Bí Ẩn Đôi Long Phượng - Chương 202: Lôi Đài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Bí Ẩn Đôi Long Phượng


Chương 202: Lôi Đài


Sở Tu Ninh đang muốn nói tiếp thì Khấu Lẫm gần như bị ba người quên đi bỗng nhiên bừng tỉnh: “Khoan đã!”

Ba người đồng loạt nhìn về phía hắn.

Khấu Lẫm hoảng hốt nhìn Sở Tu Ninh: “Cha, mới vừa rồi ngài nói vậy là có ý gì?”

Sở Tu Ninh ngẩn ra: “Ta nói rất nhiều, ngươi thắc mắc câu nào?”

Trong mơ màng Khấu Lẫm chỉ nghe được một câu duy nhất, chính là câu khiến hắn lập tức tỉnh táo lại: “Ngài bảo muốn con bỏ ra một khoảng tiền bù vô chút đỉnh? Bỏ ra khoảng tiền gì? Bù cái gì?”

Kim Trấm và Ngu Khang An đều không để ý đến câu này, Khấu Lẫm chỉ ra thì hai người bèn lục lọi ký ức một hồi mới nhớ tới Sở Tu Ninh xác thật có nói qua.

Đã bàn bạc hết nửa ngày mà Khấu Lẫm mới phản ứng lại, có thể thấy trạng thái tinh thần của hắn sa sút đến độ nào.

“Ý là như thế này, Sở Thượng Thư đề nghị Kim Trấm trình cho Thánh Thượng phong thư quy hàng nguyện dâng lên toàn bộ gia sản, muốn ngươi cũng giúp đỡ bù vô một ít…” Ngu Khang An “tốt bụng” giải thích cho Khấu Lẫm.

Khấu Lẫm nghe vậy gân xanh ở thái dương giựt mạnh vài cái, nhìn về phía Sở Tu Ninh tựa như dò hỏi: Ngài đang nghiêm túc đấy à?

Sở Tu Ninh vẫn thản nhiên, không trả lời câu hỏi mà chỉ nói: “Thân thể không khoẻ thì hãy trở về nghỉ ngơi, sao cứ nhất định chường mặt ra đây làm gì?”

Khấu Lẫm ngồi thẳng: “Con đang ở phòng nghị sự mà cha còn an bài xài tiền của con thế nào. Nếu con không có mặt thì sợ là cả người của con cũng bị ngài bán đi Nam Dương làm khổ sai rồi?”

Sở Tu Ninh: “Sao nào, ngươi không đồng ý?”

Khấu Lẫm: “Đương nhiên không đồng ý.” Dùng ngón chân cái suy nghĩ cũng phải biết làm sao hắn có thể đồng ý cho được?

Sở Tu Ninh bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Nhưng không phải chúng ta đã ước định xong rồi à? Là phân công hợp tác đấy, ta không nhúng tay chuyện ngươi xử lý Thiên Ảnh, ngươi cũng không nhúng tay vào kế hoạch của ta?”

“Nhưng đây là tiền của con cơ mà, ngài đâu thể nào chưa được con gật đầu liền quyết định thay con?”

“Đêm qua là ai nói chính mình cũng là một phần tử của Sở gia?”

“Thì đúng là con. Nhưng mà…”

“Ta quyết định thay cho tế tử ở rể nhà mình, có gì không ổn?”

Khấu Lẫm:…

Miệng hắn mở ra rồi khép lại, khép lại rồi mở ra, không thể thốt nên lời.

Có lẽ lão Hồ li cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Nếu Kim Trấm thật đồng ý với đề nghị kia, với tài lực của ông ta thì đâu cần hắn hỗ trợ bù tiền? Cho dù có phải bù một chút cũng không sao, trong tay hắn còn nắm bản đồ tàng bảo của Thẩm Phương, mất cái này được cái khác. Chẳng qua, cẩn thận ngẫm lại thì thật là quá đáng sợ.

– – — Hắn dùng suốt mười năm mới tích lũy một ít tài phú như vậy, từ khi dính vào quan hệ với Sở gia thì tài sản gần như co lại một nửa. Chiếu theo tình thế này mà phát triển, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ thật sự trở thành nhi tử nhà họ Sở mất rồi.

“Chư vị tiếp tục bàn bạc, ta trở về nghỉ ngơi.” Lòng bàn tay chống lên tay vịn của ghế thái sư, Khấu Lẫm nặng nề nâng người đứng dậy ra khỏi phòng nghị sự. Vốn dĩ hắn cố gắng lết tới nơi này là vì sợ lão Hồ li đào hố cho hắn, hiện tại phát hiện hắn ở chỗ này cũng vô dụng, thôi thì trở về phòng ngủ cho khỏe.

Màn cắt ngang của Khấu Lẫm tựa như một con sóng nhỏ lăn tăn ngoài đại dương mênh mông, cả ba người đều không để ý đến đoạn nhạc đệm này, tiếp tục thảo luận đề tài của họ.

Nhưng bất luận Sở Tu Ninh đưa ra điều kiện gì thì thái độ của Kim Trấm đều rất kiên quyết.

Không phải Kim Trấm sợ trình lên thư quy hàng sẽ mất đi thể diện, ông chỉ gánh không nổi sự nguy hiểm trong kế hoạch này. Một trận đánh lớn quy mô ác liệt như vậy – lại còn là hải chiến – sẽ khiến thế cục rất khó khống chế, không ai biết được sẽ phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sở Tu Ninh cũng không dám bảo đảm nhất định có thể dựa vào trận này để lật đổ được Viên Thủ Phụ để lên thay thế rồi bỏ đi lệnh cấm biển. Nếu bị thất bại, đối với Sở Tu Ninh mà nói thì không có bất luận tổn thất thực sự, cùng lắm lại chờ cơ hội lần sau. Nhưng Kim Trấm lại tổn thất thảm trọng, vùng Đông Nam hải nổi lên sóng gió thì cuộc sống của bá tánh vùng duyên hải sẽ càng khổ sở hơn.

“Mời Sở Thượng Thư mau chóng rời khỏi Ma Phong Đảo.” Kim Trấm không muốn lại tiếp tục bàn luận, dứt khoát đứng lên hạ lệnh trục khách, “Ngài là quan, ta là tặc, có nhiều bất tiện, Kim mỗ cũng không tiện giữ ngài lại.”

“Không vội.” Sở Tu Ninh cũng đứng lên sửa sửa cổ tay áo, mỉm cười ấm áp, “Bốn tỉnh vẫn chưa tập hợp, trước mắt còn non nửa tháng. Mà ta đã chuẩn bị ở trên đảo đợi đủ bảy ngày, nếu bảy ngày sau Kim lão bản vẫn không thay đổi tâm ý, ta liền rời đi.”

Kim Trấm chém đinh chặt sắt: “Tâm ý ta đã quyết, tuyệt đối không thay đổi, Sở Thượng Thư không cần uổng phí công sức.”

Sở Tu Ninh mỉm cười: “Trước nay ta luôn là người biết khó mà vẫn trèo lên, biết rõ không thể mà vẫn cố làm, cũng giống như Kim lão bản và Ngu Tổng binh mà thôi.”

“Sở Thượng Thư có ý kiến gì cứ việc nói thẳng.” Kim Trấm nghe ra lời nói của Sở Tu Ninh có ẩn ý.

Ngu Khang An ngồi đối diện Sở Tu Ninh bình tĩnh nhìn sang, biết nãy giờ chỉ là trải chăn, lúc này mới chuẩn bị đi vào chính đề.

“Tỷ dụ như vấn đề về Đoạn Xung, Ngu Tổng binh không ngừng giáo huấn Kim lão bản tư tưởng của Đoạn Xung trời sinh phản loạn, khó có thể quản giáo; thế nhưng Kim lão bản vẫn cứ khăng khăng chờ hắn nhận sai đấy thôi.” Sở Tu Ninh thản nhiên cười nói, “Kim lão bản cho rằng, chuyện ông thay đổi tâm ý để hợp tác với ta có dễ xảy ra hơn nếu so với chuyện Đoạn Xung thay đổi tư tưởng thật sự tỉnh ngộ?”

Kim Trấm đâu phải kẻ ngu dốt, lập tức hiểu ra: “Sở Thượng Thư có ý muốn giúp ta khuyên nhủ Đoạn Xung?”

Ngu Khang An trầm mặc, không khỏi nhớ tới đêm qua tại địa lao Đoạn Xung đưa ra nghi vấn về “Lập trường” khiến ông lăn qua lộn lại suốt một đêm, nghĩ đau cả đầu cũng không tìm được cách nào để phản bác. Đáng sợ nhất chính là, biết rõ tư tưởng của hắn sai lầm nhưng lại không có biện pháp uốn nắn, nghĩ tới nghĩ lui một hồi lại còn cảm thấy hình như hắn nói không sai.

Sở Tu Ninh mỉm cười gật đầu: “Nếu ta có thể chữa khỏi tâm bệnh của Kim lão bản trong vòng bảy ngày, khiến Đoạn Xung cúi đầu xin lỗi Kim lão bản, vậy Kim lão bản có thể đáp ứng cẩn thận suy xét chuyện kết minh với ta?”

Vẻ mặt Kim Trấm hơi dao động — Đoạn Xung không chỉ là tâm bệnh mà càng là điểm yếu của ông. Nếu người nào thật sự có thể khiến Đoạn Xung thay đổi, cho dù bị tán gia bại sản hay muốn lấy mạng của ông thì ông cũng sẽ không chớp mắt.

Nhưng…

Kim Trấm liếc Sở Tu Ninh một cái: “Thượng Thư đại nhân, ta biết ngài là lão sư của Thái Tử, môn sinh rải khăp triều dã, nhưng ngay cả nhi tử của chính mình ngài cũng chưa dạy tốt…”

“Bởi vì quan tâm sẽ bị loạn.” Nhắc tới nhi tử, Sở Tu Ninh đang chuyện trò vui vẻ cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ kiểu như chỉ có làm phụ mẫu mới hiểu được.

Cực nhanh bình ổn tâm tình, trên mặt Sở Tu Ninh khôi phục nụ cười khéo léo, “Huống chi ta cũng không cho rằng ta giáo dục thất bại, chỉ là chúng ta có định nghĩa khác nhau về vấn đề ‘tốt’ và ‘không tốt’, ‘thành công’ và ‘thất bại’ mà thôi.

Kim Trấm cùng Ngu Khang An đều nhìn ông chăm chú.

Sở Tu Ninh đưa ra vấn đề: “Ai trong quý vị có thể chỉ ra, khuyển tử rốt cuộc có chỗ nào không tốt?”

Đối với vị tế tử tương lai này, Ngu Khang An chứa đầy bụng những câu oán trách, vội lên tiếng ngay: “Hắn vô năng, đây là đại sai!”

“Vô năng là sai?” Sở Tu Ninh nhìn về phía Ngu Khang An, “Thiên hạ to lớn, những người có đại tài thật hiếm như lông phượng sừng lân. Ngu Tổng binh bảo vệ quốc gia, chẳng phải đang muốn bảo hộ tất cả hạng người bình thường vô năng kia sao? Nếu ông cho rằng vô năng là cái sai lớn, vậy chín thế hệ của Ngu gia đánh cược tính mệnh đi bảo hộ một đám vô năng, có phải là đang “trợ Trụ vi ngược”?”

Khóe miệng Ngu Khang An hơi giựt giựt: “Ngài…”

Sở Tu Ninh khẽ nhướng đuôi mày, chậm rãi nói: “Chỉ vì A Tiêu là người Sở gia, là nhi tử của Thượng thư đương triều, cho nên trong nhận thức của đa số thì hắn không thể vô năng bình thường mà phải thật xuất sắc. Vậy đến tột cùng là hắn có lỗi hay là ta có lỗi?”

Được rồi, Ngu Khang An không nói tiếp. Ông không biết Sở Tu Ninh nói đúng hay không, chỉ biết rõ ràng mình là một võ tướng, khẳng định không thể nói lại một văn thần.

“Sở Thượng Thư, ta tiếp thu đề nghị của ngài.” Kim Trấm do dự hồi lâu rồi đi đến quyết định, “Trong vòng bảy ngày, nếu ngài có thể làm Đoạn Xung nhận sai, ta sẽ nghiêm túc suy xét.”

Sở Tu Ninh gật đầu.

Ông vô cùng chắc chắn Kim Trấm sẽ đáp ứng.

Được biên tập bởi nhà bacom2, watt.pad

Khi Khấu Lẫm trở lại trong phòng, Sở Dao mới vừa ăn cơm sáng xong, bèn hỏi: “Chàng đã ăn chưa?”

“Ừ.” Khấu Lẫm chẳng có một chút khẩu vị gì, nhưng nếu nói không muốn ăn thì sợ Sở Dao lải nhải, vì thế đáp một tiếng cho có lệ rồi lê thân tới mép giường.

Sở Dao nhắc nhở: “Chàng khoan nằm đã, thuốc vừa sắc xong, hãy uống nhân lúc còn nóng.” Nói xong kêu thị nữ bưng tới.

Khấu Lẫm chỉ có thể xoay người đi đến trước bàn ngồi xuống: “Được.”

Sở Dao thấy gương mặt vốn tái nhợt của Khấu Lẫm bây giờ ửng đỏ, vội dùng mu bàn tay ấp lên trán phu quân thăm dò, kinh ngạc thốt lên: “Chàng phát sốt?”

Khấu Lẫm ngăn lại nàng đang chuẩn bị muốn kêu đại phu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Đừng hoảng hốt, đây là chuyện tốt.”

Sở Dao nghe giọng nói phu quân cũng nghèn nghẹn, lo lắng nói: “Phát sốt không chừng là vết thương cảm nhiễm, còn nói là chuyện tốt?”

“Tại nàng chưa biết thôi, khi miệng vết thương khép lại ta thường xuyên sẽ phát sốt, cứ việc an ổn ngủ hai ngày là hết sốt ngay, vết thương cũng lành lại.” Khi nói chuyện thì thị nữ bưng dược vào phòng, độ ấm vừa vặn, Khấu Lẫm uống sạch một hơi, bị đắng nhăn nhúm mặt mày.

“Thật sao?” Sở Dao chọn một trái quýt đường từ mâm trái cây trước mặt, lột ra nếm thử trước, xác định không chua mới đưa đến miệng phu quân.

Khấu Lẫm há miệng ăn ngay từ tay nàng, “Ừ” một tiếng: “Thật đấy, mời đại phu và khai dược đều do Kim gia bỏ tiền, chẳng lẽ ta muốn tiết kiệm cho ông ấy hay sao?”

Lời này đủ để thuyết phục Sở Dao bớt lo, nhưng nhớ tới hai chữ ‘”thường xuyên” Khấu Lẫm vừa nói thì lại thấy đau lòng một trận: “Vậy chàng hãy ngủ đi, sau hai ngày để chuyện này qua thì từ từ tính sau.”

“Những gì nên an bài thì đêm qua ta đều an bài thỏa đáng, mấy ngày sắp tới hẳn là không có việc gì.” Khấu Lẫm quét mắt về phía túi họa đặt trên bàn, “Đúng rồi Dao Dao, khi nào nàng rảnh có thể họa lại một bản đồ đơn giản về địa điểm xuất hiện bảo tàng được không?”

“Được.” Sở Dao nhận lời, thấy miệng hơi nhạt nên cũng ăn một quả quýt, “Chàng chuẩn bị đưa đám người Tiểu Giang đi tìm?”

Căn cứ theo vị trí trong bức họa, đảo kia cách đây rất xa, vừa đi vừa về sợ phải mất vài tháng, hiện giờ đã tìm lại được bức họa Núi Sông Vạn Dặm nên Khấu Lẫm phải hồi kinh phục mệnh, kỳ hạn Thánh Thượng ban cho đã sắp tới rồi, “Chàng phải cẩn thận mới được, Thẩm Phương là một thuật sĩ, tinh thông kỳ môn độn giáp, trên đảo không chừng thiết lập vô số cơ quan và trận Ngũ Hành, hãy bảo Tiểu Giang tìm mấy người hiểu biết về những thứ này đi theo.”

“Đó là đương nhiên.”

Khấu Lẫm đứng dậy chuẩn bị lên giường nằm thì bên ngoài lại náo loạn.

Sở Dao quay đầu nhìn về phía cửa sổ: “Là Từ Mân, sáng sớm đã gây rối rồi, lúc nãy mới vừa ngừng nghỉ làm thiếp còn tưởng hắn đã bỏ đi.”

Khấu Lẫm cau mày, đi đến bên cửa sổ đẩy ra.

Chỗ bọn họ trụ hiện tại là trong sân viện của Kim Trấm, Từ Mân đã mang theo mười mấy thuộc hạ xông vào.

Hộ vệ vây quanh bọn chúng giống như bao hoành thánh, tấm mộc chắn ở phía trước, họng súng từ khe hở lộ ra giống một đám rùa đen thò đầu.

“Từ đại đương gia, nếu tiếp tục tiến thêm bước nữa thì chúng ta sẽ không khách khí!” Hộ vệ trưởng A Thanh lạnh giọng quát.

Từ Mân không thèm nghe, chỉ lo xông vào.

“Đoàng!”

Hộ vệ trưởng nã trước một phát súng, viên đạn cắm xuống đất ngay chỗ Từ Mân định bước lên.

Từ Mân bị buộc dừng lại. Sau lưng hắn là một thanh niên mặc trường sam trắng thình lình rút kiếm cười lạnh: “Nào, thử so một lần xem súng kíp mau hay đường kiếm ta mau!”

“Người này là Từ Miểu, con thứ của Từ Mân.” Mấy ngày trước Sở Dao đã gặp thoáng qua hắn, “Vốn dĩ khi Từ Mân lên đảo không dẫn hắn tới, nhiều ngày sau mới kêu đến.”

“Nghe nói là một cao thủ giang hồ.” Khấu Lẫm có nghe sơ qua.

Từ Miểu nhỏ hơn Đoạn Xung hai ba tuổi, từ nhỏ rất có chí hướng, khinh thường nghề hải tặc cả ngày đánh đánh giết giết đoạt địa bàn, không muốn lưu lại trong hang ổ cường đạo để kế nghiệp cha. Từ Mân bèn đưa hắn vào đất liền đi đến Nhạn Đãng Sơn học văn học võ, dốc lòng tài bồi. Hắn cũng không phụ kỳ vọng, bảy năm trước ở đại hội võ lâm ở Nam Trực Lệ bảy tỉnh, hắn đấu kiếm thành danh, được người đời xưng tụng cái gì mà “Nam lĩnh đệ nhất kiếm” rồi còn “Nhạn Đãng công tử” linh tinh.

Sau khi “Áo gấm về làng” trở lại trên biển, Từ Miểu còn chưa kịp khoe ra tài nghệ thì đi nửa đường gặp gỡ Đoạn Xung, thằng nhãi này bèn hùng hổ khiêu chiến, trào phúng danh hào “Đệ nhất Hãn phỉ” của Đoạn Xung, chỉ vì người trên biển kiến thức nông cạn không biết núi cao còn có núi cao hơn. Do đó bị Đoạn Xung dạy cho một bài học, chém gãy kiếm rồi lột sạch treo trên cột buồm.

Từ đây rốt cuộc Từ Miểu không trở lại đất liền nữa, chuyên tâm lưu tại Vô Nhai Đảo của Từ Mân, giúp phụ thân hắn mở rộng bản đồ, muốn đoạt địa bàn đoạt kinh doanh của Ma Phong Đảo.

Đương nhiên, mấy điều đó đều là lời đồn đãi. Trong lời đồn đãi thì Đoạn Xung luôn tồn tại giống một vị “Thần”, nhất định có điểm thổi phồng. Nhưng sau khi tổng hợp các nguồn tin tức, Khấu Lẫm cho rằng lời đồn đãi này là là thật.

“Đang làm gì thế?”

Trong lúc giằng co thì giọng nói Kim Trấm vang lên.

Các hộ vệ bao quanh nhường ra một con đường, Kim Trấm mới từ phòng nghị sự về tới đi vào, giơ cánh tay ra hiệu cho các hộ vệ thu hồi tư thái tiến công, mọi người đồng loạt hạ binh khí.

Từ Miểu cũng thu kiếm vào vỏ, ôn tồn lễ độ ôm quyền: “Kim bá phụ, đắc tội.”

Kim Trấm khẽ gật đầu, xưa nay ông luôn đối xử với các tiểu bối hòa nhã hơn nhiều so với người cùng thế hệ, vì thế khi ánh mắt chuyển sang Từ Mân, đáy mắt lạnh đến mức có thể kết băng: “Từ Mân, ngươi náo loạn cái gì?”

“Ngươi chịu ra tới thì tốt.” Từ Mân náo loạn nửa ngày vẫn không thấy Đoạn Xung hiện thân, hiện giờ cũng không hề có mặt bên người Kim Trấm, càng xác định tin mật sáng nay có người trộm báo cho hắn là thật sự — — Đoạn Xung và Kim Trấm nổi lên xung đột; hai người đi đến tình trạng quyết liệt; sợ bị Đoạn Xung đoạt quyền nên Kim Trấm đã hạ độc; hiện giờ hắn bị giam giữ tại địa lao, sống chết chưa biết. Mà Kim Trấm thì có bệnh cũ trong người gây tổn hại tâm mạch, không thể động võ.

“Ta đã nói qua, ta sẽ không hợp tác với Tam Hòa phiên.” Lần nào Từ Mân tới đây đều thuyết phục ông bán súng ống đạn dược cho Tam Hòa phiên, Kim Trấm phiền không chịu được cho nên vẫn luôn tránh mặt không gặp.

“Không phải chuyện này, là về vấn đề liên quân bốn tỉnh.” Từ Mân khoanh tay trước ngực.

Kim Trấm hỏi: “Không phải đã bàn xong là lui rồi à?”

Từ Mân trả lời: “Lui là do ngươi nói, ta không đồng ý.”

Kim Trấm cười lạnh: “Ngươi không đồng ý có ích lợi gì, chẳng lẽ do ngươi định đoạt?”

Bị quê trước mặt mọi người và nhi tử, sắc mặt Từ Mân tối sầm: “Kim Trấm, chuyện gì ngươi cũng muốn đè đầu chúng ta. Chúng ta nể tình ngươi lớn hơn chúng ta vài tuổi nên mới nhường, đừng khinh người quá đáng!”

Khóe miệng Kim Trấm nhếch lên một nụ cười hài hước: “Khinh ngươi thì thế nào?”

Từ Mân nén giận: “Chúng ta ở trên biển kiếm ăn, đều dựa trời dựa mệnh dựa bản lĩnh, không cần biết ai lên tiếng, miễn là tay ai mạnh hơn thì nghe người đó. Trước đây ta nghe ngươi là do kỹ năng của ta không bằng người nên đấu không lại ngươi.”

Kim Trấm mỉm cười: “Cho nên?”

Từ Mân hất cằm: “Hiện tại lão tử không phục, lão tử muốn dựa vào biện pháp chúng ta giải quyết vấn đề trên biển để khiêu chiến với ngươi — hoặc là ngươi đánh với ta một trận, hoặc là cho nhóm vãn bối thay chúng ta động thủ, ai thắng thì nghe theo người đó.”

Kim Trấm cười: “Nhưng ta không rảnh đếm xỉa tới ngươi.”

Từ Mân châm chọc: “Vì không rảnh hay vì không dám? Khí thế kiêu ngạo lúc xưa của ngươi đâu? Con người hùng dũng đơn thương độc mã chém giết xông vào Vô Nhai Đảo của ta đâu?” Hắn chỉ vào hộ vệ bao vây chung quanh, “Hiện giờ chỉ còn biết dựa vào bọn họ và hỏa khí trong tay bọn họ thôi sao?”

Kim Trấm không để ý tới Từ Mân trào phúng, hơi nhướng mày: “Từ Mân, thời đại khác rồi, hiện tại không phải dựa vào tay ai mạnh hơn mà xem coi ai có đầu óc hơn, trong tay ai tài nguyên nhiều hơn.” Nói xong vòng qua bọn họ đi vào trong phòng, quát chói tai, “Đuổi tất cả ra ngoài, ai phản kháng cứ giết!”

Các hộ vệ lại đồng loạt nâng họng súng.

A Thanh “tiên lễ hậu binh”, đưa tay làm động tác “thỉnh”: “Từ đại đương gia, mời đi!”

Từ Mân biến sắc, biết mình đã khiến Kim Trấm nổi giận, thế nhưng lại nhớ tới lời đề nghị trong bức thư mật báo kia bèn cao giọng hô: “Kim Trấm, ta sẽ ở dưới chân núi dựng lên một lôi đài chờ ngươi trong vòng bảy ngày! Đến ngày thứ bảy trước khi mặt trời xuống núi, nếu ngươi hoặc Đoạn Xung đều không ứng chiến…”

Nói đến đây thì hắn dừng lại, chỉ phẩy tay áo một cái xoay người rời đi, “Rút lui!”

“Bảy ngày.” Kim Trấm lẩm bẩm. Ông xua tay ý bảo tất cả mọi người đều lui ra, nhìn về phía cửa sổ của dãy phòng phía Tây.

“Chậc chậc.” Khấu Lẫm dựa cửa sổ, xem náo nhiệt không biết mệt mỏi, tinh thần phấn chấn, “Chiêu này của Từ Mân dùng rất tinh diệu — — Mở lôi đài dưới chân núi, nếu Kim gia không ứng chiến, chưa tính đến chuyện Ma Phong Đảo bị người nhạo báng, quan trọng hơn là những lời đồn đãi về Đoạn Xung làm phản và thương thế của Kim gia nhất định bùng phát, sợ là sẽ sinh ra rất nhiều biến cố.”

Kim Trấm đi đến trước cửa sổ: “Là Sở Thượng Thư tiết lộ tin tức chứ gì? Biện pháp thiết lập võ đài chắc đều do ông ta bày mưu?”

Sở Dao cũng đi đến trước cửa sổ, nắm chặt tay Khấu Lẫm: “Vì sao Kim gia lại nghĩ như vậy?”

Sắc mặt Kim Trấm rất khó coi: “Ta đã định ra một ước hẹn bảy ngày với ông ấy. Ông ta nói có biện pháp dạy dỗ được Đoạn Xung, hóa ra là dùng biện pháp như thế này, muốn ép buộc Đoạn Xung nhận sai để ra khỏi nhà lao lên đấu võ đài?”

Sở Dao hơi kinh ngạc, mím môi không nói, nghe qua thật đúng là phong cách hành sự của cha nàng.

Thấy Kim Trấm chuẩn bị đi tìm Sở Tu Ninh lý luận, Khấu Lẫm vội vàng ngăn lại: “Kim gia, dựa theo ước định của hai vị mà nói, hành động này của nhạc phụ không tính là phạm quy.”

Kim Trấm cắn chăt môi, e ngại Sở Dao nên chỉ thầm mắng câu “Đê tiện tiểu nhân” trong lòng: “Nhưng ta muốn Đoạn Xung phải tự mình nhận thức sai lầm, hối cải phát ra từ nội tâm chứ không phải bị bắt ép cúi đầu.”

Khấu Lẫm thử thăm dò: “Nói cách khác, Đoạn Xung sẽ cúi đầu hay sao?”

“Sẽ không.” Kim Trấm quá hiểu biết nghĩa tử của mình, “Đoạn Xung rất cứng đầu, một khi đã nhận định điều gì thì rất khó làm hắn thay đổi. Ngoại trừ ta lên lôi đài bị Từ Mân đánh gần chết, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không cúi đầu, nhất định làm căng với ta.”

“Vậy ngài có lên lôi đài hay không?” Khấu Lẫm hỏi lại.

“Không lên.” Kim Trấm lên cơn bướng cũng không nhường một tấc, “Bị bức bách cúi đầu thì không còn bất luận ý nghĩa gì, huống chi…”

Ông tình nguyện mất mặt, tình nguyện sứt đầu mẻ trán ứng đối khắp nơi cùng với bị người khác gây khó dễ, nhất định không để Sở Tu Ninh được như ý nguyện.

Mời vào nhà bà.còm ở watt,pad để ủng hộ

Từ Mân nói được làm được, thật sự dựng lên một lôi đài ngay dưới chân núi nơi người đến người đi. Lôi đài cách mặt đất ba trượng, quanh mép lôi đài cứ cách hai trượng thì cắm một cây cột ba trượng để quây lụa đỏ xung quanh, nhìn vô cùng chói mắt.

Từ Miểu với bộ dáng phong lưu tiêu sái ôm kiếm đứng ở trên lôi đài, bản thân chính là một hình ảnh tuyệt đẹp thu hút mọi người. Hơn nữa, Từ Mân quạt gió thêm củi, biến cuộc ước chiến trở thành một chuyện gây chấn động mạnh trên đảo, càng khiến khán giả ùn ùn kéo tới.

Lôi đài bày ra sáu ngày liên tiếp vẫn không thấy bên phía Kim Trấm có bất luận động tĩnh gì.

Đến ngày thứ bảy, cũng là ngày ước định cuối cùng, từ sáng sớm là phạm vi mấy trượng xung quanh lôi đài đã bị người vây xem chật như nêm cối, trong ba tầng ngoài ba tầng. Có người cố ý mang theo cả ghế tới đây để ngồi chờ, lúc nào trận chiến bắt đầu thì có thể đứng trên ghế để nhìn rõ hơn.

Từ buổi sáng chờ đến buổi trưa, lại từ buổi trưa chờ đến buổi chiều, mắt thấy mặt trời đã từ từ di chuyển về phía Tây, ánh nắng hoàng hôn bắt đầu lấp lánh trên mặt biển, một cỗ không khí nôn nóng bất an lan tràn trong đám người.

Đoàn người vây xem có hơn phân nửa là đảo dân và thương hộ thường trú trên Ma Phong Đảo. Mới đầu bọn họ chỉ ôm tâm thái xem náo nhiệt, muốn chứng kiến “Đệ nhất Hãn phỉ” làm thế nào treo lên “Nhạn Đãng công tử” đánh cho tơi bời, muốn biết đến tột cùng Đoạn Xung bẻ gẫy bảo kiếm trong tay Từ Miểu ra sao? Nhưng thấy phe Kim Trấm chậm chạp không nghênh chiến, bọn họ bắt đầu luống cuống, bắt đầu nghiêm túc phỏng đoán tính chân thật của lời đồn đãi.

– – — Chẳng lẽ quan hệ giữa Đoạn Xung và Kim Trấm thật sự quyết liệt, hơn nữa Đoạn Xung còn bị hạ độc cầm tù?

– – — Chẳng lẽ Kim Trấm thật sự không sống thêm được bao lâu?

Bọn họ nên làm gì bây giờ?

Gần đây tin tức bốn tỉnh liên quân diệt phỉ đang gây xôn xao, nhưng một khi sống ở Ma Phong Đảo thì bọn họ chẳng có gì phải sợ. Tuy nhiên nếu lời đồn đãi là thật, Ma Phong Đảo sợ rằng sẽ lâm nguy. Bọn họ có nên tính toán trước hay không?

Ngồi ở hàng đầu tiên uống trà, Từ Mân ngửa đầu nhìn sắc trời, nghe đám người khe khẽ bàn luận, ánh mắt có chút đắc ý, quay sang nói với Trần Thất ngồi bên tay phải: “Thất nương, chúng ta cũng nên lên kế hoạch một lần nữa.”

Trần Thất hơi cau mày, tiếp nhận túi nước do thuộc hạ đưa tới, nhấp một ngụm không nói lời nào.

Từ Mân lại quay mặt nhìn về phía Tam Hòa phiên thiếu chủ Nhiễm Cốc Nhất Lang ngồi bên tay trái, dùng tiếng Đông Doanh nói mấy câu.

Nhiễm Cốc Nhất Lang bực bội trả lời: “Hiện tại ta đang quan tâm nhất không phải là chuyện mua bán súng ống đạn dược, mà là khi nào mới có thể báo thù. Mấy hôm nay ta đã nhìn thấy hắn rất nhiều lần, mỗi lần đều khiêu khích ta!”

Từ Mân biết hắn nói kẻ thù chính là Khấu Lẫm. Lúc trước Nhiễm Cốc Nhất Lang dẫn quân tấn công Kim Trúc, bắt rất nhiều trẻ con làm yểm hộ nhưng lại bị Khấu Lẫm phá hư, thất bại trong gang tấc.

Từ Mân không biết thân phận của Khấu Lẫm, chỉ biết gần đây Kim Trấm dưỡng một mỹ nhân trong viện, người đó hình như là trượng phu của mỹ nhân kia, chẳng biết quan hệ phức tạp kiểu gì đây? Nhưng Từ Mân cũng không muốn giúp Nhiễm Cốc Nhất Lang giết Khấu Lẫm — một là lúc trước đã chứng kiến Khấu Lẫm giao thủ với Đoạn Xung, người này võ công không thấp, rất khó đối phó; hai là hành vi bắt trẻ con làm tấm mộc của Nhiễm Cốc Nhất Lang thật là trơ trẽn.

Cho nên Từ Mân chỉ nói câu “Đại cục làm trọng” rồi không tiếp chuyện nữa.

Truyện do bà.còm ở watt.pad biên tập

Trong trường bắn giữa sườn núi, Kim Trấm kéo cung bắn tên.

Tào Sơn sốt ruột cứ nhấp nhỏm không yên: “Nghĩa phụ, chúng ta cứ ngồi không như vậy à?”

“Vèo”, mũi tên bắn trúng hồng tâm. Kim Trấm lại rút ra một mũi tên khác: “Bằng không thì sao, ngươi đi đánh?”

Tào Sơn cứng miệng. Căn cứ theo quy củ trên biển, hoặc là là Kim Trấm đánh với Từ Mân, hoặc là con cháu hai người đánh với nhau. Với sức khỏe hiện tại của Kim Trấm, khẳng định đánh không lại Từ Mân. Ông có hai nghĩa tử thì Tào Sơn thân thể yếu ớt, chỉ biết một chút công phu khoa chân múa tay.

“Đại ca cũng thật là!” Tào Sơn bắt đầu oán trách Đoạn Xung, lần đầu phát hiện Đoạn Xung lại không biết nặng nhẹ như vậy. Bảy ngày qua mỗi ngày hằn đều đến địa lao khuyên Đoạn Xung, vậy mà Đại ca không ngẩng đầu không hé răng, không khác gì người chết, “Vậy ngài cũng ngẫm lại biện pháp đi thôi, đừng khiến chúng ta chịu thua khó coi như vậy. Sau này nếu truyền ra thì Ma Phong Đảo…”

“Không sao.” Kim Trấm kéo căng dây cung, mím môi nói, “Đợi khi mặt trời xuống núi, ta thua một ván nhưng cũng thắng một ván.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN