu một đống vò rượu. Sau nghe tiếng ai oán của hai người vang lên không ngừng.

Vạn Tư Linh cùng Như Nhiên thích thú học cách nướng thịt ở phía còn lại, thỉnh thoảng cùng nhau nói gì đó rồi lại cười rộ lên, trong ánh mắt ôn nhu cùng hạnh phúc chưa từng giảm xuống.

Bảo Nguyệt nhìn quanh một vòng, lấy ra chân đặt máy ảnh, chuẩn bị xong xuôi cất tiếng gọi:

“Đến!! Mọi người cùng nhau chụp một tấm hình chung làm kỷ niệm đi!”

“Hảo”

Một đám người tụ lại trước máy ảnh, khuôn mặt ai cùng vui vẻ, rạng rỡ, Ly Nguyệt đưa tay trái ôm lấy eo Minh Nghiên, Minh Nghiên đôi mắt mang ý cười, tựa đầu lên vai Ly Nguyệt. Như Nhiên vươn tay mười ngón đan xen nắm lấy tay Vạn Tư Linh, hai người tựa sát sau, không khí đầy hạnh phúc. Diêm Vương cùng Bán Nham choàng vai, tay còn lại cầm vò rượu nhe răng cười tạo dáng. Bảo Nguyệt cùng Nguyệt Ninh hai tay nâng mèo con Miêu Miêu lên, vui vẻ nhìn về phía máy ảnh.

“Cách” – Ánh đèn flash nháy lên, đem này khung cảnh lưu lại.

Tuy rằng hành trình dã ngoại có điểm phát sinh ngoài ý muốn nhưng ngày lễ có thể cùng ái người và bạn bè thân thiết có những giây phút thư thả mấy việc ngoài ý muốn kia cũng thành một hồi ức vui vẻ trong mỗi người, đúng không nào?

CHÚC MỌI NGƯỜI NGÀY LỄ QUỐC KHÁNH SẮP TỚI THẬT VUI VẺ!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN