[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện - CHƯƠNG 9 : GIẢI TRÍ THẾ GIỚI (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
192


[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện


CHƯƠNG 9 : GIẢI TRÍ THẾ GIỚI (6)


Tống Hưng cảm thấy chính mình dạo này vận đen đến thật bất ngờ. chỉ đến dự một cái tiệc sinh nhật cũng có thể kết thúc bằng cả người đau đớn nằm trên giường bệnh. Trước đây khi hắn bệnh còn có mấy vị mỹ nữ tới chăm sóc, nhưng giờ chẳng có ai đến, gọi hỏi thăm một tiếng cũng không.
Hơn nữa hiện tại hắn đang đắc tội Vạn gia người, Như Nhiên hẳn cũng bị hắn chọc tức luôn rồi, này hai vị đại tiểu thư hắn còn chưa nghĩ ra cách hống đâu, sáng sớm lại nhận được điện thoại của nữ nhân tối qua đòi hắn cho nàng một công đạo, Tống Hưng cảm thấy đầu muốn không đủ dùng.
“Lạch cạch”
Cửa phòng bệnh mở ra, Tố Ngọc theo sau Hạ Khinh cầm một túi giữ ấm đi vào. Tố Ngọc đi vội đến trước mặt Tống Hưng, khóe mắt đỏ hoe có vẻ vừa khóc qua, đặt túi lên tủ đầu giường, nhẹ nhàng nắm tay hắn không nói lời nào. Hạ Khinh mặt mày lạnh lẽo đứng một bên, nhìn nhìn hai người.
– Tố Ngọc, Hạ Khinh cảm ơn hai người đến thăm ta – Tống Hưng cố nén đau bày ra một nụ cười tiêu chuẩn.
– Dù sao ta là ngươi người đại diện, chuyện hôm qua còn cần ngươi cho ta lời giải thích đâu – Hạ Khinh nói đến đây khẽ nhíu mày, hạ giọng – ngươi đúng thật giỏi cùng lúc đắc tội với Vạn gia và Tạ gia!
– Ta…ta… không cố ý a – Tống Hưng nắm chặt bàn tay, có vẻ như chịu đựng điều gì đó, trong mắt toàn bộ là thống hận, buồn bã – ta lúc đầu đang cùng mọi người ăn uống nói chuyện rất bình thường, sau lại, có người nói Tư Linh hẹn gặp ta tại đó nên ta mới đến, trong lúc chờ Tư Linh vì khát nên uống một ly nước do người hầu mang đến … sau ta cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện này.
Hạ Khinh nhìn hắn diễn kịch, trong lòng đầy khinh thường, ta dám nói chuyện đêm qua nếu không bị phát hiện ngươi sẽ rất hài lòng với cuộc phong lưu kia.
– Ta không biết lý do ngươi làm chuyện đó là gì, ta đã liên hệ với bên quan hệ xã hội cho ngươi, thủy quân cũng có ngươi trong khoảng thời gian này tạm thời tránh bóng một thời gian, chờ mọi việc giải quyết xong lại tiếp tục hoạt động.
– Hạ tỷ, ngươi sao có thể nói vậy – Tố Ngọc ánh mắt u buồn nhìn Hạ Khinh – trong giới giải trí này chỉ cần tránh bóng một thời gian rất dễ bị quên lãng a, huống chi nhân khí của Tống ca cũng chưa quá cao, Hạ tỷ có cách khác không.
Hạ Khinh nhìn người này, đằng sau vẻ ôn nhu kia là một tâm tư ác độc, Như Nhiên trước kia chết không thiếu nàng ta ở sau đẩy một tay, còn có nàng ta đã hành hạ không biết bao nhiêu thiếu nữ chỉ vì trước mặt mình tỏ vẻ yêu mến Tống Hưng. Thấy Tống Hưng cũng nhìn về phía nàng ánh mắt mang hi vọng, liền biết hắn tưởng giống như trước đây, mình sẽ vì chính hắn giải quyết mấy chuyện này, lần này thật làm hắn thất vọng rồi. Hạ Khinh nhìn lại hai ngươi, khuôn mặt buồn bã, lắc lắc đầu:
– Không thể, Vạn gia cùng ta nói chuyện này toàn quyền giao cho Vạn Tư Linh, ngươi biết cô ta tính cách cùng ta không hợp nói chưa đến hai câu liền tan. – Hạ Khinh cố ý thở dài một hơi tiếp tục – Tạ gia cũng không chịu nhả ra, ta chỉ có thể tranh thủ giúp ngươi có một cơ hội nói chuyện cùng Tạ Phong.
Nhìn Tống Hưng vẻ mặt thất vọng, gục đầu nhìn nền nhà, Hạ Khinh trong lòng cười lạnh, đến lúc này ta xem ngươi làm sao giải quyết đống rắc rối này. Trong đầu chợt lướt qua hình ảnh Ly Nguyệt đêm qua đứng nén cười đến run rẩy, cùng tin nhắn kia, khóe miệng chợt hình thành độ cong, ánh mắt có chút thú vị. Người này thích trêu chọc nàng như vậy xem ra lúc nào đó cũng đến một phần tạ lễ lại nha.
Tiếng chuông di động vang lên, Hạ Khinh đi ra bên ngoài tiếp điện thoại, không một lát sau liền vội vàng đi vào :
– Bên công ty có chút chuyện cần giải quyết, ta đi trước, ngươi cũng nghĩ cách thuyết phục Vạn gia cùng Tạ gia người đi.
Tống Hưng câm lặng nhìn người đại diện của mình nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Hắn cảm thấy đáng lí mọi việc không nên như bây giờ, Như Nhiên vẫn nên thích hắn giống trước, Vạn Tư Linh sẽ không dễ dàng để hắn bị hãm hại tại chính tiệc sinh nhật được tổ chức trong nhà mình, thậm chí người đại diện Hạ Khinh đáng ra luôn luôn đứng ra giúp hắn giải quyết mấy cái rắc rối này mới đúng. Nhìn lại người ngồi cạnh giường đang mở túi giữ ấm lấy cơm cho mình, Tống Hưng thầm may mắn, ít nhất còn có một người để hắn lợi dụng dù sao trước mắt Tố Ngọc có thể giúp hắn giải quyết vấn đề với Tạ gia, còn bên Vạn gia, hắn tin tưởng có thế thuyết phục được Vạn Tư Linh tha thứ hắn.
Nghĩ đến mọi việc sẽ giải quyết ổn thỏa hắn cảm thấy nhẹ người hẳn, nâng lên tinh thần chuẩn bị hống hống Tố Ngọc giúp mình.
——————————————————
Lam tuyền trong vắt chảy vòng quanh khe núi, tiếng ồn ào từ thôn làng vang lên, tiếng gà gáy, tiếng người í ới gọi nhau, tiếng trẻ con cười vui chào ngày mới. Hạ Khinh mộng bức nhìn cảnh tượng trước mặt, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ “ĐÂY LÀ ĐÂU?!!”, nàng vô thức nhìn nhìn chính mình quần áo, một thân áo ngủ hai dây vải lụa mềm mại dán trên cơ thể hiện lên đường cong lả lướt, đầu tóc vì nằm lâu đã sớm rối loạn lại có một ít lá cây bám vào từ lúc nào, hai chân để trần đứng bên trong bùn đất sớm đen đi, lạnh run ngây ngốc đứng tại chỗ; lại nhìn nhìn một đám thôn dân áo quần chỉnh tề, ăn mặc áo ấm, bao lấy cơ thể kín mít, đầu tóc gọn gàng làm việc nghiêm túc, tức thì cả người có loại muốn chui xuống động cảm xúc.
– Ha ha ha ha ha ha ha
Một tiếng cười vang lên, làm đang ở phóng không trạng thái Hạ Khinh giật mình, quay người lại nhìn về phía sau. Không cần phải nói người đang cười nghiêng ngả kia chính là Ly Nguyệt, cả khuôn mặt đầy tiếu ý, khóe mắt còn có ít nước mắt; Vạn Tư Linh vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, khóe môi giật giật; Như Nhiên quay mặt sang một bên hai bờ vai run run, tay che lại đôi môi đang muốn cười lớn lên. Nhìn ba người quần áo chỉnh tề, ấm áp, gọn gàng trên mặt sạch sẽ, Hạ Khinh liền biết cả ba có chuẩn bị mà đến, chỉ có chính mình ngơ ngác không biết gì bị kéo đến.
– Khụ khụ.. – Ly Nguyệt trước cái trừng mắt mãnh liệt của ba người liền ngừng cười, đứng đắn lại – hôm qua ta đã sớm nói sẽ hội họp bảo ngươi chuẩn bị rồi a.
– Ngươi không có nói rõ tình huống !!! – Hạ Khinh nghiến răng, nhấn mạnh từng tiếng – hơn nữa, ai nói với ngươi ta muốn đến hội họp cái này “cứu vớt thế giới khỏi bàn tay tà ác của nam chủ đoàn đội”!!!
– ……………. – Vạn Tư Linh ánh mắt nguy hiểm nhìn Ly Nguyệt.
– ……………. – Như Nhiên run run khóe miệng, này là cái quỷ gì tên đây?
Nhìn ba người kia vẻ mặt “ngươi lại phát rồ” nhìn chính mình, Ly Nguyệt ngoạn tâm nổi lên, cười cười, nghiêng đầu cố ra vẻ tội nghiệp, hai mắt tỏa sáng không sợ chết nói tiếp:
– A! Hay các ngươi muốn gọi nhóm chúng ta thành “108 phương pháp đùa chết nam chính” hoặc “Nam chính chúng ta đến đùa chết ngươi”…
Như Nhiên im lặng nhìn người đang đứng cạnh mình, bước chân vô thức lui lại mấy bước liền, không được, cái này bệnh nữ ở đâu ra, a, cái kia chính chắn Ly Nguyệt đâu rồi?
Vạn Tư Linh cảm thấy mình sai rồi, hợp tác với ai cũng nên né cái người tên Ly Nguyệt này ra. Nàng sớm đoán thứ này tính cách khác hẳn với những gì cô ta thể hiện ra bên ngoài thời gian qua, quả nhiên, phát rồ hơn nàng tưởng.
Hạ Khinh đầy bụng tức giận, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ha hả, cái này người điên, nàng thế nhưng hôm trước còn cảm thấy người này đầy ấm áp, ôn nhu. Ba giờ sáng lôi cổ người khác đi bày mưu hại người? Còn cố tình chỉnh nàng! Ha ha, chưa kể hợp tác cũng được đi nhưng mấy cái tên kia ai cần nha!!!
Nếu Diêm Vương ở đây liền có thể vui mừng khắp chốn nói cho ba người, ai, thật mừng các người đã nhìn rõ được này nữ tính tình thiện biến, căn bản là cái thất thường điên điên khùng khùng nữ, ý tưởng man nhiều, hơn nữa giá trị vũ lực bạo biểu các ngươi ráng chịu đựng ha. Sau đó, hắn sẽ uống mấy vò rượu lôi kéo ba người kể ra chiến tích hắn bị Ly Nguyệt hố mấy ngàn năm qua.
Cảm thấy đùa người đủ rồi, Ly Nguyệt lấy từ không gian ra một bộ đồ ấm áp đưa cho Hạ Khinh, làm lơ vẻ mặt giết người của cô gái này:
– Ngươi đi thay đi, nơi này là lĩnh vực của ta, mọi người trong này không thấy được chúng ta nhưng thời tiết ở đây vẫn có thể tác động đến cơ thể chúng ta như thường.
Vừa nói nàng vừa dẫn đường đi vào một căn nhà gỗ ở trong rừng, đẩy Hạ Khinh vào phòng để tắm rửa, thay đồ; sau đó vào phòng bếp đem ra một ấm trà cùng bốn cái ly. Đợi Hạ Khinh đi ra, ba người cũng đã nói được một ít chuyện, Như Nhiên nhận nhiệm vụ đem mọi việc nói lại từ đầu cho Hạ Khinh, không dấu bất cứ điều gì, nàng tin tưởng Ly Nguyệt không vô cớ đưa người này nhập nhóm.
Hạ Khinh kiên nhẫn nghe hết mọi chuyện, tiếp theo, dùng một tiếng thời gian tiếp nhận rồi cái này hoang đường lại kì lạ câu chuyện là sự thật, thậm chí chính mình cũng thành một nhân vật trong đó. Hai người Như Nhiên cùng Vạn Tư Linh khi biết Hạ Khinh cũng trọng sinh giống Như Nhiên hơn nữa cũng không muốn bị khống chế, muốn trả thù nam chủ liền yên tâm hoàn toàn bắt đầu chuyển sang thảo luận việc chính.
– Các ngươi tiếp theo định đối phó nam chủ như thế nào? – Hạ Khinh nhìn ba người, ngón trỏ vân vê mép ly trà, ánh mắt lại nhìn vào Ly Nguyệt lên tiếng.
– Trước hao hết của hắn đại vận khí lại nói – Ly Nguyệt nhấp ngụm trà, cảm nhận hương vị thanh thanh kia trôi qua yết hầu, nhàn nhã đáp – cái kia đại vận khí quá không thích hợp, ta đã lấy được một dụng cụ có thể ảnh hưởng trực tiếp tới vận khí thiên đạo cho hắn nên không cần lo lắng hao không hết vận khí cùng quang hoàn vai chính.
– Hôm nay tại bệnh viện hắn có vẻ định nhờ Tố Ngọc thay hắn chu toàn với chỗ Tạ gia – Hạ Khinh thưởng thức ly trà, thoải mái nheo mắt – Vạn gia các ngươi định làm gì? Nghe nói Vạn Tư Linh ngươi đã nắm quyền giải quyết chuyện này.
Vạn Tư Linh gật đầu, dù sao nàng làm vậy cũng có mục đích của mình, nói với bọn họ cũng không sao:
– Ta vốn định tiếp tục vờ như có thể bỏ qua chuyện này cho hắn, theo sau giúp hắn nhận bộ kịch 《VÂN TIÊN MÔN》của Mã đạo đâu.
– Di! Ta lần trước chỉ nhắc tới một lần ngươi vẫn nhớ được nha, chọn ngay đúng bộ kịch sắp “phát hỏa” trong tương lai cho hắn – Như Nhiên cười cười nhìn Vạn Tư Linh.
Hạ Khinh cũng biết bộ kịch này, kiếp trước thật đúng “hỏa đại” đâu, toàn bộ diễn viên cùng đạo diễn được lên báo liên tục. Quả thật dùng cái này làm hắn tiêu hao bộ lớn vận khí cùng quang hoàn cũng không sai, khiến hắn tự sinh ra tâm lí hoảng loạn sau đó trùng kích thêm một lần nữa hẳn là ổn.
– Vậy ngươi tranh thủ tiến hành kế hoạch của mình đi, khi nào nắm được bộ kịch kia liền đưa cho ta, dù sao làm người đại diện cũng nên quan tâm diễn viễn mình đang mang một chút.
– Này sẽ không ảnh hưởng đến ngươi chứ – Như Nhiên có chút lo lắng hỏi Hạ Khinh.
– Không sao, Hạ gia người không dễ bị một bộ kịch ảnh hưởng đến, hơn nữa giải quyết phần sau vấn đề ta sẽ sắp xếp tốt. – Hạ Khinh tự tin cười, sống qua một đời chỉ có việc này nàng không giải quyết được thật quá tệ rồi.
– Phải rồi, nếu có thể giúp được những nữ nhân khác có liên quan đến hắn chúng ta cũng có thể giúp – Ly Nguyệt đứng lên chuẩn bị đi vào phòng bên, vừa đi vừa nói – này có thể giúp hắn không thêm được vận khí cùng quang hoàn a, đương nhiên, những người không muốn nhận giúp cũng không cần nhúng tay.
Như Nhiên nhóm người gật đầu, mỗi người lâm vào suy tư riêng, chờ đến Ly Nguyệt từ bên trong mang ra hai cái hộp gỗ nhỏ liền tập trung nhìn về chúng. Ly Nguyệt cầm hộp màu xanh lam đưa cho Vạn Tư Linh, hộp màu đỏ đưa cho Hạ Khinh ý bảo hai người mở ra.
Bên trong chiếc hợp màu xanh lam, một sợi dây chuyền hình bán nguyệt nằm yên, kiểu dáng tương tự như dây chuyền trên cổ Như Nhiên, lam sắc nhàn nhạt tỏa ra, chạm tay vào lại cảm thấy mát lạnh, cả người cực kì thoải mái, tâm tình cũng minh mẫn hơn nhiều. Tầm mắt mọi người nhìn sang chiếc hộp màu đỏ, một đôi hoa tai hình giọt nước trong suốt, có thủy lam chuyển động bên trong kèm theo vài tia hồng nhạt quang mang thấp thoáng thu hút ánh nhìn.
Hạ Khinh cầm nó đặt lên tay, không hề nhận ra ngón tay nàng có chút run run, tầm mắt không hề rời được vật này, bỗng nhiên trong đầu thoáng qua hình ảnh mơ hồ. Bên trong đình nhỏ, sương khói lượn lờ hai bóng người đang đứng, xung quanh lam tuyền chảy liên tục mang theo vô số kiểu dáng đèn giấy trôi nổi, chỉ thấy một người đưa ra vật gì đó sau lại thu tay, cả hai bắt đầu tranh cãi, cuối cùng, có người rời đi, vội vàng, có vẻ buồn bã. Cả người Hạ Khinh khí tràng dần dần thay đổi, đôi mắt đột nhiên mở lớn dường như phát hiện ra điều gì.
Ly Nguyệt nhìn ấn ký vừa thoáng hiện trên trán Hạ Khinh, cúi đầu như đang ngắm trà trong ly, đôi mắt khẽ nheo lại, đồng tử thoáng nhiễm lên một tầng hồng sắc khát máu, lạnh lẽo chỉ trong tích tắc liền biến mất thay vào đó là mờ mịt, mê mang.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN