Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Chương 24-1: Manh mối (1)
Edited by Bà Còm in Wattpad
Trở lại phủ Thượng thư, Sở Tiêu đi trước tắm gội thay y phục, Sở Dao nán lại phân phó cho gia phó và các hộ vệ nâng cao tinh thần cảnh giác tăng mạnh đề phòng. Kế hoạch mượn đao giết người mà đối phương chủ mưu đã lâu lại bị thất bại, hiện giờ coi bộ nghiêng về khuynh hướng “chó cùng rứt giậu” rồi.
Tam ty hội thẩm công bố kết quả, áp lực của Sở Tu Ninh ở trong triều chợt giảm. Vốn dĩ còn có rất nhiều việc cần giải quyết tốt hậu quả, nhưng biết được nhi tử đã trở lại nên ông cũng bỏ xuống công vụ về nhà trước giờ cơm chiều.
Người một nhà lại hiếm khi được cùng nhau ăn một bữa cơm, chỉ tiếc đề tài trên bàn cơm vẫn không ấm áp.
Sở Tu Ninh cầm muỗng canh chưa đưa lên miệng mà đã thở dài mười lần. Trên triều không bớt lo liền thôi, bên ngoài thì một đám người muốn giết nhi tử, một đám người muốn bắt nữ nhi…
Ngụm canh này cuối cùng cũng nuốt không trôi, Sở Tu Ninh ném cái muỗng vào lại trong chén, lôi Sở Tiêu ra quở trách: “Rốt cuộc ngươi ở bên ngoài làm chuyện “thương thiên hại lí” gì thế?”
Thường thường ở trên bàn cơm là lão cha và muội muội sẽ nói chuyện với nhau, Sở Tiêu chỉ phụ trách ăn ăn ăn. Hôm nay biết được Ngu Thanh đã trở lại, Sở Tiêu cũng không còn tâm tình để ăn uống, tùy tay gác đũa: “Chuyện đơn giản quá mà, muội muội quá đẹp chọc người nhớ thương, nhi tử quá anh tuấn bị người đố kỵ! Trách ai? Trách tụi con sao!”
Một câu làm Sở Tu Ninh tức nghẹn không nói nên lời: “Ngươi…”
“Xin cha bớt giận.” Sở Dao trước tiên nhéo đùi Sở Tiêu mấy cái làm hắn câm miệng rồi khuyên phụ thân, “Ca ca từ nhỏ luôn ăn sung mặc sướng, mấy ngày qua ở Đại Lý Tự đã chịu khổ…”
Sở Tu Ninh bình ổn hơi thở xong cũng không so đo với hắn: “Ngươi vẫn nên sớm về nha môn Cẩm Y Vệ đi, chỗ đó so với Hoàng cung còn an toàn hơn, bọn chúng không dám chọc tới trên đầu Khấu Lẫm đâu, ngươi cứ ở bên cạnh Khấu Lẫm là được.”
Sở Dao nhớ tới điều mình muốn hỏi: “Đúng rồi, cha, kỳ này biện hộ cho vụ án của ca ca, Khấu đại nhân moi nhà chúng ta bao nhiêu tiền? Số tiền “Quyên quan” kia là ghi nợ cho nhà chúng ta sao?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Sở Tu Ninh càng kém: “Không moi tiền.”
Hắn chỉ đưa đến một danh sách dài thòng, tất cả đều là quan thất phẩm, muốn ông trong vòng một năm đề bạt toàn bộ một bậc, còn nếu có thêm công lao thì đề bạt hai cấp. Hẳn là Khấu Lẫm đã thu tiền bọn họ, chiếm hết tài lộ cùng nhân tình rồi đến sai sử ông làm việc. Nhưng Sở Tu Ninh không thể nào từ chối, rốt cuộc Khấu Lẫm là bằng bản lĩnh thật sự cứu được nhi tử của ông, còn ổn định sự công kích trong triều đối với ông. Nếu so sánh ra thì vụ trao đổi này cũng không quá mức, không tính là lừa bịp tống tiền.
Sở Dao còn muốn hỏi thêm thì tiếng quản gia từ ngoài sân truyền vào: “Cữu lão gia, ngài đã tới.”
Đôi bàn tay Sở Dao ở dưới bàn xoắn chặt lấy nhau, nàng lập tức đứng dậy: “Nữ nhi đã ăn no, về phòng trước ạ.”
“A Dao…” Sở Tu Ninh nhíu mày, hiểu rõ nguyên nhân vì sao Sở Dao muốn tránh mặt, thầm nghĩ phải tìm một cơ hội khuyên nhủ nữ nhi, “Vậy con về phòng trước đi.”
Tạ Tòng Diễm mới vừa rảo bước đến ngạch cửa thì nhìn thấy Sở Dao rời phòng ăn, đi ngang qua bên người hắn cũng không ngẩng đầu, thái độ cung kính lên tiếng chào tiểu cữu cữu.
“Ừ.” Tạ Tòng Diễm đáp lời, thoáng nghiêng người chừa ra một khoảng trống vừa đủ cho nàng ra ngoài. Nàng và hắn gặp thoáng qua, hắn không quay đầu lại, chỉ đứng tại chỗ nhiều thêm một cái chớp mắt rồi đi đến trước mặt Sở Tu Ninh: “Tỷ phu.”
Sở Tu Ninh: “Ngồi.”
Tạ Tòng Diễm ngồi xuống vị trí Sở Dao vừa mới rời đi, nhìn Sở Tiêu đang xụ mặt: “Đây là sao vậy?”
“Không có việc gì.” Sở Tiêu không hứng thú đứng lên, “Chút nữa Khấu đại nhân sẽ tới đón con, con trở về phòng chuẩn bị.”
“Đi đi.” Sở Tu Ninh lại nhắc theo một câu, “Đi theo Khấu Lẫm làm việc cho đàng hoàng, đừng gây chuyện.”
Sở Tiêu cũng không ừ hử một tiếng.
Sở Tu Ninh chờ hắn đi rồi mới cho lui người hầu, nhìn về phía Tạ Tòng Diễm đang bày ra sắc mặt không vui: “Đệ giận ta à?”
Tạ Tòng Diễm cầm lên đôi đũa trước mặt: “Tỷ phu lén lút hợp tác hợp tác với Khấu Lẫm là muốn đẩy đệ đi chỗ nào? Là đệ thỉnh Thánh chỉ không cho phép hắn nhúng tay, tỷ phu lại giúp hắn quyên quan, đây không phải đánh vào thể diện của đệ hay sao?”
Sở Tu Ninh mỉm cười đính chính: “Là Thái Tử kêu hắn cứu A Tiêu, hắn tới tìm ta chỉ là nhân cơ hội vớt chút chỗ tốt.”
“Vì sao phải cho hắn cơ hội vớt chỗ tốt?” Tạ Tòng Diễm cụp mắt xuống, nhìn đôi đũa ngà voi trong tay, “Tỷ phu rõ ràng biết, đệ đã an bài xong kẻ chết thay, A Tiêu hoàn toàn có thể thoát tội.”
“Nếu Khấu Lẫm có thể điều tra rõ chân tướng, cần gì phải liên lụy thêm một mạng người.” Sở Tu Ninh bỗng nhiên tìm lại được khẩu vị, chậm rãi húp một ngụm canh, “A Diễm, có một số việc “thân bất do kỷ” không thể không làm, nhưng nhất định không nên trở thành thói quen.”
(Thân bất do kỷ: Bản thân không thể làm chủ được tình hình)
Tạ Tòng Diễm trầm mặc không nói.
“Đệ còn chưa ăn cơm phải không, cùng nhau ăn nhé.” Sở Tu Ninh dùng đũa chỉ chỉ vài món ăn trên bàn, “Mấy thứ này đều là A Dao thích ăn…”
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Sở Dao vừa mới bước chân vào viện của mình thì sau lưng Sở Tiêu đã đuổi kịp: “A Dao, ta và muội thương lượng chuyện này. Chờ chút nữa muội theo Khấu đại nhân đi Đông Cung nhé, ta không muốn đến đó.”
“Tại sao thế?” Sở Dao nhìn ca ca uể oải ỉu xìu tiến tới.
“Người chơi thân với Thái Tử chính là muội, ta và hắn không thân, muội biết đó, ta không thích hắn.” Tâm tình Sở Tiêu đang lâm vào phiền muộn, lười phải đến Đông Cung ứng phó, “Muội đi theo bên người Khấu đại nhân cũng không sợ bị ám sát.” Cho dù bị ám sát thì người chết cũng là chính hắn.
Sở Dao chần chờ rồi gật đầu: “Được thôi.”
Vì thế nàng sớm tắt đèn nằm trên giường, Sở Tiêu thì đi xuống phòng bếp sai người giết gà lấy máu rồi đưa bình máu đến phòng của hắn.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Sau bữa cơm tối nửa canh giờ, xe ngựa của Khấu Lẫm ngừng ở cửa hông của phủ Thượng thư, Sở Dao đã biến thành Sở Tiêu từ trong phủ đi ra.
Nàng lên xe ngựa, nhìn thấy Khấu Lẫm vẫn còn mặc bộ y phục sĩ tử ban sáng, đầu dựa vào vách xe, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng như đã ngủ rồi. Nàng liền thật cẩn thận ngồi xuống một bên, tận lực không phát ra tiếng động.
Khi Cẩm Y Vệ đi điều tra vụ án thông thường là cưỡi ngựa, nhưng phần Khấu Lẫm thì ngoại trừ có chuyện đặc biệt khẩn cấp, còn không thì hắn có thói quen ngồi xe, bởi vì có thể chợp mắt một chút ở trên đường. Cũng nhờ tiếp xúc với Khấu Lẫm mà Sở Dao mới biết được quyền thế mà Khấu Lẫm hiện nắm trong tay phải vất vả biết bao nhiêu mới có được, mỗi ngày đều bận rộn không ngừng nghỉ đến nỗi chẳng phân biệt ngày đêm.
Xe ngựa xuyên qua những con đường nhỏ đi lên đường chính dẫn tới Hoàng cung, sắp tới gần cửa cung thì ngừng lại.
Khấu Lẫm cũng đúng lúc mở mắt: “Tiểu Giang?”
Cửa xe ngựa “kẽo kẹt” kéo ra, Đoạn Tiểu Giang bưng cái khay đưa vào trong xe rồi đóng cửa lại. Sở Dao nhìn Phi Ngư phục đặt trên khay, đúng là tiến cung cần phải mặc quan phục, đây là quy…
Đợi đã, Khấu Lẫm chuẩn bị thay y phục trong xe ngựa?
Sắc mặt Sở Dao biến đổi, vội vàng nói: “Thuộc hạ đi xuống trước”
Khấu Lẫm đang chuẩn bị cởi ra bộ y phục giả dạng tụng sư, nghe vậy liếc “Sở Tiêu” một cái: “Ngươi muốn ra bên ngoài thay y phục trước mặt bàn dân thiên hạ?”
“Thay…”
Sở Dao bừng tỉnh nhớ ra, ca ca với chức vụ Bách hộ cũng phải mặc quan phục Cẩm Y Vệ. Lại nhìn kỹ trên khay, quả nhiên là hai bộ đặt chồng lên nhau.
Y phục sĩ tử thật quá rườm rà, buổi sáng là do Viên Thiếu Cẩn giúp hắn mặc, lúc này Khấu Lẫm tìm nửa ngày cũng chưa thấy mấu thắt để tháo ra ở nơi nào: “Trước tiên ngươi lại đây giúp bản quan cởi bộ này ra đã.”
Không gian bên trong xe ngựa chật chội, thấy “Sở Tiêu” ngồi giống khúc cây vẫn không nhúc nhích, Khấu Lẫm dùng mũi giày đá cẳng chân nàng: “Sở Tiêu, ngươi ngẩn người làm gì?”
“Sở Tiêu” hoàn hồn, trên mặt không thấy nửa điểm xấu hổ, ôm quyền: “Vâng, đại nhân.”
Bởi vì nút thắt phần eo thường ở sau lưng, nàng cũng không kêu Khấu Lẫm xoay người, nghiêng thân thể vòng hai tay từ hai bên sườn tìm nút thắt sau lưng. Từ bên ngoài nhìn vào thì có vẻ như nàng đang ôm hắn.
Khấu Lẫm ngồi thẳng thân mình, vô cùng phối hợp nâng lên cánh tay: “Viên Thiếu Cẩn đã tới nha môn, sau này hai người các ngươi ở chung cho đàng hoàng.”
Sở Dao dừng tay một chút: “Đại nhân, quan hệ của Viên gia và nhà ta ngài đã biết rồi, trong lòng thuộc hạ cảm thấy nghi hoặc…”
“Ngươi chớ suy nghĩ nhiều, là hắn chủ động lén báo cho bản quan hắn có thể giả mạo chữ viết của ngươi, dò hỏi bản quan có cần hắn làm chứng hay không.” Khấu Lẫm cho rằng cần thiết giải thích một chút, “Theo bản quan phán đoán, Viên Thiếu Cẩn không giống đám con cháu khác của Viên gia, trong lòng hắn không chứa quá nhiều quyền dục, từ nhỏ chỉ chấp nhất ganh đua cao thấp với ngươi. Sau này đi theo bên người bản quan, ngươi chỉ cần mọi việc nhường hắn một chút thì hắn liền ngoan ngoãn ngay.”
“Vâng, thuộc hạ minh bạch.”
“Phải thật sự minh bạch mới tốt.” Tầm mắt Khấu Lẫm rủ xuống, từ vị trí này hắn vừa lúc nhìn rõ ràng hàng mi dài cong vút của Sở Tiêu. Hắn mặc bộ y phục sĩ tử này cả ngày, cho tới bây giờ mới thay dĩ nhiên là có lý do — — Hắn muốn dò xét vị “Sở đại tài tử” trước mặt.
Thông qua thẩm vấn cung nữ thái giám của Đông Cung, hắn phát hiện Thái Tử Minh Hành có chút kỳ quặc. Thái Tử và Thái Tử Phi cả năm không ở cùng phòng, vậy mà cũng không nạp trắc phi.
Khấu Lẫm vốn dĩ hoài nghi Thái Tử luyến ái Sở Dao, nhưng lúc trước đi một chuyến Đông Cung, nhìn thấy Thái Tử coi thanh Tú Xuân Đao Sở Tiêu để quên trong xe ngựa như bảo bối cẩn thận gác trên giá, lại còn lau chùi sáng bóng. Hơn nữa khi Thái tử nói về Sở Tiêu thì biểu tình quá mức kỳ quái, khiến Khấu Lẫm hoài nghi Thái Tử có khả năng bị đoạn tụ. Nhưng bình thường Thái Tử cũng không có dấu hiệu thích nam phong, sở dĩ xa cách với Thái Tử Phi có lẽ là quan hệ bất hòa. Thái Tử Phi Tống Yên Như xuất thân từ Định Quốc Công phủ, thể theo nhận xét của Khấu Lẫm, nữ nhi Tống gia khiến cho người chán ghét thật là hết sức bình thường.
Căn cứ theo ký lục ghi chép cuộc sống hàng ngày của Thái Tử, trong tháng sáu năm nay Thái Tử còn từng lâm hạnh một cung nữ, chẳng qua không bao lâu cung nữ kia vì tay chân không sạch sẽ mà bị Thái Tử Phi trượng tễ.
Vấn đề này Khấu Lẫm thật không nghĩ ra — nếu Thái Tử không phải đoạn tụ, mà lại có tình ý với Sở Tiêu… Chẳng lẽ Sở Tiêu là… nữ nhân? Song sinh huynh muội nhà Sở Lão Hồ li thật ra là song sinh tỷ muội?
Không có khả năng.
Bộ dạng “nam sinh nữ tướng” của Sở Tiêu đích xác “trống mái” khó phân biệt, nhưng Khấu Lẫm đã từng ngắm hắn một cách kỹ càng rồi so sánh với Sở Dao, Sở Tiêu không chỉ có hầu kết mà chiều cao lẫn khung xương cũng khác nhau rõ ràng.
Khấu Lẫm tin tưởng sự phán đoán căn cứ vào kiến thức thông thường của mình, nhưng hắn chợt nhớ tới bộ dạng “Hoa lê dưới mưa” của “Sở Tiêu” trong phòng giam Đại Lý Tự đêm đó, hắn lại sinh ra một chút hoài nghi về sự phán đoán của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!