[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện
CHƯƠNG 16: MỘT VÒNG MẠT THẾ (4)
Sương khói lượn lờ, che phủ đi một phần khung cảnh xung quanh, người tới bước chậm chạp, như kẻ lạc đường si mê phong cảnh không tự biết. Xa xa một đình các thấp thoáng, bên trong truyền đến tiếng hát ngân nga thanh thúy dễ nghe cùng tiếng đàn chậm rãi hòa theo người hát. Càng đến gần ngôi đình, mùi hương hoa dịu nhẹ càng rõ ràng, một mùi hương rất quen thuộc khiến người tới nhíu mi nghi hoặc. Ngẩng đầu nhìn vào, trong đình, hai người nữ tử đang ngồi, hồng y nữ tử tay nhẹ nhàng gảy dây đàn cổ, hoàng y nữ tử ngồi trên lang can, đôi mắt nhìn vào dòng sông xanh biếc chứa đầy những chiếc đèn giấy đa dạng kiểu dáng, màu sắc.
Hai người trong đình như không thấy được người đến, vẫn chìm trong thế giới riêng của họ. Chẳng qua, hồng y nữ tử đàn càng ngày càng chậm, cuối cùng ngưng hẳn, giây phút nàng ấy ngẩng đầu kia dung nhan làm cho người đến kinh ngạc, trái tim mạc danh đau đớn. Hồng y nữ tử lúc này khuôn mặt trắng nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, hai hàng lệ nhẹ nhàng trôi theo khóe mắt rơi vào không trung. Hai bàn tay nàng siết chặt, mặc kệ dây đàn cắt đứt da thịt, máu từng giọt đỏ tươi thấm vào thân đàn.
Hoàng y nữ tử vẫn không quay đầu, người tới nhìn thấy nàng hai tay nắm chặt, cả người căng thẳng, đôi môi trắng bệch, mở miệng ra giọng nói lại nghẹn ngào nào còn có thanh thúy như khi nãy cất tiếng hát:
– Này đã vừa lòng ngươi sao?
Hồng y nữ tử khẽ cười, tay chợt buông lỏng, dần mở ra đôi mắt, người tới nhìn đến kia màu xám bạc tròng mắt liền loạng choạng lùi về sau mấy bước liền, kia khoảng khắc người tới bỗng nhiên nghĩ đến hồng y nữ tử là một người mù.
– Ân, vừa lòng…
Hồng y nữ tử đứng lên, ôm lấy cây đàn cổ, hai tay dùng lực đem nó hướng đến mặt bàn tạp mạnh. “Rầm”, gỗ rơi vụn tứ tung, dây đàn bung ra, cắt vào khắp nơi da thịt nữ tử, màu hồng y phục điểm thêm đóa đóa huyết hoa, quỷ dị cực kì.
– Ta linh đăng đâu?
Hoàng y nữ tử không trả lời, nàng như cố gắng thuyết phục bản thân đừng quay đầu lại, có lẽ nàng sợ một khi quay đầu nàng sẽ mềm lòng.
– Ta ném.
Im lặng một chút, hồng y nữ tử chợt càn rỡ cười lên, đồng tử co rút lại, trong nháy mắt không khí chung quanh trở nên hỗn loạn. hô hấp của nàng cũng dần mất đi quy luật:
– Ba ngàn thế giới, vô vạn nhân sinh, bất kỳ ai đốt lên kia đăng hứa nguyện cũng có thể đạt đến ngươi ôn nhu chúc phúc… Như thế nào… lại không có ta…
Hoàng y nữ tử vẫn không trả lời, không quay đầu, hồng y nữ tử cười khổ một tiếng, khó khăn cất bước rời đi. Nếu nàng ấy quay đầu lại, nếu đôi mắt kia có thể nhìn rõ, liền thấy được ánh mắt hoàng y nữ tử đang chăm chú nhìn vào phía bên trong nơi sâu nhất của sông, nơi đó chỉ có duy nhất một chiếc đèn, đường hoàng rực rỡ, nét chữ thanh tú viết một dòng ước nguyện chú định này thế bất thành.
—————————————————–
Mở đôi mắt, Từ Bội có chút mơ hồ, phân không rõ thực mơ, muốn đưa tay lên xoa nhẹ thái dương giảm bớt đau đớn lại cảm giác được trong tay hình như có vật gì. Còn không kịp xem rõ, liền có tiếng động không ngừng vang lên, Từ Bội đành đem kia vật nhét tạm vào trong túi quần, nhanh chóng bò dậy. Nhìn một vòng, cô phát hiện ra không khí trong phòng có phần kỳ lạ, trên giường Cẩm Liên còn chưa tỉnh, phía bên ngoài vẫn còn chút tối tăm hẳn chưa tới bảy giờ, mấy người còn lại trong phòng đang ngồi bệt dưới đất, khuôn mặt căng thẳng, lo âu. Dường như nghe được thanh âm từ giường Từ Bội phát ra, cả nhóm quay người lại, nhìn cô.
– Có chuyện gì mọi người căng thẳng vậy?
Vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng hét truyền đến, cả nhóm người rùng mình, ngồi sát vào nhau hơn. Dư Á cố gắng ổn định hơi thở, nhìn Từ Bội chậm rãi giải thích:
– Bên ngoài có tang thi, ăn thịt người loại này. Chúng ta hôm qua là do cảm nhiễm lâm vào sốt cao hôm nay mới tỉnh lại.
Tô Anh ngồi thẳng người, hai tay nắm chặt:
– Chúng ta cũng đã thử qua, mỗi người ở phòng lúc này đều có dị năng riêng của mình, may mắn không ai trùng ai.
Qua một lúc, Từ Bội đã biết, Tô Anh biểu tỷ có băng hệ dị năng, Tuệ Ý thủy hệ, Dư Á tỷ lôi hệ, Ly Nguyệt hỏa hệ ngoài ra thể chất cũng được nâng lên không ít.
Nói tới Ly Nguyệt, Từ Bội nhìn một vòng lại không thấy người đâu, trong lòng bỗng lo lắng:
– Ly Nguyệt đâu? Sao lại không ở trong phòng?
Thấy Từ Bội ngồi dậy, có vẻ muốn đi ra ngoài tìm kiếm, Tô Anh nhào lên cản lại:
– Thật bó tay em, thường ngày dính Ly Nguyệt không bỏ được nha. Em ấy tỉnh sớm nhất, phòng lại bị cắt nước từ tối qua, chúng ta mới thức tỉnh dị năng căn bản chẳng có dùng được gì nhiều, Ly Nguyệt liền xung phong đi ra ngoài lấy nước cùng thám thính tình huống.
Ngay lúc Từ Bội định nói gì đó, cửa vang lên tiếng “cốc cốc” liền hồi cùng giọng nói của Ly Nguyệt, cô vội vàng chạy tới mở cửa ra.
Ly Nguyệt mệt mỏi, hai tay bưng hai can nhựa đầy nước nhào nhanh vào phòng, chân câu lên đạp thẳng cánh cửa, “rầm”, chốt cửa tự rơi xuống đóng lại. Từ Bội cùng mọi người nhìn Ly Nguyệt động tác lưu loát, dứt khoát ngẩng người. Ly Nguyệt dường như quá mệt, đặt hai can nước xuống, ngồi lên đuôi giường gần đó, thở hồng hộc. “Meo meo”, một chi màu đen chân mèo từ trong ngực Ly Nguyệt thò ra, theo sau một cái đầu mèo ló lên, đề phòng nhìn mấy người, con ngươi màu vàng như đang tự hỏi mấy người này là ai?
Nếu bình thường thấy một tiểu miêu như thế này đám nữ sinh đã sớm nhào lên, nhưng hiện tại đầy đất tang thi cùng tiểu thuyết não bổ, này đám người liền cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu. Nhận thấy bị người bài xích, tiểu miêu thế nhưng cọ cọ cổ Ly Nguyệt tỏ vẻ ủy khuất, chọc cho Ly Nguyệt cười lên.
– Mọi người đừng lo, bé miêu này tuy bị biến dị nhưng không có ác ý với con người, khi nãy vẫn nhờ nó mình mới không bị đám tang thi gây thương tích. – Ly Nguyệt ôm miêu ra, xoa xoa lông nó, nhìn miêu nhi thoải mái híp mắt liền nhìn sang Từ Bội – Từ Bội cũng tỉnh rồi, cơ thể có cảm thấy khác thường gì không?
Từ Bội nghe Ly Nguyệt nói, thu hồi ánh mắt đang khó chịu nhìn chăm chăm tiểu miêu về, nhắm mắt lại cảm nhận. Khoảng mười lăm phút sau, Từ Bội chậm rãi nâng tay chỉ chỉ một góc trước cửa sổ, nơi đó có mấy chậu cây cảnh, giờ phút này thật nghe lời làm theo chỉ thị của Từ Bội. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, có thêm một người dị năng giả vẫn làm người cảm thấy an tâm hơn. Tuệ Ý nhìn sang Cẩm Liên vẫn còn chưa tỉnh, lo lắng hỏi:
– Cẩm Liên sao vẫn chưa tỉnh? Lâu như vậy thời gian sẽ không sao chứ?
Ly Nguyệt trong lòng thầm nghĩ, nữ chủ song hệ dị năng, thời gian thức tỉnh lâu hẳn bình thường, liền lắc đầu ý bảo hẳn không sao.
– Chúng ta chờ cho Cẩm Liên tỉnh lại cùng rời đi nơi này đến địa điểm an toàn hơn sau. Hiện tại để có thể thoát khỏi ký túc xá, theo mình nghĩ mọi người nên dành thời gian để luyện tập dị năng của chính mình, khi đó, xông ra ngoài sau chúng ta ưu thế sẽ lớn hơn rất nhiều.
Mấy người nghe vậy, cảm thấy có lý, cũng gật đầu ổn định lại tinh thần bắt đầu luyện tập. Mọi người dựa theo chính mình dị năng tìm một góc thích hợp, chậm rãi thích ứng. Từ Bội mang ghế ngồi xuống cạnh mấy chậu cây bên cứa sổ, tay từ trong túi lấy ra vật khi nãy vội nhét vào. Một chiếc móc khóa có hình cổ cầm nằm trên tay cô, kiểu dáng đơn giản, ký hiệu hoa văn mơ hồ không rõ, trông giống hệt chiếc đàn đã vỡ trong mơ. Đột nhiên có tầm mắt nhìn qua phía Từ Bội, cô vội đem móc khóa dấu đi, quay đầu lại chạm vào đồng tử đen nhánh đầy nghi hoặc cùng cảnh giác của Ly Nguyệt.
– Có chuyện gì sao?
Ly Nguyệt nhìn nhìn Từ Bội một chút, thần sắc bình thường trở lại, lắc đầu:
– Không có gì.
Từ Bội trực giác khiến nàng tin tưởng không cần để cho Ly Nguyệt thấy móc khóa,nếu không hẳn sẽ xảy ra chuyện không tốt. Vờ như không thấy Ly Nguyệt khác thường, Từ Bội đứng dậy đi về phía Ly Nguyệt, giống bình thường, ngả người lên giường, ngẩng đầu nhìn Ly Nguyệt vươn tay bắt lấy tiểu miêu đang ngồi trên đùi Ly Nguyệt về phía mình, mãnh liệt xoa, câu được câu không trò chuyện lên. Trong nhất thời, không khí ở phòng 304 lại có chút làm người an tâm thả lỏng tâm tình.
Bất đồng với phòng 304, bên phía nam chủ lúc này đã loạn thành nồi cháo. Trong phòng 505, có hai người biến thành tang thi tấn công mấy người còn lại, cũng may nhóm người kia phản ứng mau, đánh chết hai con tang thi đó. Một căn phòng nhỏ toàn mùi hôi thối thịt rữa gay mũi. Nhìn nam chủ còn chưa tỉnh, mấy người còn lại sợ hắn thi biến, chần chừ hồi lâu cuối cùng đem hắn trói lại ở trên giường quan sát.
Thế nên, khi vừa tỉnh lại, nam chủ ngơ ngác nhìn đám người đang chằm chằm đề phòng mình da gà nổi lên, cũng may, đầu óc tỉnh mau dùng dị năng cắt đứt dây trói, trấn định lại. Liếc mắt nhìn hai thi thể tang thi, Chu Tuấn đưa tầm mắt nhìn kĩ ba người bạn cùng phòng còn lại, chỉ cần có một chút vết thương do tang thi gây ra biểu hiện thi biến hắn chắc chắn sẽ giết ngay lập tức.
Ba người bạn cảm nhân được Chu Tuấn khí tràng thay đổi, trong lòng có phần hiểu rõ, khó chịu cực kỳ, chỉ là Chu Tuấn vừa rồi biểu hiện rõ hắn có dị năng, ba người bọn họ lại không có, chỉ đành vờ như không phát hiện ý nghĩ của hắn cầu cái mệnh.
Chu Tuấn nhìn ba người thành thật ngồi, cũng không làm khó, hắn đi về phía cửa sổ, quan sát tình huống sau lại quăng hai cái thi thể tang thi xuống bên dưới. Gần như tức khắc, một nhóm tang thi nhào tới, mổ xẻ da thịt đồng bạn của chính mình, đến lúc chúng rời đi kia hai cụ thi thể chỉ còn lại một bãi máu loãng pha thịt nhầy dư thừa. Hắn nhẹ nhàng cảm thận dị năng mới của mình phong hệ cùng tinh thần hệ, khuôn mặt ý cười ngày càng sâu, hắn rốt cuộc cũng đứng ở hàng dị năng giả.
Ở cách đó không xa, một nam nhân khoác áo trắng đứng nhìn về phía thành phố hỗn loạn, đôi tay đặt trong túi áo, thong thả bước ngang qua nhóm tang thi, trong miệng hừ ca hướng về phía có nam nữ chủ đi đến, đột nhiên hắn trợn mắt ngạc nhiên sau cười to đổi phương hướng.
Ly Nguyệt liếc mắt nhìn vừa mới tỉnh dậy Cẩm Liên đang ngồi cảm nhận song dị năng không gian hệ cùng kim hệ, cảm nhận cái kia hơi thở đang di chuyển, ánh mắt càng ngày càng hưng phấn sáng lên, khóe miệng mỉm cười lẩm bẩm:
– A… giờ thứ hai…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!