[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện - CHƯƠNG 44: PHIÊN NGOẠI – THƯ DỊCH HI x NINH HINH
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện


CHƯƠNG 44: PHIÊN NGOẠI – THƯ DỊCH HI x NINH HINH


Lầu cao rèm màu treo đầy bay theo gió, bên ngoài tiếng nam nữ cười đùa không ngừng truyền vào tai Thư Dịch Hi, nàng hai mắt vô thần nhìn phía dưới đường phố kẻ tới người đi. Tầm mắt thoáng liếc ngang mấy vị thiên kim tiểu thư đi ngang qua nơi đây, trong mắt họ chứa đầy sự kinh tởm, chán ghét khi nhìn vào. A! – Thư Dịch Hi đột nhiên bật cười, bảy năm trước đây chính nàng cũng giống họ, hôm nay, bản thân lại trở thành dạng người mình từng chán ghét – một nữ tử nơi phong trần.

– Tiểu thư, người đang làm gì vậy?

Ninh Hinh giật mình, luống cuống dời đi tầm mắt đang nhìn về nữ tử ngồi nơi cửa sổ tại ‘Bích Vân Lâu’, khuôn mặt hơi ửng đỏ có chút vui mừng. Ninh Hinh thấy nha hoàn đã đi đến liền đổi hướng, xoay người đi về Ninh phủ trước khi đi một lần nữa ngoái nhìn lại nơi cửa sổ kia, bỗng nhiên đôi mắt nàng chạm vào tầm mắt của người đó, sâu thẳm, u buồn lại mang theo chút nghi hoặc. Ninh Hinh vội quay đầu, dưới chân không dám đình, đi thật nhanh về phủ, khăn tay làm như vô ý giơ lên cao chút che đi khuôn mặt hẳn đã đỏ rực của nàng.

Thư Dịch Hi cười cười nhìn bóng dáng vị thiên kim Ninh phủ đi như chạy kia, đột nhiên cảm thấy có chút vui vẻ. Dường như tiểu cô nương vẫn còn chưa quên nàng đâu, không nghĩ đến, thân thuộc người giờ gặp nàng hẳn còn né không kịp, cái kia tiểu nha đầu lại dùng đôi mắt đầy vui sướng, thanh triệt như thế nhìn chính mình.

Thuận Đế năm thứ bảy, Thư Dịch Hi cùng Ninh Hinh lướt nhìn qua đối phương.

……………

– Dịch Hi tỷ!

Âm thanh thiếu nữ trong vắt chứa đầy vui sướng vang lên, xa xa tử y nữ tử quay đầu, mỹ lệ khuôn mặt theo nụ cười trên môi trở nên tươi đẹp, mê người. Ninh Hinh sửng sốt dừng bước chân, tay phải chạm nhẹ vào nơi ngực trái, cảm nhận được trái tim chính mình đang không ngừng nhảy múa.

– Hinh nhi?

Quen thuộc giọng nữ vang lên, Ninh Hinh ngẩng đầu lên, đột nhiên nở nụ cười hướng về phía người trước mặt chạy nhanh. Thư Dịch Hi bị nụ cười ấm áp, hạnh phúc kia lây nhiễm, vốn có chút ý cười nơi môi nay lại càng thêm rực rỡ.

Đã một năm từ lần trước hai người thấy nhau, Ninh Hinh từ nhỏ được sủng ái lớn lên, không biết rõ sự đời, thế nhưng hôm sau vì Thư Dịch Hi năn nỉ đại ca dẫn bản thân đi vào thanh lâu, hiển nhiên ma đến ba ngày nàng đại ca mới đáp ứng, cũng từ hôm đó, Thư Dịch Hi cùng Ninh Hinh ngày càng trở nên thân thiết hơn.

– Chậm một chút, nơi này khó đi nha.

Thư Dịch Hi dời bước chân, chạy chậm lên sau đó ôm lấy nhào vào ngực nàng Ninh Hinh, nghe tiếng Ninh Hinh cười khanh khách không ngừng. Ninh Hinh ôm lấy Thư Dịch Hi, mũi hơi hơi hít vào, mùi hương nhè nhẹ truyền vào chóp mũi làm cả người nàng an tâm.

– Dịch Hi tỷ~~~ Ngày mai là sinh thần của muội~~~

Vừa nói Ninh Hinh vừa ngẩng đầu nhìn Thư Dịch Hi, đôi mắt đen chứa đầy ý cười, giọng điệu làm nũng khiến Thư Dịch Hi tim đột nhiên lỡ một nhịp.

– Xem một chút muội, ngày thường ra dáng tiểu thư thanh lãnh như thế nào đến ta nơi này giống bị đánh tráo thế nha.

– Hừ~~~ Dịch ~Hi~ tỷ~~~

– Hảo! Được rồi, được rồi. Ta thế nào quên sinh thần muội được.

Thư Dịch Hi ý bảo Ninh Hinh nhích người để nàng dễ lấy đồ, Ninh Hinh bướng bỉnh ôm chặt lại Thư Dịch Hi, đầu nhỏ lắc lắc không muốn. Thư Dịch Hi đành một tay ôm người, một tay đi lấy đồ.

– Hinh nhi cái này tặng muội.

Trên tay Thư Dịch Hi nằm một chiếc hộp gỗ sơn đỏ, mẫu đơn hoa khắc nổi cách điệu xinh đẹp, Ninh Hinh nhìn Thư Dịch Hi thật lâu sau mới cầm lấy hộp gỗ.

“Cách”

Tinh xảo ngọc trâm xuất hiện trong tầm mắt Ninh Hinh, chất ngọc thuộc hàng tuyệt phẩm, không hề có chút tì vết, hoa văn bên trên có hải đường cùng mẫu đơn đan xen, phía dưới còn có hai chuỗi ngọc kéo dài xuống kết thúc với hai viên đá hình giọt nước bắt mắt. Ninh Hinh cầm ngọc trâm, cần thẩn vuốt nhẹ từng chút một, chạm đến một nơi trên đó, tay có chút cộm; Ninh Hinh liếc nhìn Thư Dịch Hi, người sau mỉm cười với nàng.

Thư Dịch Hi bỏ mặc lo lắng tương lai, nhìn Ninh Hinh, nàng quyết định cho mình phá bỏ xiềng xích, nàng muốn ôm lấy nàng quang, duy nhất quang, duy nhất ái.

………………..

Chùa miếu đông người, Ninh Hinh nhìn quanh một vòng, ánh mắt lướt đến nơi nào đó chợt sáng lên, quay đầu lại nàng tìm cớ chi đi nha hoàn, tay nắm tà váy, chen qua đám người nhanh chóng chạy đi.

Đại điện rộng lớn, Thư Dịch Hi quỳ gối, hai tay chấp trước mặt, lòng thầm cầu nguyện; Ninh Hinh mở hai mắt, thành kính lạy ba lần, lại nghiêng đầu sang phía Thư Dịch Hi vừa vặn đối thượng đôi mắt chứa đầy ý cười của Thư Dịch Hi. Ninh Hinh khẽ cười một tiếng, chờ Thư Dịch Hi bái lạy xong liền nắm tay Thư Dịch Hi đứng dậy, hai người hướng về vườn mai phía sau ngôi chùa đi đến. Ninh Hinh khẽ động tay, năm ngón tay nàng liền đan xen cùng năm ngón tay của Thư Dịch Hi, Thư Dịch Hi cười nhìn nàng cũng nắm chặt tay lại.

– Dịch Hi tỷ, tỷ cầu nguyện gì vậy?

– Muội đoán thử xem.

– Muội mới không đoán đâu~Dịch Hi tỷ~

Ninh Hinh đung đưa tay, hai mắt đen sáng ngời nhìn Thư Dịch Hi, đôi môi đỏ nhỏ xinh khẽ chụm lại biểu thị bất mãn. Thư Dịch Hi ánh mắt hơi thay đổi, quan sát thấy vị trí hai người đang đứng khó bị người phát hiện liền cúi người đem môi mình chạm lên đôi môi nhỏ xinh kia. Ninh Hinh mặt nháy mắt đỏ bừng, theo chuyển động của Thư Dịch Hi cũng nhắm lại hai mắt dần đầu nhập vào. Một lúc sau, hai làn môi tách biệt ra, Ninh Hinh mặt càng đỏ, hơi thở có phần không ổn định; Thư Dịch Hi vươn tay nhéo nhẹ má Ninh Hinh:

– Còn muốn đoán tiếp không?

Ninh Hinh đầu nhỏ lắc lắc, cả người nhào vào Thư Dịch Hi; Thư Dịch Hi ôm chặt lấy Ninh Hinh, vuốt khẽ tóc nàng. Bầu trời xanh trong, gió thổi nhẹ, mùi hoa mai thơm ngát, ái nhân trong ngực ấm áp nhân tâm, Thư Dịch Hi thật trân trọng những khoảng khắc ở cùng Ninh Hinh, lòng chỉ mong thời khắc này dừng lại thật lâu một chút…một chút…

………………….

Hạnh phúc giữa Thư Dịch Hi cùng Ninh Hinh thật ngắn ngủi, chuyện của Thư Dịch Hi và Ninh Hinh cuối cùng cũng truyền đến tai Ninh lão gia, Ninh phu nhân. Ninh lão gia không muốn gia môn hỗn loạn, liền im lặng tìm đến Thư Dịch Hi, hắn biết nữ nhi tính tình, quật lên nói gì đều không nghe, hắn chỉ có thể từ Thư Dịch Hi nơi này xuống tay.

Thư Dịch Hi ngồi bên cửa sổ ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm mưa đen đặc, ẩm ướt, lạnh lẽo; hai dòng nước mắt nhẹ lăn dài. Nàng đồng ý Ninh gia, rời xa Ninh Hinh, kì thật nàng biết bản thân thật đúng xấu xa, kéo nhân hãm vào vũng bùn giờ lại muốn đẩy người ra; chẳng qua, Ninh lão gia nói đúng, nàng ở tại nơi phong trần nào có sạch sẽ, nàng còn chán ghét chính mình, làm sao có thể để người khác vì chính mình chửi bới Ninh Hinh. Thư Dịch Hi co người, nàng không tiền tài, thậm chí tự do thân không có, có thể cho Ninh Hinh tương lai cái gì bây giờ, Thư Dịch Hi hối hận lúc trước tùy ý tâm tình không suy nghĩ lại nắm chặt lấy Ninh Hinh, lúc này đây, Thư Dịch Hi chui đầu vào ngõ cụt, yếu đuối khi này cũng khiến nàng làm ra quyết định hối hận nhất đời mình.

Ninh Hinh mở to hai mắt nhìn hai người dây dưa mê say trước mắt mình, trái tim co rút lại, đau đến nghẹt thở, nước mắt sớm tràn đầy khuôn mặt tái nhợt. Thư Dịch Hi cũng chẳng khá hơn, nàng kiềm chế lại sự kinh tởm trong lòng, hai tay quấn lên người nam nhân này, đầu dựa vào vai hắn, giọng nói châm chọc:

– Ninh tiểu thư lần trước ta đã nói rồi, ta vốn chỉ muốn đùa với ngươi một chút, thật không ngờ ngươi tin tưởng nga~~

Ninh Hinh lắc đầu, xông lên, kéo Thư Dịch Hi đứng dậy, Thư Dịch Hi sợ bị thương Ninh Hinh vội thuận theo đứng lên, nhìn Ninh Hinh đem nam nhân đánh ra phòng, sập mạnh cửa lại.

– Dịch Hi tỷ! Ngươi đừng đùa nữa được không…

– Ta không nói đùa – Thư Dịch Hi xoay người đi không dám nhìn đôi mắt Ninh Hinh – mời Ninh tiểu thư đi về đi!

– Ta không! Dịch Hi tỷ, chúng ta trốn đi được không? Ta không muốn thành thân cùng Bạch công tử! Dịch Hi tỷ chúng ta đi đi.. cùng nhau đi đi…

Giọng nói Ninh Hinh run run, Thư Dịch Hi biết nàng ái nhân đang rơi lệ, Thư Dịch Hi hai tay dấu trong áo nắm chặt, khống chế bản thân không xoay người lau đi nước mắt của Ninh Hinh; Thư Dịch Hi cố gắng lạnh giọng:

– Ninh tiểu thư, ngươi nói ta bình thường người không làm, lại đi theo ngươi một nữ nhân, ngươi điên sao?

– Dịch Hi tỷ… -Ninh Hinh muốn nắm lấy tay Thư Dịch Hi lại bị người sau tránh thoát.

– Ninh tiểu thư, Bạch công tử cùng ngươi môn đăng hộ đối, hai ngươi thật thích hợp kết thành phu thê.

– Dịch Hi tỷ…tỷ muốn muội cùng cái kia Bạch công tử thành thân.

Thư Dịch Hi gật đầu, Ninh Hinh lùi lại một bước đột nhiên chạy đến dùng hết sức kéo Thư Dịch Hi quay người lại:

– Tỷ nhìn thẳng muội!! Nhìn thẳng muội mà nói!!! Có phải Ninh gia làm khó tỷ?!!

Thư Dịch Hi nhắm lại mắt, lúc sau ngẩng lên, bên trong tràn đầy chán ghét, lạnh nhạt nhìn thẳng Ninh Hinh, hai tay đẩy nhẹ Ninh Hinh :

– Ta ghê tởm cùng nữ nhân nói luyến ái, Ninh tiểu thư ngươi hiểu chưa.

Ninh Hinh nhìn thật lâu, hi vọng từ đôi mắt kia, biểu tình kia lộ ra chút sơ hở nhưng lại không tìm được, Ninh Hinh ngồi dưới đất, vừa khóc vừa cười, đầu óc trống không, cả người từ trong ra ngoài lạnh lẽo tựa ở hầm băng.

Thư Dịch Hi hai tay nắm chặt ra máu, trơ mắt nhìn Ninh gia người đến đem Ninh Hinh trở về, nàng ngã ngồi trên giường, nước mắt rơi, khàn giọng lẩm bẩm:

– Hinh nhi…xin lỗi…Hinh nhi… ta không thể cho muội tương lai… muội không nên đi tiếp cùng ta… một nữ nhân bị vấy bẩn như ta làm gì còn tương lai….

Ngày Ninh Hinh thành thân, Thư Dịch Hi chỉ ở ngoài phủ lén nhìn, đỏ sắc vui mừng chọc đau mắt nàng, đau đớn con tim, đem tốt nhất chúc phúc gửi đến nàng ái nhân.

………………

Thư Dịch Hi đứng trong đám người, bị quan binh ngăn cản đứng bên ngoài pháp trường rộng lớn, cả người hoảng loạn không ngừng muốn xông vào bên trong.

Tại pháp trường, Bạch gia người đang chuẩn bị xử tử, mưu phản tội, Thư Dịch Hi chạy một vòng, cố sức chen lấn, tìm kiếm bóng dáng in sâu trong lòng. Thật lâu sau nàng thấy được Ninh Hinh, cả người Ninh Hinh gấy gò, yếu ớt, làn da lộ ra bên ngoài tràn đầy vết thương, không hề có sức sống đứng ở một bên.

– Thật tội Ninh gia đại tức phụ, ta nghe nói Bạch đại thiếu gia bề ngoài phong nhã nhưng lại có biến thái sở thích đâu.

– Nha sở thích gì?

– Nghe nói hắn ta thích tra tấn người, ta biểu ca làm trong phủ từng nói hắn lén nhìn thấy tên đại thiếu gia đó đem chính mình thê tử đánh tàn nhẫn lắm.

– Di, thật sao?

– Đúng vậy nếu không phải lần này Bạch gia bị người tra ra tội chúng ta còn tưởng hắn là người tốt đâu.

– May mắn may mắn, xém chút nữa ta đồng ý nữ nhi mình làm chính thê của tên đó.

Thư Dịch Hi nghe đám người bàn tán, cả người run rẩy, ánh mắt co rút lại, nàng làm chuyện gì thế này? Ninh gia sao lại có thể gả Ninh Hinh cho người như vậy? Sao có thể?!!! Vô vàn hận ý cùng hối hận tràn vào trái tim Thư Dịch Hi.

Ninh Hinh bước lên pháp trường, tay chân cùng cổ bị dây thừng bị cột lấy thật chặt đầu bên kia mỗi dây đều có một có ngựa. ‘Ngũ mã phân thây’ là hình phạt Bạch gia phải nhận không chừa một ai, Thư Dịch Hi thấy Ninh Hinh cười, nàng cười đến thoải mái, hai mắt thong thả nhắm lại, không hề phản kháng hoàn toàn một bộ chờ mong thi hành án. Thư Dịch Hi sợ hãi, nàng không thích nụ cười đó của Ninh Hinh, hoàn toàn không thích, Thư Dịch Hi bất lực nghe vị quan chấp hành trận hô lên. Nàng trơ mắt nhìn năm con ngựa chạy, một màu đỏ tươi che lấp mắt nàng, phổi không hoạt động hơi thở như ngưng lại, trái tim giống như ngừng đập, trong ngắn ngủi tiếng ngựa phi, nàng duy nhất ái nhân, duy nhất trụ sống hi vọng sụp đổ, thế giới của Thư Dịch Hi hoàn toàn đen đặc tuyệt vọng.

………………..

Thư Dịch Hi ngã đầu vào bàn gỗ, cánh tay bỏ vào thau nước lạnh, tanh nồng mùi máu dần lan ra, nụ cười đã lâu không thấy hiện lên trên môi Thư Dịch Hi. Ngày đó kết thúc xử tử, Thư Dịch Hi đương trường ngất xỉu bị đưa đến Ninh gia, khi tỉnh lại, Thư Dịch Hi không ngừng trách cứ Ninh gia chọn người sai lầm còn Ninh gia trách cứ nàng câu dẫn nhà hắn nữ nhi. Đúng vậy đều là nàng sai, nàng vì chính mình tư tâm mặc cho tình cảm cả hai phát triển, lại tự mình cho là đúng là tốt với Ninh Hinh đem nàng ấy đẩy vào hố lửa, nàng nhát gan do dự tâm khiến nàng không đi tìm hiểu hôn sau Ninh Hinh tốt không chỉ biết nghe mấy lời người ngoài không đáng tin truyền lại rồi an tâm.

– Hinh nhi..ta nhớ muội… mộ muội Ninh gia không cho ta đến… ta tìm không thấy muội ở đây… Hinh nhi chờ ta một chút… chờ ta đến nhận lỗi cùng muội…

Mỏ hồ tầm mắt Thư Dịch Hi như nhìn thấy Ninh Hinh khuôn mặt nhỏ đang cười, ánh mắt sáng lấp lánh cùng đôi môi khẽ mở gọi mấy tiếng ‘Dịch Hi tỷ ~’

Hinh nhi… lần này chúng ta sẽ không tách ra nữa… không bao giờ giao muội cho kẻ khác… Hinh nhi chờ ta… chờ ta lần này cho muội một đời an nhiên được không….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN