Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Chương 134: Trung Khuyển
Vào tối ngày mùng chín, Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở lại bắt đầu bận rộn thu xếp, bởi vì sáng sớm ngày mai Khấu Lẫm sẽ khởi hành rời đi.
Sở Dao biết, lần này bọn họ thật sự phải đi rồi.
Nàng kêu Tiểu Hà ra ngoài mua chút bánh trôi, làm thành món ăn khuya đưa đến phòng nghị sự.
Tối hôm qua sau khi từ phủ Hạ Lan trở về, Khấu Lẫm đi thẳng một đường đến phòng nghị sự, cả một đêm hôm qua cộng với suốt ngày hôm nay đều chưa từng ra khỏi cửa phòng.
Sở Dao biết trong lòng Khấu Lẫm không dễ chịu, muốn cho chàng yên tĩnh một mình để bình tĩnh lại, vì thế cũng không đi quấy rầy phu quân. Nhưng ngày mai đã phải khởi hành, đêm nay dù sao Khấu Lẫm cũng cần phải nghỉ ngơi. Vì thế Sở Dao đi về hướng phòng nghị sự, ám vệ sớm được đại nhân chỉ thị nên không ngăn cản nàng.
Sở Dao đi vào, ngạc nhiên thấy trong phòng không phải chỉ có một mình Khấu Lẫm mà còn có một người Cẩm Y Vệ. Xem thẻ bài ngà bên hông thì chỉ là một Giáo úy, thế mà thản nhiên khoanh tay trước ngực ngồi ngả ngớn ở vị trí đầu tiên bên trái, thấy nàng đi vào lại còn ngẩng đầu cười cười: “Khấu phu nhân.”
Sở Dao chợt minh bạch đấy là Lục Thiên Cơ, cũng cười hỏi: “Ta có quấy rầy hai người đang nói chuyện hay không?”
“Ồ, không có vấn đề gì đâu.” Khấu Lẫm ngồi sau án đài, từ một chồng tin tức tình báo cao ngất ngẩng đầu lên, “Là mang đồ ăn tới cho ta?”
Sở Dao quét mắt về phía án đài bừa bộn, căn bản không còn một chỗ trống để đặt chén xuống. Mà Lục Thiên Cơ cũng ở đây, nàng chỉ kêu Tiểu Hà mua một chén.
Lục Thiên Cơ thức thời đứng dậy: “Vậy thì cứ tính như thế được rồi, ta đi trước.”
Khấu Lẫm dặn dò: “Trên đường ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
Lục Thiên Cơ không để ý, chỉ gật đầu với Sở Dao ý chào rồi rời khỏi phòng nghị sự.
Sau khi Lục Thiên Cơ đi rồi, Sở Dao đặt chén xuống bàn trà bên cạnh ghế khách rồi tiến lên phía trước, cách bàn xử án nói: “Thiếp còn tưởng rằng chàng đang ở một mình thương tâm.”
“Có gì mà phải thương tâm?” Khấu Lẫm hướng ngoài cửa nhìn thoáng qua, nói thẳng không cố kỵ, “Ta cho Hạ Lan phu nhân uống chỉ là một loại thuốc chết giả, để nhi tử ả cho rằng ả chết thật, mượn miệng của hắn truyền ra là được.”
Sở Dao hơi kinh hãi nhưng cũng đoán được tình lý bên trong: “Quả nhiên chàng vẫn không nỡ giết ả ta.”
Khấu Lẫm từ sau bàn xử án đứng dậy, đi đến ghế khách bưng lên chén bánh trôi: “Dao Dao, một “Người” đối với ta mà nói chỉ phân thành hai loại. Nếu không phải “Người một nhà” thì điều đầu tiên ta suy xét chính là “giá trị lợi dụng”. Trên người ả ta có thể khai quật ra quá nhiều manh mối, nếu chỉ vì cảm xúc cá nhân mà muốn lấy tánh mạng ả thì chính là hành động cực kỳ không sáng suốt.”
Sở Dao không hé răng, lẳng lặng nghe Khấu Lẫm giải thích.
Khấu Lẫm cầm thìa, chỉ chỉ cửa: “Ta kêu Lục Thiên Cơ tới, chính là nhờ hắn bí mật áp giải Hạ Lan phu nhân trở lại kinh thành, giao cho phụ thân giấu đi.”
Sở Dao tiện thể đi đến ngồi sau bàn xử án, ghế dựa vẫn còn hơi ấm, nàng kinh ngạc hỏi: “Giao cho cha?”
Khấu Lẫm gật đầu: “Ta hoài nghi đám tà giáo Thiên Ảnh có liên quan đến tiền Thủ Phụ Từ Hòa, vì thế nhờ cha đi tra xét một phen. Lúc xưa trong vấn đề chính trị, công hầu bá tước nào đi một đường lại không âm thầm dính dáng với Từ Thủ Phụ… Đặc biệt trọng điểm là phải tra rõ Trịnh Quốc Công Thôi Ngạn Hành, bởi vì Liễu Ngôn Bạch cưới tôn nữ của ông ta.”
Sở Dao càng thêm kinh ngạc: “Vậy ý của chàng là Hạ Lan phu nhân thuộc tổ chức Thiên Ảnh?”
“Không, ả và Thiên Ảnh khẳng định không có quan hệ, thế nhưng coi bộ Thiên Ảnh vẫn luôn tìm ả ta. Mới đầu là Trấn Quốc Công phái Tạ Trình đuổi giết mẫu thân Tạ Tòng Diễm; sau khi Hoài Vương rơi đài, Tạ Tòng Diễm thành độc đinh được giao cho Tạ Trình, Tạ Trình hoàn toàn không cần thiết phải tiếp tục đuổi giết Hạ Lan phu nhân. Nhưng ả lại nói vẫn luôn có một thế lực nào đó tiếp tục truy lùng hành tung ả ta, vì thế mới khiến ả mang theo ta trốn Đông trốn Tây bao nhiêu năm.”
Khấu Lẫm ăn bánh trôi, trong lòng thầm chê sao quá ngọt, cố nhẫn nhịn không để vẻ chê bai hiện ra trên mặt, “Nàng nói xem truy binh tìm ả làm gì? Ngoại trừ để giết ả diệt khẩu thì ta nghĩ không ra lý do nào khác.”
“Diệt khẩu?” Sở Dao hồ nghi, “Bởi vì ả biết thân phụ của tiểu cữu cữu là Hoài Vương?”
“Vấn đề này thì lại không rõ lắm, nhưng từ trên người Liễu Ngôn Bạch ta có thể nhìn ra hơn phân nửa mục đích hoạt động của Thiên Ảnh, tổ chức này muốn Giang Sơn Đổi Chủ.”
Sở Dao hãi hùng khiếp vía, thì thầm: “Mưu phản hay sao?”
Khấu Lẫm giải thích: “Bất luận là mẫu thân Tạ Tòng Diễm hoặc là Tạ Trình đều chưa thật sự cần thiết phải giấu đi thân phận thật của hắn, nếu hy vọng hắn sống yên ổn thì sẽ không để hắn vào kinh đi tranh danh vọng trục lợi. Theo ta suy đoán, sau khi Hoài Vương và Trấn Quốc Công rơi đài, thế lực còn sót lại của bọn chúng hẳn là bị Tạ Trình chia làm hai phái: phái trung thành và phái trục lợi. Những kẻ thuộc phái trục lợi đều cho rằng Tạ Tòng Diễm là cô nhi của Trấn Quốc Công.”
Sở Dao chớp chớp mắt, nếu Khấu Lẫm suy đoán không sai, vậy ngoại tổ phụ của nàng vì sao phải làm như vậy?
Nghĩ đến cũng có khả năng, bởi vì những người thuộc phái trục lợi nếu biết Tạ Tòng Diễm là nhi tử của Hoài Vương, nhất định sẽ dã tâm bừng bừng mà mưu toan đoạt vị. Thời cơ chưa chín muồi, Tạ Tòng Diễm còn nhỏ ngược lại sẽ bị bọn họ liên luỵ, làm sao có đủ thời gian để trưởng thành?
Cứ xem hiện giờ những người này đều đã trở thành Sở đảng, bị cha nàng thu thập không làm dậy nổi một gợn sóng. Đúng là nhờ cha nàng và thế lực của những người thuộc phe trục lợi mà Tạ Tòng Diễm mới có thể an ổn sống tới tuổi này, đạt tới địa vị hôm nay.
Mà một bộ phận gồm những người trung thành và tận tâm sẽ chuyển vào bóng tối, gia nhập rồi sau đó nắm quyền chủ đạo của tổ chức Thiên Ảnh, không ngừng ở kinh thành trù tính.
Tuy nhiên Sở Dao có một vấn đề không nghĩ ra: “Nhưng vì sao Thiên Ảnh muốn giết Hạ Lan phu nhân diệt khẩu, ngay cả tiểu cữu cữu cũng phải gạt?”
Bánh trôi đang ở trong miệng, Khấu Lẫm nói chuyện có chút lúng búng: “Bởi vì cha quá lợi hại! Bọn họ muốn để cha tài bồi và nâng đỡ Tạ Tòng Diễm, nhưng lại sợ bị cha phát hiện mục đích chân thật của bọn họ, cho nên đơn giản ngay cả Tạ Tòng Diễm cũng gạt luôn để hắn chuyên tâm trưởng thành, sớm ngày ngồi lên vị trí Trung Quân Đại Đô đốc. Đợi thời cơ chín muồi thì mới cho hắn biết chân tướng khiến cha trở tay không kịp, con thuyền tạo phản này không muốn lên cũng phải lên. Nhưng nếu cha sớm biết thì thế cục không dễ khống chế…”
Vốn dĩ đây cũng chỉ là suy đoán của Khấu Lẫm dựa vào giác quan đã được bồi dưỡng qua nhiều năm, cũng không dự tính nói cho Sở Dao quá nhiều. Nhưng hắn thực thích nhìn bộ dáng kinh ngạc của Sở Dao, so với nhìn nàng an tĩnh viết chữ thú vị hơn nhiều. Mà khi hắn phân tích những vấn đề này, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng tia sáng sùng bái trong ánh mắt Sở Dao.
Mới đầu hắn chỉ cảm thấy nàng lo lắng quá thừa, nhưng hiện tại hắn lại thích lôi ra khoe khoang, nhìn thấy tia sáng đấy trong mắt nàng với hắn mà nói là phần thưởng lớn nhất.
“Dao Dao, lần này xem như nàng đã may mắn “chó ngáp phải ruồi”, Hạ Lan phu nhân bị bại lộ thân phận thật sự ngoài dự đoán của chúng ta, sợ là cũng khiến Thiên Ảnh phải chấn động. Thông minh như Liễu Ngôn Bạch, nhất định sẽ vẽ chân dung Hạ Lan phu nhân đưa cho lão ảnh chủ xem xét. Cho nên trước tiên ta “giết” Hạ Lan phu nhân, bí mật đưa về kinh thành.” Khấu Lẫm cười khoái trá, “Hiện giờ, lão ảnh chủ chắc đang lo lắng không biết Tạ Tòng Diễm có phát hiện ra sự thật hay chưa, ta và cha có phải cũng biết? Tất nhiên bọn chúng sẽ phải cuống quít thay đổi kế hoạch, trù tính lại một lần nữa.”
Sở Dao đâu thể nào vui vẻ được, lo lắng nói: “Phu quân, hay là chúng ta không cần đi Phúc Kiến, hồi kinh được không?”
“Đi chứ, cần thiết phải đi.” Khấu Lẫm kiên quyết, “Ta không ở trong kinh, bọn chúng mới có thể thả lỏng tay chân làm việc.”
“Nhưng thiếp lo lắng cha…”
“Yên tâm, đêm đó không phải ta đã lập tức viết thư báo cho cha rồi sao? Dưới tình huống có chuẩn bị trước, thủ đoạn của cha thì ngay cả ta cũng phải quỳ xuống chịu phục đấy!” Khấu Lẫm ăn xong bánh trôi, buông chén đi trở về sau bàn xử án. Thấy Sở Dao định đứng dậy nhường chỗ, hắn đè lại bả vai nàng đứng ở bên cạnh nói, “Nhưng Dao Dao này, hiện tại không đoán được Tạ Tòng Diễm sẽ làm như thế nào, cũng đoán không ra rốt cuộc cha vẫn muốn làm Thủ Phụ hay là…”
Sở Dao rùng mình, vội vàng khẳng định: “Phụ thân tuyệt đối sẽ không có tâm mưu phản, Sở gia mấy trăm năm danh vọng không chấp nhận được phụ thân làm ra hành vi như vậy.”
“Ta cũng nghĩ như thế, hy vọng cha và ta đứng cùng một chiến tuyến.” Khấu Lẫm từ trong chồng công văn lấy ra một tấm bản đồ, chậm rãi mở ra đặt trước mặt Sở Dao.
Sở Dao biết, Khấu Lẫm không phải muốn thảo luận với nàng lộ trình đi Phúc Kiến, bởi vì bản đồ này không chỉ có quốc thổ Đại Lương, mà còn có rất nhiều nước phụ thuộc và đại quốc xung quanh.
Nàng lại muốn đứng lên nhưng Khấu Lẫm lần thứ hai ấn nàng xuống: “Nàng cứ ngồi được rồi.”
Nhưng Sở Dao như “đứng đống lửa ngồi đống than”, nàng biết Khấu Lẫm sắp nói cho nàng nghe những chuyện quốc gia cơ mật.
Sở Dao nhịn không được lên tiếng: “Phu quân, thiếp muốn hỏi một câu đại bất kính.”
Khấu Lẫm gật đầu: “Nàng hỏi đi.”
Sở Dao nói: “Thánh Thượng có được đế vị, chẳng lẽ không phải sử dụng thủ đoạn để đoạt lấy hay sao? Nếu tiểu cữu cữu là nhi tử của Hoài Vương, vậy cùng lắm có muốn lấy lại ngôi vị thì xem như tranh đấu trong Hoàng thất, không thể coi là mưu triều soán vị phải không?”
“Ta căn bản không thèm để ý ai làm Hoàng đế.” Khấu Lẫm mở ra bản đồ, đúng là biết trong lòng nàng nghi hoặc mới lấy bản đồ ra. Hắn chỉ chỉ vào vùng duyên hải phía Đông Nam, “Dao Dao, vùng duyên hải giặc Oa hoành hành không ngừng, thế nhưng triều đình lại không tăng số binh lực đi trấn thủ, nàng có biết nguyên nhân hay không?”
“Bởi vì nguy hiểm lớn nhất của chúng ta đến từ phương Bắc.” Sở Dao chỉ chỉ vị trí Bắc Nguyên.
“Không chỉ là Bắc Nguyên, theo ta thấy, chỉ thêm vài thập niên nữa thì người Nữ Chân Liêu Đông mới là uy hiếp lớn nhất…” Khấu Lẫm lấy bút vòng quanh một vùng rộng lớn trên bản đồ, “Quốc gia của chúng ta nhìn như đi ra từ loạn thế, nhưng trên thực tế loạn trong giặc ngoài, thật giống như con thuyền đang lắc lư nghiêng ngả dưới cơn gió bão, chỉ cần một chút bất cẩn là sụp đổ ngay.”
Giọng nói trầm xuống, hắn muốn nhếch lên khóe môi cười một cái, nhưng cơ bắp lại có chút cứng đờ, cuối cùng giọng điệu có vẻ bất cần đời, “Ta vốn định nói, nếu cứ như vậy thì quyền thế và vàng bạc của ta phải làm sao bây giờ? Ngày lành chẳng phải là sắp chấm dứt? Nhưng nàng hiểu ta quá sâu, ta không ngại nói với nàng mấy câu thiệt tình…”
Sở Dao ngửa đầu nhìn phu quân chăm chú.
“Hiện giờ triều cương chưa chấn động, mặc dù tham quan gian thần có mặt khắp nơi ở mười ba tỉnh của Nam Bắc Trực Lệ, thế nhưng cuộc sống của bá tánh vẫn có thể yên ổn mà trôi qua. Tuy nhiên một khi chiến loạn nổi lên lần nữa, cho dù không rơi đến thảm cảnh nước mất nhà tan ngay lập tức, thế nhưng bá tánh cũng sẽ giống như ta lúc xưa — ăn bữa hôm lo bữa mai suốt mười mấy năm…”
Thu hồi điệu bộ bất cần đời, thần sắc Khấu Lẫm càng lúc càng nghiêm trọng, “Đối với tình hình chính trị, ta đã nói rồi, lập trường của ta là nguyện trung thành với Thánh Thượng. Tạ Tòng Diễm nhục mạ ta là con chó canh cửa bên chân Thánh Thượng, thật ra hắn không hề nói sai, trước nay ta vẫn tự xưng mình là cẩu tặc. Chỉ cần một ngày ta vẫn còn ở vị trí Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, tất nhiên sẽ vì Thánh Thượng bảo vệ tốt biên giới, đừng ai mơ tưởng có thể tác loạn.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!