Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Chương 18: Sự thật
Edited by Bà Còm in Wattpad
Sở Dao vội ra khỏi thư phòng từ cửa sau liền thấy Tạ Tòng Diễm đứng đưa lưng về phía nàng, mà trước mặt là hộ vệ thủ viện liên can đang quỳ xin tha.
“Tiểu cữu cữu!” Lòng bàn tay Sở Dao toát mồ hôi dính nhơm nhớp. Nàng tiến lên chụp lấy ống tay áo Tạ Tòng Diễm khẩn cầu, “Ta cho rằng vụ án của ca ca xảy ra điều gì khúc chiết mà các vị cố ý gạt ta, vì thế mới nghĩ đến nghe một chút. Ta thật sự không biết các vị… Là ta lừa bọn họ, tiểu cữu cữu, tha bọn họ đi…”
Các hộ vệ liên can sợ hãi không thôi, ngày thường bất kỳ hành động khác người nào có quan hệ đến tiểu thư thì cho dù là lão gia hay cữu lão gia cũng đều “mở một mắt nhắm một mắt”. Cho nên mặc dù bọn họ biết tiểu thư có khả năng đang nói dối nhưng vẫn cho qua. Hôm nay tại sao lạ vậy?
Nhìn biểu tình căng chặt của Tạ Tòng Diễm, Sở Dao tiếp tục nói: “Tiểu cữu cữu, ta biết sai rồi.”
Chờ cả nửa ngày Tạ Tòng Diễm rốt cuộc mới mở miệng: “Không có lần sau.”
Các hộ vệ cực kỳ vui mừng, đồng loạt dập đầu.
Cuối cùng Sở Dao mới có thể thở phào một hơi, chợt ý thức được tay mình vẫn còn nắm lấy tay áo của Tạ Tòng Diễm bèn vội vàng buông ra. Chờ các hộ vệ trở lại vị trí cũ, trong viện chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí trở nên quỷ bí dị thường.
Sở Dao đứng bên cạnh Tạ Tòng Diễm, hơi cúi đầu, vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp thu lời giải thích của phụ thân mới vừa rồi. Một tiểu cữu cữu coi như từ nhỏ cùng nhau lớn lên với nàng hóa ra lại là họ Phó chứ không phải họ Tạ, không phải cữu cữu ruột thịt mà là một người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống gì với nàng. Không biết đột nhiên vì sao nàng lại nhớ tới những vấn đề hôm nay Khấu Lẫm đã dò hỏi, lại nghĩ tới Tạ Tòng Diễm chính miệng nói “tâm tư đối với Dao Dao”.
Tâm tư, tâm tư đối với nàng?
Sở Dao bỗng dưng hiểu ra, người mà Khấu Lẫm muốn “dẫn xà xuất động” chính là Tạ Tòng Diễm!
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Tòng Diễm, biết xung quanh đã không còn người nào, mới trực tiếp thấp giọng hỏi ra miệng: “Tiểu… tiểu cữu cữu, người thích ta sao?”
Câu hỏi của Sở Dao không được đáp lại, Tạ Tòng Diễm giống như không nghe thấy, thần sắc như thường duỗi tay sửa lại cổ tay áo thêu hoa văn hình mây.
Tuy nàng hỏi đột ngột nhưng hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý. Từ khi phát hiện người nghe lén là nàng, hắn liền bắt đầu lâm vào trạng thái hỗn loạn thật sâu, trực giác cho hắn biết lời nói của mình đều bị nàng nghe vào tai. Cho tới nay, hắn vẫn là thân cữu cữu của nàng, mà nàng cũng tín nhiệm đối đãi hắn như thân cữu cữu, hiện giờ nàng đã biết tâm tư của hắn, nàng sẽ đối đãi hắn như thế nào? Hắn nên giải thích ra sao? Hắn nên làm thế nào đối mặt? Đứng ở sân viện hứng gió lạnh một thời gian, đầu óc hỗn loạn của hắn đã bình tĩnh trở lại, chẳng qua Sở Dao hỏi thật sự quá thẳng thừng, hắn không biết trả lời ra sao đành phải trầm mặc mà chống đỡ.
Sở Dao trong lòng rõ ràng, Tạ Tòng Diễm phản ứng như vậy tức là cam chịu. Nàng xấu hổ cắn cánh môi dưới, trong lúc nhất thời cũng không biết mình nên có cảm nghĩ gì, nên phản ứng thế nào. Nàng chỉ có thể mở to đôi mắt trong trẻo lẳng lặng nhìn chăm chú Tạ Tòng Diễm. Gió đêm thổi nhè nhẹ, ánh trăng bàng bạc chiếu vào gương mặt cương nghị, dưới đôi mày kiếm dày đen là đôi mắt thâm thúy làm người không thể nào nhìn thấu suy nghĩ trong lòng.
Ở trong trí nhớ của Sở Dao, từ nhỏ Tạ Tòng Diễm luôn có cá tính lãnh đạm như vậy, thế nhưng mỗi khi bồi nàng chơi đùa cũng thường xuyên sẽ nói sẽ cười. Khi đó, Tạ Tòng Diễm vẫn là một thiếu niên mặt mày thanh tú làn da trắng nõn, sau khi nhập quân doanh phơi nắng gió thành một thân màu đồng cổ, lại ở trên chiến trường nhiễm một thân lệ khí, ngay cả gương mặt cũng trở nên sắc bén, tính cách càng ngày càng khó tiếp cận — chớ nói tươi cười, ngay cả lời nói cũng hiếm khi ra nhiều hơn vài câu.
Sở Dao cảm thấy đau lòng, nhưng có một vấn đề quan trọng không thể không nhắc đến: “Tiểu cữu cữu, thật ra Khấu đại nhân tặng lễ vật cho ta, là vì suy đoán có một nam nhân đáng sợ vẫn luôn âm thầm nhìn trộm ta. Sau khi ta té lầu bị thương, Ngu Thanh ở trước mặt mọi người nhục nhã ta, Vĩnh Bình Bá thế tử bị hại khi muốn bàn đến chuyện đính hôn với ta, ca ca bị vu hãm, còn có kẻ ra tiền để bắt cóc ta trên đường hồi kinh…”
Nói đến chính sự, Tạ Tòng Diễm thu liễm cảm xúc, nặng nề hỏi: “Khấu Lẫm hoài nghi là ta?”
Sở Dao gật đầu: “Ta đoán là vậy.”
Khấu Lẫm không biết chân tướng nên hoài nghi Tạ Tòng Diễm là chuyện bình thường. Nếu Sở Dao cũng không rõ nội tình mà chỉ đơn thuần biết Tạ Tòng Diễm có ý với mình thì nàng cũng sẽ nghi ngờ giống vậy. Nhưng hiện tại nàng đã nghe phụ thân nói ra hết thảy sự thật, do đó xác suất là Tạ Tòng Diễm cực kỳ ít ỏi, cho dù nàng không tin phán đoán của mình thì cũng nên tin tưởng phán đoán của phụ thân.
Tánh mạng toàn bộ tộc nhân Sở thị đã sớm cột vào với Tạ Tòng Diễm thành người trên cùng một chiếc thuyền. Nếu Tạ Tòng Diễm muốn chiếm hữu nàng thì hoàn toàn không cần chơi mấy thủ đoạn tâm cơ kia, thật sự chỉ cần một câu chuyện này thôi là đã đủ không chế hết thảy. Phụ thân nàng căn bản có muốn ngăn cũng không được.
Không.
Cứ cho là lui một vạn bước mà lập giả thiết, nếu chuyện này thật sự có liên quan đến Tạ Tòng Diễm thì cũng cần phải giải quyết trong lén lút, không thể để cho Khấu Lẫm tiếp tục tùy ý bắt lấy không buông. Nếu lỡ Khấu Lẫm có thể lôi ra được thân thế thật sự của Tạ Tòng Diễm thì mọi thứ sẽ hoàn toàn sụp đổ — Sở gia, ngoại gia, tất cả đều bị tịch thu tài sản và giết toàn tộc.
Sở Dao lo lắng sốt ruột nói: “Lần sau tái kiến Khấu đại nhân, ta phải tìm lý do nào đó để khiến hắn tin tưởng hắn đã tra sai phương hướng. Đừng nên để hắn tiếp tục điều tra để lôi ra những bí mật nguy hiểm này…”
Tạ Tòng Diễm lập tức xụ mặt: “Việc này không cần ngươi nhúng tay, sau này hãy cách Khấu Lẫm thật xa. Hắn là một quyền thần cực kỳ gian trá khiến cho ta, cha ngươi bao gồm cả Viên Thủ Phụ đều phải vì hắn mà đau đầu, ngươi là một nữ tử khuê phòng thì lấy đâu ra tự tin đấu trí với hắn? Chỉ dựa vào một chút ranh mãnh giống như hôm nay để điều khiển hắn à?”
Sở Dao cảm thấy mình bị quở trách không đúng tí nào, muốn phản bác nhưng bao nhiêu tự tin của nàng trong buổi tối hôm nay đã bị đả kích không còn dư thừa bao nhiêu. Cục diện đấu tranh trong triều đình đẫm máu và hắc ám hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, sau này nàng phải lưu tâm nhiều hơn nữa để tránh giúp không được gì mà còn kéo chân sau.
“Huống chi, Khấu Lẫm cũng không hoàn toàn tìm lầm phương hướng, ít nhất hắn đã nhìn ra ta… có ý với ngươi.” Sau bốn chữ này, thanh âm của Tạ Tòng Diễm rốt cuộc đã mất đi chút trầm ổn, “Hơn nữa việc ngươi bị té lầu năm đó, đích xác có liên quan đến ta.”
Sở Dao hơi giật mình, vô thức vuốt ve đầu gối chân trái: “Sao?”
Hai mảnh môi mỏng run rẩy, Tạ Tòng Diễm do dự một hồi, chăm chú nhìn tay nàng xoa đầu gối: “Khi ta tiến vào phủ Thượng thư, ngươi và A Tiêu mới vừa qua hai tuổi, ta coi như đã nhìn ngươi trưởng thành. Trong lòng biết ngươi không phải là ngoại chất nữ của ta, ta xem ngươi như muội muội ruột thịt mà yêu thương.”
Sở Dao nhẹ nhàng gật đầu: “Ta biết.”
Khi phủ Trấn Quốc Công bị tịch thu tài sản và giết cả nhà, Tạ Tòng Diễm hãy còn rất nhỏ, bởi vì quan hệ đến thân phận nên hắn vẫn luôn sống ẩn núp gần như không tiếp xúc với người ngoài huống chi là hài tử cùng tuổi. Cho đến khi vào phủ Thượng thư gặp được Sở Dao luôn thích quấn lấy hắn chơi đùa, mới đầu khiến hắn cảm thấy rất phiền nhưng dần dần trở thành thói quen. Tiểu nha đầu xinh xắn dễ thương thích cười hoạt bát làm hắn từ từ tìm về cảm giác sống như người bình thường.
“Khi đó ngươi rất thích nhảy múa, thường xuyên múa cho ta xem, còn nói sau này chỉ múa cho một mình ta mà thôi, ta tin đó là thật sự.” Tạ Tòng Diễm dời tầm mắt khỏi đầu gối của nàng nhìn về phía thư phòng ở lầu hai, “Nhưng có một hôm ta bắt gặp ngươi múa cho Ngu Thanh xem, ta cực kỳ tức giận đùng đùng quay trở lại phòng. Lưu ma ma dò hỏi vì sao ta tức giận, ta liền đem việc này tuôn ra, còn thuận miệng nói một câu, ta muốn đi… muốn đi đánh gãy chân của ngươi…”
Nghe đến đó tim Sở Dao chợt đập tăng tốc, ngón tay không tự giác run rẩy.
“Ta chỉ là nói một câu dỗi hờn mà thôi, Dao Dao, thật sự chỉ là một câu dỗi hờn, rốt cuộc khi đó ta cũng mới có mười bốn tuổi…” Tạ Tòng Diễm không dám nhìn biểu tình của nàng, chỉ hơi ngửa đầu nhìn gác mái, ánh mắt có chút dại ra, “Nhưng lời này mới nói ra có ba ngày thì ngươi xảy ra chuyện…”
Cũng từ khi đó Tạ Tòng Diễm không bao giờ dám tùy ý tiết lộ cảm xúc của mình, cũng không bao giờ dám nhiều lời. Cho dù sắp nghẹn muốn chết nhưng hắn cũng lựa chọn giấu mọi cảm xúc ở trong lòng.
“Lưu ma ma là nhũ mẫu của ta, là người thân cận duy nhất bên cạnh ta. Bà ấy sẽ không giống những người khác lúc nào cũng dạy ta mọi chuyện lấy đại cục làm trọng rồi bắt ta phải ẩn nhẫn, ở trong mắt trong lòng bà ấy chỉ có ta. Ở trong nhận thức của bà ấy cho rằng ngươi chọc giận ta nên phải chịu trừng phạt, cho dù ngã chết cũng xứng đáng, vừa lúc tránh cho ta khỏi bị mê muội mất hết ý chí. Lưu ma ma tùy ý làm bậy khiến cho phụ thân ngươi tra ra thân phận của ta, làm ảnh hưởng đến kế hoạch khiến chúng ta suýt nữa thua hết cả bàn cờ. Phụ thân ngươi lấy chuyện tố giác ra áp chế ta, buộc ta phải giết Lưu ma ma, những người phía sau ta cũng nhất trí tán đồng, cho rằng giữ lại Lưu ma ma bên cạnh ta là một tai họa. Nhưng thỏa hiệp lớn nhất ta có khả năng làm được cũng chỉ để bà ấy rời khỏi phủ Thượng thư, rời khỏi ta.”
Tạ Tòng Diễm nói xong rốt cuộc cố gắng lấy hết dũng khí nhìn về phía Sở Dao, “Thực xin lỗi Dao Dao! Mấy năm nay ta vẫn luôn nhờ người tìm kiếm hỏi thăm thần y, ta thề, ta nhất định sẽ chữa khỏi chân ngươi.”
Trên gương mặt tái nhợt của nàng không có một tia biểu tình, hắn nhìn đôi nắm tay siết chặt của nàng, hiểu được thời khắc này cảm xúc của nàng cực kỳ kích động. Tạ Tòng Diễm thật vô cùng hy vọng nàng có thể mắng hắn vài câu, hoặc là cho hắn mấy bạt tai.
Sở Dao lại chỉ hỏi: “Vậy chuyện Ngu Thanh…”
“Ngoại trừ vụ té lầu, tất cả những chuyện sau này không có bất cứ liên quan gì đến ta.” Tạ Tòng Diễm đột nhiên duỗi tay ôm vai nàng bế ngang nàng lên. Hắn biết nếu mình không đưa tay ra thì sợ nàng không đứng nổi nữa, “Mấy ngày nay ta cũng đang điều tra đến tột cùng là ai muốn ra tay với ngươi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phủ chờ đợi, chớ cho đối phương cơ hội thừa dịp là được.”
Tạ Tòng Diễm vừa nhẹ giọng dặn dò vừa bế nàng ra ngoài sân trước.
Sở Dao gắt gao cắn môi không nói một lời, hắn không biết ngay lúc này trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì. Mùi hương thuốc nhàn nhạt hòa lẫn với hương thơm sâu kín của cơ thể quanh quẩn bên mũi hắn, trước khi trong lòng xuất hiện dao động, Tạ Tòng Diễm vội vàng nín thở.
Ghế kiệu vẫn còn chờ tại chỗ, hắn thật cẩn thận đặt nàng lên trên đệm mềm, dặn dò gia phó: “Đưa tiểu thư trở về phòng.”
Gia phó đồng thanh thưa “Vâng”, nâng ghế kiệu lên bước nhanh rời đi.
Tạ Tòng Diễm chăm chú nhìn theo bóng dáng của nàng đi xa, lại nhìn xuống đôi tay của mình, hương thơm và độ ấm vẫn còn lãng đãng vây quanh.
Giống như vô số lần hắn đã từng âm thầm cảnh cáo mình nhất định phải lấy đại cục làm trọng, nhất định phải vứt đi tư tình nam nữ, nhưng thân ảnh đơn bạc kia lại vẫn khiến hắn luôn thương nhớ đêm ngày, vứt đi không được.
Sở Dao trở lại phòng, đóng cửa lại. Không có châm đèn, trong bóng đêm nàng sờ soạng đi đến mép giường, vẫn ngồi thật lâu không nhúc nhích.
Hôm nay đi nhiều, chân trái đau xuyên tim, đau đến nỗi nước mắt không ngừng dâng đầy trong hốc mắt. Nhịn rồi lại nhịn, thật sự nhịn không được nữa rồi, nàng đổ người xuống giường, vùi mặt vào trong chăn gấm thấp giọng òa khóc.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Cùng lúc đó, Khấu Lẫm mang theo Cẩm Y Vệ mới từ Đông Cung ra tới liền có cung nữ ngăn đường, nói là Công chúa Dung An bảo rằng trong tẩm cung có quỷ ám, thỉnh hắn đến đó một chuyến.
“Có quỷ thì đi tìm đạo sĩ, tìm bản quan làm cái gì?” Khấu Lẫm không kiên nhẫn quăng lại một câu, nhấc chân liền đi.
Ra khỏi cửa cung thì ở sát tường thành phía tây có một hàng cọc gỗ chỉnh tề, ngựa của mọi người đều được cột ở đó. Khi tới là mười sáu kỵ mã, hiện giờ chỉ còn lại có mười lăm, con ngựa bị mất đi chính là Đại Uyên hãn huyết bảo mã danh tiếng của Khấu Lẫm.
Đoạn Tiểu Giang đang muốn chạy đi hỏi thủ thành vệ, Khấu Lẫm lại khoát tay: “Không cần.”
Đoạn Tiểu Giang hướng theo ánh mắt của Khấu Lẫm, xa xa nhìn thấy Công chúa Dung An mặc nam trang đang vung roi ngựa, cưỡi lên lưng Ðại Uyên bảo mã danh tiếng, hất mặt chậm rãi đi tới.
Cẩm Y Vệ vội vàng hành lễ vấn an.
Công chúa Dung An đứng thứ ba, thường được xưng là Tam Công chúa, nữ nhi duy nhất của Hoàng Hậu, được Thánh Thượng cực kỳ sủng ái.
Nàng cưỡi ngựa vây quanh Khấu Lẫm dạo một vòng, dương dương tự đắc cười thoải mái: “Như thế nào, ngươi không phải nói hãn huyết bảo mã này chỉ cho nam nhân cưỡi thôi sao, hiện tại còn không phải đang ngoan ngoãn nghe lời Bản công chúa?”
Khấu Lẫm lạnh lùng: “Xuống ngay!”
Công chúa Dung An hất cằm: “Đã nói qua, nếu ta thu phục được con ngựa này, ngươi phải…”
“Còn không xuống ngựa?!”
Bị Khấu Lẫm trừng, Dung An co rúm lại: “Vậy ngươi lại đây đỡ ta xuống.”
Khấu Lẫm không hề do dự, đi tới trước vươn ra cánh tay.
Đoạn Tiểu Giang ở một bên nhìn, chớp chớp mắt, cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay đại nhân nhà bọn họ sao quá dễ nghe sai khiến thế nhỉ?
Lại thấy Công chúa Dung An đưa tay về phía cánh tay chìa ra của Khấu Lẫm, đầu ngón tay thế nhưng bung ra ba ngân châm, nhanh nhẹn vung tay bắn thẳng về phía yết hầu của Khấu Lẫm.
Nhóm Cẩm Y Vệ kinh hoảng thất sắc, tức thì minh bạch Công chúa Dung An là thích khách dịch dung giả trang!
Ngay cửa Hoàng thành có thích khách giả trang Công chúa muốn ám sát đương triều Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, thích khách này điên rồi hay sao?!
Khấu Lẫm sớm có phòng bị, hơi nghiêng người một cái liền tránh được, cùng lúc đó cánh tay kia cong lại rồi giơ lên, tập trung nội lực, khuỷu tay đột nhiên thúc vào ngực thích khách kia.
Ngực thích khách bị đau nhức, nhịn không được phát ra một tiếng rên khàn khàn — — là một nam nhân! Tay cầm ngân châm bị Khấu Lẫm tùy ý khéo một cái, cánh tay nháy mắt trật khớp.
Khấu Lẫm lôi thích khách từ lưng ngựa quăng xuống đất như quăng ngã một cái bị rách, nhìn hắn trên mặt đất run rẩy nấc lên mấy cái, cười âm trầm: “Thế nào, có phục hay không?”
Thích khách chảy mồ hôi lạnh xin tha: “Phục phục phục!”
“Cạch!” Khớp xương tay hắn lại một lần nữa trở lại vị trí cũ.
“Đa tạ đại nhân thủ hạ lưu tình.” Thích khách run rẩy đứng dậy, xoay xoay cổ tay, từ trên mặt xé xuống một lớp da, lộ ra dung mạo anh tuấn vốn có.
Nhóm Cẩm Y Vệ rút đao định xông lên liền đồng loạt dừng lại bước chân, nhìn rõ nam tử phong thần tuấn lãng này, kinh ngạc hô lên: “Lục Bách hộ?”
Thế nhân gọi Đoạn Tiểu Giang là cánh tay trái của Khấu Lẫm, vậy thì dĩ nhiên còn có cánh tay phải, chính là vị Lục Thiên Cơ trước mắt.
Nghe nói hai người đều là cao thủ số một số hai trong chốn giang hồ, tuy nhận bổng lộc triều đình nhưng chỉ nghe Khấu Lẫm sai phái. Lúc trước Khấu Lẫm bị bãi quan bắt hồi nguyên quán đóng cửa ăn năn, hai người theo hắn cùng đi Dương Châu. Nhưng khi hồi kinh lại chỉ thấy Đoạn Tiểu Giang, không thấy Lục Thiên Cơ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!