Bí Ẩn Đôi Long Phượng - Chương 143: Ngu việt (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Bí Ẩn Đôi Long Phượng


Chương 143: Ngu việt (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edited by Bà Còm in Wattpad

Đoạn Tiểu Giang vừa ra bên ngoài, còn chưa đợi Khấu Lẫm và Sở Dao ra cửa bỗng hấp tấp chạy vào, bộ dạng trêu đùa lúc nãy biến mất hoàn toàn, sắc mặt lạnh lùng ghé sát vào người Khấu Lẫm hạ giọng nói: “Đại nhân, chim ưng truyền tin đã tới.”

Khấu Lẫm hơi nhíu mày, đỡ Sở Dao ra khỏi cửa khách điếm.

Sở Dao bắt chước Khấu Lẫm ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt trời chính Ngọ tỏa ánh sáng rực rỡ, vạn dặm không một đám mây, dần dần, một con chim ưng xuất hiện trong tầm nhìn của nàng. Chim ưng kia vẫn tiếp tục bay lượn vòng vòng trên trời cao không đáp xuống mà cũng không rời đi.

Sở Dao nhìn về phía lá cờ nhỏ cắm trên nóc xe ngựa, biết lá cờ này chính là dấu hiệu cho chim ưng tìm đến. Nàng còn biết, sau khi Khấu Lẫm quyết định tới Phúc Kiến liền từ ám vệ doanh trong kinh điều động một ưng đội đến Phúc Kiến trước để dò đường.

Ưng đội ở Cẩm Y Vệ tương đương với đội thám báo. Chim ưng không dễ huấn luyện, ám vệ doanh chỉ có hai con chim ưng, một con ở kinh thành, một con đi theo ưng đội đến Phúc Kiến. Mà hai con chim ưng này chỉ dùng để truyền tin cho Khấu Lẫm. Chim ưng truyền tin rất mau nhưng thực dễ dàng bị chặn lại, vì thế tin tức trọng đại thông thường đều do ám vệ dùng khinh công truyền tin. Một khi sử dụng chim ưng, thuyết minh tin tức đó không những trọng đại mà còn cực kỳ khẩn cấp.

Không biết tin tức này là từ trong kinh đưa tới hay từ Phúc Kiến đưa tới, con tim Sở Dao thắt lại.

Khấu Lẫm vươn cánh tay hơi nhấc lên cao, một tay kia làm dấu hiệu triệu hồi chim ưng. Con chim ưng kia liền phóng thẳng xuống, cách đỉnh đầu một khoảng thì lượn một vòng để ổn định tốc độ, sau đó nhẹ nhàng đậu lên cánh tay Khấu Lẫm.

Khấu Lẫm cởi xuống ống trúc có gắn cơ quan cột trên đùi chim ưng. Loại ống trúc này phải có mật mã để mở ra, bên trong có để hỏa dược. Nếu dùng sức phá hủy thì hỏa dược sẽ phát động thiêu hủy hoàn toàn ống trúc và mật tin bên trong.

Lấy ra mật tin xem kỹ, Khấu Lẫm trầm mặc hồi lâu mới nặng nề nói: “Phúc Kiến không thể đi được.”

“Xảy ra chuyện gì?” Sở Dao thấy thái độ này của Khấu Lẫm, tim càng thắt chặt. Vùng duyên hải Đông Nam xưa nay đều nguy hiểm, vậy mà lúc trước Khấu Lẫm vẫn không lo ngại quyết định đi tới. Hiện giờ ngàn dặm xa xôi đi được đến nơi này, khoảng cách đến đích cùng lắm chỉ là một bước xa, thế nhưng đột nhiên Khấu Lẫm quyết định quay lại?!

“Ngu Khang An mất tích.” Khấu Lẫm đưa mật tin cho nàng.

Sở Dao mở ra mật tin đọc cẩn thận, đồng tử càng lúc càng co chặt lại.

Căn cứ theo tin tình báo, Ngu Tổng binh đã lâu không lộ mặt, bên ngoài phỏng đoán ông ta bị trọng thương, nhưng căn cứ theo những gì điều tra được, ông ta thật ra bị mất tích. Sau khi Ngu Thanh từ Lạc Dương quay về nơi đóng quân ở Phúc Kiến liền lập tức dẫn người ra biển, đi đến khu vực Ma Phong Đảo.

Ở vùng duyên hải có hơn một ngàn đảo lớn bé đủ cả, Ma Phong Đảo chung quanh trải rộng đá ngầm, có tiếng khó đến khó ra. Tiền triều dùng đảo này để cách ly người bệnh hủi, sau khi Đại Lương lập quốc thì bắt đầu lấy đảo này để lưu đày phạm nhân. Hai mươi mấy năm trước, Ma Phong Đảo trở thành cứ điểm của hải tặc — — là hải tặc đến từ bản thổ Đại Lương chứ không phải Oa tặc Đông Doanh.

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

Ngu Thanh vội vàng đi Ma Phong Đảo, phỏng chừng có liên quan đến vụ mất tích của Ngu Khang An. Nhưng Ngu Thanh đã ra biển mười mấy ngày, đến nay vẫn chưa về.

“Ngu Thanh ra biển, vậy người định đến Phi Vân Quan đón Mạnh Quân Quân lại là ai?” Sở Dao lo sợ bất an.

“Có lẽ là đệ đệ của Ngu Thanh, không phải nàng ta có vài đệ đệ hay sao?” Khấu Lẫm không rảnh để suy nghĩ chuyện này, hiện tại vấn đề rất nghiêm trọng chính là — hải tặc và Oa tặc cũng là hạng người có tin tức linh thông, đã đổ bộ đến Đài Châu phủ. Hai thủ lĩnh tối cao của Ngu gia quân đều không có mặt, mà hiện giờ Mạnh Chấn Bang bị giam lỏng, vị trí Chiết Giang Đô Chỉ Huy Sứ không có người nắm quyền, hai gã Đô Chỉ Huy Đồng Tri đều muốn tranh vị, coi bộ không muốn phản công, chỉ án binh bất động chờ đối phương làm lỗi.

Sở Dao cũng vừa lúc từ mật thư đọc được tin tình báo này, càng thêm hoảng hốt: “Oa tặc phân ba đường, trong đó một đường là hướng về phía Kim Trúc?”

Đoàn người Sở Tiêu còn ở Kim Trúc.

“Phải, rốt cuộc từ Đài Châu một đường xuống dưới, Kim Trúc là huyện thành giàu có nhất.” Khấu Lẫm sở dĩ lựa chọn Kim Trúc là vì tiêu chuẩn nghỉ chân trên đường của hắn là phải vào thành nào lớn nhất giàu có nhất, trụ tại khách điếm hoành tráng nhất, “Nhưng cũng không cần lo lắng, Kim Trúc là nơi đóng quân của Kim Trì Vệ Thiên hộ sở.”

“Bọn chúng bao lâu sẽ tới?” Sở Dao nhìn địa danh trong mật thư, có chút xa lạ.

“Có lẽ khoảng chạng vạng.” Khấu Lẫm không hề nhiều lời, vội vàng quay vào khách điếm, nói với chưởng quầy, “Đi tìm Lý trưởng của các ngươi tới đây!”

Chưởng quầy hơi kinh ngạc nhưng lập tức kêu tiểu nhị làm theo.

Chỉ chốc lát sau Lý trưởng tới rồi, còn không đợi hỏi chuyện, Khấu Lẫm liền ra mệnh lệnh: “Thông tri cho bá tánh ở tất cả thôn trại xung quanh, thu thập chút tiền bạc đồ quý giá, bằng tốc độ nhanh nhất di tản vào huyện thành trọng đại gần nhất.”

Lý trưởng nhìn Khấu Lẫm, thấy hắn khí độ bất phàm cũng không dám đắc tội, thắc mắc hỏi: “Vị công tử này…”

Khấu Lẫm trực tiếp từ sau thắt lưng rút ra một lệnh bài.

Đây là lệnh bài của Ngu Thanh, hành sự ở vùng duyên hải, lệnh bài của Ngu Thanh oai phong hơn nhiều so với lệnh bài Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ.

Quả nhiên Lý trưởng khiếp sợ trợn to mắt: “Vị Tướng quân này, giặc Oa lại muốn đổ bộ hay sao?” Khấu Lẫm không kiên nhẫn: “Ít nói nhảm, đi mau!”

“Vâng! Vâng!” Lý trưởng hoảng loạn chạy đi.

Khấu Lẫm triệu hồi Tiểu Hà và tất cả mấy ám vệ tính luôn cả Đoạn Tiểu Giang, đồng loạt giao nhiệm vụ đi khắp nơi báo tin cho dân chúng di tản.

“Chờ ta trong chốc lát.” Còn dư lại hai người họ, Khấu Lẫm trấn an Sở Dao trước rồi một mình chui vào xe ngựa, thay ra áo dài thoải mái trên người mặc vào huyền bào gọn gàng hiên ngang, lấy ra hộp binh khí đeo sau lưng.

Nhảy xuống xe ngựa, Khấu Lẫm tháo ngựa ra khỏi xe, bế ngang Sở Dao nhảy lên lưng ngựa, ôm nàng ở trước ngực, “Dao Dao, ta biết nàng không yên tâm ca ca, ta cũng không yên tâm, còn có Viên Thiếu Cẩn nữa, ta đem hắn rời khỏi kinh thành thì phải bảo đảm an toàn cho hắn. Ta cần thiết tự mình qua tiếp bọn họ, để lại nàng ở nơi này hay giao cho ai ta cũng tin không nổi, chỉ còn cách mang theo mà thôi. Nhưng hiện giờ thời gian gấp rút, chúng ta phải cưỡi ngựa, bằng không có khả năng sẽ đến sau Oa tặc…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN