Bí Ẩn Đôi Long Phượng - Chương 209: Kết Cục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Bí Ẩn Đôi Long Phượng


Chương 209: Kết Cục


Giải quyết tốt hậu quả, nhóm Cẩm Y Vệ trở lại bờ biển thì đã gần canh ba.

Bởi vì sáng sớm ngày mai mới khởi hành nên Khấu Lẫm cũng chưa an bài cho bọn họ nhiệm vụ gì. Nhóm Cẩm Y Vệ không lên thuyền, ở trên đảo đốt lửa trại, bắt không ít thú hoang nướng ăn.

Khấu Lẫm vốn đã bị say tàu, sáu ngày qua lại phải tập trung tinh thần cao độ, ngâm người tắm rửa xong liền đi ngủ. Sở Dao lăn qua lộn lại ngủ không được bèn ngồi dậy.

Khấu Lẫm đang mơ màng nắm lấy cánh tay nàng, giọng lè nhè ngái ngủ: “Đi đâu thế?”

Sở Dao biết chàng ta vẫn nửa mê nửa tỉnh: “Thiếp muốn đi gặp tiên sinh nói chuyện một chút.”

Khấu Lẫm không muốn buông tay, nhưng dường như trong mơ màng nhớ tới quan hệ huyết thống của hai người, bàn tay chậm rãi buông ra, trở mình tiếp tục ngủ.

Sở Dao nhẹ nhàng đi giày, khoác tấm áo choàng rồi ra khỏi khoang.

Liễu Ngôn Bạch được an bài trong khoang đối diện bọn họ, cửa phòng mở ra. Sở Dao liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, thấy phòng không người bèn đỡ chân đi lên sàn tàu, Liễu Ngôn Bạch quả nhiên đứng đó.

Lúc này tiên sinh không còn bộ dạng luộm thuộm như khi nhìn thấy ở thung lũng, coi bộ cũng vừa tắm rửa một phen, mặc một bộ trường sam màu chàm sạch sẽ, dáng vẻ thoải mái thanh tân lỗi lạc.

Liễu Ngôn Bạch nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn thấy Sở Dao.

Sở Dao cũng không biết nên xưng hô như thế nào, suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng chào “Lão sư”, tiến ra phía trước đứng bên cạnh Liễu Ngôn Bạch, cùng nhìn về đám lửa trại bập bùng trên bờ.

Không khí bất chợt cực kỳ ngượng ngập, Liễu Ngôn Bạch cười bắt chuyện trước: “Phu nhân muốn biết trong lòng ta đang có suy nghĩ gì? Có phải thực bị tổn thương hay không?”

Sở Dao gật đầu, loại thân thế kiểu này thật không phải ai đều có thể tiếp thu. Khi song sinh đệ đệ thao tác ý thức của song sinh ca ca, ngủ với tẩu tử của chính mình rồi sinh hạ hài tử, rốt cuộc xem như nhi tử của ai?

Liễu Ngôn Bạch nói thẳng không cố kỵ: “Thật sự mà nói, khi đại nhân mới vừa báo cho ta biết, ta hoàn toàn bị ngây ngốc.”

Sở Dao nói: “Phu quân cũng chỉ suy đoán…”

Liễu Ngôn Bạch ngắt lời: “Giang Thiên Dữ đã chứng thực.”

Sở Dao suýt nữa cắn đầu lưỡi, thử thăm dò: “Lão sư, ngài không muốn đi gặp Tạ Huyên hay sao, tán gẫu với lão một chút về vấn đề giữa hai người? Ngài không gặp mà lại trực tiếp để Lục Thiên Cơ giả trang ngài đi giết lão, thật sự sẽ không hối hận? Rốt cuộc Tạ Huyên có xấu thế nào thì lão đối với ngài vẫn thật sự tốt, sở dĩ làm hết thảy mọi chuyện cũng là vì ngài.”

Sở Dao không phải chỉ trích Liễu Ngôn Bạch, càng không phải bất bình vì Tạ Huyên, nàng chỉ sợ Liễu Ngôn Bạch sẽ bị đẩy đến xu hướng cực đoan, sợ ảnh hưởng đến tiên sinh.

Liễu Ngôn Bạch hỏi nàng: “A Dao có biết ta gia nhập Thiên Ảnh như thế nào hay không?”

Sở Dao không nghe Khấu Lẫm nhắc tới, bèn lắc đầu.

“Trước đó ta cũng có ý định như trò, do dự có nên hồi kinh tán gẫu một chút với Tạ Huyên hay không, nhưng khi Giang Thiên Dữ tiết lộ cho ta một vài chuyện xưa đã khiến ta đánh mất ý niệm quay về gặp lão.” Liễu Ngôn Bạch giơ lên bàn tay phải, hiếm thấy không mang bao tay để lộ ngón út bị cụt, “Khi ở phủ Khai Phong ta đã chịu rất nhiều cực khổ, nhưng ta chưa bao giờ để ý. Rời Khai Phong vào kinh đi thi, ta bán tranh chữ để kiếm sống, còn nuôi dưỡng mấy cô nhi nhặt được trên đường. Tuy cũng gặp không ít khi dễ nhưng ta cũng không để trong lòng. Ta luôn thầm nghĩ, cuộc sống nhất định sẽ khá lên, hết thảy đều sẽ ổn thôi.”

Liễu Ngôn Bạch cười buồn, “Nhưng sau đó càng ngày ta càng gặp nhiều vận đen ép tới mức khiến ta khó thở. Tỷ dụ như ta nhận nuôi bé gái mồ côi tên Vân nhi, năm đó con bé cũng bằng tuổi trò chỉ mới bảy tám tuổi, đang chơi đùa trên đường phố ở kinh thành đột nhiên biến mất. Ta tìm kiếm suốt hai ngày, cuối cùng ở ngõ nhỏ sau phủ Quảng An Bá tìm được thi thể của con bé vết thương chồng chất…”

Sở Dao suy nghĩ thật lâu mới nhớ tới, gã Quảng An Bá kia yêu thích ấu nữ, nhưng phủ Quảng An Bá cũng đã bị suy tàn từ nhiều năm trước.

“Ta trạng cáo khắp nơi đều không được, ngược lại còn bị bôi nhọ suýt nữa tư cách tham gia khoa khảo cũng bị hủy bỏ. Vào đoạn thời gian đen tối đó ta đã may mắn gặp được phu nhân của ta. Biết ta túng quẫn nên mỗi ngày đều tới mua giúp ta một bức họa. Thấy ta buồn bực nên mỗi ngày viết thư gởi tới chọc ta vui vẻ.”

Đây là lần đầu tiên Sở Dao nghe tiên sinh nhắc tới thê tử, là một vị tiểu thư của phủ Trịnh Quốc công, tuy là thứ xuất nhưng nếu so sánh dòng dõi thì Liễu Ngôn Bạch đã trèo cao.

“Ta vốn cho rằng gặp được nàng và cưới nàng là ta nhất định đã dùng hết vận may của ba kiếp. Nhưng sau khi ta đậu kỳ thi Đình, không được Thánh Thượng thích nên bị ném vào Quốc Tử Giám làm trợ giáo, nàng ta như hồ ly rốt cuộc lộ ra cái đuôi, thái độ so với lúc trước khác nhau một trời một vực, cả ngày làm nhục ta… Hóa ra ta chỉ là một mối ‘đầu cơ kiếm lợi’ thất bại của nàng.”

Sở Dao nghe Liễu Ngôn Bạch tự thuật, từ từ hiểu được vì sao tiên sinh không họa Bồ Tát nữa: “Cho nên lão sư mới gia nhập Thiên Ảnh?”

“Phải. Vào thời điểm này quay đầu nhìn lại, khi đó ta hận đời không nhẹ. Ta hận thế đạo khiến ta thống khổ, nhưng hóa ra nguyên nhân mang đến sự thống khổ của ta lại không phải phát sinh từ thế đạo.” Liễu Ngôn Bạch ngửa đầu nhìn sao trời, “Giang Thiên Dữ tiết lộ, Vân nhi là bị Tạ Huyên phái người bắt cóc đưa đến phủ Quảng An Bá; còn phu nhân của ta cũng bị Tạ Huyên dùng tánh mạng của mẫu thân và đệ đệ để uy hiếp, bức bách nàng tới làm nhục ta…”

Sở Dao dần dần mở to hai mắt: “Dùng thủ đoạn để bức bách ngài gia nhập Thiên Ảnh, nhận lão làm nghĩa phụ?”

“Đấy chỉ là một phương diện.” Liễu Ngôn Bạch gật đầu, “Về phương diện khác, lão than phiền với Giang Thiên Dữ về tính cách ta không giống lão mà lại giống Tạ Trình nhiều hơn, lão không thích nên muốn khiến ta phải giống lão…”

Sở Dao thầm mắng một tiếng “Biến thái”.

Liễu Ngôn Bạch thu hồi ánh mắt nhìn lên bầu trời, thấy nàng tức đến nỗi hai má đỏ bừng, nhếch môi cười: “Không sao đâu A Dao, thật ra mà nói thì phát hiện này khiến ta vui vẻ vượt xa nỗi chua xót, có thể coi như là một tin tức tốt.”

Sở Dao bình phục tâm tình, gật gật đầu. Đây dường như thật là chuyện tốt, giải khai không ít khúc mắc của Liễu Ngôn Bạch.

“Đêm đã khuya, mau trở về nghỉ ngơi đi, không thôi đại nhân thức dậy lại phải đi tìm phu nhân.”

“Vâng. Lão sư cũng sớm nghỉ ngơi.” Sở Dao đích xác sợ Khấu Lẫm lo lắng, cũng không biết chính mình có thể an ủi Liễu Ngôn Bạch điều gì, bèn đỡ chân xoay người.

Liễu Ngôn Bạch nhìn chăm chú bóng dáng của nàng, khóe môi từ từ cong lên.

Đây thật sự là tin tức tốt.

Gia trạch không yên, hắn dùng phần lớn thời gian ở Quốc Tử Giám, sau khi phát hiện bí mật của huynh muội Sở gia bèn lưu ý đến Sở Dao nhiều hơn. Nhưng nếu chỉ lưu ý thôi thì không quan trọng, vấn đề là hắn lại phát hiện hắn và Sở Dao cực kỳ hợp nhau.

Vì thế, đáy lòng hắn thường có cảm giác hổ thẹn, khó hiểu vì sao mình lại nẩy sinh tình cảm đặc thù với đồ đệ, không giống tình cảm tri âm cũng không phải tình yêu nam nữ.

Mà nay mọi việc đã được sáng tỏ, chắc hẳn là vì hắn và nàng có quan hệ huyết thống.

Sáng sớm hôm sau, hải thuyền trở về doanh địa nơi xuất phát, lại đi mất gần một tháng.

Trận chiến bốn tỉnh liên quân diệt phỉ vẫn còn đang diễn ra, chẳng qua hải chiến sẽ không lưu lại dấu vết thảm khốc của chiến trường, chỉ cần một cơn sóng to chụp xuống thì tất cả kiêu hùng hay anh hùng gì đó đều trầm thây dưới đáy biển.

Sau khi đến doanh địa, Liễu Ngôn Bạch đổi thành cưỡi ngựa, mang theo A Phi hồi kinh trước. Còn Cẩm Y Vệ thì được giao nhiêm vụ chọn mua xe ngựa và nhu yếu phẩm. Sở Dao không thể đi vào quân doanh, do đó Khấu Lẫm ở trạm dịch với nàng hai ngày, ngày thứ ba khi mặt trời mọc bắt đầu khởi hành hồi kinh.

Tiểu Hà và các ám vệ sau khi lên bờ thì dĩ nhiên lại ẩn mình vào bóng tối, nhiệm vụ đánh xe giao cho Đoạn Tiểu Giang và Viên Thiếu Cẩn.

Trước cửa trạm dịch, Sở Tu Ninh bớt chút thì giờ tới tiễn nữ nhi và tế tử.

Sở Dao nhìn quanh phía sau ông: “Cha, ca ca không tới tiễn con sao?”

Sở Tu Ninh nhíu mày: “Ta từ phòng nghị sự trực tiếp tới đây, hắn…”

“Đến kìa.” Khấu Lẫm đứng dựa vào xe ngựa, chỉ tay về phía sau lưng bọn họ.

Sở Tiêu dắt ngựa tiến tới, trên vai đeo một tay nải.

Sở Dao nhìn cách ăn mặc của hắn: “Ca muốn cùng chúng ta hồi kinh luôn à?”

“Không phải.” Sở Tiêu đi đến bên cạnh Sở Tu Ninh, “Cha, con muốn nói riêng mấy câu với ngài.”

“Sao thế?” Sở Tu Ninh theo hắn đi cách xa một chút.

Sở Tiêu ngập ngừng: “Cha, ngài có thể đừng dùng hôn sự của con và Ngu Thanh để ràng buộc hai nhà Sở Ngu hay không?”

Sở Tu Ninh nhàn nhạt nhìn hắn: “Ngu Thanh oán giận với ngươi à? Nàng không muốn gả?”

Sở Tiêu lắc đầu: “Nàng muốn gả cho con, nhưng nàng càng muốn gả cho quân doanh hơn.”

Sở Tu Ninh hết ý kiến: “Cho nên ngươi đang cáu kỉnh?”

“Không phải đâu ạ, con chỉ cảm thấy con vẫn còn chưa xứng với nàng, không muốn cưới nàng.” Sở Tiêu thành khẩn nhìn phụ thân, “Con vẫn chưa tìm được hướng đi cho mình.”

“Ngươi…” Sở Tu Ninh có chút đau đầu, đứa con trai này của ông có đôi khi đưa ra quá nhiều đạo lý kỳ kỳ quái quái.

“Cha, con đang rất nghiêm túc.” Đôi mắt tựa một suối nước trong vắt, Sở Tiêu bình thản trình bày, “Mấy ngày nay các vị luôn thương lượng thảo luận chiến sự, mỗi ngày con đều ở tự hỏi cho tới khi nào bản thân mới có thể trở nên mạnh mẽ giống như các vị. Chỉ là, tựa như bắn tên, vô luận con có khắc khổ luyện tập đến mức nào thì vẫn thiếu một chút. Vì kém một chút như vậy mà con đã sống uổng phí vô số thời gian hữu ích. Tuy nhiên làm không được chính là làm không được, không bằng sớm từ bỏ… Con thích ủ rượu, có thể con sẽ mở một gian tửu lầu, con thích pha trà, cũng có thể con sẽ mở một gian trà lâu. Đây đều là chuyện con thích làm, chuyện khiến con vui vẻ, vì sao cứ phải chấp nhất cố làm một người mạnh mẽ?”

“Ta cũng chưa bao giờ từng yêu cầu ngươi làm một người mạnh mẽ.” Sở Tu Ninh lẳng lặng nghe hắn nói, một hồi lâu mới đáp, “Nhưng ngươi đã nghĩ kỹ có phải chính mình muốn mở tửu lầu hay trà lâu hay chưa? Hoặc là chỉ hứng khởi nhất thời?”

“Thật ra con vẫn chưa xác định.” Sở Tiêu lắc đầu, “Cho nên con quyết định đi khắp nơi để mở mang tầm mắt, học hỏi được càng nhiều kiến thức. Đợi đến khi con tìm được câu giải đáp mục đích con được sinh ra trên đời để làm gì và cách đối phó với bản thân, có lẽ con sẽ mở một học đường, dùng những gì con đã lãnh ngộ để làm thành một nghề chuyên giải thích nghi hoặc, lấy ‘tư tưởng’ cường đại trong miệng ngài làm vũ khí, tự mình cố gắng trở nên một người tự chủ và mạnh mẽ.”

Sở Tu Ninh giật mình ngây ngốc một lát, trong mắt tràn ngập vẻ mặt chờ mong sự tán thành của nhi tử, chợt gật đầu: “Được, ra bên ngoài phải cẩn thận một chút, thường xuyên viết thư về nhà.”

“Cảm ơn cha, con sẽ viết thư kể hết những gì con học hỏi được.” Sở Tiêu mỉm cười xán lạn, đi qua ôm lấy Sở Dao, “Muội muội bảo trọng, lúc trước cãi nhau với muội là ta sai. Đợi đến khi muội sinh sản ta sẽ hồi kinh thăm muội.”

Sở Dao chớp chớp mắt, nhìn Sở Tiêu xoay người lên ngựa dứt khoát rời đi, không hiểu ra sao: “Cha, ca muốn đi đâu thế?”

Viên Thiếu Cẩn cũng đầy mặt mờ mịt: “Hắn thật sự đi rồi…”

Sở Tu Ninh nhìn về phía Khấu Lẫm, biết khi bọn họ nói chuyện khẳng định đã rơi hết vào tai Khấu Lẫm, hắn nên biết phải làm thế nào.

Đối với vị đại cữu tử của mình, Khấu Lẫm không khỏi bật cười: “Ám vệ đã đuổi theo, cha yên tâm.”

Sở Tu Ninh thở phào nhẹ nhõm, xua xua tay: “Được rồi, các con cũng đi thôi.”

Sở Dao không chịu đi, ôm cánh tay Sở Tu Ninh: “Rốt cuộc ca muốn đi nơi nào thế ạ?”

“Mặc kệ hắn đi nơi nào, hiếm khi hắn có chuyện tự mình muốn làm, để cho hắn đi thôi.” Chỉ cần an toàn không phải là vấn đề, đối với Sở Tu Ninh mà nói, nhi nữ muốn làm gì đều được, “Lên xe đi, ta cũng nên trở về phòng nghị sự.”

“Đi thôi Dao Dao, có A Tùng A Bách đi theo, không có việc gì đâu.” Khấu Lẫm tiến lên bế ngang nàng đưa vào trong xe.

Xe ngựa quay đầu khởi hành, chuẩn bị nhập vào quan đạo.

Khấu Lẫm xốc lên rèm bên hông xe ngựa, tựa vào cửa sổ nghiêm túc nhìn Sở Tu Ninh: “Cha, rốt cuộc làm thế nào ngài lại sinh ra một quái nhân như Sở Tiêu? Truyền thụ một chút kinh nghiệm để con dùng làm cảnh giới.”

“Quái nhân?” Sở Tu Ninh mới vừa có chút mơ hồ, hồi tưởng lại những lời giãi bày lúc nãy của nhi tử, trong mắt bùng cháy vài ngọn lửa nhỏ, “Ta đã lờ mờ thấy được con đường tương lai của hắn, có lẽ Sở gia sẽ xuất hiện một thánh nhân.”

Nếu không phải sợ Sở Dao đấm hắn, Khấu Lẫm thật muốn phì cười: “Ngài hãy nghe cậu ta luôn mồm nói ngộ đạo gì gì kìa, riêng con lại cảm thấy tương lai Sở gia sẽ xuất hiện một hòa thượng tu hành đúng hơn! Đã vậy ngài còn để mặc cậu ta, không sợ Sở gia tuyệt hậu hay sao?”

“Tuyệt hậu là không có khả năng, không phải ta còn có một tế tử ở rể à?” Sở Tu Ninh chẳng có nửa phần lo lắng, xoay người về lại quân doanh, “Chăm sóc tốt cho A Dao.”

“Vâng.” Khấu Lẫm đáp lời một cách hiếm hoi, buông rèm cầm tay Sở Dao, “Đi thôi, chúng ta hồi kinh.”

Đoạn Tiểu Giang vung roi đánh xe về phía trước.

Bởi vì vùng duyên hải đang đánh nhau, hơn nữa Sở Dao cũng chịu không nổi xóc nảy, Khấu Lẫm muốn an ổn nên quyết định đi từ Kiến Ninh Phúc Kiến quay về Giang Tây, sau đó vào Trung Nguyên theo đường xá bằng phẳng đi về phía Bắc hồi kinh.

Xe ngựa đi được mười ngày, rốt cuộc dựa theo kế hoạch ra khỏi Kiến Ninh vào phủ Quảng Tân ở Giang Tây, bỗng thấy trên quan đạo có một hàng bảy gã Cẩm Y Vệ trực thuộc Bách hộ sở của phủ Quảng Tân đang đứng chờ. Nhìn thấy xe ngựa Khấu Lẫm, nhóm Cẩm Y Vệ liền vội vàng tiến lên chào hỏi: “Chỉ Huy Sứ đại nhân!” Sau đó lại chào hỏi hai vị thượng cấp Đoạn Tiểu Giang và Viên Thiếu Cẩn đang điều khiển xe ngựa, “Viên Bách hộ! Đoạn Tổng kỳ!”

Sở Dao đẩy rèm nhìn ra, hỏi Khấu Lẫm: “Phu quân, là chàng thông báo cho họ à?” Nhìn thấy Khấu Lẫm nhíu mày liền biết không phải.

Vậy cũng thật kỳ quái, xe ngựa không cắm cờ, cũng không ai mặc quan phục, bọn họ đều giả trang thành thương hộ bình thường, làm thế nào lại bị nhận ra?

Lúc này đã vào buổi sáng gần thành Quảng Tân, trên con đường xuyên Nam Bắc có không ít người qua lại, tuy không nghe được nhóm Cẩm Y Vệ xưng hô những gì, nhưng thấy thái độ cung kính của các Cẩm Y Vệ nháy mắt đã khiến xe ngựa của bọn họ trở thành tiêu điểm của sự chú ý. Từ kinh thành đến địa phương, nơi nào mà không khiếp hãi uy danh của Cẩm Y Vệ, ngay cả hoàng thân quốc thích Cẩm Y Vệ cũng không để vào mắt, thế mà lại khom người với những vị trong chiếc xe kia.

Đoạn Tiểu Giang cười nói: “Các Cẩm Y lão gia sợ là đã nhận sai người.”

Người cầm đầu nhóm Cẩm Y Vệ lấy ra một bức họa từ trong tay áo, đôi tay nâng lên trình cho Đoạn Tiểu Giang.

Đoạn Tiểu Giang mở ra nhìn một cái, lại quay về phía Viên Thiếu Cẩn: “Giống ngươi.”

Viên Thiếu Cẩn thò lại gần, lập tức trừng lớn đôi mắt — đâu chỉ là giống, đây chính là bức họa chân dung của hắn, bèn cẩn thận xem xét: “Ủa, hình như là bút tích của Liễu lão sư.”

“Cho ta xem.” Sở Dao gõ gõ vách xe.

Viên Thiếu Cẩn nhảy xuống, đưa bức họa qua cửa sổ.

Sở Dao xem rồi gật đầu: “Đúng là do Liễu lão sư họa.”

Liễu Ngôn Bạch đã cưỡi thiên lý mã đi trước vài ngày, hiện giờ đúng ra phải sắp vào phủ Hà Nam mới đúng.

Khấu Lẫm nhìn qua cửa sổ: “Sao lại thế này?”

Cẩm Y Vệ nơm nớp lo sợ trả lời: “Hồi Chỉ Huy Sứ đại nhân, người lưu lại bức họa có lệnh bài của ngài, bảo chúng thuộc hạ trong vòng mấy ngày này phải đứng chờ khắp nơi trên quan đạo đợi ngài giá lâm.”

“Lão Bạch làm cái quỷ gì thế?” Khấu Lẫm không sờ được manh mối, cùng Sở Dao bốn mắt nhìn nhau, “Người đó ở nơi nào?”

“Người đó đã đi rồi ạ, chỉ nói sau khi chờ gặp được ngài thì xin ngài đi một chuyến đến Tế Thế Đường, nơi đó thường mời một ít đại phu tha phương ngồi chẩn bịnh, gần đây có một vị đại phu chuyên trị xương cốt, họ Đinh…”

Lời này vừa nói ra, không khí dường như cô đọng lại.

Mấy gã Cẩm Y Vệ địa phương đều cúi đầu, không dám thở mạnh.

Viên Thiếu Cẩn hồi thần trước: “Chính là vị thần y chúng ta vốn muốn tìm phải không?”

Đoạn Tiểu Giang cẩn thận ngẫm nghĩ: “Chắc vậy.”

“Không phải nói đang ở Phúc Kiến sao? Hóa ra lại ở Giang Tây.” Sở Dao xoa xoa bụng, đã hoài thai hơn ba tháng mà bụng của nàng vẫn phẳng lì, nàng có chút tiếc rẻ, “Hiện giờ lại cách gần như vậy, đáng tiếc quá!”

“Hãy đến đó cho ông ta khám cho nàng một chút, để xem ông ấy có năng lực trị liệu cho nàng hay không.” Khấu Lẫm ngược lại cực kỳ vui vẻ, “Nếu ông ta trị được, chờ nàng sinh xong lại cầu ông ấy cũng không muộn; nếu ông ta nói không thể trị, sau này chúng ta cũng không cần lại phải lăn lộn đi tìm.”

Sở Dao gật đầu tán thành.

Khấu Lẫm hỏi: “Tế Thế Đường ở chỗ nào trong thành?”

Cẩm Y Vệ vội nói: “Bọn thuộc hạ sẽ dẫn đường ngay!”

Khấu Lẫm xua tay: “Không cần các ngươi dẫn đường, cứ chỉ ra vị trí rồi trở về thông tri Bách hộ sở của các ngươi, tất cả hãy tránh xa bản quan một chút.”

“Vâng!”

Cẩm Y Vệ tường tận miêu tả vị trí cụ thể, Đoạn Tiểu Giang đánh xe vào thành. Phủ thành tuy lớn nhưng cũng may con đường thẳng tắp, thực dễ dàng tìm được Tế Thế Đường.

Khấu Lẫm xuống xe rồi ôm xuống Sở Dao đội mũ rèm. Hai người đứng ngoài cửa Tế Thế Đường đều có chút không thể ngờ. Thần y ngồi chẩn bệnh, theo lý trước cửa nên có một hàng dài người đứng chờ mới đúng, thế mà chỉ có ít ỏi mấy người bệnh tới cửa.

Khấu Lẫm đỡ Sở Dao đi vào, chưởng quầy thấy hai người ăn mặc tuy bình thường nhưng chất liệu vải lại không tầm thường, đích thân ra đón: “Hai vị…” Nhìn về phía chân Sở Dao, “Có phải chân phu nhân đi lại không tiện?”

“Chân có tật, khi tám tuổi bị té xuống lầu.” Khấu Lẫm liếc một cái về phía nội đường, “Nghe nói các ngươi có vị Đinh đại phu, am hiểu nhất về trị liệu loại bệnh xương cốt này.”

“Phu nhân không phải có vấn đề về xương cốt.” Thanh âm từ ngoài cửa truyền đến, một người trung niên gầy gò cõng một giỏ thuốc bước qua ngạch cửa, “Là gân đầu gối bị tổn thương.”

Sở Dao giật mình ngạc nhiên, vị đại phu này không cần kiểm tra, chỉ nhìn cách nàng đi đứng là có thể nhìn ra, quả nhiên là thần y.

Khấu Lẫm cũng sáng mắt lên: “Thần y có thể chẩn bệnh cho nội tử một chút, xem thử chân của nàng có hy vọng khỏi hẳn hay không?”

“Vào nội đường.” Đinh đại phu đưa giỏ thuốc cho chưởng quầy.

Khấu Lẫm ôm nàng tiến vào nội đường.

Ở dưới ánh mắt giám thị của Khấu Lẫm, Đinh đại phu nâng lên cẳng chân Sở Dao.

“Cong lại một chút.”

“Duỗi thẳng.”

“Lại cong.”

Sở Dao nhất nhất làm theo, đầu gối truyền đến đau nhức khiến nàng phải nắm chặt tay Khấu Lẫm.

“Như thế nào?” Khấu Lẫm hồi hộp khó dằn nổi.

Thấy Đinh đại phu cau mày trầm ngâm không trả lời, tim hắn lạnh đi một nửa.

Sở Dao hỏi không ra, trong lòng thực sự khẩn trương, lòng bàn tay dính nhớp. Nàng cứ tưởng chính mình hồi hộp quá nên ra mồ hôi, hóa ra lại là của Khấu Lẫm.

Rốt cuộc Đinh đại phu nhẹ nhàng phán một câu: “Trị được.”

Trị được.

Nghe hai chữ này khiến trong lòng Sở Dao trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mặc kệ thật sự có thể chữa khỏi hay không, ít nhất trong suốt mười hai năm qua, đây là vị đại phu đầu tiên có tự tin nói “Trị được”.

Sở Dao đang muốn giải thích mình đã có thai nên không thể trị liệu ngay bây giờ, chợt nghe Đinh đại phu nói: “Phu nhân có thai hay không cũng chả quan trọng, ta cũng không chữa bệnh cho nữ tử nhà quan gia, đặc biệt là Khấu phu nhân có thân phận tôn quý như vậy, ngoại trừ…”

Sở Dao ngạc nhiên: “Đinh đại phu…”

“Muốn hỏi vì sao ta biết rõ ràng đến thế chứ gì?” Đinh đại phu mặt mày vô ngữ, “Ta bị các ngươi phái người từ Phúc Kiến đuổi tới Quảng Đông, lại từ Quảng Đông đuổi tới Giang Tây, trèo đèo lội suối lên trời xuống đất đều bám theo, muốn không biết cũng khó.”

Sở Dao không biết bởi vì chuyện của mình mà khiến ông ta lang bạt kỳ hồ đến tận đây, áy náy nói: “Thật sự xin lỗi, lất nữa ta lập tức viết thư ngăn lại bọn họ, sẽ không mang tới thêm phiền toái cho Đinh đại phu nữa.”

Khấu Lẫm mặc kệ phiền toái hay không phiền toái, nhạy bén bắt giữ từ ngữ mấu chốt: “Đinh đại phu nói ‘ngoại trừ’, không biết điều kiện của ông là gì? Miễn là bản quan có thể làm được thì nhất định không chối từ.” Âm thầm cắn răng, “Giá cả tùy ông ra.”

“Thảo dân biết Khấu Chỉ Huy Sứ có tiền, nhưng nếu thảo dân muốn tiền tài thì sẽ không luôn luôn trốn tránh Kim Đại lão bản.” Đinh đại phu cười, “Thảo dân vốn dĩ chẳng có chút xíu hảo cảm nào với ngài. Nhưng mấy ngày trước thảo dân kết giao bằng hữu với một vị họ Liễu, nghe thuật lại một ít chuyện của ngài. Vị họ Liễu luôn khen ngợi ngài không dứt, nói ngài phá án như thần lại còn không sợ quyền quý. Nghe vậy thực sự thảo dân cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.”

“Quá khen quá khen.” Gánh nặng trong lòng Khấu Lẫm được tháo gỡ, hóa ra Liễu Ngôn Bạch đã kết giao được với vị đại phu này, dễ dàng rồi.

Ánh mắt Đinh đại phu sắc bén, lôi ra lý do thoái thác sớm đã nghĩ tốt: “Thảo dân cũng không muốn bị các vị dây dưa vĩnh viễn. Thảo dân có thể trị liệu, tiền khám bệnh là Khấu Chỉ Huy Sứ phá đủ một trăm vụ án chưa được giải quyết. Đợi sau khi Khấu phu nhân sinh hạ Lân nhi, thảo dân sẽ tự mình đến kinh thành trị chân cho phu nhân.”

Sở Dao gần như hoài nghi thính giác của mình: “Một trăm vụ? Đều là vụ án chưa được giải quyết??”

Vụ án chưa được giải quyết là có ý gì? Nghĩa là đã khó càng thêm khó.

Khấu Lẫm cũng bị kinh ngạc một chút, tuy nhiên khôi phục bình tĩnh thực mau: “Không hạn giới hạn khu vực?”

“Không giới hạn, nhưng không thể tùy ý phán oan.” Đinh đại phu nhắc nhở.

“Được.” Khấu Lẫm đáp ứng nhanh nhẹn dứt khoát, “Một lời đã định!”

“Một lời đã định.”

Ra khỏi Tế Thế Đường ngồi trên xe ngựa, Sở Dao giật nhẹ tay áo Khấu Lẫm, vẻ mặt lo lắng nói: “Một trăm vụ án làm sao giải quyết hết trong vòng một năm, Đinh đại phu rõ ràng đang làm khó dễ.”

“Thật ra cũng tốt.” Khấu Lẫm thầm nghĩ, còn không phải chỉ là phá án thôi sao, so với bị lừa đảo phải giao vàng ra quả thật tốt hơn quá nhiều

Sở Dao đau lòng ôm lấy cánh tay phu quân, nghiêng đầu tựa trên vai chàng: “Nếu chàng cứ nhất định muốn làm thì cứ từ từ cũng được, dù sao cũng không cần vội vã nhất thời.”

“Ta là loại người tính tình chậm chạp hay sao?” Khấu Lẫm đã thầm tính toán người được chọn. Dựa theo ước định thì hắn phải tự mình điều tra và giải quyết, nhưng chưa nói không thể tìm người giúp đỡ. Lục Thiên Cơ, Liễu Ngôn Bạch, không một ai có thể trốn thoát, tất cả đều kéo đến làm khổ sai, vừa lúc còn có thể bồi dưỡng Viên Thiếu Cẩn.

Sở Dao há mồm muốn nói chuyện nhưng lại ngáp một cái, tuy vẫn luôn không có phản ứng thai nghén nghiêm trọng nhưng tật thích ngủ lại rất là trầm trọng.

Khấu Lẫm lấy chăn trải trên đùi mình, ôm nàng tới ngủ: “Không phải nàng vẫn luôn hy vọng ta có thể giải quyết vụ án của dân chúng nhiều hơn hay sao, không muốn ta suốt ngày dùng đầu óc vào những chuyện tranh đấu trên triều? Nàng cứ an tâm dưỡng thai, không cần để ý quá nhiều, chờ nàng sinh xong thân thể khôi phục hoàn toàn, lúc đó để đại phu tới trị chân cho nàng là vừa vặn.”

Sở Dao biết khuyên cũng không được nên không hề tốn nhiều miệng lưỡi, gối lên bờ vai của phu quân dần dần ngủ mất.

Xe ngựa lắc lư nhè nhẹ bắt đầu ra khỏi thành, dọc theo con đường đã định tiếp tục đi về phía Bắc hồi kinh.

HOÀN CHÍNH VĂN

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN