Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện


Chương 16


Lương Chấp cảm thấy lúng túng, cậu và Mục Dư Tâm chẳng qua là bạn bè mới gặp không lâu, thậm chí còn cảm thấy một khi quay về thành phố A, chắc là sẽ không gặp lại.

Thế mà trong tình huống này lại biết được quá khứ không tốt của đối phương.

Nhất thời, cậu không biết nên nói gì để xoa dịu không khí đang ngưng đọng.

Lúc này, chủ động đánh vỡ yên lặng chính là Thẩm Quyền, hắn nói: “Muốn đổi khách sạn khác không?”

Lương Chấp đang muốn gật đầu, nhưng Mục Dư Tâm lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không cần…… Không cần phiền toái như vậy vì em.”

Cô cúi đầu, mượn tóc mái để che dấu ánh mắt đầy hận ý đang nhìn chằm chằm gã đàn ông nằm trên mặt đất.

Lương Chấp nói: “Này không tính là phiền toái, đổi khách sạn khác sẽ an toàn hơn.”

Mục Dư Tâm ngẩng đầu, biểu cảm trên mặt lại là bình tĩnh: “Không cần, gọi bảo vệ của khách sạn đuổi gã ra ngoài là được.”

“Được.” Thấy Mục Dư Tâm kiên trì, Lương Chấp không khuyên nữa.

Sau đấy bọn họ tìm quản lý, kể rõ tình huống, quản lý nghe thế, lập tức cho bảo vệ đến kéo gã đàn ông đi.

Lương Chấp nghĩ đến Mục Dư Tâm vừa trải qua chuyện như vậy, nếu không có cậu và Thẩm Quyền cùng ở, không chừng sẽ xảy ra nguy hiểm.

Đi đến trước cửa phòng Mục Dư Tâm, cô đột nhiên nói: “Thật xin lỗi.”

Lương Chấp sửng sốt một chút: “Tại sao lại xin lỗi?”

“Chuyện gã kia nói đúng là sự thật.” Sắc mặt Mục Dư Tâm tái nhợt, cô hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Em từng có quá khứ kinh khủng, em……”

Lương Chấp cắt đứt lời cô: “Em không cần phải giải thích, cũng không phải miễn cưỡng nhắc lại quá khứ của mình, làm bạn bè, anh không để ý em đã từng làm gì.”

Đây là lời từ trong lòng Lương Chấp, cậu cũng đoán được vài phần quá khứ của Mục Dư Tâm, nhưng điều này không khơi dậy được bao nhiêu gợn sóng trong cậu.

Nói thẳng ra thì không có quan hệ với cậu, không thể cảm động lây.

Cậu vẫn giữ thái độ đối đãi như trước với Mục Dư Tâm, làm như vậy mới là cách tôn trọng thật sự với đối phương.

Vả lại…… Lương Chấp liếc trộm Thẩm Quyền, người thật sự đau lòng Mục Dư Tâm chỉ có Thẩm Quyền, vì đối phương thẳng tay đánh bất tỉnh gã đàn ông.

Đôi mắt Mục Dư Tâm sáng ngời, cô bắt lấy tay Lương Chấp, nói: “Anh thật sự, thật sự không để ý sao?”

Lương Chấp không hiểu tại sao Mục Dư Tâm kích động như vậy, gật đầu nói: “Đương nhiên không để ý.”

“Em hiểu rồi.” Mục Dư Tâm nhìn thật sâu vào mắt Lương Chấp, sau đấy quẹt thẻ mở cửa vào phòng.

“Thẩm ca, chúng ta đi thôi.” Lương Chấp đi hai bước mới phát hiện Thẩm Quyền còn đứng tại chỗ, mày nhăn lại, bộ dáng như đang khó chịu.

“Thẩm ca?” Lương Chấp lại gọi một tiếng.

Thẩm Quyền nghe tiếng gọi bèn nhìn qua, ánh mắt thâm thúy không chút thu liễm, một chút đen tối đọng lại trong đôi mắt màu mực.

Tim Lương Chấp đập nhanh hơn, cậu bị ánh mắt này của Thẩm Quyền chọc một chút.

Còn hơn tuýp trai ấm áp nhã nhặn, loại trai sói hoang dã như thế này mới có thể chọc thẳng vào linh hồn cậu.

Lương Chấp đột nhiên nghĩ đến lần đầu thấy Thẩm Quyền, bộ dáng cúi đầu cười yếu ớt của đối phương giống như dã thú chuẩn bị nhe răng nanh.

Tia dã tính chợt lóe mà qua, Thẩm Quyền nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, hắn nói: “Đi thôi.”

Lương Chấp trở lại phòng, cậu đặt ba lô ở một bên, nằm cả người trên giường.

Trong đầu cậu luôn hiện lên vẻ mặt của Thẩm Quyền lúc đứng trước cửa phòng Mục Dư Tâm, đối phương như vậy chắc là đang lo cho Mục Dư Tâm.

Lương Chấp lại buồn phiền: “Hệ thống, tao không ngờ Thẩm Quyền thích Dư Tâm như vậy.”

Thích đến mức biết quá khứ của đối phương mà vẫn còn tiếp tục thích.

“Mới gặp mặt vài lần mà sao tình cảm đã sâu đậm như vậy?” Lương Chấp càng nghĩ càng khó chịu, tức đến nỗi lại ngồi dậy, cậu túm lấy gối đầu ở sau lưng, ôm vào ngực rồi đấm bình bịch: “Không hợp lý tí nào hết, tức á!”

Hệ thống vô cùng bùi ngùi, trước kia nó là một hệ thống biết lý lẽ, nhưng đến lúc ràng buộc với Lương Chấp, nó rất ít khi phân biệt phải trái.

“Rinh rinh rinh___”

Lương Chấp ngừng đấm, lấy điện thoại qua nhìn thông báo, là Đường Nghiêu, cậu trả lời: “Alô, Đường Nghiêu, ông chắc còn ở cục cảnh sát nhỉ?”

Đường Nghiêu: “Ừ, tôi đang ở đấy, ông với Quang Minh về thành phố A chưa?”

Lương Chấp thả cái gối bị đấm nhăn nhúm lại chỗ cũ, nằm xuống nói: “Không có, bọn tôi còn ở thành phố B.”

Giọng Đường Nghiêu lập tức sốt ruột: “Cái gì? Sao hai người còn chưa trở về, chỗ này bây giờ rất nguy hiểm! Hai ông mua vé, về ngay đêm nay đi! Nhất là ông đấy!”

Lương Chấp im lặng một lúc, nói: “Nơi này xảy ra án mạng, đúng không?”

Đường Nghiêu cảm giác Lương Chấp bình tĩnh đến khác thường: “……Sao ông biết?”

Lương Chấp: “Nếu án mạng ông nói xảy ra ở khách sạn, tôi lúc đấy đang ở đó.”

Đường Nghiêu không nói chuyện, chỉ nghe bên kia truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, cùng với tiếng gọi “Đường ca, anh không sao chứ”

Một lát sau, Đường Nghiêu mới trầm giọng nói: “Lương Chấp.”

Lương Chấp lờ mờ đoán được Đường Nghiêu muốn nói gì: “Tôi đây.”

Đường Nghiêu nói: “Ông có biết khách sạn kia của Tô Khấu Khấu không?”

Cặp mắt Lương Chấp khẽ đảo, cậu không định nói đối Đường Nghiêu: “Trước khi vào ở thì tôi đã biết là của nhà thằng đấy.”

Ngụ ý là cậu cố ý.

Đường Nghiêu bùi ngùi: “Chiêu này của ông…… quá độc ác.”

Lương Chấp không quan tâm: “Này này, ông đừng nói như kiểu người là do tôi giết chứ, mạng của tôi cũng đang gặp nguy hiểm đây này.”

Đường Nghiêu nói: “Ông hiểu lầm, tôi nói ác, là nói ông ác với bản thân, ông biết rõ có tổ chức ngầm muốn giết ông, còn cố ý ở lại đây để dẫn hung thủ tới cửa, ông không sợ chết sao?”

Đường Nghiêu đoán như vậy là vì Lương Chấp bình thường luôn gặp phải nguy hiểm, cho nên lúc bắt được Đào Minh, cậu rất kích động, cho rằng rốt cuộc có thể chạm đến cái đuôi của tổ chức thần bí kia.

Kết quả đối phương chưa nói gì đã tự sát.

Đường Nghiêu vĩnh viễn không biết Lương Chấp gặp bao nhiêu chuyện xúi quẩy là do thể chất đặc biệt của cậu.

Lương Chấp sao lại không sợ chết chứ, vấn đề là đi đâu cũng vô dụng, cậu không có cách nào nói những lời này, đành ậm ờ trả lời: “Tôi cũng không nghĩ tới, gặp tên bắt cóc mang súng xong, lại gặp thêm án mạng.”

Đường Nghiêu cũng không nghĩ tới, cậu hỏi: “Vậy các ông ở lại thành phố B…… Là Quang Minh phải ở lại điều tra án?”

Lương Chấp nói: “Từa tựa vậy, hung thủ gây án chưa lâu thì cảnh sát liền phong tỏa khách sạn, cho nên còn ở bên kia kiểm tra.”

Đường Nghiêu nghe vậy bèn nói ngay: “Tôi cũng qua đấy!”

Nói xong, cậu liền cúp máy.

Lương Chấp nghĩ đối phương chạy qua đây chắc cũng chưa tìm chỗ ở, cậu ra khỏi phòng, chuẩn bị đặt thêm phòng cho Đường Nghiêu.

Cậu gặp Thẩm Quyền ở hành lang, đang định chào hỏi nhưng không ngờ, Thẩm Quyền dừng lại trước cửa phòng Mục Dư Tâm rồi gõ cửa.

Mục Dư Tâm nhanh chóng mở cửa, cô thấy Thẩm Quyền thì không nói gì, chỉ nghiêng người cho hắn đi vào.

Đến cuối cùng, cả hai đều không phát hiện Lương Chấp.

Lương Chấp như bị sét đánh, cứng người tại chỗ thật lâu, mãi đến lúc di động trong túi đổ chuông, cậu mới hoàn hồn, trả lời điện thoại: “Alô……”

Giọng của Đường Nghiêu truyền vào tai: “Tôi nghe Quang Minh nói ông tìm khách sạn gần đấy ở, nhớ đặt một phòng cho tôi.”

Lương Chấp: “Được……”

Lương Chấp cúp máy, sau một lúc lâu mới nói với hệ thống: “Hóa ra ở trong tiểu thuyết tình cảm, tao chỉ là một tên nam phụ không có được tình yêu……”

Hệ thống: “……” Cậu không phải nam phụ, cậu là một tên đần độn.

Đa số nhân viên khách sạn nằm trong diện tình nghi, Thẩm Quang Minh luôn một mực trợ giúp kiểm tra, lúc này anh nhận được tin nhắn của Lương Chấp.

Lương Chấp: Ông nói đúng, Thẩm ca thích Dư Tâm.

Thẩm Quang Minh tuy không biết tại sao thái độ của Lương Chấp lại thay đổi, nhưng đối phương có ý nghĩ như vậy là điều anh hy vọng.

Thẩm Quang Minh: tôi nói rồi, ẻm là tuýp anh tôi thích.

Lương Chấp: Nhưng này tiến triển cũng hơi bị nhanh đấy…… Sáng gặp mặt mà buổi tối, Thẩm ca đã vào phòng ẻm.

Thẩm Quang Minh:……

Thẩm Quang Minh biết tình huống của Thẩm Quyền, nếu Thẩm Quyền lén gặp mặt đàn ông, anh có thể nghi ngờ là có âm mưu, nhưng đi gặp với một cô gái thấy mặt lần đầu tiên như Mục Dư Tâm, anh cũng không tránh được hiểu lầm.

Lúc này, Thẩm Quang Minh lập tức gửi tin nhắn cho Thẩm Quyền.

Thẩm Quang Minh: Anh hai, anh thay lòng đổi dạ cũng nhanh quá đi?

Thẩm Quyền đọc tin nhắn, chậm rãi trả lời một?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN