Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Chương 193: Giao Tình
Thời gian cấp bách, Khấu Lẫm nuốt hết sự bực bội xuống bụng, hơi cúi đầu nhíu mày vuốt ve lòng bàn tay, vắt hết óc nghĩ biện pháp để xoay chuyển cục diện trước mắt. Bất luận nhìn từ góc độ nào thì đây vẫn là một tử cục.
Nhưng tùy cơ ứng biến là thế mạnh nhất của Khấu Lẫm, càng đẩy hắn vào ngõ cụt thì bộ não hắn càng vận động nhanh hơn. Từ xưa đến nay hắn thích chơi trò liều mạng, cho rằng phương thức này có thể kích phát tiềm năng của hắn.
Ví dụ như hiện tại, tuy đầu óc hắn như một mối tơ vò, nhưng khi tia mắt quét về phía Lục Thiên Cơ là hắn đã hình thành một kế hoạch gỡ rối.
– – — Lúc này trong khoang không người, để Lục Thiên Cơ giả trang thành Tạ Tòng Diễm ra tay tấn công chính mình.
Giang Thiên Dữ là thành viên kỳ cựu cấp cao của Thiên Ảnh, nhất định biết thân phận chân chính của Tạ Tòng Diễm, cũng biết chuyện Sở Hồ ly tới giám quân. Vì thế “Tạ Tòng Diễm” xuất hiện cũng không đột ngột, đã vậy còn biểu hiện muốn cùng Thiên Ảnh đứng về một phe.
“Tạ Tòng Diễm” muốn giết chính mình là vì thù riêng, nhưng mà giao dịch chưa hoàn thành thì Giang Thiên Dữ chắc chắn ngăn cản, cũng không dám gây thương hại cho Tạ Tòng Diễm. Vì thế chỉ có cách phải thả Khấu Lẫm mình đây rời đi, tạm dừng cuộc giao dịch hoặc ước định lại một ngày khác. Lục Thiên Cơ vẫn có thể theo hắn về hang ổ.
Giang Thiên Dữ chưa bao giờ tiếp xúc với Tạ Tòng Diễm nên không dễ phân biệt thật giả, mà Lục Thiên Cơ lại quen thuộc với Tạ Tòng Diễm nên càng dễ giả dạng hơn so với phải làm Nhạc Đằng. Đến lúc đó, phe ta sẽ tấn công hang ổ của bọn chúng, bắt giữ đồ đệ của Giang Thiên Dữ, vậy hắn còn có thể không chịu giải cổ cho mình hay sao?
Cho dù không chịu giải cổ cũng không sao, ở Nam Cương người biết dùng cổ không chỉ có một mình Giang Thiên Dữ. Lục Thiên Cơ nằm vùng ở Thiên Ảnh, mấy năm trước cũng đã mời không ít cổ sư về kinh thành. Chỉ là bản thân Khấu Lẫm mình đây phải chịu đau khổ thêm một thời gian.
Đây thật sự là một kế hoạch cấp cứu tốt, nhưng đáng tiếc lại không thể thực hiện được. Lục Thiên Cơ không phải thủ hạ của mình, hắn là Đại thủ lĩnh thân quân ám vệ, là đầu đàn của đội thám tử chỉ trung thành phục vụ cho Đế vương. Làm theo kế hoạch kia có nghĩa là phải bại lộ thân phận cô nhi của Hoài Vương, sẽ mang đến họa sát thân cho Tạ Tòng Diễm. Khấu Lẫm không xác định Lục Thiên Cơ có mật báo cho Thánh Thượng hay không, vì thế vẫn không dám cho hắn biết nội tình.
Ngẫm nghĩ đến đây trong lòng Khấu Lẫm không khỏi có chút áy náy, thân là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, hắn vốn có chức trách phải mật cáo việc này cho Thánh Thượng.
“Ta hiểu rồi.” Lục Thiên Cơ cũng đang trầm tư bỗng nhiên mở miệng.
“Nói.” Đôi mắt Khấu Lẫm sáng ngời, quả thật là “một người kế đoản, hai người kế trường”.
Lục Thiên Cơ giống như bừng tỉnh đại ngộ, cười hí hửng: “Hóa ra Sở Thượng Thư cắm đoản kiếm ngoài miệng cá là ý bảo miệng ngươi thật đê tiện.”
“Ngươi đang nghiêm túc đó hả?” Khấu Lẫm không rảnh lo tức giận, khóe miệng trễ xuống, “Hiện tại là thời điểm để suy nghĩ về vấn đề này sao?”
“Bằng không ngươi còn làm được cái gì?” Lục Thiên Cơ cười nhạo, “Ta biết ngươi nhiều biện pháp, nhưng ta cảm thấy ngươi vẫn cứ nên an tĩnh mà làm con cá mặn, đừng nhảy đong đỏng lên nữa, chờ hậu chiêu của Sở Thượng Thư là được. Đó chính là nhạc phụ của ngươi, là người ngươi kêu bằng “cha”, cho dù ném mặt mũi chịu thua cũng không sao.”
“Không sao?” Khấu Lẫm căm giận liếc một cái sắc như dao muốn xẻo thịt hắn, “Ngươi đúng là “đứng thẳng nói chuyện nên không đau lưng”, nếu lão Hồ li là nhạc phụ của ngươi mà hại ngươi như thế, chỉ sợ ngươi còn nhảy lên cao hơn ta nhiều.”
Lục Thiên Cơ nhún vai, nhướng mày: “Nếu ta là tế tử của Sở Thượng Thư, vì sao ông ấy phải đưa cá mặn cho ta? Rốt cuộc trước nay về công sự ta chưa từng trêu chọc ông ấy, với tính cách của ta, có lén lút cũng chắc chắn sẽ hiếu kính lễ nhượng ông ấy, vì sao ông ấy phải gây khó xử cho ta? Nói đến cùng, vẫn do ngươi đối nhân xử thế có vấn đề, bị người ghét cẩu ghét không phải không có nguyên nhân.”
Khấu Lẫm đen mặt: “Cùng nhau làm quan trong triều, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, lúc ấy ta nào biết đâu ta sẽ làm tế tử của ông ấy?”
Lục Thiên Cơ cười: “Ngươi nên sớm biết câu “Thiên kim khó cầu” chính là đạo lý như vậy, cho nên lần này phải ráng “một sự nhịn chín sự lành” đi thôi, “oan oan tương báo” đến khi nào mới chấm dứt?”
Khấu Lẫm giận dỗi: “Vậy không được.”
Lục Thiên Cơ nhíu mày thở dài: “Ngươi cũng không nghĩ đến à, ngươi là một tế tử đi ở rể, cả ngày cứ đấu đá với nhạc phụ không dứt, vậy ngươi có suy xét đến nỗi lòng của A Dao hay không? Là người bị kẹp ở giữa, nàng có bao nhiêu khó xử ngươi biết chưa?”
Nói trúng điểm mấu chốt, Khấu Lẫm lâm vào trầm mặc.
Lục Thiên Cơ trộm quan sát hắn đang cụp mắt xuống, lại khuyên nhủ: “Theo như ta thấy, không bằng nhân cơ hội này để Sở Thượng Thư được xả cơn tức trong lòng, sau này cuộc sống của mọi người đều sẽ tốt hơn.”
Khấu Lẫm nhíu mày, đích xác đang nghiêm túc tự hỏi.
Lục Thiên Cơ vỗ vỗ vai hắn, lại khuyên hắn nhẫn nhịn nhất thời thì gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao đất rộng.
Cuối cùng, Khấu Lẫm cắn răng quyết định nhịn xuống vì Sở Dao: “Lần này thôi đấy, tương lai nếu ông ấy lại can thiệp vào nội vụ của Cẩm Y Vệ, ta tuyệt đối sẽ không lùi bước.”
“Được được được, sau này Sở Thượng Thư lại làm như thế, cho dù ngươi có thể nhịn thì ta cũng không nhịn được.” Lục Thiên Cơ quả thật muốn lau mồ hôi.
Hắn cũng thật sự hết ý kiến, một bên là Thiên Ảnh, một bên là Cẩm Y Vệ, hai bên đang đối chọi gay gắt chạm vào là thế cục sẽ nổ tung rất ác liệt, thế mà hắn phải ở chỗ này tận tình khuyên bảo người ta hòa giải mâu thuẫn gia đình?
Khấu Lẫm đã quyết định xong liền thản nhiên đối mặt: “Ngươi mau rời khỏi đây.”
Lục Thiên Cơ lắc đầu: “Ta sẽ lưu lại đây với ngươi, sau đó không biết sẽ phát sinh chuyện gì, ngươi lại còn trúng cổ.”
Khấu Lẫm gạt đi: “Ta là lợi thế của Giang Thiên Dữ, hắn sẽ không làm gì ta đâu. Ngươi trở về thương lượng hành sự với Tiểu Giang thì ta cũng có thể yên tâm hơn.”
Lục Thiên Cơ trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Vậy ngươi tự mình bảo trọng.”
Vào đọc ở w,a,t,t,p,a,d để ủng hộ b,à,c,ò,m
Phía bên thuyền của Cẩm Y Vệ, Nhạc Đằng tự phi thân lên thuyền nhưng nãy giờ vẫn phải đứng trên sàn tàu chờ đợi. Đám Cẩm Y Vệ lấp kín cửa khoang, nói là phải đợi xác định xong Khấu Lẫm an toàn mới bằng lòng dẫn hắn nghiệm “Hàng hóa”.
Đợi Lục Thiên Cơ trở về, Nhạc Đằng liếc đám Cẩm Y Vệ: “Thế nào? Hiện tại có thể đi xem Sở phu nhân chưa?”
Lục Thiên Cơ giũ tay áo bị bắn bọt nước, không trả lời hắn chỉ đi vào khoang nói chuyện với Đoạn Tiểu Giang.
Mí mắt Đoạn Tiểu Giang giựt tưng tưng: “Sở Thượng Thư cũng thật là, bây giờ đang là thời điểm nào mà còn cố chấp khiến cho đại nhân nan kham… Vậy hiện tại phải làm sao?”
Lục Thiên Cơ nhìn ra bên ngoài: “Đại nhân sẽ nói cho Giang Thiên Dữ biết xác chết của Sở phu nhân bị Sở Thượng Thư đánh tráo. Nhưng trước tiên hãy thử bức bách Nhạc Đằng một chút, nếu uy hiếp không được thì giữ lại làm con tin.”
“Ừ.” Đoạn Tiểu Giang lập tức sai người mời Nhạc Đằng vào khoang — — không thể ở bên ngoài động thủ, tuy có tầng tầng lớp lớp buồm che đậy nhưng cũng không xác định Giang Thiên Dữ cầm ống kính Tây Dương có thể nhìn thấy hay không.
Nhóm Cẩm Y Vệ canh giữ bên ngoài cửa khoang tách ra hai hàng, chừa ra một con đường ở giữa. Nhạc Đằng mới vừa đi vào, Cẩm Y Vệ liền ngăn trước cửa lần nữa.
Mà Nhạc Đằng vừa bước chân qua ngạch cửa thì một thanh Tú Xuân đao đã đặt lên cổ hắn như một làn gió, vẽ ra một đường máu.
Nhạc Đằng trừng to đôi mắt, không dám nhúc nhích: “Các ngươi muốn làm gì?!”
Người cầm đao là Tiểu Hà che mặt, ánh mắt đằng đằng sát khí: “Rống cái gì? Leo lên vọng đài ra hiệu cho sư phụ ngươi, bằng không lão tử băm vằm ngươi ra!”
Nhạc Đằng giật mình: “Nếu các ngươi giết ta, đại nhân nhà các ngươi cũng sẽ chết!”
Đoạn Tiểu Giang ôm cánh tay cười lạnh: “Nếu đại nhân chết, sư phụ ngươi tìm ai đòi vật thí nghiệm của hắn? Ở trong lòng sư phụ ngươi, vật thí nghiệm quan trọng hay ngươi quan trọng hơn, chẳng lẽ ngươi không hiểu?”
“Xem dáng vẻ các ngươi, coi bộ không mang đến “Hàng hóa” chứ gì?” Nhạc Đằng đâu phải là “đèn cạn dầu”, bằng không Giang Thiên Dữ cũng sẽ không phái hắn tới: “Nếu ta đánh tay ra hiệu xong, quay xuống sợ rằng chắc chắn sẽ mất mạng. Không nghe theo các ngươi thì có cơ hội giữ được mạng sống lớn hơn.”
Đám Đoạn Tiểu Giang cũng không thèm uy hiếp tiếp, vốn dĩ đã biết không được tác dụng gì, chỉ thử một lần cho có lệ mà thôi. Đang chuẩn bị trói lại Nhạc Đằng thì Cẩm Y Vệ canh giữ ở đuôi thuyền đi vào thì thầm với Đoạn Tiểu Giang.
Đoạn Tiểu Giang ngẩn ra, dặn dò Tiểu Hà canh giữ Nhạc Đằng cẩn thận rồi quay sang thì thầm với Lục Thiên Cơ: “Tạ Tòng Diễm tới.” Nói xong vội vàng đi ra khỏi khoang.
Đến mép thuyền, Đoạn Tiểu Giang tiếp nhận ống kính Tây Dương do thuộc hạ truyền lại, quả nhiên nhìn thấy một con thuyền phía xa, Tạ Tòng Diễm mặc y phục đen tuyền đang sánh vai đứng với một lão nhân đã qua tuổi sáu mươi.
Hai con thuyền nhỏ được binh sĩ hạ xuống nước, đang chèo về hướng thuyền của Cẩm Y Vệ. Một con thuyền nhỏ chèo cách thuyền lớn khoảng một phần ba thì dừng lại, một con thuyền kia tiếp tục chèo đến gần thuyền Cẩm Y Vệ.
Đoạn Tiểu Giang hiểu ra ngay Tạ Tòng Diễm đang chuẩn bị thi triển khinh công bay qua, hai con thuyền nhỏ dùng để trên đường đặt chân mượn lực.
Thuyền của Cẩm Y Vệ và thuyền của Giang Thiên Dữ là đầu thuyền đối mặt với đầu thuyền. Giang Thiên Dữ đứng trên vọng đài cầm ống kính Tây Dương cũng chỉ có thể nhìn đến đầu thuyền của Cẩm Y Vệ. Mà Tạ Tòng Diễm từ phía sau thuyền Cẩm Y Vệ lại đây, phải dừng ở phía xa như vậy thì Giang Thiên Dữ mới nhìn không tới.
Đoạn Tiểu Giang hướng về Tạ Tòng Diễm khoa tay múa chân ra dấu “Không thành vấn đề”, ra lệnh cho Cẩm Y Vệ cầm súng kíp và nỏ tiễn toàn bộ lui về phía sau. Ngay lập tức, hai thân ảnh bay thành ba đường vòng cung giữa không trung rồi dừng ở trước mặt hắn, đúng là Tạ Tòng Diễm và lão nhân trông rất quắc thước.
Đoạn Tiểu Giang ôm quyền hành lễ: “Tạ Tướng quân.” Lại vô cùng tò mò về thân phận của lão nhân, sau khi thi triển khinh công mà hơi thở của ông lão vẫn rất điều hòa, có thể biết là vị có nội công rất cao.
Tạ Tòng Diễm không nói lời vô nghĩa: “Kẻ đến nghiệm thi ở đâu?”
Đoạn Tiểu Giang cũng không hỏi nhiều, chỉ dẫn đường: “Mời Tạ Tướng quân.”
Tạ Tòng Diễm nhường đường cho lão nhân: “Từ tiền bối, mời.”
Lão nhân họ Từ cũng không khách sáo, đi trước một bước. Tiến vào trong khoang, Nhạc Đằng đã bị trói lại, miệng cũng bị nhét giẻ. Lão nhân không nói hai lời, đi đến trước mặt hắn rút ra miếng giẻ bịt miệng, bóp hàm dưới khiến cho hắn hé miệng, cứng rắn đổ vào một lọ thuốc nước vô sắc vô vị.
Chỉ chốc lát sau, Tạ Tòng Diễm đơn giản phun ra hai chữ: “Mở trói.”
Tiểu Hà vô cùng bất mãn với bộ điệu chỉ huy ra lệnh của hắn nên vốn không muốn động, nhưng thấy Đoạn Tiểu Giang đưa mắt ra hiệu mới trợn trắng mắt cởi trói cho Nhạc Đằng.
“Các ngươi cho ta uống cái gì?”
Thân là Vu y, từ khi nước thuốc vào bụng thì Nhạc Đằng liền bắt đầu vận công cảm giác, lại không phát hiện ra bất cứ dị thường nào. Hắn cho rằng mình chỉ bị rót một lọ nước biển, Cẩm Y Vệ muốn bố trí nghi trận để áp chế hắn ra hiệu cho sư phụ.
Bỗng nhiên lão nhân họ Từ vung lên tay áo rộng, một chiếc chuông đồng màu vàng đất từ trong tay áo trượt ra. Lão nhân cầm lấy chuông đồng dùng sức rung lắc trước mắt Nhạc Đằng.
“Leng keng”, chuông đồng tuy nhỏ nhưng bởi vì được làm bằng chất liệu tốt nên tiếng kêu thật vang, dư âm cực dài. Nhạc Đằng có cảm giác như bị ngã xuống biển, tai mắt mũi miệng bị nước mặn ào ạt ập vào, đánh sâu vào cân não khiến hắn nửa mê nửa tỉnh.
Lão nhân chậm rãi hỏi: “Ngươi tên gì?”
Nhạc Đằng hốt hoảng: “Nhạc, Đằng.”
Đoạn Tiểu Giang quan sát biểu tình biến hóa của Nhạc Đằng, rõ ràng là bị thao túng thần trí. Hắn hít sâu một hơi, đây là tà thuật của Thiên Trúc, cũng có hiệu quả như tà thuật lúc trước kẻ cắp đã sử dụng ở thành Kim Trúc khi bắt cóc Sở Dao và Mạnh Quân Quân, nhưng rõ ràng vị lão nhân này lợi hại hơn. Kẻ cắp kia chỉ có thể làm người mất đi ý thức nhưng lão nhân lại có thể thao túng ý thức.
Đoạn Tiểu Giang đã hiểu xác chết của Sở phu nhân bị tráo như thế nào — — bọn họ đợi ở doanh địa nên không có tâm quá đề phòng về chuyện ăn uống, có lẽ bị lão nhân này hạ thuốc nước mà không biết, chẳng những xác chết biến thành cá mặn, còn thuận tiện hỏi ra toàn bộ kế hoạch của Khấu Lẫm.
Tuy nhiên thuốc nước này khẳng định không dễ dàng điều phối, thi triển tà thuật Thiên Trúc cũng cực kỳ tiêu hao nội lực, có thể thấy bàn tay lão nhân cầm chuông bị run rẩy nhẹ, mặt mày vốn hồng hào thì hiện tại trên trán nhăn nhúm tựa như vỏ cây khô.
Lão nhân là do Sở Thượng Thư cố ý mời đến? Thời gian không kịp.
Cho nên lần này Sở Thượng Thư xuôi nam giám quân, bên người ngoại trừ có Tạ Tòng Diễm bảo hộ, còn mời không ít kỳ nhân dị sĩ. Nhưng những người cùng cấp bậc với lão nhân này, sợ là có vung tiền ra cũng chưa chắc mời được. Chắc hẳn Sở Thượng Thư phải vận dụng thế lực ẩn giấu của Sở thị môn phiệt.
“Đi, bước lên vọng đài, ra hiệu cho sư phụ ngươi, sau đó lập tức xuống dưới.”
“Tuân lệnh.”
Nhạc Đằng vẻ mặt ngây ngô thật rất nghe lời xoay người, đi ra ngoài dưới ánh nhìn trân trối của các Cẩm Y Vệ mồm miệng há hốc, bước lên vọng đài, giơ tay ra hiệu, sau đó đi xuống dưới. Hắn mới vừa vào khoang thì Tạ Tòng Diễm rút ra Mạch đao vung lên chém xuống bay đầu.
Đầu người bay ra máu phun như suối. So với sự sửng sốt khi chứng kiến tà thuật, đám Cẩm Y Vệ nhìn cảnh tượng chém đầu thì lại mặt không đổi sắc, ai cũng vô cùng thản nhiên trấn định.
Tạ Tòng Diễm rút ra một cái khăn sạch từ trong tay áo lau khô vết máu, sau đó tra đao vào bao.
Đoạn Tiểu Giang nhìn cái đầu người: “Tạ Tướng quân, chúng ta còn cần hắn đưa đi cỗ quan tài trống kia, bằng không Giang Thiên Dữ sẽ không thả người.”
Từ lão nhân lắc đầu: “Lão hủ không thể thao túng hắn lâu đến thế.”
Tạ Tòng Diễm quét mắt một cái về hướng đám Cẩm Y Vệ: “Không phải các ngươi vốn dự định giết hắn à, phái một người am hiểu thuật dịch dung lên thuyền?”
Đoạn Tiểu Giang câm miệng, ghé tai Tiểu Hà nói vài câu. Tiểu Hà khiêng thân thể Nhạc Đằng lên, lại khom lưng nắm tóc cầm lấy thủ cấp rồi đi xuống khoang đáy cho Lục Thiên Cơ tham khảo. Sau đó, Lục Thiên Cơ dịch dung thành Nhạc Đằng từ khoang đáy đi lên, cùng Tiểu Hà khiêng quan tài.
Tạ Tòng Diễm nhìn chằm chằm Lục Thiên Cơ, ánh mắt nặng nề nhưng vẫn không hỏi gì, chỉ phân phó: “Ngươi hạ thuyền chậm một chút, chờ Khấu Lẫm an toàn xong thì ngươi hãy chèo thuyền nhỏ rời đi, làm được chứ?”
Lục Thiên Cơ ừ một tiếng: “Không thành vấn đề!”
Mời vào w,a,t,t,p,a,d để ủng hộ b,à,c,ò,m
Xa xa, Giang Thiên Dữ đứng trên vọng đài nhìn qua ống kính Tây Dương có thể nhận ra đồ đệ của mình, có thể phân biệt được dấu hiệu tay đã ước định trước, nhưng lại không thể chú ý tới vẻ mặt đờ đẫn của Nhạc Đằng.
Sau khi xác định xong, Giang Thiên Dữ giao ống kính cho thuộc hạ, leo xuống vọng đài trở lại trong khoang thuyền: “Khấu Chỉ Huy Sứ, ta sẽ giải cổ cho ngươi.”
Khấu Lẫm đang chuẩn bị nói rõ với Giang Thiên Dữ giao dịch xảy ra vấn đề, bỗng nhiên nhận được kết quả ngoài dự kiến khiến hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Hay là lão Hồ li lại đưa xác chết trở về?
Tuyệt đối không có khả năng.
Bộ não Khấu Lẫm vận chuyển liên tục nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản. Chờ Giang Thiên Dữ giải cổ xong, hắn cũng bước lên vọng đài, giơ tay làm hiệu cho thuyền Cẩm Y Vệ.
Một bước này xem như hoàn thành.
Giang Thiên Dữ nhìn qua ống kính quan sát Cẩm Y Vệ khiêng quan tài lên thuyền nhỏ, thấy rõ “Nhạc Đằng” cũng lên thuyền, lúc này mới ra lệnh cho thuộc hạ thả thuyền nhỏ xuống: “Khấu Chỉ Huy Sứ, mời.”
Khấu Lẫm tay vịn mép thuyền, đang muốn xoay người đi xuống thì Giang Thiên Dữ lại nói: “Khấu Chỉ Huy Sứ, vốn dĩ ta muốn giết ngươi, một là do Ảnh chủ phân phó, hai là vì báo thù cho đồ nhi. Tuy nhiên sau khi giao thủ với ngươi lần này, ta biết rõ ta không phải đối thủ của ngươi, cho nên ta đã từ bỏ. Sau này sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa.”
Khấu Lẫm mỉm cười chỉ chỉ hắn: “Người thông minh.”
Giang Thiên Dữ ngẩng đầu nhìn trời: “Cho nên hy vọng bước cuối cùng trong cuộc giao dịch không nên xảy ra vấn đề gì. Trên biển mưa gió thay đổi thất thường, không ai có thể bảo đảm chính mình là người bất khả chiến bại.”
“Chỉ cần ngươi không lộn xộn, ta cũng sẽ không lộn xộn.” Khấu Lẫm cũng phát hiện thời tiết biến hóa cực nhanh, nửa canh giờ trước bầu trời còn trong xanh nhìn xa vạn lý, vậy mà hiện giờ mây đen đã giăng đầy, khiến đại dương vốn xanh thẳm bị trải lên một tầng dày đặc sương mù.
“Hy vọng như thế.” Giang Thiên Dữ cười cười nói thêm, “Hôm qua lúc ta giải cổ cho tôn phu nhân, phát hiện trong cơ thể nàng có sự khác biệt.”
Khấu Lẫm nhíu mày: “Có ý gì?”
Giang Thiên Dữ cong nhẹ khóe môi: “Mặc dù mạch tượng chưa hiển lộ, nhưng cổ trùng đã cho ta biết tôn phu nhân thật sự có hỉ. Khấu Chỉ Huy Sứ đã sắp làm cha, nhất định cũng hy vọng bình an không việc gì mà trở về? Không cần thiết vì trừng phạt ta một kẻ bé nhỏ không đáng kể mà mạo hiểm sinh mạng, ngươi nói có phải hay không?”
Hô hấp đột nhiên cứng lại, Khấu Lẫm biết được có lẽ hắn cố ý nhiễu loạn tâm trí của mình, giọng điệu hung ác nham hiểm: “Nếu nội tử thực sự có hỉ, cổ trùng của ngươi…”
“Yên tâm.” Giang Thiên Dữ vuốt ve bình sứ dưỡng cổ đeo bên hông, “Cổ trùng chỉ xâm nhập vào đại não, không tạo thành bất luận ảnh hưởng gì đối với sinh mệnh trong bụng tôn phu nhân.”
“Tốt nhất là như thế.” Đôi mắt đen nhánh của Khấu Lẫm hiện ra tia sáng lạnh lẽo, bàn tay đập trên mép thuyền một cái liền xoay người phi thân xuống, vừa mạnh mẽ vừa phiêu dật đáp lên thuyền nhỏ. Hắn cầm lấy mái chèo đưa con thuyền về hướng Cẩm Y Vệ.
Trong đầu Khấu Lẫm chỉ nghĩ tới lời nói của Giang Thiên Dữ, trong lòng toàn là hình bóng của Sở Dao, hóa ra lại bất tri bất giác áp chế được nỗi kinh hoảng vì sợ nước. Cho dù một cơn sóng to suýt nữa đánh nghiêng thuyền, hắn cũng không chút hoang mang dùng nội lực ổn định.
Cách con thuyền của Thiên Ảnh phía sau càng lúc càng xa, một con thuyền nhỏ chở quan tài từ từ tiến vào tầm mắt. Quan sát cẩn thận, Khấu Lẫm xác định người ngồi trước quan tài chèo thuyền chính là Lục Thiên Cơ. Giữa biển chỉ có hai người bọn họ bèn trực tiếp cao giọng hô: “Sao lại thế này?”
Lục Thiên Cơ cũng hướng về phía hắn hô to: “Tạ Tùng Diễm tới, mang theo một vị cao thủ tà thuật từ Thiên Trúc…”
Khấu Lẫm nghe xong đen mặt: “Lát nữa ngươi hãy sớm nhảy xuống biển, cẩn thận bị bọn chúng bắt được. Súng kíp và mũi tên tuy vô hiệu hóa dưới nước, nhưng một nam một nữ mang mặt nạ đều có võ công cao hơn ngươi.”
Lục Thiên Cơ mỉm cười: “Yên tâm, ta cũng không phải là cá mặn, biết bơi rất tốt.”
Khấu Lẫm lườm hắn một cái: “Nghe Tào Sơn nói, Giang Thiên Dữ nuôi hai con quái ngư dài vài trượng; hai quái ngư kia đều bị hạ cổ nên chỉ đâu đánh đó, lực công kích rất cường đại. Giang Thiên Dữ không dễ lấy ra dùng, nhưng lần này đối diện với sinh tử tồn vong chắc hẳn hắn sẽ mang tới đây, có lẽ ở vùng biển cách đó không xa.”
Đây là Khấu Lẫm nhắm vào điểm mạnh tránh đi điểm yếu, muốn Lục Thiên Cơ đi trước tìm tòi đến tột cùng để tra ra chỗ đặt chân của Thiên Ảnh, chứ căn bản không nghĩ tới trực tiếp xung đột trên biển.
Lục Thiên Cơ khoanh chân ngồi xếp bằng tựa một tăng nhân nhập thiền: “Yên tâm đi, cùng lắm thì ta dịch dung thành một quái ngư, khiến chúng nó xem ta như đồng loại.”
Khấu Lẫm sửng sốt: “Ngươi còn có thể súc cốt dịch dung thành động vật?”
Lợi hại như vậy?
“Đương nhiên không thể.” Lục Thiên Cơ kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi thật sự được giải cổ rồi à, hay cổ trùng vẫn còn bám trong đầu? Ta chỉ nói giỡn giảm bớt một chút không khí khẩn trương, thế nhưng ngươi nhìn không ra?”
Khấu Lẫm mới nghe Giang Thiên Dữ báo cho hắn một cái tin đủ để chấn động tâm tư, nào có tinh thần nói giỡn với Lục Thiên Cơ, bèn dặn dò: “Vậy ngươi cẩn thận, ta về thuyền trước chờ ngươi.”
Một khi Lục Thiên Cơ vừa trốn về thì bọn họ liền nhổ neo ngay, sau lưng còn có một thuyền binh lính tinh nhuệ của Ngu gia do Tạ Tòng Diễm đem tới, Giang Thiên Dữ sẽ không dám truy đuổi.
“Được.”
Hai thuyền nghênh diện tiếp cận nhau, nhưng bởi vì sóng biển quá lớn nên tuy đi ngang qua nhau mà vẫn cách xa nhau khá xa, chỉ gặp thoáng qua.
Trong lòng Khấu Lẫm vẫn luôn bất an, cảm giác vụ này sợ là không dễ dàng chấm dứt như vậy.
Hãy ủng hộ nhà b.à.c.ò.m ở w.a.t.t.p.a.d
Đoạn Tiểu Giang cầm ống kính Tây Dương, đứng ở đầu thuyền nhìn chăm chú vào Khấu Lẫm. Khi thấy thuyền nhỏ của Khấu Lẫm tiến vào phạm vi khả năng cho phép, hắn phi thân lên rồi dùng khinh công đạp nước mà đi, mũi chân liên tiếp điểm nhẹ trên mặt nước, thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển tựa đám mây, cuối cùng thoải mái thư thái đáp trên đầu thuyền nhỏ của Khấu Lẫm. Khi mũi chân tiếp xúc với tấm ván gỗ giống như lá cây rơi xuống đất, thân thuyền không hề thấy đong đưa một chút nào.
Đôi mắt Từ lão nhân mở to, nồng nhiệt vỗ tay tán thưởng: “Thế gian lại có khinh công tinh diệu đến thế!”
Toàn thể Cẩm Y Vệ trên thuyền bao gồm Tiểu Hà đều lộ vẻ đắc ý. Trong lòng bọn họ đều minh bạch Đoạn Tiểu Giang đã dùng bản lĩnh thật, muốn gỡ hòa một ván cho Cẩm Y Vệ. Lão quái nhân này đã dùng tà thuật chơi khăm Cẩm Y Vệ một phen, không thể để Cẩm Y Vệ bị khinh thường.
“Đại nhân, để thuộc hạ chèo đi.”
“Được.” Khấu Lẫm nhường lại vị trí cho Đoạn Tiểu Giang, quay đầu lại nhìn Lục Thiên Cơ, đã không còn thấy bóng dáng.
Khi Khấu Lẫm lên thuyền, tất cả các Cẩm Y Vệ đồng loạt hành lễ: “Đại nhân!”
Khấu Lẫm cởi áo ngoài ướt nhẹp, tiếp nhận y phục sạch sẽ Tiểu Hà đưa qua, vừa mặc vừa không nói một lời đi vào trong khoang.
Khi cổ trùng tiến vào thân thể thì không thấy sao, nhưng sau khi lấy ra mới cảm giác được nỗi thống khổ, sắc mặt hắn xanh đen, tròng trắng vẩn đục, tinh thần nhìn cũng có chút uể oải. Khấu Lẫm mặc xong y phục bèn ngồi xuống ghế dựa, Tiểu Giang cầm khăn vải bông giúp hắn lau tóc.
“Lần này Sở Thượng Thư và Tạ Tướng quân không khỏi vượt quá mức! Chúng ta là thân thích, cứ đóng cửa lại chơi khăm nhau như thế nào cũng không sao, nhưng hiện tại là Cẩm Y Vệ phá án, hai vị trắng trợn táo bạo nhúng tay vào như vậy bộ cảm thấy thích hợp sao?” Khấu Lẫm điều chỉnh cơn giận trong lòng, giọng điệu phẫn nộ, lạnh lùng nhìn về phía Tạ Tòng Diễm đang đứng bên cạnh cửa sổ đối diện. Tạ Tòng Diễm ăn mặc gọn gàng, sau thắt lưng đeo Mạch đao quen dùng, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu…
“Ai rỗi hơi mà ham nhúng tay vào vụ án của Cẩm Y Vệ? Nhưng phu nhân của Sở Thượng Thư, tỷ tỷ của ta, chẳng lẽ có thể để mặc các ngươi tùy ý lợi dụng? Ngươi còn có lý à?” Tạ Tòng Diễm liếc hắn một cái, vốn muốn mắng hắn chuyện ngàn dặm xa xôi mang Sở Dao tới đây trị chân, chân chưa chữa khỏi mà lại để nàng bị người ta hạ cổ. Tuy nhiên nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của Khấu Lẫm, biết hắn lần này chịu khổ nặng, lời mỉa mai chưa từng ra khỏi miệng.
“Đây chỉ là hành động tạm thời.” Khấu Lẫm rét run cả người, ho khan thật mạnh vài tiếng, thanh âm khàn khàn, “Đó cũng là nhạc mẫu của bản quan, đợi tìm được cứ điểm của Giang Thiên Dữ sẽ đương nhiên mang về lại hoàn hảo không tổn hao gì. Nhưng các vị nhúng tay vào khiến kế hoạch toàn bộ ngâm nước nóng.”
Tạ Tòng Diễm không để bụng: “Cây đổ bầy khỉ tan, trên thuyền kia có năm mươi người, chắc hẳn đều là tinh anh của nội bộ Thiên Ảnh, tiêu diệt bọn chúng là đủ.”
Hàng mày gắt gao nhíu lại, Khấu Lẫm hỏi: “Các vị đã phái người chặn thuyền Giang Thiên Dữ chưa?”
Trên biển bốn phương thông suốt, nào có dễ dàng chặn đường như vậy.
Tạ Tòng Diễm nói: “Đánh cắp xác chết của tỷ tỷ ta rồi đem giấu nhiều năm như vậy, Giang Thiên Dữ nhất định phải giết! Mà lúc này đã sớm có một trăm tinh binh ẩn dưới nước bao vây thuyền bọn chúng.”
“Ngu gia quân?” Khấu Lẫm nghĩ thầm ngay cả Ngu Thanh đều không thể liên tục bế khí dưới nước như vậy, chẳng lẽ Ngu gia dưỡng một đội tinh binh chuyên tu luyện nhẫn thuật Đông Doanh?
Cả trăm người?
Nhẫn thuật Đông Doanh dễ dàng tu luyện như vậy?
Đây gần như đã xuất động toàn bộ môn phái nhẫn thuật?
Nếu Ngu gia thực sự có một đội tinh binh như vậy, lúc trước Ngu Thanh muốn lên Ma Phong Đảo cũng đâu cần cầu A Phi hỗ trợ.
Khấu Lẫm nhớ tới lời Lục Thiên Cơ thuật lại, lúc bọn họ rời khỏi Ma Phong Đảo thì có nhìn thấy lão Hồ li trên biển đang nói chuyện với một người ăn mặc giống như tướng lãnh Đông Doanh. Xem ra lão Hồ li đã đạt thành hiệp nghị nào đó với một phiên chủ tương đối cường thế của Đông Doanh, thí dụ như vị phiên chủ kia giúp ông một tay ở trên biển lần này, ông sẽ giúp vị phiên chủ giành được thắng lợi cuối cùng trong cuộc nội loạn của Đông Doanh.
Chợt ngộ ra một điều, Khấu Lẫm liền đứng bật dậy, xua tay ra hiệu cho Tiểu Giang và Tiểu Hà lui ra ngoài canh chừng, hạ giọng hỏi Tạ Tòng Diễm: “Ngoại trừ muốn tiêu diệt Giang Thiên Dữ và đám người Thiên Ảnh, Sở Thượng Thư còn muốn mượn đao giết người, muốn mạng của Lục Thiên Cơ chứ gì?”
Tạ Tòng Diễm chỉ nhàn nhạt hỏi lại: “Hắn là Đại thủ lĩnh của ám vệ quân bên người Thánh Thượng phải không? Là mật thám Thánh Thượng cài vào nội bộ Thiên Ảnh?”
Quả nhiên như thế, Khấu Lẫm nói: “Giết hắn vì sợ hắn đoán ra thân phận của Tạ Tướng quân? Đoán ra Tạ Trình? Tướng quân cho rằng chuyện này thật dễ đoán ra lắm sao? Tạ Trình chết trận không thể làm giả, cho dù hắn có bẩm báo cho Thánh Thượng thì Thánh Thượng cũng sẽ không tin.”
Tạ Tòng Diễm vuốt ve chuôi đao hỏi ngược lại: “Ngươi nắm chắc hắn đoán không ra? Hay nắm chắc hắn không đi mật báo?” Liếc Khấu Lẫm một cái, “Trước khi tỷ phu chưa hoàn toàn khống chế được thế cục, hắn chỉ cần viết phong mật thư hồi kinh. Với lòng nghi kỵ cực kỳ của Thánh Thượng cộng với sự nóng nảy và tàn nhẫn của Định Quốc Công Tống Tích, mấy ngàn mạng của Sở thị cửu tộc đều sẽ trở thành vong hồn dưới lưỡi dao của đao phủ.”
Khấu Lẫm trầm mặc, hắn minh bạch lời của Tạ Tòng Diễm nói đều đúng.
Tạ Tòng Diễm rời cửa sổ quay vào phòng, nắm lấy chuôi đao: “Khi đó ngươi cũng sẽ bị liên lụy, trừ phi ngươi ra tay trước đối địch với chúng ta.”
Khấu Lẫm không tỏ thái độ: “Các vị có tâm tạo phản? Tạ Tướng quân muốn làm vua?”
Tạ Tòng Diễm cười khẩy: “Nếu ta muốn làm vua, rỗi hơi chạy tới giết Giang Thiên Dữ làm gì? Tỷ phu chỉ là muốn hóa giải nguy cơ lần này thành kỳ ngộ, đợi đến khi trở về doanh địa, tỷ phu sẽ nói chuyện với ngươi.”
“Đại nhân!” Ngoài cửa truyền vào thanh âm kinh hoảng của Đoạn Tiểu Giang, “Thuyền của Thiên Ảnh xảy ra trạng huống.”
Khấu Lẫm đã biết, hơn nữa còn nghe được tiếng hỏa lực. Hắn nghiêm nghị nhìn về phía Tạ Tòng Diễm: “Buông tha cho Lục Thiên Cơ đi, để ta tới khuyên. Cha không phải không biết, Đại thủ lĩnh đứng chung một phe với chúng ta, đối với chúng ta có trăm lợi mà không một hại.”
“Thứ nhất, những kẻ đang tấn công là thuộc hạ của Phong Thần Đại tướng quân Đông Doanh, sẽ không nghe theo hiệu lệnh của ta. Thứ hai, tỷ phu trả giá không ít mới mời được bọn họ tới đối phó với nhóm người của Giang Thiên Dữ. Thứ ba, tỷ phu không cho rằng bản thân có năng lực thu phục được Lục Thiên Cơ, cho nên đứng trên lập trường của chúng ta, hắn bắt buộc phải chết. Tuy nhiên…” Tạ Tòng Diễm đưa ra một bước ngoặt, “Đây là thuyền Cẩm Y Vệ của ngươi, ta không ngăn được ngươi quay lại cứu hắn.”
Khấu Lẫm trong chớp mắt đã lĩnh ngộ: “Ý của cha là, các vị làm người xấu, chừa lại cho ta làm người tốt?”
Tạ Tòng Diễm hơi gật đầu, nghiêm túc nói: “Nhưng nếu ngươi đi cứu hắn thì nên suy nghĩ cho thật kỹ, ngươi nhất định phải có mười phần nắm chắc thuyết phục được hắn. Bằng không với thù mới hận cũ, hắn chắn chắn sẽ thanh toán toàn bộ chúng ta.”
“Đại nhân!” Thanh âm hỏa lực càng ngày càng liên tục, tiếng sấm cũng nổ đùng đùng. Ngoài cửa Đoạn Tiểu Giang càng thêm nôn nóng, chờ Khấu Lẫm ra chỉ thị.
Phát quan trên đầu Khấu Lẫm vừa mới tháo xuống thì Đoạn Tiểu Giang đã bị đuổi ra ngoài, vì thế tóc dài ướt sũng của Khấu Lẫm buông xõa sau lưng, Khấu Lẫm chỉ dùng một chút thời gian ngắn ngủi để suy xét, quyết định đi vòng về cứu người: “Thiên Cơ và ta là sinh tử chi giao, hắn có thù oán với Thiên Ảnh, chỉ cần ta không phải là kẻ “trợ Trụ vi ngược”, ta tin tưởng ta đứng ở phe nào thì tất nhiên hắn sẽ đi theo.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!